Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngã bỉ nhĩ canh đổng đắc thiên! (Ta hiểu thấu trời hơn ngươi!)

Phiên bản Dịch · 3227 chữ

Cảm thụ một lần lực lượng băng sơn nhất giác của hắn?

Tần Vũ không phải là ngốc. Hắn sống trong thế giới này, vô luận là Tiềm Long đại lục hay hải để tu yêu giả thế giới, tất cả đều là thế giới của mưu mô thủ đoạn tàn khốc. Hắn tự nhiên có thể hiểu rõ một điểm, bạch bào thanh niên nam tử luôn có nụ cười trên môi trước mắt có vẻ như rất tốt, lại rất có khả năng sẽ giết hắn.

- Ồ, ngươi tựa hồ như đang sợ hãi?

Chu Hiển cười nhẹ nói.

Cuối cùng Chu Hiển muốn làm gì đây?

Lúc này Tần Vũ trong lòng vô cùng khẩn trương. Sau khi Lập Nhi nói với hắn nhiều lời rồi phá không li khai, Tần Vũ đã có quyết tâm, là vì trong tâm Tần Vũ có một niềm tin cực kỳ kiên định.

Do đó...Tần Vũ hiện tại không được nghĩ đến cái chết, cũng không thể chết.

Không một ai có thể đoạt đi cơ hội để hắn và Lập Nhi ở bên nhau, không một ai...!!!

- Sợ hãi, không, ta chỉ là kì quái, ngươi vừa nãy không phải là nói ta căn bản không thể lí giải được sự tồn tại của ngươi, chỉ như là kiến đối với con người nói chung. Tại sao giờ ngươi lại nghĩ ta có thể hiểu được lực lượng của ngươi vậy? Không phải là ngươi đang vọng tưởng để con kiến hiểu được lực lượng một con người đấy chứ?

Tần Vũ nét mặt hiển sự nghi hoặc hỏi lại.

- Ha ha...

Chu Hiển cười lên nhiều tiếng,

- Đúng, ngươi rất khó mà lí giải sự tồn tại của ta, cũng rất khó minh bạch lực lượng của ta, vì thế ta mới nói...thi triển lực lượng băng sơn nhất giác của ta, băng sơn nhất giác (đỉnh ngọn núi băng tuyết), cũng chính là một điểm rất nhỏ bé, chưa đến một phần vạn, có lẽ chưa đến một phần bách vạn. Đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi đâu. Vì biểu muội đã nói với ta, ta không thể giết hảo bằng hữu của biểu muội, đúng không?

Chu Hiển quan sát xung quanh, đột nhiên ánh mắt khóa chặt trên cây bạch mộc dùng để làm đẹp nhai đạo nằm ở hai bên con đường lớn. Chu Hiển động chân một cái, đã đến nơi cách đấy trăm thước, hắn nhẹ nhàng bẻ lấy một cành cây.

Tần Vũ thấy nghi hoặc, nhìn xem rút cục Chu Hiển muốn làm gì.

Hắn không chạy, vì hắn biết nếu Chu Hiển muốn giết hắn, căn bản không thể trốn thoát.

- Haha, dùng cành cây này để làm vũ khí nhé.

Chu Hiển nhẹ nhàng vẫy tay, những nhánh lá lập tức rụng xuống, chỉ còn một thân cành dài một thước, rộng một ngón tay trên tay hắn.

Tần Vũ thần kinh lập tức căng thẳng.

Quái dị nhất là, những người trên cả con đường tựa hồ không ai cảm nhận được tốc độ khủng bố một bước trăm thước của Chu Hiển. Tất cả mọi người vẫn giống như lúc trước, bán đồ thì vẫn bán đồ, người bán rong vẫn trữ tình hát rao.

Cành cây?

Tần Vũ hai mắt khép nhẹ lại.

- Tần Vũ, đừng lo, ta sẽ không hạ thủ quá nặng, ta sẽ giảm sức mạnh của ta xuống thấp nhất có thể, cố gắng làm yếu đi công kích lực. Xét cho cùng không gian này yếu nhược quá, như thế này đi, hãy tiếp lấy một đạo khí nhận (khí sắc bén) của ta này.

Chu Hiển cười nhẹ liền búng một cái vào cành cây.

