Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ kiến Minh Hoàng.

Phiên bản Dịch · 2343 chữ

“Ta....” Lúc này Dược Thiên Sầu không biết phải nói cái gì cho đúng.

Thận Vưu khó khăn cúi đầu xuống, cả đời tiểu tâm cẩn thận ah! Thế nhưng một lần nghe theo tiểu nhân, liền rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục. Lúc này hắn đúng là khóc không ra được nước mắt!

Thương Vân Tín cũng đang câm nín, song chưởng giấu trong tay áo dần buông thõng ra. Bởi hết thảy đã không còn ý nghĩa gì nữa, lúc này Minh Hoàng Bạch Khải pháp giá thân lâm, căn bản là sẽ không còn hi vọng bảo vệ cho Dược Thiên Sầu, năm xưa chưởng môn Vong Tình dùng chiêu thứ năm trong Bạt Kiếm Thức mà không ứng phó nổi Tiên Đế Kim Thái. Mà kĩ năng của Minh Hoàng Bạch Khải tuyệt đối sẽ không yếu kém hơn Tiên Đế Kim Thái, vậy bảo hắn phải ứng phó như thế nào đây? Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào thì tính bước đấy, nếu như thực sự rơi vào tuyệt cảnh, chỉ đành liều mạng đánh cuộc. Nếu như bây giờ quay đầu bỏ chạy cũng không thể nào trốn thoát, dù sao đã tới nước này, muốn lùi cũng không lùi được nữa rồi!

Hồng Giáp Chiến Quân ôm song chưởng trước ngực, những sợi xích màu hồng sắc quấn trên người ma sát vào nhau phát ra thanh âm ken két chói tai, hòa cùng tiếng cười lạnh nói: “Như thế nào? Ngươi không dám lên sao?”

“Xem như ngươi lợi hại.” Dược Thiên Sầu phun ra một câu ngoan thoại, theo sau cầm Lệnh Bài Minh Hoàng bay lên nóc nhà, vốn hắn muốn trực tiếp nhảy vào bên trong Ô Thác Châu, nhưng ngẫm lại thì Lệnh Bài Minh Hoàng này là do Minh Giới Thánh Nữ ban tặng, chắc là hàng thật giá thật, cho nên Dược Thiên Sầu mới dám đánh cuộc một lần, chung quy sẽ không có khả năng Minh Hoàng không nói một lời mà đem hắn giết chết đi! Nếu phát hiện tình huống không đúng thì rời đi sau vẫn là chưa muộn!

“Tiên giới hậu bối Dược Thiên Sầu, bái kiến Minh Hoàng!” Dược Thiên Sầu bay lên nóc nhà, đứng ở phía sau lưng người thư sinh, hai tay nâng Lệnh Bài Minh Hoàng lên, cung kính hành lễ đưa ra. Trong lúc nhàn rỗi, hắn còn thuận tiện quẳng ném ánh mắt xuống dưới chân núi, phát hiện ra từ nơi này nhìn xuống bên dưới phong cảnh đúng là không sai, có một chút điểm cảm giác quân lâm thiên hạ!

“Dược Thiên Sầu! Chúng ta đây là lần thứ hai gặp nhau rồi!” Thư sinh xoay người lại, dẫn đầu mở miệng nói.

Cảnh tượng này khiến cho Thương Vân Tín cùng Thận Vưu phi thường kinh ngạc, bởi vì đây vẫn là lần đầu tiên bọn hắn được nhìn thấy Minh Hoàng, không nghĩ tới Minh Hoàng còn trẻ tuổi như thế, hơn nữa diễn cảm lại rất thân thiện hòa nhã, thật sự là đã nằm ngoài dự đoán của hai người rất nhiều. Lúc này theo bản năng, lắng tai nghe xem Minh Hoàng đang nói đến chuyện gì, nhưng một chữ đều nghe không rõ, phỏng chừng khu vực xung quanh nóc nhà kia đã bày ra kết giới cách âm mất rồi!

