Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phía trước là cừu nhân

Phiên bản Dịch · 2430 chữ

Chuyện Mục Binh đi thu thập Dược Thiên Sầu, hắn chắc sẽ không nói cho Mục Thiên Kiều.

Ai ngờ vẻ mặt Mục Thiên Kiều lại lo lắng nói: "Tin tức trước đó nghe thấy, Dược Thiên Sầu tương trợ Minh Hà Thủy tộc hóa rồng, ta đang lo lắng phụ thân có phải đi tìm Dược Thiên Sầu hay không, nếu nói như vậy đã phiền toái."

Chân mày Ô Hùng thoáng lơ đãng run rẩy, có một câu không muốn nói ra miệng, nhưng vẫn nhịn không được nói ra: "Xem ra phu nhân thật quan tâm Dược Thiên Sầu."

Mục Thiên Kiều nghe vậy ngần ra, nàng là người thông mình, biết mình có mấy lời khiêu khích sự phản cảm của đối phương, loại phản cảm này là bệnh chung của nam nhân, nhưng còn là trí mạng, là chuyện tổn thương cảm tinh, lúc này lắc đầu nói: "Chưa nói tới quan tâm, lúc Tứ Thông thương hội gặp nguy nan, Dược Thiên Sầu từng giúp Tứ Thông thương hội chúng ta, cũng xem như từng là bằng hữu! Ngày đại hôn phụ thân làm ra chuyện đó, làm cho thiếp thân luôn luôn thật áy náy."

Tuy rằng nàng thông mình, muốn đem quan hệ giữa Dược Thiên Sầu và mình đặt trên một đường ranh giới không thể vượt qua, nhưng nàng lại không biết cha của mình chỉ vì tiết hận, từng biên ra một đoạn chuyện tình giả dối hư ảo đem nàng bán đứng.

Cứ như vậy, lời này của nàng dừng trong lỗ tai Ô Hùng liền có vẻ dị thường chói tai, nghe ra được hương vị giấu đầu hở đuôi. Nữ nhân của mình ở sau lưng mình nhớ nam nhân khác, là một nam nhân nào cũng thật khó khăn thừa nhận, sắc mặt Ô Hùng âm mai nói: "Nhưng ta như thế nào nghe nói Dược Thiên Sầu từng theo đuổi nàng?"

"Lời này của đại thống lình nghe được từ đâu? Không biết là ai đang cố ý hãm hại?" Vẻ mặt Mục Thiên Kiều kinh ngạc nói.

Gương mặt nàng hiện lên một vẻ bối rối khó thể nhận ra, chuyện Dược Thiên Sầu theo đuổi nàng quả thật là không hề có, nhưng chính nàng theo đuổi Dược Thiên Sầu lại là thực sự. Nàng thân là vợ người ta, tự nhiên sẽ sợ chuyện như vậy bị trượng phu hay biết, nhưng ngẫm lại chuyện đó chỉ có mình và Dược Thiên Sầu biết được, bằng sự nhận thức của mình về Dược Thiên Sầu, hắn còn không đến mức đem chuyện như vậy nói ra, đối với hắn hay mình đều không có lợi, nên lập tức bình ổn lại tâm tình.

Nhưng Ô Hùng lại đang yên lặng chú ý phản ứng của nàng sau khi nghe nói, nhìn thấy nữ nhân này vốn gặp chuyện không hề thấy bối rối lại hiện ra vẻ bối rối, trong lòng nhất thời lạnh lẽo nửa phần. Bất quá nghĩ tới thân thể nàng cũng không hề phản bội mình, trên mặt nháy mắt đổi lại nét tươi cười, đứng dậy đi tới giữ tay nàng, bỗng nhiên bế nàng lại, cười nói: "Vi phu làm sao không biết có người đang ly gián quan hệ giữa ta và nàng, tên bịa đặt kia đã bị ta xử quyết, phu nhân không cần để trong lòng."

