Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào trộm mộ

Phiên bản Dịch · 2519 chữ

Vội vàng chạy đi như thế làm gì?

Trên phi hành thoi đang cấp tốc phi hành, Hồng Thái Long có vẻ mất hứng, đồng dạng hắn cũng nhìn ra thái độ của Diêm Bà Bà với mình. Lúc này không khỏi quay sang nhìn Dược Thiên Sầu hừ lạnh: “Sợ bà ta làm gì? Chỉ bằng tu vi của lão bà kia, thì còn không phải là đối thủ của ta.”

“Ngươi còn nói nữa sao!” Dược Thiên Sầu trắng mắt nhìn Hồng Thái Long, nói: “Người chết rồi mà ngươi còn sờ loạn, nếu ngươi nhìn đối phương vào trong mắt, thì người ta đã không muốn đắc tội với ngươi rồi!”

“Ta đường đường là người của Long tộc, mà còn muốn ta khấu đầu quỳ bái ở trước mặt chủ nhân của bà ta ư?” Hồng Thái Long khinh thường phất tay, tiếp tục chăm chú điều khiển phi hành thoi. Bỗng nhiên, hắn “di” lớn một tiếng, quay đầu về phía sau cười nhạo: “Ta hiểu rồi, sư phụ ngươi gây ra họa, ngươi sợ liên lụy đến bản thân mình, sợ làm lão bà kia tức giận, sẽ tiết lộ ra thân phận của ngươi có phải hay không?”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa đi.” Dược Thiên Sầu cười xuy một tiếng, khoanh tay chống cằm trầm ngâm suy tư. Trên khuôn mặt phát sinh một tia biến hóa, bỗng nhiên lại dùng ánh mắt quái dị nhìn nhìn Hồng Thái Long, đánh giá nói: “Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi nói mai táng người chết ở bên trong Huyết Ngọc Hồng Tinh, chẳng những thi thể không bị thối rữa, mà còn duy trì một thân tu vi bất tán. Chuyện này là thật hay giả?”

“Thật hay giả thì ta không biết, ta nghe truyền thuyết này ở trên Thần giới. Bất quá chưa từng nhìn thấy qua người nào trùng sinh cả. Cho nên ta cũng không dám xác định lắm đâu. Sao ngươi lại hứng thú đối với chuyện này? Hay là ngươi muốn sau này mình chết cũng mai táng ở bên trong lăng mộ Huyết Ngọc Hồng Tinh ư?”

Hồng Thái Long vừa nói xong, thì đột nhiên toàn thân run lên, hung hăng quay đầu nhìn về phía sau, thất thanh nói: “Ngươi..., ngươi..., muốn dùng Huyền Minh Luyện Phách....”

Hắn đảo mắt nhìn sang Thận Vưu, còn chưa nói dứt lời thì đã kịp nuốt ngược trở vào, bởi không biết mối quan hệ giữa Thận Vưu và Dược Thiên Sầu đến mức độ nào. Có một số chuyện không thể nói ra ở trước mặt ngoại nhân ah!

Dược Thiên Sầu như có suy nghĩ gật đầu nói: “Cũng không biết thời gian chết quá lâu, dùng Huyền Minh Luyện Phách có hữu hiệu nữa hay không?”

Hồng Thái Long cảnh giác liếc mắt nhìn bốn phía chung quanh, có vẻ hưng phấn cười hắc hắc nói: “Nếu không thì chúng ta cứ thử xem sao?”

Thận Vưu đứng một bên nhìn hai người nói chuyện bí hiểm, thì không hiểu ra sao cả. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, hai người này nhất định là đang muốn làm cái chuyện gì đó phi thường xấu xa.

Cũng đúng lúc này, phi hành thoi bay đến phần mộ lúc trước Mạnh lão đầu trông nom, dừng lại ở trên không trung, còn tòa lăng mộ do hồng ngọc kết tinh thành màu đỏ sẫm thì nằm lẻ loi ở dưới mặt đất hơi gồ ghề.

