Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại 3

Phiên bản Dịch · 3174 chữ

Oành, trong phòng bếp truyền đến một tiếng vang thật lớn. Tu Lorrin chợt nhớ đến người máy bản thân tự thiết lập chương trình, bước ngắn vọt vào trong bếp. Nhưng lúc này đã muộn, nhà bếp tàn tạ đang nhắc nhở bé, đêm nay e rằng bé sẽ bị đánh một trận no đòn rồi.

Bé cấp tốc tìm đến một cây gậy dài, bên trên có buộc nhanh khăn lau, đem hoa quả vốn lành lặn đã nổ thành chia năm xẻ bảy quét dọn một chút, sau đó mở tủ lạnh ra, bỏ một đống quả cá sấu anh đào quả lên trên tay người máy, sau đó đem chương trình thiết lập mới lại một lần nữa. Sau khi hoàn thành, Tu trốn ở ngoài cửa, nhìn người máy mạch ngắn tiến hành rồi lần thương tổn thứ hai với nhà bếp.

Aldrich từ trong phòng huấn luyện đi ra, mồ hôi cũng chưa kịp lau khô, liền nhìn thấy nhà bếp bừa bộn khắp nơi, nhìn lại hai tay của con trai đang đan xen với nhau để ở trước người, cúi đầu đứng trước mắt mình một chút...

"Con đã làm gì?"

Ngũ quan của Tu thần kỳ dung hợp giữa đặc điểm của Aldrich và Chu Cẩn, đặc biệt là một đôi mắt êm dịu, quả thực là trùng lặp với Chu Cẩn. Giờ khắc này đôi mắt kia lại đang rưng rưng nước muốn kiếm lời: "Cha, con muốn làm chút đồ uống cho ba ba..."

Aldrich nhìn trong phòng bếp không có chỗ nào là không có mảnh vụng của quả cá sấu anh đào cả: "Sau đó thì sao?"

"Không biết tại sao người máy lại hỏng..."

"Con uống nhiều nước trái cây lắm rồi, ba ba con vì không cho con uống nước trái cây nữa nên mới khóa cứng chương trình làm nước trái cây của người máy đi."

Tu xông lên, ôm chặt lấy hai chân của Aldrich: "Con không phải muốn uống nước trái cây, thật mà! Con chính là cảm thấy hôm nay trời quá nóng, muốn chuẩn bị một chút đồ uống cho ba ba thôi, làm xong đặt ở trong tủ lạnh, ba ba trở về liền có thể uống."

Aldrich nhìn con trai khóc, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó là một chút nước mũi, giữ vững cảm xúc chậm rãi nghiêng người: "Được rồi, được rồi. Cha tin con."

Tu khóc thút thít ngưỡng mộ Aldrich: "Ba ba trở về thì phải làm sao bây giờ?"

Aldrich ngồi xổm xuống lau khô nước mắt trên mặt con trai: "Thì nói cha làm."

"Nói dối có phải là không tốt hay không? Ba ba từng nói con không được nói dối..."

"Không không, cái này gọi là che giấu thỏa đáng." Aldrich hồn nhiên chưa phát giác được bản thân đã bước vào tròng của con trai, dốc hết sức muốn chịu trách nhiệm, "Chúng ta hợp tác một chút, không để ba ba phát hiện là tốt rồi."

Aldrich ôm Tu đến bên ghế sa lông, thuận lợi cho bé một ly sữa, sau đó vén tay áo lên, bắt đầu quét tước nhà bếp. Tu ghét bỏ ôm ly sữa, nhưng nghĩ đến tai họa, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ uống một ngụm.

Hôm nay Chu Cẩn về sớm, cậu sau khi tốt nghiệp trực tiếp bị Đường Hạc Minh điều đến quân bộ. Bởi vì lịch sử đen tối trước kia của bản thân, Tống Tinh Viễn khắp nơi khắp chốn đều chiếu cố cậu rất nhiều. Nhìn cậu liên tục làm thêm vài ngày, chưa tới giờ liền tự mình nhìn chằm chằm, bắt cậu nhanh đi về.

