Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma thần giá lâm

Phiên bản Dịch · 2031 chữ

Tay cầm đại chùy điện quang chính là Lôi thần, bạch quang bao phủ chính là Quang Minh thần, nam tử có khuôn mặt ngạo mặc áo vàng là Thiên thần, chân dẫm lên bọt sóng chính là Thủy thần, tứ đại Cổ thần lần lượt đăng trường, cộng thêm Phượng Hoàng cùng Bàn Long, tràng diện như thế cho dù ở thần giới cũng hiếm khi nhìn thấy.

Bốn người không nhanh không chậm đi tới, đều hướng Phượng Hoàng cùng Bàn Long gật đầu.

“Mấy vị đồng thời giá lâm, Ngọc Thần cung đã lâu cũng không có náo nhiệt như thế .”, Phượng Hoàng Cổ thần cười dài nói.

Quang Minh Cổ thần mỉa mai:“Năm đó Ma thần tàn sát bừa bãi thần giới, nếu hai vị đáp ứng cùng chúng ta liên thủ, Hắc Ám và Sinh Mệnh Cổ thần đã không cùng nhau vẫn lạc, để cho Ma thần đắc ý. Nói vậy hôm nay chạm mặt bạn già cũng sẽ càng náo nhiệt.”

Bàn Long Cổ thần nhìn hắn nhàn nhạt cười nói:“Ma thần tại sao phải tàn sát bừa bãi, nguyên do trong đó các ngươi càng rõ ràng hơn so với chúng ta. Các ngươi ăn no nhàn rỗi đem Ma thần chia cắt giao cho tộc nhân của mình để tạo thần. Nếu Ma thần không có thiên giáng định vị, với tu vi cả đời của hắn cũng sẽ không với tới được thần cách, cũng sẽ không sau đó đem sáu người các ngươi hai chết bốn bị thương, chẳng lẽ còn muốn kéo chúng ta vào uống rượu khổ?”

Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy bốn người này đăng trường thì mơ hồ đoán được lai lịch. Hiện giờ nghe được lời của Bàn Long đại thần lại càng âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới thiên giáng lại có thể định ra thần cách, nói cách khác, Ma thần có thể trở thành Ma thần sất trá phong vân hôm nay còn phải cảm tạ tư lợi của bọn họ.

“Bàn Long, không thể nói như vậy.”, Thiên thần đứng chắp tay lạnh lùng nói:“Năm đó bất kể chúng ta là đúng là sai, mọi người nói như thế nào cũng sẽ phải duy “Đạo”, mỗi lần sứ giả long phượng của hai vị tới truyền pháp chỉ, chúng ta ai dám không tuân theo? Mà khi chúng ta gặp nạn, hai người các ngươi lại thấy chết không cứu, cái này cũng nói được sao?”

“Các ngươi không phải là không tuân theo mà là có vết xe đổ của Chiến Thần và Phong Thần, các ngươi không dám không tuân!” Bàn Long đại thần ném ra một câu khiến bốn vị Cổ thần biến sắc, lời này đúng là lột trần mặt mũi.

Thấy không khí có chút khẩn trương, Phượng Hoàng Cổ thần cười dài lên tiếng hóa giải nói:“Tốt lắm, chuyện đã qua còn tranh giành làm gì. Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải lần đánh cuộc cuối cùng trước mắt này, ước thúc Ma thần nhiều năm như vậy, chư vị hôm nay cũng không còn cơ hội đứng ở chỗ này chờ xem náo nhiệt!”

Dược Thiên Sầu nghe vậy thì càng nghi ngờ liếc nhìn bốn phía một cái, âm thầm tự hỏi không biết náo nhiệt mà Phượng Hoàng vừa nói là gì?

“Hừ!” Lôi thần không phục hừ một tiếng, tức giận nói:“‘Đạo” cứ một mực giả thần giả quỷ, bọn ta đều chưa thấy qua bản lĩnh thật sự, mỗi một lần đều để mọi người một phen lao khổ. Nếu thật sự hắn có bản lĩnh có thể hàng phục độ thần thì hà tất phải làm ra đánh cuộc. Ta thấy hắn cũng không phải là đối thủ của Ma thần. Đúng rồi, đánh cuộc là hắn định ra, có phải người khác đâu? Giả thần giả quỷ đã nhiều năm như vậy, cũng nên đi ra ngoài cho chúng ta xem một chút chân diện mục đi!”