Hồng Thái Long hướng Dược Thiên Sầu nháy mắt vài cái, sau đó nhìn xuống dưới lăng mộ bĩu môi. Dược Thiên Sầu nhất thời không khỏi cảm thấy khinh bỉ, xem đức tính của lão gia hỏa này, năm xưa đi theo Dạ Thiên Không khẳng định là đã làm ra không ít chuyện tình xấu xa.

“Hiện giờ không có tâm tư làm cái chuyện này, phải mau chóng đến gần Chư Thiên Kết Giới kiểm tra một chút, xem tình huống của sư phụ ta như thế nào trước đã.” Dược Thiên Sầu nhìn về phía trước, chỉ tay nói.

“Vậy thì đi thôi! Quay trở lại rồi mới tính sau.” Hồng Thái Long lấm lét cười hắc hắc, giống như một tên trộm luôn luôn cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình xấu xa, bỏ quên tôn nghiêm của Long tộc, điều khiển phi hành thoi cấp tốc bay đi.

Rất nhanh phi hành thoi đã bay tới gần Chư Thiên Kết Giới, nào ngờ vừa đến nơi thì đã nghe thấy có tiếng người quát: “Kẻ nào!”

Theo sau, ba bóng thân ảnh từ trên không trung hạ xuống, bao vây xung quanh phi hành thoi. Hồng Thái Long nhãn tình ngưng trọng, liếc mắt đánh giá ba người, phát hiện ra chính mình nhìn không thấu tu vi của ba người, thì đồng tử trong mắt cấp tốc co rút lại.

Dược Thiên Sầu nhìn thấy Hồng Thái Long ngưng trọng như vậy, biết là đã gặp phải cao thủ rồi, liền vội vàng hướng ba người chắp tay cười nói: “Ta nghe kể có người ở đây làm nhiều chuyện ác, nên muốn đến nhìn xem, rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như thế!”

Ba người lạ, chẳng thèm quan tâm đến Dược Thiên Sầu, nhãn tình đều chăm chú đánh giá Hồng Thái Long, sau đó đưa mắt nhìn nhau, lộ ra bộ dáng không dám tin tưởng. Thật lâu sau mới dám kinh nghi bất định, dò hỏi: “Ngươi là người của Long tộc?”

Ba người tu vi cao hơn Hồng Thái Long một bậc, có thể nhìn ra bản thể của Hồng Thái Long!

“Chẳng lẽ còn là giả hay sao?” Hồng Thái Long khí thế nghiêm trang quát: “Nghe nói có người gây họa ở đây, ta phụng mệnh mà đến kiểm tra, các ngươi muốn ngăn trở ư?”

“Hóa ra là sứ giả Long tộc hàng lâm!” Nghe vậy, ba người không khỏi tưởng lầm Hồng Thái Long là sứ giả do Long tộc phái xuống, liền nhất tề khom lưng hành lễ. Một người trong đó, cung kính hướng Hồng Thái Long giải thích: “Đúng thực là có một gã cuồng đồ chuyên đi khắp nơi ở trong Nghĩa Trang Thần Mộ quấy nhiễu. Hiện tại, hắn đang trốn bên trong Chư Thiên Kết Giới, thỉnh sứ giả hãy sớm bẩm báo Bàn Long đại thần diệt trừ gã cuồng đồ này.”

“Dẫn ta đi nhìn xem nào!” Hồng Thái Long nhìn ba người phân phó nói.

Lúc này ba người liền đi trước dẫn đường, Dược Thiên Sầu thần tình chán ngấy nhìn Hồng Thái Long, trong lòng càng khẳng định lão gia hỏa này năm xưa đi theo Dạ Thiên Không đã làm không ít chuyện xấu!

Sau khi đến nơi, đoàn người đứng vắt ngang ở sườn núi gần đó. Một người bước ra, nâng tay chỉ vào một địa phương hắc ám ở phía trước, ngưng trọng nói: “Mời sứ giả xem! Gã cuồng đồ kia đang trốn ở bên trong nơi này.”