Chu Cẩn không lay chuyển được hắn, hơn nữa ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra đo lường tinh thần lực của Tu, tòng thiện như lưu trước một bước trở về. Kết quả lúc vào cửa liền phát hiện Aldrich đang thu thập tàn cục và vẻ mặt thống khổ khi uống sữa của Tu.

*

tòng thiện như lưu: lắng nghe và tiếp thu ý kiến của người khác.

"Xảy ra chuyện gì?"

Aldrich dọn sạch một quả cá sấu anh đào trên vách tường xuống: "Anh muốn làm nước trái cây cho em, đã quên em đã khóa cứng trình tự của người máy."

Chu Cẩn nhìn Tu đang ngồi trên ghế sa lông đấu tranh với ly sữa, bất động thanh sắc nhíu mày, sau đó đứng ở cửa nhà bếp, mắt như đèn pha quét một vòng.

"Anh muốn làm nước trái cây gì?"

"Cá sấu anh đào và lê hồng."

"Nga..." Ánh mắt của Chu cẩn trở nên sắc bén, "Vậy tại sao còn có bách giòn và mật đào? Tu!"

Tu lập tức chạy đến phía sau Aldrich, ôm chân của Aldrich tránh né tầm nhìn của Chu Cẩn, Aldrich cưng chiều con trai đến không có điểm mấu chốt còn muốn tranh thủ cho con trai: "Là anh quên em đã khóa cứng, muốn thuận tiện làm một ly cho Tu luôn thôi."

Ánh mắt của Chu Cẩn lạnh lẽo: "Em nói rồi, không được giúp con nói xạo. Aldrich, anh ngủ ngoài sô pha một tuần đi!"

Đối với chuyện ngủ sô pha này Aldrich một ngày một đêm cũng không thể nhịn, nhưng xét thấy bị Chu Cẩn nhìn thấu, không thể làm gì khác hơn là cò kè mặc cả: "Có thể ít lại vài ngày không?"

"Không thể!"

Aldrich trao đổi không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là một tay khiêng người lên vai đi tới phòng ngủ: "Không không, chúng ta bàn lại, cũng có thể nhường một bước mà."

Chu Cẩn chỉ cảm thấy mùi mồ hôi của Aldrich bao phủ cậu, tin tức tố quen thuộc khiến hai chân của cậu không khỏi có chút như nhũn ra: "Anh kết thúc huấn luyện vì sao không đi tắm?"

Aldrich hắc hắc hắc cười gian: "Chờ em cùng tắm với anh mà."

Tu nhìn cửa phòng ngủ đóng lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Mục tiêu được dời đi một cách phi thường thành công, chí ít đêm nay sẽ không bị đánh. Về phần ngày mai... Ngày mai dưới tình huống bình thường, cha được tiện nghi sẽ cố gắng hết sức lừa gạt chuyện này thôi.

Tiếc nuối duy nhất chính là không uống được nước trái cây. Tu lấy sách hướng dẫn của người máy ra, dùng một chút thời gian nhìn xong, sau đó theo trình tự mở khóa cho người máy.

Bé rót sữa qua cho con cún nhỏ, cái bình đặt ở trên bàn trà làm bộ như mình đã uống xong, sau đó phi thường thích ý nhìn người máy trộn hỗn hợp nước trái cây mang tới cho bé.

Đang muốn mỹ mỹ uống một ngụm thì một cánh tay đã cầm lấy cái ly của bé, không chút khách khí uống một hớp lớn.

"Mùi vị không tệ."

Tu như bị sét đánh từ từ chuyển động thân thể, thấy được Chu Cẩn mặc một thân áo tắm đang cầm nước trái cây.

"Ba... Ba ba..."

Chu Cẩn liếc nhìn người máy, lại nhìn sách hướng dẫn trên bàn: "Không tồi nha, còn biết mở khóa nữa à."

Tu không rên một tiếng, trong đầu đang bay nhanh nên làm gì bây giờ. Chu Cẩn nhìn tròng mắt của bé đang hoang mang rối loạn, phi thường tàn nhẫn phá vỡ mong muốn lớn nhất của bé: "Cha con đang ở trong phòng viết kiểm điểm, sẽ không có ai đến cứu con đâu."

Tu oa một tiếng khóc lên: "Ba ba, con thực sự không phải cố ý."

