Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về Tinh Lam.

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Lăng Phong càng nghe con mắt càng trừng lớn, dùng tu vi của hắn hiện tại, trong thiên địa này không có bao nhiêu chuyện có thể khiến hắn giật mình. Nhưng là bí ẩn liên tiếp khiến trái tim hắn như gặp phải đòn công kích nghiêm trọng, chịu đựng khảo nghiệm trước nay chưa từng có.

Trong lúc bất tri bất giác, thanh âm Lăng Phong trở nên khô khốc, biểu tình lại tràn đầy vẻ khó có thể giải quyết:

- Ý ngài là, sinh linh trên phiến đại lục này trước kia căn bản tương tự như...Gia súc Kiền Thiên nuôi dưỡng?

Tuy rằng dùng cách nói "gia súc" quá mức vũ nhục, thế nhưng những điều nghe được từ miệng Sang Sư khiến hắn không thể không liên tưởng tới hai chữ này.

- A! Gia súc?

Sang Sư thở dài, tay xoa xoa mi tâm:

- Ta cũng không dám khẳng định, chỉ là một dấu hiệu không hơn, nhưng suy đoán này quả thực rất có lý.

- Có thể suy đoán của ngài là sự thực!

Khổ ý trong lòng Lăng Phong cuộn lên, nhìn nhãn thần kinh ngạc của Sang Sư, hắn giải thích:

- Nếu Thần vương có thể nuôi dưỡng rất nhiều cường giả Thần cấp trong nội thế giới, mượn sự tu luyện của bọn họ cảm ngộ sâu sắc tu vi bản thân. Như vậy, Kiền Thiên nuôi dưỡng sinh linh như gia súc, dùng huyết nhục tinh khí để thúc đẩy tính mạng tiến hóa thì có gì là không thể đây? Chỉ bất quá điều này liên quan tới tính mệnh, cũng quá mức ác liệt!

Nếu như Kiền Thiên vẫn còn linh hồn mà nói, như vậy hắn phóng xuất ra mạch khoáng thần thạch thực sự rất có thể, chỉ có như vậy mới khiến bát đại thần vương tiếp tục chém giết, theo đó giảm đi lực lượng của bọn họ. Có thể, Kiền Thiên còn có ý đồ một lần nữa khôi phục lại như cũ, một lần nữa nắm giữ thế giới trong tay.

Sang Sư hơi hơi xua tay, làm đồng môn Thần vương, trước kia tự nhiên hắn cũng có nội thế giới, cũng mượn sự tu luyện của vô số cường giả trợ giúp tu vi bản thân, cố tình muốn phản bác, nhưng suy nghĩ thật kỹ, lời nói của Lăng Phong vô cùng sắc bén, đầy đủ lý lẽ.

Vì vậy, hắn thở dài thật sâu, không nói thêm điều gì.

Một lần nữa nói chuyện, Lăng Phong cũng biết lai lịch Uẩn Hạp, đây tự nhiên chính là thủ bút của Sang Sư. Lúc hắn phát hiện ra Kiền Thiên đã muốn chế tạo ra một kiện thần khí ẩn chứa nguyên lực năm hệ khác nhau, bất quá theo phát hiện huyền bí của Kiền Thiên, hắn cùng với các thần vương đặt hết toàn bộ tâm thần vào phong ấn, vì vậy không còn chú ý tới Uẩn Hạp, trực tiếp phong ấn tại một nơi, cũng chính là chỗ tông môn Thiên Thiên Tông trước đây.

Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ râu ria, vì vậy không người nào để trong lòng, dù sao chỉ là một kiện thần khí không hoàn chỉnh mà thôi. Cho dù Sang Sư trong ý thức hải nhìn thấy cũng không quá mức để trong lòng, nhiều lắm kích phát một ít hồi ức mà thôi.

Nhưng thực không ngờ tới, thần khí này sau khi dung hợp với tứ linh nguyên trận lại sản sinh biến hóa vi diệu tới như vậy.

Sang Sư khẳng định tán thành, đừng xem tiến hóa của Uẩn Hạp vẻn vẹn chỉ là một lần cơ duyên tạo ra. Nhưng nếu không có kiếm linh và hai đại kiếm nguyên đã tiến hóa của Lăng Phong làm chất xúc tác, chỉ sợ tuyệt đối không có khả năng để nó tiến hóa thành công.

Tất cả kết thúc, Lăng Phong đến trước người Mộc Vũ Sương.

Vũ Thần đã bị thương nặng, sắp phải ngã xuống, hắn giơ tay lên, ánh mắt đầy trong mong nhìn Lăng Phong, lại mang theo vẻ hiền lành. Vẻ hiền lành này không phải là khí phách của một cường giả quân lâm thiên hạ, nhưng đặc biệt đánh động lòng người.

Nhìn hiểu rõ ý niệm trong đầu hắn, Lăng Phong ngồi xổm xuống.

Vũ Thần rung động môi, nỗ lực muốn nói cái gì đó, Lăng Phong trông thấy hắn, thật sâu gật đầu, cầm tay Mộc Vũ Sương.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố Vũ Sương thật tốt!

Vũ Thần thấy thế, nở nụ cười thư thái, theo đó qua đời.

- A da!

Mộc Vũ Sương vẫn luôn lạnh lùng khóc lên tê tâm liệt phế, Lăng Phú nắm giữ nàng trong lòng.