Cành cây có tính đàn hồi. Chỉ thấy Chu Hiển tay phải nhẹ nhấn một cái, đoạn cây liền bị cong đi, đến khi nó đàn hồi trở lại, không ngờ lại xuất hiện một dải thanh sắc rung động nhẹ nhàng.

Dải thanh sắc ba động, độ dài tương đồng với độ rộng của nhai đạo, phi hành với tốc độ không hề nhanh, chỉ như tốc độ gió. Đương nhiên gọi là không nhanh chỉ là trong mắt Tần Vũ, trong mắt phàm nhân, tốc độ ba động đó vô cùng nhanh.

Dải thanh sắc ba động đến đâu -- --

Cây bạch mộc liền bị cắt đoạn đến đó, lập tức trực tiếp gãy vang đổ xuống. Những cửa hàng bán rong ngoài trời cũng bị cắt ngang qua. Lúc nào cũng cách mắt đất không quá một thước, coi đó là mặt bằng, tất cả đều bị cắt ngang.

Tự nhiên. Kể cả con người.

Chu Hiển bẻ cành cây đó, cách Tần Vũ một trăm thước cự li. Trong một trăm thước cự li đó có vài trăm phàm nhân, một vài phàm nhân thậm chí là những tiểu hài tử, chúng đều cao hơn một thước, từng người một đều bị sẻ làm đôi.

Thân thể bị chia hai, tiên huyết phún xuất, dạ dày phàm nhân bị đứt lòi, lục phủ ngũ tạng đại tràng tất cả đều bay bay trào ra hết. Phàm nhân thậm chí không có đến một phản ứng nào, xét cho cùng tốc độ của dải thanh sắc ba động cũng so sánh ngang với tốc độ gió.

Năng lực phản ứng của Tần Vũ đương nhiên nhanh hơn nhiều, hắn nhìn thấy rõ tất cả.

- Dừng tay!

Tần Vũ chỉ đủ thời gian hét lên một tiếng, đồng thời hạch tâm tinh cầu bên trong đan điền -- -- năng lượng của 'Thái dương chân hạch' liền hoàn toàn dẫn xuất, lực lượng rực nóng nhanh chóng hình thành bức bình phong ngăn cách.

Dải thanh sắc ba động đó, mở ra như một thanh loan đao, phảng phất như cả dải thanh sắc ba động là một chỉnh thể. Mặc dù bức bình phong do Tần vũ hình thành chỉ vừa tạo nên, đã phủ lên một nửa bề rộng (chiều dài) của nhai đạo. Nhưng một bộ phận dải thanh sắc ba động bị cản trở dừng lại, cùng lúc một bộ phận khác không bị cản trở cũng vẫn bị dừng phi hành.

Dải thanh sắc ba động, là một thể duy nhất.

- Ồ, khá lắm, trong phàm nhân ngươi có lẽ rất khá.

Chu Hiển ánh mắt lóe sáng, cười nói:

- Đáng tiếc a, ngươi vẫn quá yếu.

"A!"

"Phốc!"

Một đám đông người đứng sau Tần Vũ lúc này hoàn toàn có phản ứng. Nhìn thấy những thi thể bị xẻ làm hai, lại có những ngũ tạng lục phủ đẫm máu trào ra bên ngoài, gần như tất cả đều xanh mặt lại, nôn mửa hết ra.

- Ác ma, ác ma!

Một vài người sợ quá lập tức hét lên.

Một vị thư sinh sợ quá liền ngã xuống, nhìn chằm chằm vào Chu Hiển đang cười nhẹ, run run ngón tay chỉ Chu Hiển:

- Ngươi, ngươi giết người, ngươi đồ sát, đồ sát...ác ma, lão thiên sẽ trừng phạt ngươi đó.

Kêu gào thảm thiết, nỗi sợ hãi đối mặt với tử vong, làm đại đa số người ở đó hét lên đau đớn.

- Đa tạ công tử cứu mệnh.

Mẫu thân của tiểu nam hài muốn ăn kẹo hồ lô đối diện Tần Vũ cảm kích nói, lúc này chúng nhân tại trường đều nhận ra Tần Vũ đang chống lại dải thanh sắc ba động đó.

- Các vị, mau chạy đi!

Tần Vũ cảm thấy lực lượng bên trong 'Thái dương chân hạch' tựa như nước bị rò rỉ điên cuồng phóng xuất ra ngoài. Thanh sắc ba động đó công kích thực quá mạnh, năng lượng bản thân bị tiêu hao rất nhanh.