Dứt lời ôm nàng lập tức đi tới tầm cung, ngoài miệng Mục Thiên Kiều tuy không có gì, lại đã nhìn thấy vẻ âm mai hiện lên trong mắt Ô Hùng, thân thể không khỏi có chút cứng ngắc lại.

Trong tầm cung, nói là chuyên hoan ái vợ chồng là chuyện thường, nhưng Ô Hùng cũng thật thồ lỗ kéo y phục của nàng, không hề có chút vuốt ve âu yếm liền đã xâm phạm, Mục Thiên Kiều chỉ biết cắn răng thừa nhận...

Sau đó Ô Hùng nhớ tới còn có việc phải xử lý, lên tiếng chào liền mặc quần áo tử tế lập tức rời đi, cũng không biết là thật hay giả.

Không mặc quần áo, cả người nằm dài trên giường, Mục Thiên Kiều cắn môi không nói, trên thân hình trắng tinh đỏ một khối, sưng một khối, nàng có thể cảm giác được sự phát tiết điên cuồng kia, tựa hồ căn bản không xem nàng là người, bình thường sự ôn nhu tình cảm mãnh liệt vuốt ve lại biến thành bóp nắn hạ thủ không lưu tình, bộ ngực cùng một ít bộ vị trên thân hình vẫn sưng đỏ thật lâu chưa tiêu.

Ánh mắt vô lực của nàng bỗng nhiên rơi lên bàn trang điểm, trước đây nơi đó vẫn

Còn bày biện pho tượng Thiên Trường Địa Cửu của Dược Thiên Sầu gởi tặng, nhưng bây giờ đã biến mất. Hốc mắt Mục Thiên Kiều nhất thời chảy xuống nước mắt, nỉ non nói: "Ngươi đúng là vẫn thật để ý, lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, vì sao ngươi không tin ta..."

Lúc trước khi Ô Hùng phái người tới cửa cầu hôn, nàng vốn không cần phải suy nghĩ qua liền đã muốn cự tuyệt. Bởi vì nàng đã sớm hiểu rõ, gả cho một nam nhân có thân phận trên trời, mình lại là một nữ nhân thân phận dưới mặt đất, dù là có thể nhảy lên cây biến thành phượng hoàng, nhưng sự khác biệt thân phận sẽ làm cho mình ngày sau thật khó khăn trải qua ngày, phải phụ thuộc, tự ái của nàng thật không chịu nổi điều này. Nhưng là vì Tứ Thông thương hội, nàng vẫn phải đáp ứng, nàng cho rằng dựa vào trí tuệ của mình nhất định có thể duy trì được quan hệ tốt đẹp lẫn nhau.

Nhưng chuyện mà nàng lo lắng nhất vẫn cứ phát sinh, đáng tiếc trên đời này đã không còn thuốc hối hận. Vốn cũng chính vì quyền thế của đối phương mà đến, coi trọng tự nhiên cũng là quyền thế của đối phương, vì Tứ Thông thương hội cùng phụ thân, nàng căn bản vô lực phản kháng, thậm chí cả quyền phản bác cũng không có, nếu không hậu quả nàng không thể thừa nhận...

Một con thuyền phi hành thơi cấp tốc bay ngang qua không trung hôn ám, bên trên đứng bảy tám người.

Đối với Minh Giới, Mục Binh cũng không phải lần đầu tiên đến, trước kia cũng từng tiến vào mua bán, nhưng luôn luôn đánh nhỏ nháo nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng vào sâu tới như vậy. Dù là Mộ Quang chi thành kia, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói. Về phần tại sao muốn đi Mộ Quang chi thành, chính là vì người bên cạnh đoán được Dược Thiên Sầu sau khi xông vào Minh Giới hẳn là đã đi Mộ Quang chi thành, hắn vốn là vì Dược Thiên Sầu mà đến, tự nhiên cũng phải đi Mộ Quang chi thành.