Tiếng của bé sữa điềm đạm mà cử chỉ cũng đáng yêu, nếu như Aldrich thấy được lòng đều phải bể nát, lập tức sẽ là bộ dáng bé nói gì anh cũng sẽ gật đầu. Đáng tiếc Tu đang đối mặt với Chu Cẩn. Cậu thưởng thức tình cảnh khá thú vị này gần năm phút đồng hồ, thẳng đến lúc nước mắt của Tu đã dùng hết, chỉ còn làm bộ gào khan.

"Bốn phút năm giây, tiến bộ hơn lần trước một chút nha." Còn muốn tổng kết nữa chứ.

Tu rốt cuộc dừng tiếng khóc giả vờ lại, không có ma âm xỏ lỗ tai, Chu Cẩn lắc lắc nước trái cây còn hai phần ba trên tay, nói với Tu: "Muốn uống không?"

Mong muốn nhỏ nhắn trong mắt Tu sáng lên, không ngừng gật đầu, sau đó nhìn ba ba Chu Cẩn của bé một hơi uống hết nước trái cây còn thừa lại.

"Không thể, con chỉ có thể uống sữa mà thôi."

Lần này là thật sự ủy khuất, Tu rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt ủy khuất rơi thành một chuỗi. Chu Cẩn ném cái ly trong tay cho người máy, lại đem sữa và điểm tâm nhét vào trong tay Tu: "Ăn hết thì đánh răng rửa mặt đi ngủ."

Tu vẫn khóc thút thít, Chu Cẩn an vị ở bên cạnh bé xem tư liệu. Bé không có khả năng dùng mánh lới nữa, chỉ có thể cau mày cầm ly sữa từng chút uống hết.

Thấy bé rốt cuộc cũng uống xong, Chu Cẩn sờ sờ đầu bé, xúc cảm sợi tóc mềm mại không phải tốt như bình thường.

"Con còn quá nhỏ, sữa thích hợp với con hơn nước trái cây. Bất quá, sau này chúng ta có thể thêm một ly nước trái cây nhỏ mỗi ngày, còn lại cứ ăn trái cây thật là được rồi."

Tu không nghĩ rằng Chu Cẩn cư nhiên sẽ lui lại một bước, nhưng nghĩ tới ly nước trái cây vừa nãy kia, lần thứ hai thận trọng tìm chứng cứ: "Thật sao ạ?"

Chu Cẩn nhìn dáng vẻ dùng hết khí lực toàn thân để nhịn xuống ý cười của bé: "Đương nhiên là thật rồi."

Tu nhào vào trong lòng Chu Cẩn, lấy đầu dùng sức cọ Chu Cẩn: "Ba ba, con yêu người nhất, thật đó ạ!"

Chu Cẩn không có tiếng động cười cười, chờ giọng nói rốt cuộc ổn định lại mới lên tiếng: "Con có thể có ý nghĩ của mình thì tốt đó, bất quá rốt cuộc vài ý tứ giải thích của con vẫn còn là thuần túy cố tình làm bậy hay không thì phải hảo hảo xác nhận mới được."

Tu chớp chớp đôi mắt nhìn Chu Cẩn, như một tiểu thiên sứ ngây thơ. Chu Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt của bé: "Chiêu này của con vô ích với ba thôi. Ba sẽ không bắt con phải trở thành một đứa trẻ luôn nghe lời, thế nhưng cũng sẽ không cho phép con cố tình làm bậy."

Tu sờ sờ quai hàm: "Vậy phải thử một chút, biết đâu một ngày một đêm nữa thì sẽ có ích ạ."

Aldrich ở trong phòng ngủ nghe được liền cảm thán con trai còn rất đơn thuần, con đây vẫn sẽ bị ba ba con chơi đùa mãi thôi. Lập tức nhìn tờ kiểm điểm trước mắt, anh không khỏi nước mắt đầy mặt, vì sao lúc nào mình cũng bị lừa hết vậy trời?

"Chúng ta đi tắm, ngày mai con còn phải đi kiểm tra đo lường tinh thần lực nữa."

Nói đến đây Tu liền lo lắng: "Con có thể thất bại hay không?"