“Lần này sẽ như ngươi mong muốn .” Bàn Long đại thần nhàn nhạt trả lời một câu, coi như là cho đáp án khẳng định.

Hiện trường nhất thời yên tĩnh lại, quang Minh Cổ thần bốn người nhìn nhau, trong mắt mơ hồ có chút mong đợi lần này có thể thấy chân diện mục của “Đạo”.

Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì? Dược Thiên Sầu còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe nói tới từ “Đạo” cũng sáng mắt, muốn xem vị nhân vật trong truyền thuyết này rốt cuộc là sao.

Tinh thần lưu chuyển, mọi người không nói gì thêm rồi Thủy thần phá vỡ trầm tĩnh. Đôi mắt đẹp của nàng một mực đánh giá Dược Thiên Sầu, phát hiện Dược Thiên Sầu cũng thỉnh thoảng nhìn lén mình, hình như có ý với dung nhan, nhưng nàng biết không phải là có chuyện như vậy, không khỏi cười khanh khách nói:“Tiểu huynh đệ, ngươi có phải có chủ ý với ta? Làm sao nhìn như muốn cắn nuốt vậy? Ta khuyên ngươi hay là bỏ ý niệm này đi, nếu không ta không khách khí đâu!”

Nghe là ở cười mắng, nhưng trên thực tế là ở cảnh cáo, song Dược Thiên Sầu đúng là có suy nghĩ đem nàng cắn nuốt, còn đang nghĩ cách ai dè bị bóc trần , vội vàng khoát tay nói:“Không có không có, chỉ là thấy tiền bối rất xinh đẹp, không nhịn được nhìn nhiều một chút.”

“Xinh đẹp sao?” Thủy thần bị hắn chọc cho cười khanh khách, nàng biết mình xinh đẹp, nhưng vì nguyên nhân thân phận địa vị mà đã bao nhiêu năm qua không ai dám khen trước mặt, liền sẵng giọng:“Mọi người đều nói Phượng Hoàng tỷ tỷ so với ta xinh đẹp hơn, ngươi tại sao không có nhìn trộm nàng đây?”

“Cái này......” Dược Thiên Sầu lúng túng, chẳng lẽ hắn lại dám nói đã nhìn lén qua Phượng Hoàng đại thần sao!

Người ta cường ngạnh hỏi như vậy không thể trả lời, chỉ có thể nói mấy câu cho qua. Bàn Long đại thần cười ha hả một tiếng, Phượng Hoàng Cổ thần cũng liếc mắt định nói mấy câu.

“Miệng lưỡi trơn tru!” Thủy thần cười mắng nhưng cũng không ra vẻ tức giận, dù sao nữ nhân nào không thích người khác khen mình xinh đẹp, thần nữ cũng không ngoại lệ. Các vị khác đều có tâm sự nặng nề, hiển nhiên không có lòng đùa giỡn. Thiên thần thấy Dược Thiên Sầu rốt cục không nhịn được cau mày hỏi:“Hắn có cả Vô Thượng thần cung trong tay nhưng với tu vi thấp như vậy sao có thể là đối thủ của Ma thần.

“Tinh thần châu, Ngũ Hành đại pháp, Khai Thiên Tích Địa Tiễn, Vô Thượng thần cung.........” Quang Minh Cổ thần cũng cau mày nói:“Nhưng tu vi thật sự quá kém, ngay cả tư cách đánh một trận với Ma thần cũng chưa có, bảo hắn hoàn thành lần đánh cuộc của chúng ta đúng là trò đùa, chẳng lẽ “Đạo” còn có hậu chiêu gì sao?”

“Ta cùng Ma thần đánh một trận? Ta tới hoàn thành đánh cuộc......”, Dược Thiên Sầu nhìn về phía mấy người, phát hiện tất cả mọi người đang ngó chừng mình, vội vàng khoát tay giải thích:“Các vị tiền bối hiểu lầm, ta tới vì chuyện riêng thôi, không quan hệ tới chuyện đánh cuộc.”

“Tìm người lại tới Ngọc Thần cung? Nói đùa gì vậy!” Lôi thần hừ một tiếng, ngụ ý ngươi xem chúng ta là kẻ ngu hết sao!

Đột nhiên, một khe nứt không gian lại phóng xuất, một sát ý bàng bạc tràn ngập, mọi người đều cả kinh nhìn lại.

Một thân ảnh cao lớn màu đen bước ra từ vết nứt, hấp dẫn ánh mắt mọi người, bốn người Quang Minh Cổ thần càng thêm khẩn trương, nụ cười của Thủy thần cũng biến thành ngưng trọng.