Nhưng biết về Mộ Quang chi thành chỉ là một ít môn phái cao tầng của Tiên giới đi tới Minh Giới buôn bán, hắn cảm thấy được bằng vào thân phận hiện giờ của mình, làm sao ngay cả Mộ Quang chi thành mà cũng không biết, đương nhiên phải mau chân đến xem.

"Bên Mộ Quang chi thành còn chưa có tin tức tới sao?" Mục Binh khoanh tay đứng ngay trung trơng phi hành thơi, tỏ ra khí thế một kẻ ăn trên ngồi trước hỏi một người phía trước.

Ô Hùng vì muốn cho hắn ở Minh Giới làm việc thuận lợi, âm thầm cùng chút người trong Minh Giới truyền tin tức tiếp đón. Khi Mục Binh mang theo hai gã Đại Tiên sơ kỳ vừa mời chào tiến vào Minh Giới, cũng đã có năm tên Minh Giới cao thủ đang chờ hắn.

Năm người thuộc hai nhóm, ăn mặc theo cách tán tu trong Minh Giới, trong đó có hai người nói chuyện giữ kẽ, giờ tay nhấc chân mang theo một cỗ khí thế quân lữ, đều có tu vi mình Tôn sơ kỳ. Trong ba người khác có hai người tu vi mình Tôn hậu kỳ, một người tu vi đạt được Minh Hoàng sơ kỳ, đội hình này ở Minh Giới tuy rằng không tính là rất mạnh, nhưng vẫn xem như cường đại.

Bất quá sau khi năm người gặp được Mục Binh, đều tỏ thái độ, sẽ nghe theo hắn điều khiển. Mục Binh không phải kẻ ngu, tự nhiên hiểu được do Ô Hùng âm thầm phái người tới trợ giúp mình, mặc dù không vạch trần, lại đương nhiên tiếp thu.

"Dựa theo lộ trình tính toán, người hẳn đã đến Mộ Quang chi thành mới đúng, nhưng bên Mộ Quang chi thành truyền tin còn chưa thấy bọn hắn, phỏng chừng bọn hắn ở trên đường phỏng chừng bị sự tình gì nên bị chậm ứễ." Hai gã ăn nói giữ kẽ có một người trả lời, tên còn lại thì đang khống chế phi hành thơi.

Mục Binh nhíu mày suy nghĩ, ngược lại đổi thái độ hòa ái chắp tay hỏi một lão nhân có chòm râu dê nói: "Đông tiên sinh, ngươi nói hắn có thể sẽ không đến Mộ Quang chi thành mà là đi địa phương khác."

Sở dĩ hắn chỉ khách khí đối với lão nhân có chòm râu dê này, vốn là bởi vì người

Này có tu vi Minh Hoàng sơ kỳ cao nhất trong đoàn người ở đây, tuy rằng hắn có con rể quyền thế lớn, nhưng tu vi người này lại ngang hàng với tu vi Tiên Đế sơ kỳ của con rể hắn, tự nhiên hắn phải cung kính không ít.

Lão nhân gầy vuốt râu ha ha cười nói: "Thế thì chưa chắc, nếu bọn hắn đi theo Minh Hà nghịch lưu mà lên, tất nhiên phải đi qua Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm." Nói xong hắn phất tay chỉ hướng một bên nói: "Trước khi Mục tiên sinh đến, chúng ta đã phái người ở đường bộ bố trí nhân thủ giám thị, chỉ cần bọn hắn rời khỏi Minh Hà lưu vực liền tiến vào tầm mắt của chúng ta. Theo tình huống hiện tại xem ra, làm không chuẩn bọn họ đã xâm nhấp vào Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm chọc giận Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu, đã đi đời nhà ma!"

"Ách...Mục Binh nhìn theo phương hướng hắn chỉ tay, hiện không biết khi nào đã phi hành trên một mảnh núi non màu trắng mờ mịt, lập tức liền phản ứng hẳn chính là Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm trong miệng đối phương, không khỏi thì thào lầm bầm: "Nếu thật sự là như vậy, vậy cũng thật tiện nghi cho hắn."