Chu Cẩn dắt tay bé đến phòng tắm: "Không đạt tiêu chuẩn rồi thất bại mà nói chẳng qua là để tìm ra một phương hướng để tương lai nỗ lực hơn nữa thôi. Thiên phú của mỗi người khác nhau, phương hướng nỗ lực tự nhiên cũng khác nhau. Đây là ý nghĩa của việc kiểm tra đo lường."

Từng Alpha đều phải tiếp nhận kiểm tra đo lường tinh thần lực này khi lên năm, chờ Chu Cẩn và Aldrich mang Tu đến nơi kiểm tra đo lường thì đã có không ít người ở đó. Tất cả mọi người ngồi trong đại sảnh cùng đợi kêu tên.

Aldrich nhìn khắp nơi một vòng: "Kỳ quái, nơi kiểm tra đo lường của liên bang lại có nhiều cảnh vệ như vậy à?"

Chu Cẩn chưa từng tới nơi kiểm tra đo lường, bất quá Tiền Quân đã từng vì hiếu kỳ mà tìm người kiểm tra cho cậu, sau khi máy kiểm tra bị hỏng thì căn bản cũng không dám xuất hiện ở bất kỳ nơi kiểm tra đo lường nào nữa.

"Em cũng không biết. Bất quá cảnh vệ nhiều hơn một chút cũng không phải là chuyện xấu mà."

Lão Lorrin và Đường Hạc Minh ngồi trong phòng làm việc của tòa nhà kiểm tra đo lường, khi một nhà Aldrich xuất hiện ở trước màn ảnh, lão Lorrin cơ hồ là tham lam nhìn Tu.

Đường Hạc Minh thực sự không có biện pháp, không khỏi gõ bàn một cái nói: "Chú ý một chút, nước miếng của ông sắp chảy xuống rồi kìa."

Lão Lorrin ngay cả công phu mắt trợn trắng cũng chẳng muốn làm: "Tôi lại là lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, lớn lên trônh giống Aldrich y như đúc."

Đường Hạc Minh bĩu môi: "Theo như tôi được biết, Chu Cẩn hàng năm đều gửi ảnh chụp cho ông mà."

Lão Lorrin: "..."

"Ông cũng đâu khác biệt gì đâu." Đường Hạc Minh không chút khách khí, "Chu Cẩn ở liên bang cũng là không ai giữ nổi, nếu để cho người khác biết ông liếm mặt lạnh của cậu ấy, đến lúc đó cẩn thận sẽ bị chửi thành cái sàng. Hình như cũng không có điều lệ không được công kích hoàng thất mà nhỉ."

Lão Lorrin nhìn một nhà ba người đang ngồi ở khu chờ, Chu Cẩn nhẹ giọng nói những thứ cần chú ý với Tu. Độ lớn của góc máy thu hình không quá tốt, chỉ có thể nhìn thấy một chút mặt bên của Tu.

"Tôi biết, tôi chỉ là có chút không cam lòng."

Đường Hạc Minh bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Ông còn không cam lòng, người liên bang muốn kết hôn với Chu Cẩn có lẽ đứng thành ba vòng quanh Đại Hùng tinh rồi, cũng chính là Aldrich gặp được vận may, bị Chu Cẩn coi trọng thôi."

"Nói như thế nào đi chăng nữa, tụi nó có phải hẳn nên quay về đế quốc hay không?"

Nói đến sự kiện này, Đường Hạc Minh nằm mơ đều phải cười tỉnh ba đến năm lần, không chỉ Chu Cẩn không đi đế quốc, ngay cả Aldrich cũng tự nguyện ở lại liên bang. Không chỉ vậy, anh hôm nay đã toàn quyền phụ trách các phương án dạy học cho khóa đánh nhau và huấn luyện cơ giáp của trường quân đội đệ nhất, mỗi học kỳ mở một lớp tự chọn, có người nói bọn học sinh có khả năng hận không thể đánh vỡ đầu để vào được lớp này.

Thực sự là một đại bảo bối!

Lão Lorrin nhìn khuôn mặt tươi cười của Đường Hạc Minh, tức đến muốn đánh người. Ông định nói cái gì đó nữa, đã nhìn thấy ba người Chu Cẩn bỗng nhiên đứng lên, sau đó Chu Cẩn và Aldrich nhìn theo Tu đi vào phòng kiểm tra đo lường.

