Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính toán

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Ba người Tiếu Uyển Thanh chưa từng nhìn thấy qua linh thạch quáng là hình dạng gì, lúc này liền sôi nổi chạy vào trong động. Linh Vụ Tam Thánh nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, mới không tới hai ngày đã đả thông? Ba yêu quái phỏng chừng địa phương đả thông cũng có cự ly không xa chỗ bọn họ đã đào, bằng không làm sao nhanh như vậy đã đả thông? Khấu Tuyết Hoa và Cổ Thanh Vân cũng đi theo ba yêu quái vào trong.

Đi xuống tới đáy động, ba yêu quái càng đi càng kinh ngạc, vẫn đi xuống tới động quật linh thạch, tính tính cự ly nơi này cách nơi bọn hắn đào xuống cũng phải sâu hơn ba trăm thước. Bọn hắn hợp lực ba người phải tốn thời gian gần nửa năm mới đào được gần trăm thước, chuyện này làm sao không làm bọn hắn kinh hãi. Kết quả ba yêu quái đối với đệ tử Tất Trường Xuân càng cảm thấy vô cùng kính nể.

“Oa…” Ba người Tiếu Uyển Thanh không ngừng phát sinh tiếng kêu sợ hãi nói: “Thật nhiều thượng phẩm linh thạch nga…tất cả đều là thượng phẩm linh thạch!” Ba bàn tay nhỏ bé trắng noãn không ngừng vuốt ve lên vách đá, trong mắt đều là sao nhỏ.

Khấu Tuyết Hoa và Cổ Thanh Vân cũng sợ hãi than thở không ngớt. Quả thật, đầu tiên bọn họ chưa từng thấy qua linh thạch quáng, thứ hai càng chưa từng gặp qua thượng phẩm linh thạch dính lên vách đá lõa lồ như vậy, ánh sáng vàng óng ánh màu hổ phách lấp lánh, rõ ràng mê hoặc người đến hái.

Sau đó Dược Thiên Sầu chậm rì rì đi vào động, cười ha hả nói: “Cho các ngươi thời gian hai mươi ngày, mọi người có thể đào được bao nhiêu thì tự lấy bấy nhiêu. Ta nghĩ Linh Vụ Tam Thánh cũng không phải là kẻ nhỏ mọn.” Nói đến câu cuối cùng thì đôi mắt lại liếc nhìn về phía ba yêu quái.

Nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy không công tặng người khác đích xác có chút không cam lòng, nhưng Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy xấu hổ cười, ai kêu không thể trêu vào Dược Thiên Sầu. Nhưng Hồng Tam Nương lại sang sảng cười nói với mọi người: “Các vị cứ đào, có thể đào được bao nhiêu thì cứ lấy, tỷ tỷ bảo đảm các ngươi đều có thể mang đi.”

Mấy người của Phù Tiên Đảo cùng kêu lên nói: “Tạ ơn Hồng tỷ tỷ.” Tạ ơn xong liền tham gia đại nghiệp đào móc, dù là Khấu Tuyết Hoa và Cổ Thanh Vân cũng không chút khách khí rút kiếm đến vách đá đào linh thạch. Nhất là ba nàng Tiếu Uyển Thanh, phảng phất như có thù oán với vách đá, ôm kiếm vừa chém vừa đâm như điên cuồng. Đáng tiếc vách đá quá cứng rắn, đâm tới đâm lui một hồi cũng không đào ra được một khối.

Dược Thiên Sầu cũng sửng sốt, nhìn về phía Hồng Tam Nương, phải bội phục thủ đoạn giao tế của nàng, chỉ mới hai ngày đã biến thành tỷ tỷ của đám người này. Bất quá cũng thật chuyên gia, nếu như người bình thường tuyệt đối luyến tiếc đem nhiều linh thạch như vậy tặng cho người khác, thí dụ như thần tình trên mặt Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy không có chút nào tự tại.

Nhìn dáng tươi cười bao hàm thâm ý trên mặt Hồng Tam Nương, nhìn nhìn lại tốc độ đào móc vô cùng thê thảm của mấy người Phù Tiên Đảo, Dược Thiên Sầu hoàn toàn tỉnh ngộ, hay thật, người đàn bà này rõ ràng sớm biết họ không đào được gì, nên tặng một chiêu thuận nước giong thuyền, thực sự là giỏi tính toán!