- Không, đại ca ca, đệ không đi, đệ phải đánh hắn.

Tiểu nam hài ăn kẹo hồ lô, ánh mắt trừng trừng mở lớn, tức giận nhìn Chu Hiển.

- Kiếm khí, hảo kiếm khí lợi hại, có lẽ là Tiên thiên Đại Thành kì cao thủ.

Một vị lão giả lãnh khốc từ nhai đạo phía sau Tần Vũ rất nhanh đi đến, thân hình phi thường nhanh, lúc này khuôn mặt tràn đầy tức giận.

- Thiếu niên nhân, còn trẻ mà đã đạt đến Tiên thiên đại thành, ngươi đích xác là thiên tài, nhưng mà...thủ đoạn của ngươi lại quá tàn nhẫn, lão bổn tuy là tu luyện trăm năm mới chỉ đạt đến Tiên thiên hậu kì. Nhưng cũng phải liều mạng với ngươi một lần này.

Vị lão giả lãnh khốc tức giận hét lên nói.

Chu Hiển ngẩn ngơ:

- Tiên thiên đại thành? Hắn nói ta?

- Thiếu niên nhân, không thể ỷ vào vũ lực mà tùy ý giết người, không lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi, học võ đầu tiên phải học võ đức à?

Lão giả tiếp tục tức giận hét lớn nói.

Bỗng lúc này, liền có vài tiếng gió vang lên, một vài vị tiên thiên cao thủ cũng đã đến.

- Thật nực cười.

Chu Hiển nhìn những tiên thiên cao thủ đó, đạm nhiên cười, rồi lập tức hướng ánh mắt về phía Tần Vũ, trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc kinh ngạc,

- Tu vi nhục thể của ngươi không ngờ còn cao siêu hơn bản thân công lực, công lực đã tiêu hao hết, thân thể vẫn có thể chống trụ!

Chu Hiển vừa rồi thi triển một kích tuyệt đối có thể giết Đại Thành kì cao thủ, Tần Vũ dẫn động năng lượng của 'Thái dương chân hạch' để ngạnh chống chỉ giây lát đã không thể trụ thêm nữa. Ai mà ngờ được nhục thể của Tần Vũ vẫn đang cố chống lại.

Sau khi tu luyện ở Lôi Sơn Cư, những điểm lục sắc quang thần bí đó của Lưu Tinh Lệ, gần như là chín thành đã dung hợp vào trong thân thể Tần Vũ. Thân thể Tần Vũ giờ được cải tạo trở nên rất khủng bố.

- Các người, mau chạy nhanh!

Tần Vũ cả khuôn mặt đỏ hồng, quay đầu lại nhìn những người quanh đó khó khăn nói.

Tuy là nhìn thấy nhiều người đã bị giết, nhưng có nhiều kẻ rất táo bạo vẫn đứng tại gần đó nhìn. Bọn họ không tin một thiếu niên nhân Chu Hiển lại dám giết sạch tất cả mọi người trên đường.

- Thiếu niên nhân, yên tâm, dù hắn là Tiên thiên đại thành, bọn ta lại sợ sao? Bọn ta Quế Thủy tam thánh liên thủ, muốn đánh bại hắn không phải là chuyện gì khó khăn.

Lãnh khốc lão giả nói, gần lão còn có hai vị lão giả nữa.

Tần Vũ nhanh mất trí.

Tiên thiên đại thành?

Kiếm khí?

Đây là kiếm khí ư? Với việc Tần Vũ dẫn động lực lượng của 'Thái dương chân hạch' có thể dễ dàng hết sức mà ngã xuống. Nếu mà không phải là hiện nay nhờ vào nhục thể cường hãn, Tần Vũ căn bản không thể chịu được thêm nữa.

Đừng nói Tiên thiên đại thành, dù là đạt đến tu chân giả Đại Thành kì, có lẽ đối diện với cao thủ này cũng chết!

- Đại ca ca, đừng sợ, chúng ta người đông, nhất định có thể đánh đuổi được kẻ bất lương.

Kẹo đường hồ lô tiểu nam hài lúc này vẫn khỗng li khai. Mẫu thân của nó cũng đứng ở một bên chằm chằm căm thù nhìn Chu Hiển.

- Đi nhanh lên!