Một bên khác, biểu tình Hoa Vi Hà có vẻ không được tự nhiên, Kiều Kiều càng cong môi lên, trong mắt loạn chuyển không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng Hoa Vi Hà thở dài, ánh mắt chuyển sang các cương giả đang âm thầm ẩn nấp trong Vũ Thần Phong. Nhãn thần của nàng khẽ động, những cường giả này giống như bị điện quang xẹt qua, toàn thân không khỏi cứng ngắc nhè nhẹ.

Nếu như lúc trước bọn họ còn có một chút ý niệm trong đầu mà nói, như vậy sau khi Lăng Phong giết chết phân thân Cự linh thần vương, toàn bộ dị niệm đều tan thành mây khói, không dám nổi lên mảy may.

- Người nguyện ý quy hàng có thể lưu lại, không muốn cứ việc rời đi, thế nhưng...

Hoa Vi hà lạnh lẽo:

- Lựa chọn rời đi vĩnh viên không được phép là địch nhân Sáng tông ta, bằng không, giết không tha!

Lời nói của Hoa Vi Hà khiến các cường giả còn lại âm thầm cả kinh, nguyên bản bọn họ cho rằng chính mình khó có thể có kết cục tốt, không nghĩ tới lại nhận được đối đãi vô cùng khoan dung.

Điều này khiến bọn họ giật mình, có chút không dám tin tưởng lỗ tai nghe được.

Hoa Vi Hà trực tiếp nói xong, không tiếp tục để ý tới bọn họ, lưu chút không gian để bọn họ thương thảo cho tốt. Chỉ trong chốc lát, thấy một nam tử trung niên tiến lên, cung kính quỳ gối trước mặt Hoa Vi Hà:

- Ta nguyện ý lưu lại.

Hoa Vi Hà gật đầu, nàng chủ yếu là nhìn mặt mũi Vũ Thần trong thời điểm cuối cùng cuộc đời, bằng không sẽ không tiêu hao chút linh lực hay nước miếng này. Tuy rằng Vũ Thần Phong cũng có một bộ phận là cường giả Thần cấp, nhưng nàng còn không để trong mắt.

...

Nhìn thành tường quen thuộc, cảm ngộ chính mình đã lưu lại trên đầu tường, thậm chí là hư không.

Lăng Phong bỗng nhiên dừng bước, hắn làm cô nhi, không có gia đình, trong cảm nhận cùa hắn Tinh Lam chính là nhà. Nơi đó có sư tôn Mạch Kha che chở hắn vô điều kiện, còn có Ny Khả bảo vệ hắn thực tình, cơ hồ có tất cả mọi thứ quan trọng nhất của hắn.

Năm tháng trôi đi.

Giống như giấc mộng, hiện tại lúc rời mộng tỉnh táo, Lăng Phong có chút không dám chạm đến.

Lúc này, lòng bàn tay chợt nhiều hơn một bàn tay mềm mại, Lăng Phong quay đầu nhìn, đón hắn chính là nhãn thần của Mộc Vũ Sương, hắn mỉm cười, trong lòng tràn ngập bình an hạnh phúc.

Kiều Kiều đằng sau nhìn thấy một màn này, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ken két, ngón tay hung hăng xoay mạnh:

"Đồ hoa tâm, siết chết ngươi, siết chết ngươi..."

- Kiều Kiều!

Hoa Vi Hà dở khóc dở cười, xoa bóp bàn tay của mình, lại sờ sờ sau gáy.

"Tiểu nha đầu này, nàng thực trẻ con, muốn giận cũng đừng trút lên người khác a."

Kiều Kiều le lưỡi, lúc này mới ý thức được bản thân lầm đối tượng. Da mặt nàng cũng dày, lập tức quay đi, ngẩng mặt lên trời hét lớn:

- Gia gia, Kiều Kiều trở về!

Lấy tu vi của nàng hôm nay, không cần phải dùng sức, vẻn vẹn chỉ thở nhẹ một tiếng, thanh âm cũng đủ rung động trời cao. Lúc này chỉ nghe một tiếng trong trẻo vang lên trong không trung, lập tức phân ra vô số đạo phân tán bốn phương tám hướng.

Sư Tâm Học Viên, Tinh Lam Thành, Kiều Sâm Đặc đang phê một ít công văn chấn động một cái, trên mặt toát lên vẻ vui mừng nồng đậm. Hắn huýt sáo dài một tiếng, thân hình như điện bắn thẳng về phía thanh âm phát ra.

- Bảo bối, muốn chết gia gia!

Tiếng xé gió bộc phát, vù vù, Mạch Kha, Lô Sâm, Hoàng Phủ Vân, Y Liên Nhi...Từng đạo thân ảnh quen thuộc cấp tốc phóng lên không, bay thẳng ra ngoài thành.

Chỗ cửa thành, Lăng Phong mặc huyền bào, ôn nhuận như ngọc. Người ngọc bên cạnh làm bạn, như trăng sáng tinh không, bình yên dịu nhẹ.

- Phong nhi!

Đôi môi Mạch Kha rung động, dừng lại trước người Lăng Phong, trên mặt từ trước tới nay vẫn luôn nghiêm túc không che giấu được vẻ kích động.

Bịch, Lăng Phong ngược lại như cột trụ quỳ rạp xuống đất:

- Sư tô, đồ nhi bất hiếu!

Mọi người không nói, nước mắt trào ra, trong lòng một mảnh chua xót hạnh phúc.

Bạn đang đọc Tinh Ngự của Thất Nguyệt Hoả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.