Hồng Giáp Chiến Quân đứng một bên cũng là sững sờ, chưa bao giờ thấy qua Minh Hoàng đối với một tu tiên hòa nhã thân thiện như thế. Dưới tình huống bình thường, ở trước mặt ngoại nhân đều sẽ bày ra thần tình băng sương lạnh lùng và uy nghiêm.

“Ách...” Dược Thiên Sầu nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy diễn cảm mờ mịt, sửng sốt không hiểu khi nào thì đã gặp qua vị Minh Hoàng uy chấn tam giới này?

Trong lúc nhất thời có chút không biết phải trả lời như thế nào cho tốt. Người ta là Minh Hoàng, chẳng lẽ có thể nhận lầm người hay sao?

“Cái này.., hậu bối ngu muội, thật sự không nhớ nổi trước kia đã từng gặp qua ngài khi nào.” Dược Thiên Sầu đau răng nói, muốn phóng tay lừa dối một phen, nhưng lại sợ người ta đang làm khảo nghiệm với mình, lại không biết tính khí của vị Minh Hoàng này như thế nào, cho nên đành phải ngoan ngoãn khai báo.

Thư sinh nhàn nhạt cười nói: “Lần trước chúng ta gặp nhau ở Long Môn, bằng vào tu vi của ngươi thì không nhìn thấy ta được.”

“Ách!” Dược Thiên Sầu không biết nói gì, hóa ra chính là ở chỗ đó. Theo sau chợt phát hiện trong tay của mình nhẹ bẫng, mới biết khối Lệnh Bài đã rơi vào tay Minh Hoàng. Chuyện này khiến cho hắn hết hồn, đã làm xong tâm lý tùy thời chạy trốn, phía bên dưới Thương Vân Tín cùng Thận Vưu sắc mặt cũng đại biến, phỏng chừng ngày hôm nay tất cả mọi người đều xong đời rồi!

Thư sinh cầm lệnh bài lăn qua lộn lại, ngắm nhìn, nhàn nhạt nói: “Ta đích thân điêu khắc, chỉ có hai khối lệnh bài mà thôi, một cái ta giữ bên người, để tùy thời truyền đạt mệnh lệnh. Còn một cái khác thì giao cho Minh Giới Thánh Nữ hộ thân, Minh Giới Thánh Nữ nói cho ta biết, nàng đã đem khối lệnh bài đó giao cho ngươi, nên ta cũng không lấy làm lạ.”

“Ngô!” Dược Thiên Sầu kinh ngạc dò hỏi: “Minh Giới Thánh Nữ nói qua với ngài rằng đã đem lệnh bài giao cho ta ư?”

Hắn nghe lời này như thế nào đều cảm thấy không đúng. Minh Giới Thánh Nữ rõ ràng là đem lệnh bài giao cho Ngu Cơ! Cao thủ nói chuyện, như thế nào đều làm cho người khác nghe mà không hiểu gì hết ah!

Thư sinh khẽ gật đầu nói: “Nàng bị nhốt ở nhân gian một đoạn thời gian, nói là trước khi về Minh Giới đã gặp người hữu duyên, nên đã đem khối lệnh bài này giao cho người đó. Bất quá không có nói rõ là giao cho ngươi hay giao cho ai khác.”

Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không biết phải nói gì, chậm rãi nghiêng đầu nhìn tầng hồng vụ đang phiêu tán ở trong không khí. Hắn tin tưởng Minh Hoàng căn bản là không cần phải nói dối đi?

“Ngay khi Minh Giới Thánh Nữ nói cho ta biết không lâu, thì Kim Thái bỗng nhiên xông vào Minh Hoàng Cung của ta, hỏi ta vì sao lại ban cho ngươi Lệnh Bài Minh Hoàng.” Thư sinh liền đem chuyện tình ngày đó lừa dối Kim Thái nói ra cho Dược Thiên Sầu nghe. Đây chủ yếu là muốn làm cho Dược Thiên Sầu biết hắn đã từng chiếu cố Dược Thiên Sầu, để Dược Thiên Sầu phải nhớ tới cái nhân tình này.