Tần Vũ cảm thấy thân thể rất nhanh sẽ không thể trụ được nữa. Trên thực tế hiện nay nhục thể của Tần Vũ có thể so sánh với Đại Thành kì cao thủ, cũng không thể chịu được lâu như vậy. Nguyên nhân thật sự là -- -- lực khôi phục.

Không biết có chuyện gì, lực khôi phục của thân thể Tần Vũ hiện nay, so với quá khứ mạnh hơn cả trăm lần. Thậm chí cả với năng lượng của 'Thái dương chân hạch' trong cơ thể tất cả đều khôi phục rất nhanh.

Do lực khôi phục mới làm cho hắn kiên trì được thời gian dài thế.

Cuối cùng, công kích lực ẩn hàm bên trong dải thanh sắc ba động cũng tiêu hao hết, chỉ nghe thấy:"Bồng" một tiếng, thanh sắc ba động hóa thành hư vô, nhưng đúng lúc dải thanh sắc ba động sắp tiêu thất hết thì nổ tung, lại nhằm tới người Tần Vũ nổ.

"Phốc!" Tần Vũ thổ ra một bụm tiên huyết lớn xuống đất, hắn lúc này toàn thân xương cốt cơ nhục đau đớn khôn tả, tựa như bị tra tấn.

- Thân thể rất tốt, so sánh với cảnh giới thần thú phải mạnh hơn nhiều.

Chu Hiển thở dài khen nói.

Thân thể Tần Vũ đích xác rất mạnh, không chỉ cực dẻo dai, mà còn lực khôi phục rất nhanh. Nguyên nhân không đơn thuần chỉ là Lưu Tinh Lệ, trọng yếu nhất là do lúc này những điểm lục sắc quang của Lưu Tinh Lệ đã dung nhập trong thân thể. Những điểm lục sắc quang này thân thể của Tần Vũ không cách nào tái hấp thu chuyển hóa, chỉ có thể trữ tồn trong sâu thẳm tế bào cơ nhục xương cốt.

Vào lúc thân thể Tần Vũ thụ trọng thương, những điểm lục sắc quang đó sẽ phát huy hiệu quả, làm thân thể Tần Vũ nhanh chóng khôi phục. Không chỉ là thân thể, cả công lực cũng nhanh chóng khôi phục.

Thật khó tin, những điểm lục sắc quang đó không chỉ hồi phục thân thể, cả công lực trong Thái dương chân hạch cũng khôi phục, thật là chuyện kì lạ.

- Đại ca ca.

Tiểu nam hài liền ôm lấy Tần Vũ, mắt mở to nhìn Tần Vũ tựa hồ rất lo lắng, nước mắt chảy dài.

- Huynh không sao, tiểu Vũ, đệ cũng mẹ đệ mau đi đi. Nhanh lên!

Tần Vũ thấy lo lắng. Nhưng lúc đó, những tiên thiên cao thủ tất cả vẫn đứng trước mặt Tần Vũ, giận dữ nhìn Chu Hiển.

- Thiếu niên nhân, ngươi tâm ngoan thủ lạt như vậy. Bọn ta Quế Thủy tam thánh quyết không thể khoanh tay nhìn chuyện bất bình. Nhị đệ, tam đệ, chúng ta hãy liên thủ giết tên tiểu tử tàn nhẫn này.

Lão giả lãnh khốc lập tức nói.

-Vâng, đại ca.

Hai lão giả bên cạnh hưởng ứng nói.

- Tam vị tiền bối, bọn ta cũng nguyện trợ lực các vị một tay.

Hai, ba tiên thiên cao thủ khác cũng nói theo.

Lão giả lãnh khốc gật đầu nói:

- Làm phiền chư vị.

Chính lúc những cao thủ đó định xuất thủ, Chu Hiển tựa hồ có chút không nhẫn nại được nữa.

- Thật là ầm ỹ.

Chu Hiển sắc mặt lạnh lùng, giương mắt nhìn những tiên thiên cao thủ, trong mắt lóe lên một đạo phích lịch. Liền đó tựa như quả khí cầu nổ tung, những tiên thiên cao thủ kia nổ to 'bồng' một tiếng.

Huyết nhục bắn tung tóe, xương gãy đầy đất.

Chỉ một cái chớp mắt, tất cả đều đã chết.

- Chu Hiển, ngươi xuất thủ cả với người thường, bọn họ căn bản không xứng để ngươi ra tay. Ngươi lại không tự coi trọng thân phận mà giết họ.