Người tới khí thế bao trùm, tóc dài tung bay, chỗ mi tâm có khắc một huyết văn hình thoi, lông mày dài phủ lên ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt thâm trầm, sống mũi thẳng tắp, khóe miệng góc cạnh đỏ thẫm.

Sau khi vết nứt không gian biến mất, y khoanh tay đứng lẳng lặng giữa không trung, lạnh lùng nhìn về phía dưới làm cho người ta không rét mà run.

Y vô cùng cao ngạo, màu đen là ma, màu hồng là tâm, nhưng tịch mịch như tuyết.

Ma thần! Hai chữ này thiếu chút nữa từ bật ra từ cổ họng Dược Thiên Sầu. Mặc dù hắn chưa từng thấy thực thân của Ma thần nhưng đã thấy qua phân thân trên người Tam Dạ Ma quân, cũng đúng là bộ dạng này, hơn nữa với phản ứng của mọi người, hắn không đoán ra mới là lạ.

Kinh sợ toàn trường! Chỉ có Bàn Long đại thần trao đổi ánh mắt với Phượng Hoàng đại thần, khẽ lộ ra một tia tiếc hận, những người khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Dạ! Ngươi đã đến rồi.” Bàn Long đại thần cười nói.

“Đợi nhiều năm như vậy, chính là để chứng thực lần đánh cuộc này, ta há có thể không tới!” Thanh âm Ma thần phảng phất giống như băng sơn ngàn năm thổi tới, ma khí quanh thân cơ hồ có thể hóa thành thực chất.

Ánh mắt của y sau đó nhìn vào bốn người Quang Minh Cổ thần, nhàn nhạt nói:“Lần này nếu là ta chiến bại, mặc cho các ngươi đánh giết, nếu là ta thắng, những gì các ngươi còn thiếu ta phải trả cả vốn lẫn lãi, ai cũng không cứu được các ngươi.”

Sắc mặt bốn người Quang Minh Cổ thần cứng đờ, không người nào dám phản bác một câu. Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: “ Oa, chẳng lẽ hôm nay phải tiến hành đại chiến, là một chọi một, hay là sáu đánh một? Tốt nhất là cùng tiến lên, đánh chết Ma thần” Hắn nằm mơ cũng không đem chuyện này dán vào người mình, ngược lại còn có tâm thái xem náo nhiệt.

Phượng Hoàng Cổ thần khẽ lắc đầu cười khổ nói:“Dạ! Chỉ cần ngươi đáp ứng từ nay hàng phục Đạo thì còn có thể buông tha.”

Ma thần ngắt lời:“Không cần, trong mắt của ta chưa bao giờ có từ ‘Hàng phục cùng thần phục”. Nếu không ta đã chẳng phải là Ma thần hôm nay!” Tiếp theo ánh mắt như lưỡi dao sắc bén ép tới Dược Thiên Sầu:“ Lá gan ngươi không nhỏ, dám đối nghịch với ta, bị người khác lấy làm thương còn không tự biết, nhưng không vì thế mà ta bỏ qua.Nếu ta muốn giết ngươi, Tinh Thần Châu cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Dược Thiên Sầu không lên tiếng. Thực lực không bằng người sao dám nói loạn, chỉ nhìn sang mấy Cổ thần thầm mắng bình thường oai phong, giờ ngay cả rắm cũng không dám phóng.

Cặp mắt lạnh lẽo của Ma thần quét lên tinh không, quát nói:“‘Đạo, ta tới để chứng thực lần đánh cuộc giữa chúng ta, ngươi chuẩn bị lúc nào hiện thân?”

Bàn Long đại thần cùng Phượng Hoàng phu thần nhìn nhau, song song trả lời nói:“‘Đạo đã đem chuyện đánh cuộc giao cho chúng ta giám sát.”

“A!” Ma thần bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn Dược Thiên Sầu nói:“Nói cách khác bây giờ có thể bắt đầu? Nhưng các ngươi không cảm thấy Đạo để cho hắn tới quyết chiến coi như đã nhận thua sao?”

“Ta và ngươi quyết chiến?” Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nhìn vào mình, lại nhìn phản ứng của mấy người xung quanh. Bốn người Quang Minh Cổ thần cũng nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, nhìn hắn vẻ thương hại tình, không thể nghi ngờ là nói cho hắn biết, lời Ma thần là sự thật.

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.