Mấy người Dược Thiên Sầu theo cánh tay hắn chỉ, nhìn về địa phương ở phía trước cách đó không xa. Chỉ thấy Tất Trường Xuân một thân trường bào thanh sắc, đang lẳng lặng nhắm mắt phiêu phù ở giữa hư không, giống như một bức tượng điêu khắc bình thường, quanh người không ngừng tản mát ra kim quang lóng lánh, hoặc lượn lờ theo quỹ tích bất đồng ở xung quanh người...

Hồng Thái Long liếc mắt nhìn thoáng qua Dược Thiên Sầu, theo biểu tình trên nét mặt của Dược Thiên Sầu, đã xác nhận đây là sư phụ của hắn rồi! Lúc này, liền hung hăng rống lớn một tiếng: “Kẻ nào ở trong này làm ác, hãy mau mau ra đây xưng tên!”

“Vô dụng thôi!” Người dẫn đường, lắc đầu giải thích nói: “Chư Thiên Kết Giới ngăn cách hết thảy mọi thứ, hắn ở trong đó căn bản là không thể nghe được thanh âm của chúng ta, cũng không biết khi nào thì hắn sẽ tỉnh dậy, mà chúng ta lại không có biện pháp nào xông vào Chư Thiên Kết Giới! Thỉnh Long sứ sớm quay về bẩm báo cho Bàn Long đại thần định đoạt.”

“Không liên lạc được với sư phụ của ngươi, bây giờ phải làm sao nữa đây?” Hồng Thái Long thầm truyền âm hỏi.

Dược Thiên Sầu cũng không có biện pháp nào, đành truyền âm bất đắc dĩ nói: “Quên đi! Chúng ta đi làm chuyện tình của mình trước vậy!”

Lúc này, Hồng Thái Long mới quay sang nhìn ba người lạ, chỉnh sắc nói: “Ta đã nắm rõ tình hình rồi, quay trở về sẽ bẩm báo chuyện này lên ngay lập tức.”

Ba người cảm tạ xong, còn nói muốn đưa tiễn, thì lại bị Hồng Thái Long khước từ, một lần nữa điều khiển phi hành thoi, chở Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu ly khai.

Sau khi thấy mấy người Hồng Thái Long đi khuất, thì một người trong đó mới dám lên tiếng, hoài nghi nói: “Sao ta cảm thấy vị Long sứ này có vẻ cổ quái, dẫn theo hai gã tu vi nông cạn bên người không nói, thế nhưng còn đích thân khu sử phi hành thoi. Các ngươi thử nói xem, vị Long sứ này liệu có phải là kẻ mạo danh hay không?”

Một người khác nghe vậy thì lại lắc đầu phản bác: “Ngươi quản nhiều như vậy làm chi! Hắn là người của Long tộc không thể nghi ngờ. Muốn giả mạo Long sứ thì càng không có khả năng, nếu không phụng chỉ hàng lâm, thì hắn cũng không thể phá vỡ Chư Thiên Kết Giới, để tiến vào bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ này được. Huống chi ngươi nghe nói qua, có người nào trong Long tộc dám giả mạo làm Long sứ của Bàn Long đại thần hay không....?”

Sau khi bay đi xa, đang điều khiển phi hành thoi, bỗng nhiên Hồng Thái Long xoay người, hai tay đặt lên bả vai của Dược Thiên Sầu, run run nói: “Ta mạo danh làm sứ giả của Bàn Long lão tổ, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đến lúc đó ngươi phải giúp ta hướng Bàn Long lão tổ giải thích đó! Vì giúp ngươi gặp mặt sư phụ ngươi, nên ta mới phải mạo danh ah!”

“Được rồi, hiểu rồi.” Dược Thiên Sầu đẩy hai tay hắn ra, không cho là đúng nói: “Có chuyện gì mà phải sợ! Ngươi có mạo danh đâu! Ngươi vốn cũng là sứ giả do Bàn Long đại thần phái xuống nhân gian, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Giờ chúng ta sẽ đi làm chuyện tình của mình!”

Thận Vưu đứng một bên dỏng tai lên nghe ngóng, trong lòng không khỏi kinh nghi bất định, hai người này nói chuyện vì sao còn nhắc đến Bàn Long đại thần? Không biết mình đi theo hai người này là họa hay là phúc nữa đây?