Tần Vũ thoáng chốc thân thể tựa như đã khôi phục hoàn toàn.

- Khôi phục lực quả là khủng bố."

Chu Hiển thở dài nói.

Nhưng rồi Chu Hiển lại lắc đầu tiếp:

- Ai, ngươi thực là thái quá được thể lấn tới. Ta muốn giết ai, ngươi bằng vào cái gì dám quản, ngươi có khả năng quản sao?

- Hay là ngươi nghĩ ta vừa rồi ra tay không giết được ngươi, thực lực ta vốn chỉ có vậy?

Chu Hiển hốt nhiên chỉ ngón tay lên trời.

Giữ nguyên thủ thức, Chu Hiển nhìn Tần Vũ, nở nụ cười.

- Hãy cảm thụ lực lượng thật sự của ta...tịch diệt!

Thanh âm vừa tắt. Ngón tay chỉ lên trên trời của Chu Hiển sáng lên một điểm quang hoa. Quang hoa đó như muốn làm lóa cặp mắt người ta, thậm chí còn sáng hơn thái dương.

Rất nhanh, quang hoa tỏa ra phủ xuống, cùng lúc -- --

Yên lặng, rồi như kính bị vỡ, cả không gian ở Quế Thủy thành bị gãy vỡ ra.

Tường bích, hàng quán, cây cối, những phàm nhân kinh hoảng, không khí, chim chóc, ánh mặt trời...Lúc này, không gian trong phạm vi khắp nơi Quế Thủy thành tất cả hoàn tàn bị tàn phá.

Tần Vũ nhìn chằm chằm tiểu nam hài.

Tiểu nam hài đó ở trong vòng tay thiếu phụ, mắt mở to thuần chánh nhìn Tần Vũ, mồm nhấp nháy, tựa như muốn khóc hét lần nữa:

- Đại ca ca!

"Bồng!"

Từng khối một vỡ tan ra, không gian xung quanh biến thành từng khối vỡ vụn. Tiểu nam hài đó cũng ở trong một khối vỡ. Lúc này tất cả những mảnh vỡ đều bị cuốn vào trong không gian rạn nứt hỗn loạn lưu chuyển.

- Đừng!

Tần Vũ nhìn theo tiểu nam hài đó, trong tâm gào lên bất cam.

Lúc đó, Tần Vũ và Chu Hiển cả thân hình đều ở bên trong không gian rạn nứt, tán loạn. Bên trong không gian đó có một mẩu hắc ám, chỉ có một vài năng lượng hỗn loạn lưu chuyển màu sắc nhàn nhạt.

Ở phía trong không gian hắc ám, Chu Hiển lăng không lên cao. Không gian loạn lưu không gây cho hắn chút tổn thương nào. Trong khi đó Tần Vũ cũng ở phía trước Chu Hiển.

- Không phải lo lắng, ta đã đáp ứng biểu muội tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Trong không gian loạn lưu có ta bảo hộ, ngươi không chết được. Nếu biểu muội biết ngươi chết, thì lại tính lên đầu ta, ta có thể bị phiền hà.

Chu Hiển cười nhẹ.

Sắc mặt Tần Vũ lạnh băng.

Trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh tiểu nam hài trước khi chết nhìn chặt hắn.

- Chu Hiển, ngươi giết nhiều người như vậy. Cả Quế Thủy thành đều bị ngươi đồ sát không còn gì. Lão thiên sẽ tính trường huyết hải này lên thân ngươi!

Tần Vũ trong lòng vô cùng oán hận. Vừa nhớ đến đôi mắt mở to của tiểu nam hài ăn kẹo hồ lô đó, hắn liền nổi lên một ý muốn giết Chu Hiển.

- Lão thiên?

Chu Hiển cười, trong mắt lóe lên tia trào phúng:

- Tần Vũ, thiên có thiên đạo, ngươi chỉ là một phàm nhân, sao có thể biết cái gì gọi là thiên đạo, sát nhân? Dù ta có giết sạch tất cả mọi người trên đại lục này, lão thiên cũng sẽ không trừng phạt ta một điểm, nửa điểm cũng không, haha...Tần Vũ, ngươi cần phải nhớ một điều, ta hiểu thấu trời hơn ngươi!

Bạn đang đọc Tinh Thần Biến của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 1669

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.