Hai người nhanh chóng đổi hình ảnh theo dõi thành bên trong phòng kiểm tra đo lường. Tu ngồi xuống trước cơ khí, dán nhãn từ lực lên, dưới lời chỉ dẫn của nhân viên y tế, bắt đầu dùng tinh thần lực khống chế xe đẩy trong màn hình.

Ba giây sau, số liệu cấp tốc tăng lên.

"Song S!"

Lão Lorrin và Đường Hạc Minh không khỏi kêu lên, nhưng mà không ngừng ở đó, số liệu đang không ngừng bay lên cao. Gương mặt của nhân viên ở hiện trường đầy vẻ kinh ngạc, sau đó màn hình đen thui.

"Xảy... xảy ra chuyện gì?" Lão Lorrin khẩn trương hỏi.

Đường Hạc Minh cũng mạc danh kỳ diệu, bí thư cấp tốc bấm điện thoại đến phòng kiểm tra đo lường, hỏi xong, vẻ mặt bất khả tư nghị nói rằng: "Tu? Tinh thần lực của Lorrin phá hỏng cơ khí, ảnh hưởng đến mạch điện liên đới."

Hơn cả Song S nữa!

Lão Lorrin quả thực chân múa tay vui sướng muốn chết, Đường Hạc Mình nhìn ông, phi thường ác liệt nhắc nhở: "A, liên bang lại có hơn hai Alpha với tinh thần lực Song S, thực sự là thật đáng mừng nha!"

Lão Lorrin ngay lập tức nhụt chí, biết thành một đoàn.

Chu Cẩn thấy đèn khẩn cấp bỗng nhiên sáng lên, liền nhíu mày, Tu từ trong phòng kiểm tra đo lường chạy đến, ôm cổ Chu Cẩn: "Ba ba, cơ khí bị hỏng rồi! Con thực sự không phải cố ý!"

Gương mặt của nhân viên y tế theo ở phía sau thật huyền huyễn: "Chu tiên sinh, Lorrin tiên sinh, giá trị tinh thần lực cụ thể của Tu tựa hồ không có cách nào đo ra được..." Hắn nhìn vẻ mặt háo hức của Aldrich rồi nói bổ sung, "Đương nhiên, nhất định là hơn cả song S nữa."

Chỉ có Chu Cẩn trấn tĩnh gật đầu: "Phải điền bảng thế nào, mọi người cứ châm chước một chút." Cậu dắt tay Tu, "Chúng ta nên về nhà thôi."

Aldrich tâm tình kích động nói không nên lời: "Đã hơn cả song S rồi, còn lợi hại hơn anh nữa." Lập tức thần sắc của anh nghiêm lại, "Không thể để cho người đế quốc biết, bằng không lại sẽ xảy ra chuyện nữa."

Hai người đi ra cửa lớn, Chu Cẩn nhìn dáng vẻ khẩn trương của Aldrich, nói: "Em nghe gia gia nói, hai ngày nữa sẽ cử hành nghi thức, Sandy sẽ được trao vương vị."

Aldrich bỗng nhiên thấy người nhẹ hơn một chút: "Thực sự?"

"Ừ, thông cáo hôm nay chậm một chút hẳn là sẽ tuyên bố, chờ tin tức là được." Cậu quay đầu lại liếc nhìn lên tòa nhà, dừng lại trên gian phòng có tường kính hai giây, "Nhưng thật ra anh đã nghĩ xong chưa, sau này nếu như Sandy làm hoàng đế, anh vẫn dự định ở lại liên bang sao?"

Aldrich khom lưng ôm Tu lên, khiêng trên vai: "Anh theo em, anh không có nơi nào để đến nếu nơi đó không có em đâu."

Chu Cẩn nhìn hai cha con nháo thành một đoàn rồi cười rộ lên.

Ánh mặt trời vừa đủ, còn nhiều thời gian, chỉ cần em và anh ở cùng một chỗ, đó sẽ là một con đường đi đến hạnh phúc dài đằng đẵng.

Bạn đang đọc Tinh Tế Tối Cường Thông Gia của Nhất Trạch Tam Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.