Chẳng bao lâu sau, ba người lại dừng ở trên không trung nơi phía dưới có nấm mồ lẻ loi, Hồng Thái Long cảnh giác nhìn chung quanh một lần, sau khi xác nhận không có người nào thì làm ra một cái thủ thế, nhanh chóng thu hồi phi hành thoi. Tiếp theo ba người đồng loạt đáp xuống phía bên dưới, đứng trước bia mộ có viết chữ.

“Hồng Hoa Tinh Quân! Người này ta đã nghe nói qua, hắn chính là tộc nhân của Quang Minh Cổ Thần, tu vi hình như đến cảnh giới Đại Thần hậu kỳ, bất quá thời gian Ma Thần đại náo ở Thần giới, thì hắn đã vẫn lạc, không ngờ là được mai táng ở đây.” Hồng Thái Long vươn tay sờ bia mộ, trầm ngâm nói.

“Ha ha! Hắn cũng mang họ Hồng giống như ngươi.” Dược Thiên Sầu chòng ghẹo một phen, Hồng Thái Long đang muốn phản ứng, thì đã thấy Dược Thiên Sầu giậm chân, thân hình của ba người lập tức chìm xuống bên dưới lòng đất.

Dược Thiên Sầu dùng Thổ Quyết cảm ứng chiều sâu, lặn xuống được chừng mười thước, thì Dược Thiên Sầu vươn tay tách lớp bùn đất ra, chỉ thấy ở trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái hang động rộng lớn, một mặt vách tường là do Huyết Ngọc Hồng Tinh cấu tạo thành, hồng quang lượn lờ khắp bốn phía xung quanh bên trong không gian hang động.

Dược Thiên Sầu liếc mắt cảnh giác, nghiêng người tránh ra một lối, nói: “Đi xem bên trong có nguy hiểm gì hay không!”

Hồng Thái Long không biết phải nói cái gì, hiểu rõ ý tứ của người này là muốn mình đi vào thăm dò trước, không nhiều lời vô nghĩa liền nhanh chân bước vào, dạo vòng quanh không gian bên trong, xác nhận không có nguy hiểm gì mới hô lớn một tiếng: “Vào đi! Không có cái gì bất thường cả.”

Lúc này Dược Thiên Sầu mới nghênh ngang tiến vào, còn Thận Vưu thì lo lắng đề phòng bám theo ngay phía sau lưng hắn. Thận Vưu chợt phát hiện ra, mỗi lần mình đi theo người này, thì đều phải làm những chuyện tình dọa người mà không ai có thể tưởng tượng ra nổi.

Không gian bên dưới lăng mộ không nhỏ, ánh sáng cũng rất tốt, cả vách tường phía trước và chiếc giường nằm giữa ở vị trí trung ương đều làm bằng Huyết Ngọc Hồng Tinh, trên giường là thi thể của một gã nam nhân.

Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu còn đang dáo dác nhìn xung quanh, thì Hồng Thái Long đã bước đến trước chiếc giường làm bằng Huyết Ngọc Hồng Tinh, vươn tay ra sờ loạn vào khắp người của khối thi thể. Lúc này, Dược Thiên Sầu mới bước tới đánh giá, người này có khuôn mặt đoan chính, an tường mà nằm giống như đang ngủ bình thường, căn bản là trông không hề giống một người đã chết.

Dược Thiên Sầu nhịn không được, quay đầu nhìn sang tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

Hồng Thái Long cẩn thận kiểm tra khối thi thể một phen xong, liền hưng phấn xoa tay, tấm tắc thành tiếng nói: “Khối thi thể này vẫn còn hơi ấm, trong tim có một vết thương, bất quá miệng vết thương nguyên bản sẽ lớn hơn nữa, nhưng nó đang dùng tốc độ cực kỳ chậm mà từ từ khép miệng lại. Xem ra là có quan hệ đến truyền thuyết của Nghĩa Trang Thần Mộ thật rồi! Không tin ngươi hãy kiểm tra mà xem.”

Nói xong, Hồng Thái Long nhìn sang Dược Thiên Sầu chỉ tay vào khối thi thể đang nằm ở trên giường....!

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.