Đều đang diễn trò quỷ gì vậy? Dược Thiên Sầu vạn lần nghĩ không thông, lúc này khẩn trương cười khổ nói: “Minh Hoàng tiền bối, ta thực sự không nghĩ ra, ngài vì sao phải giúp ta như vậy? Có vẻ như một chút điểm năng lực của vãn bối, còn không đáng để cho ngài khai ân như thế đi!”

Ngươi nghĩ không thông là được rồi, nếu hiểu thông thì ta đây, đường đường là Minh Hoàng tôn sư mà phải chạy tới lấy lòng ngươi sao? Chuyện này không khỏi quá mức thấp hèn đi! Thư sinh liền vui vẻ cười phá lên ha hả, một thân áo trắng tung bay theo gió, có cảm giác như tiêu sái phá lệ thoát tục ah!

Điều này làm cho Thương Vân Tín, Thận Vưu và Hồng Giáp Chiến Quân ở phía dưới đều có chút kinh nghi, không hiểu vì sao mà Minh Hoàng lại hưng phấn như thế.

Lúc này, thư sinh khoát tay không cho là đúng giải thích: “Nói khai ân thì hơi quá lời rồi, nếu Minh Giới Thánh Nữ đã xem trọng ngươi như thế, thì ta há lại sẽ làm trái ý nàng, hiển nhiên là phải tương trợ ngươi rồi. Đừng nói là giúp ngươi chắn qua Kim Thái, chỉ bằng một gã tiểu tiên như ngươi mà dám dùng Lệnh Bài Minh Hoàng của ta chạy ra ngoài đùa giỡn người khác, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, ngươi trốn ở dưới dòng Minh Hà là có thể né tránh được nhãn tuyến của ta sao? Ta ra lệnh một tiếng, Minh Giới Thủy Tộc làm sao dám không bán thể diện cho ta? Nếu ta muốn thu thập ngươi, tùy thời đều có thể khiến cho ngươi chết dí ở dưới dòng Minh Hà, nửa bước khó đi rồi, muốn bắt ngươi bất quá chỉ là chuyện tình dễ như trở bàn tay mà thôi. Làm sao ngươi có khả năng trốn cho tới ngày hôm nay đây?”

Dứt lời tiếp tục cười lạnh nói: “Kỳ thật hành tung của ngươi ở trong Minh Hà ta đều nắm chắc như trong lòng bàn tay, nên ta mới phái hùng binh Địa Ngục xuống chắn đường các ngươi! Chẳng lẽ ngươi tưởng chúng ta đang vây bắt phạm nhân trốn thoát ra khỏi Vô Tận Hắc Nhai ư? Hết thảy là do Minh Giới Thánh Nữ coi trọng ngươi, ta nhịn không được muốn gặp ngươi một chút, nhìn xem rốt cuộc vì sao mà Minh Giới Thánh Nữ lại coi trọng ngươi như thế. Lúc này thuận tiện phái Chiến Quân đi dẫn các ngươi tới đây!”

Một phen nói lời nửa thật nửa giả, nhưng bên trong ngữ khí vẫn tràn đầy khí phách của chí tôn Minh Giới, đế vương diễn xuất hạ bút thành văn chân chính đầy đủ ân và uy. Làm cho Dược Thiên Sầu ở dưới tình huống không hiểu rõ nguyên nhân sâu xa, cũng sẽ không nghĩ tới Minh Hoàng là vì ẩn tình riêng mà theo đuổi đến nơi đây.