Ánh mắt lão nhân gầy lóe lên, cười hắc hắc nói: "Lần này mặc dù chúng ta phụng mệnh tiến đến nghe theo Mục tiên sinh điều khiển, nhưng thật không biết rốt cục là vì chuyện gì, không biết vì sao mặt trên truyền lệnh xuống cho chúng ta nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, Mục tiên sinh có thể báo cho hay không?"

Sắc mặt Mục Binh khẽ biến, ha ha nói: "Đông tiên sinh quá nóng lòng, tới thời điểm tự nhiên sẽ để tiên sinh biết." Hắn cũng biết hiện giờ sau lưng Dược Thiên Sầu liên lụy tới Tiên Đế, nếu sự tình còn chưa hoàn thành lại đem nội tinh tiết lộ ra ngoài, vạn nhất chuyện bại lộ, sợ sẽ rước lấy đại phiền toái.

"Ta chỉ quản phụng mệnh làm việc, cũng không phải muốn nghe được chuyện gì, chỉ là cảm thấy được có chút kỳ quái thôi." Đông tiên sinh nhìn chằm chằm Mục Binh cười hắc hắc nói: "Tuy rằng tu vi Dược Thiên Sầu chẳng ra gì, nhưng hiện giờ danh đầu cũng không nhỏ, nhất là hắn mang theo pháp chỉ Kim Thái xuất hành, đã là người người đều biết. Ta không nghĩ ra trong Tiên giới còn có người nào dám đánh chủ ý với hắn, bất quá ta nghe nói lúc đại hôn của nữ nhi Mục tiên sinh, Mục tiên sinh giống như cùng nhiệt náo với Dược Thiên Sầu không khoái trá a! Không biết có phải có quan hệ tới chuyện này hay không?"

Trong lòng Mục Binh giận dữ, nhưng lại có chút giận mà không dám nói gì, chỉ từ chối cho ý kiến cười cười mà thôi. Lão nhân gầy thấy hắn không muốn nói, cũng lơ đễnh, xua tay cười nói: "Mục tiên sinh không cần xem là thật, ta chỉ là suy đoán mà thôi." Sau đó có chút cười nhẹ nhìn về một bên, không đầy một lát bỗng nhiên "Di" một tiếng, phất tay chỉ hướng Đại Tuyết sơn nói: "Chậm lại tốc độ phi hành, từ từ xem là ai!"

Mấy người cùng nhìn theo, chỉ thấy tận sâu trong Đại Tuyết sơn mơ hồ có đạo lưa quang bay tới, lập tức giảm bớt tốc độ phi hàn thơi. Không đợi bao lâu, Đông tiên sinh có tu vi cao nhất đã dẫn đầu đoán được là ai, nhăn mày nói: "Đó cũng là một phi hành thơi...Người bình thường không dám xâm nhấp Đại Tuyết sơn, mà người có thể lui tới với Tuyết Hoàng tu vi sẽ không thấp, cũng sẽ không cần dùng phi hành thơi, đến tột cùng sẽ là ai?"

Nhóm người của hắn giảm tốc độ chờ đợi, hai chiếc phi hành thơi rất nhanh liền đến gần nhau. Kỳ thật từ trong Đại Tuyết sơn đi ra không phải người khác, chính là đám người Dược Thiên Sầu, bọn hắn cũng nhìn thấy phi hành thơi phía trước là những người nào, Thương Vân Tín tu vi cao nhất quét mắt nhìn mấy người trên phi hành thơi, lập tức phát hiện ra một người quen, lúc này sửng sốt nói: "Mục Binh! Sao hắn cũng tới nơi này?"

"Mục Binh?" Dược Thiên Sầu đang híp mắt xem chừng cũng sửng sốt, bằng vào tu vi của hắn còn không thấy rõ người đứng trên phi hành thơi bên kia là ai, nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Ngươi nói là nhạc phụ Mục Binh của Ô Hùng?"

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.