“Các ngươi cũng đi đào đi!” Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt ba yêu quái cười nói. Hầu Hoàng nhị yêu cười hắc hắc, vốn đang có chút cố kỵ Dược Thiên Sầu, hiện tại được hắn cho phép làm gì còn đạo lý khách khí, lúc này đều tự động lấy vũ khí ra bận rộn lu bù lên. Trong lúc nhất thời bên trong thạch động vang lên thanh âm đinh đinh đang đang không ngừng.

“Sao ngươi không đi?” Khóe mắt Dược Thiên Sầu nhìn Hồng Tam Nương nói.

Người sau thầm nghĩ trong lòng, hai tên yêu quái đúng là không có tiền đồ, một linh thạch quáng to như vậy đều đang ở chỗ của mình, các ngươi còn gấp cái gì? Muốn cùng người ta giành cái gì chứ? Chỉ cần Dược Thiên Sầu không ra tay, những người khác đừng nói đào hai mươi ngày, dù cho họ đào một năm lại có thể đào được bao nhiêu? Lão nương thật vất vả tặng một chiêu thuận nước giong thuyền, một chút liền bị hai ngươi quấy đục, không duyên cớ làm cho người ta khinh thường, lẽ nào cùng đệ tử Tất Trường Xuân hảo hảo giao tình còn không trọng yếu bằng những linh thạch này sao? Thực sự là đầu heo!

Nghe được câu hỏi của Dược Thiên Sầu, Hồng Tam Nương liền thay đổi biểu tình cười nói: “Sau đó đào cũng không trễ, ta bồi tiên sinh. Được rồi, sao tiên sinh không đào chút linh thạch?”

“Ta đào sao?” Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói lầm bầm vài tiếng, lão tử ngay cả thứ gì quý nhất đều dọn sạch sẽ, còn cần phải ở trước mặt các ngươi vì chút nho nhỏ đi làm cu ly? Thứ mặt mũi này đúng thời điểm cũng nên sử dụng.

Dược Thiên Sầu lười nói chuyện, tay trái trống rỗng biến ra một con gà rừng nướng nóng hầm hập, đây là hắn vừa phân phó Trần Phong ở bên trong Ô Thác Châu làm cho hắn, tay phải lại cầm ra một chén rượu và bầu rượu, hoảng hoảng tìm một chỗ ngồi xuống, dương dương tự đắc đổ ra chén rượu, vừa ăn vừa uống. Rung đùi đắc ý nhìn mọi người đang chạy loạn đào linh thạch, mấy cái mông của mấy cô nàng này xác thực vẫn có thể xem là một đạo phong cảnh.

Hồng Tam Nương lấy làm kinh hãi, bằng tu vi của nàng đương nhiên nhìn ra con gà là vừa nướng chín. Nếu như nói Dược Thiên Sầu không thèm quan tâm thượng phẩm linh thạch thì cũng thôi, dù sao sư phụ hắn cũng không phải người thường, khẳng định không thèm để mắt những thứ này. Nhưng con gà vừa nướng chín là từ đâu tới? Túi trữ vật thiêu được gà nướng chín? Căn bản là chuyện không khả năng, quả nhiên là thủ đoạn của đệ tử cao nhân tài trí hơn người.

Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mông mấy nữ nhân, Hồng Tam Nương cúi đầu nhìn xuống bộ ngực đầy ắp của mình, mỉm cười, đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu ngồi xuống, nhấc bầu rượu trên mặt đất cười quyến rũ nói: “Ta châm rượu cho tiên sinh.”

Cảm thụ cánh tay bị đè nặng, Dược Thiên Sầu hí mắt nhìn hai món thịt luộc bị đè ép đến biến hình, mặc cho nàng rót đầy chén rượu trong tay mình, cũng không tiếp lời, chỉ cúi đầu uống rượu ăn thịt, con gà nướng trong nháy mắt liền ăn sạch sẽ.