“Ta đã cảm thấy chuyện tình lúc trước bị chặn đường ở dưới Minh Hà có chút cổ quái rồi. Hóa ra đúng là như thế!” Dược Thiên Sầu cười khổ, chắp tay nói: “Không biết hiện giờ Minh Hoàng muốn xử trí chúng ta như thế nào?”

“Nếu muốn xử trí ngươi, ta tựu đã không đưa ngươi về nơi này, Chiến Quân sớm đã làm thịt các ngươi mất rồi! Tuyệt Tình Cung Tam Kiếm Hợp Nhất- Bạt Kiếm Thức còn chưa thể ngăn cản hắn được, trừ phi là Vong Tình đích thân tới đây thì khác, Thương Vân Tín kia hỏa hầu vẫn còn kém một chút.”

Thư sinh nói xong tùy tiện vung tay lên, Lệnh Bài Minh Hoàng liền rơi vào trong tay của Dược Thiên Sầu. Theo sau nhàn nhạt cười nói: “Nếu Thánh Nữ đã giao nó cho ngươi, thì ta sẽ không nhỏ mọn thu hồi. Ta có thể đáp ứng, lúc ngươi ở Minh Giới gặp tình huống khó khăn, thì tùy thời có thể dùng khối lệnh bài này để giải quyết phiền toái, như thế nào? Chỗ tốt ta cấp cho ngươi so với Thánh Nữ không kém hơn chứ?”

“A” Dược Thiên Sầu trợn mắt há mồm đứng ngây ra, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình sẽ có kết cục tốt đẹp như thế này, hắn có điểm không tin chuyện tình trước mắt chính là sự thật! Sau khi bình tĩnh trở lại, Dược Thiên Sầu mới chắp tay nói: “Đa tạ Minh Hoàng! Chẳng biết Minh Hoàng có cần vãn bối làm cái chuyện gì hay không?”

Bằng vào nhãn lực và bao nhiêu năm kinh nghiệm lịch duyệt của thư sinh, hiển nhiên là đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dược Thiên Sầu, lúc này không khỏi cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, ta và ngươi đang làm giao dịch hay sao? Trong tam giới ta muốn làm chuyện gì, chỉ cần lên tiếng là sẽ có người thay ta đi làm. Ngươi cảm thấy bằng vào năng lực trước mắt của ngươi, sẽ có đủ tư cách để ta phái ngươi đi làm việc hay sao? Ta giúp ngươi chỉ là do ta đang cao hứng, ngươi đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Mẹ nó! Không cần nói trực tiếp ra như vậy chứ! Dược Thiên Sầu xấu hổ nghẹn họng đứng ngây ngốc ra, ngẫm lại cảm thấy lời này cũng đúng. Là chí tôn Minh Giới ngươi muốn gì mà không có đây? Xem ra chính mình đã suy nghĩ quá nhiều mất rồi.

Thư sinh thấy đối phương đã bị chấn phục, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng ở ngoài mặt vẫn bình thản nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi không hảo hảo tu hành để tu vi thăng tiến, mà lại chạy tới nơi này làm gì?”

Dược Thiên Sầu cười khổ đáp: “Kỳ thật vãn bối cũng là bất đắc dĩ thôi, theo như lời Minh Giới Thánh Nữ đã nói, vãn bối không hề biết trước, đây là lệnh bài Minh giới, kết quả hoảng sợ không dám đem ra ngay từ đâu, bị đám người tìm đến gây phiền toái ép cho phải chạy trối chết tới nơi này.”

“Hừ! Ngươi đúng là tiểu bối vô tri, ta không có nhiều thời gian dông dài cùng ngươi thêm nữa.” Thư sinh nghe xong, thì phất tay thu hồi kết giới cách âm, quay xuống phía dưới thản nhiên nói: “Chiến Quân! Thả bọn hắn đi đi!”

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền biến mất nguyên tại chỗ, một đạo bạch sắc lưu quang nhanh hơn tia chớp trong nháy mắt thấp thoáng ở phía cuối đường chân trời....

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.