Thấy hắn không phản ứng, Hồng Tam Nương thầm nghĩ đáng tiếc, nếu như có thể thông đồng được với đệ tử Tất Trường Xuân, đời này nàng ta cũng không cần chờ đợi lo lắng ở trong Yêu Quỷ Vực. Đang trong lúc ngây người, chợt thấy một bàn tay bóng nhẫy đang hướng bộ ngực sữa no đủ của mình chộp tới, chợt thấy vui vẻ, đối với bàn tay kia đang nhéo nhéo tùy tiện cọ cọ lên ngực mình thoáng chốc liền rụt lại cũng không kịp phản ứng, ngay trên vùng ngực trắng noãn nhất thời vấy mỡ một mảnh.

Hồng Tam Nương đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền đỏ mặt, người này thật quá xấu, không ngờ dùng bộ ngực của ta để lau mỡ dính trên tay. Nàng làm như kẻ trộm đưa mắt nhìn mọi người đang đào linh thạch, thấy ai cũng đang bận rộn nên không ai nhìn thấy, lúc này liền đứng dậy mang theo bộ ngực đầy mùi gà nướng hướng ra phía ngoài đi đến.

Dược Thiên Sầu mỉm cười, thu lấy chén cùng bình rượu, từ góc áo xé xuống hai mảnh vải bố nhét vào lỗ tai, nhất thời thanh âm đinh đinh đang đang nhỏ đi rất nhiều, hai cánh tay gối đầu nằm xuống, một giọng hát thuần kinh kịch vang lên: “Ta đứng ở thành lâu xem cảnh núi, tai nghe ngoài thành hỗn loạn, tinh kỳ phấp phới tung bay trong khoảng không…” Dần dần đã ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị người đẩy tỉnh lại, trợn mắt vừa nhìn, chính là Tiếu Uyển Thanh đang đẩy mình, tất cả mọi người vây quanh hắn, thần tình dáng vẻ lo lắng, hắn nhanh đứng dậy hỏi: “Làm sao vây?”

Sao thanh âm lại nhỏ như vậy? Hắn chợt nhớ kéo hai mảnh vải nhét lỗ tai ra, liếc mắt thấy Hồng Tam Nương đã rửa sạch bộ ngực trắng noãn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hồng Tam Nương nhíu mày nói: “Không biết là nhân mã phương nào, không ngờ đã vây quanh cả ngọn núi.”

Dược Thiên Sầu nghe vậy lạnh lùng nhìn nàng, ngươi ở chỗ này thời gian dài như vậy, bị ai vây quanh cũng không biết, gạt quỷ còn kém không nhiều lắm, ta thật muốn nhìn ngươi có chủ ý gì. Cũng không nhiều lời, thân hình lắc bay ra ngoài, những người khác cũng cùng theo ra.

Đi ra đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới chân núi có một vòng người vây quanh, có mười mấy người đang giơ đuốc phóng ngựa hướng lên núi chạy tới, dưới cây đuốc khôi giáp sáng ngời, đó không phải thủ hạ của Quỷ Tướng Quân lại là ai? Cũng chỉ có đám người của Quỷ Tướng Quân đã thành quỷ còn làm ra hình dạng như mang binh chiến tranh.

Dù là lão tử cũng đã nhìn ra, Hồng Tam Nương ngươi còn không nhìn ra sao? Dược Thiên Sầu trầm xuống liền biết được đang xảy ra chuyện gì, phỏng chừng Hồng Tam Nương muốn mượn thế của mình, nàng ta nghe nói mình nhận thức Quỷ Tướng Quân, cho nên đẩy hắn đi ra giải quyết vấn đề. Nếu như lời mình nói toàn là giả? Nếu như vạn nhất sau này cô ta đem chuyện mình nói dối là đệ tử Tất Trường Xuân để lợi dụng thì sao? Quỷ biết Tất Trường Xuân sau khi biết có người dám giả mạo đệ tử hắn sẽ có cử động gì? Nữ nhân này có điểm thông minh…thái quá rồi!

“Hừ!” Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, sát khí bốc lên, mạnh mẽ quay đầu lại, mắt lộ tinh mang trành hướng Hồng Nương Tử, cuộc đời hắn hận nhất bị người ta tính toán chính mình, không có biện pháp thì hắn sẽ nhịn, có biện pháp thì hắn một khắc cũng không nhường. Người sau bị người xem thấu tâm tư, hơi có điểm mất tự nhiên rút lui một bước. Dù là Hầu Đại Toàn và Hoàng Nhị Uy cũng đã nhìn thấy xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.