Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 5712 chữ

Editor: Chuongnhobe.

“Thanh Thanh không rảnh tới đây thì thôi đi, anh tới đây làm gì?” Tống Ninh Ninh không khách sáo nhìn anh trai đang nhìn mình chăm chú.

“Đã lâu người ta không cùng ăn cơm với em rồi mà.” Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh cợt nhả làm nũng, “Để cho người ta cùng với em và A Sáng đi ăn một bữa cơm ngon đi mà.”

Tống Ninh Ninh bĩu môi, trong lòng nổi lên cảm giác ghê tởm.

Đỗ Phù Lãng cúi đầu cầm cốc nước trên bàn, mượn tay che đi cảm giác buồn cười của mình.

Thù Lệ còn kinh ngạc hơn khi nhìn cảnh anh em sinh đôi kia, không chỉ có vẻ bề ngoài không giống nhau kia, mà ngay cả tính cách lại càng…

Người đàn ông phương Đông cao lớn như thế mà động tác sao lại giống phụ nữ đến thế cơ chứ?

“Ở chung lâu ngày, nên nhìn quen rồi.” Đỗ Phù Lãng nhẹ giọng nói với cô.

Thù Lệ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, thức thời không nói gì, chỉ chuyên chú ăn đĩa mỳ ngày trước mặt.

“Mẹ nó! Thật đúng là kẻ đáng xấu hổ!” Tống Ninh Ninh rút tay bị anh trai đang nắm trở về. “Không được đụng vào tôi.”

“Ninh Ninh!” Đỗ Phù Lãng trầm giọng gọi cô.

Tống Ninh Ninh hung tợn lườm anh trai mình một cái, sau đó quay sang nháy mắt với Đỗ Phù Lãng nở nụ cười vô tội, “Có chuyện gì?”

“Em hiểu anh muốn nói gì mà.” Đỗ Phù Lãng chỉ nhàn nhạt nói.

“Còn không phải là do cái tên đàn bà này sao!” Cô lẩm bẩm trong miệng, “Mỗi lần gặp, anh ta đều khiến cho em không thể khống chế nổi.”

“Anh ấy là anh trai của em.”

“Không cần phải nhắc nhở em điều này!” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng cô lại đưa đĩa bánh mỳ Pháp trên bàn ăn chuyển đến trước mặt anh trai, “Của tôi nhường cho anh, không phải là anh thích nhất món bánh này sao?”

“Cảm ơn Ninh Ninh.” Bộ dạng Tống Tĩnh Ninh tràn đầy cảm kích dành cho Ninh Ninh, “Người ta biết mà, mặc dù miệng lưỡi em rất độc địa, nhưng em luôn là người đối xử với anh tốt nhất mà.”

“Trời ạ!” Cô trợn trừng mắt, “Anh tha cho tôi đi!”

Tống Tĩnh Ninh nhếch miệng, vươn tay lấy đĩa bánh mỳ Pháp thỏa mãn nở nụ cười.

“Đúng rồi, ẻo lả,” nhân cơ hội này, Tống Ninh Ninh liền nói tiếp với anh trai: “Anh không tính đến chuyện trả tiền cho A Sáng sao?”

Tống Tĩnh Ninh sửng sốt, thiếu chút nữa đã bị nghẹn bởi miếng bánh mỳ Pháp đang ăn trong miệng, “Cái gì?”

“Anh không cho rằng người ta cho anh mượn tiền, có thể không cần phải trả lại đấy chứ?” Cô không khách sáo nhắc nhở, “Tôi cũng không muốn cả đời này không thể ngẩng cao đầu trước mặt A Sáng được.”

Ánh mắt Tống Tĩnh Ninh nhìn về phía Đỗ Phù Lãng, hi vọng cậu ta có thể nói đỡ cho anh cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ta không thèm đếm xỉa đến anh thế kia, anh biết rằng bản thân anh không thể trông cậy vào cậu ta được rồi. Như thế cps nghĩa là cậu ta đã tuyên bố thẳng sẽ không giúp anh rồi còn gì.

“Đương nhiên là anh sẽ trả rồi.” Ở dưới gầm bàn, chân anh không ngừng đá sang phía chân của Đỗ Phù Lãng, anh không cam lòng khi thấy cậu ta ngồi một bên như không có việc gì như vậy được.

Đỗ Phù Lãng liếc mắt nhìn sang anh, vẫn ‘im lặng là vàng’ như cũ, trong lòng anh tự biết rằng bản thân mình sau này sẽ an ổn sống qua ngày, nên anh tuyệt đối không cần làm thêm bất cứ việc xấu nào nữa, dù sao, ngay từ lúc mới bắt đầu cũng là do anh ta là chủ mưu, bản thân anh cùng lắm cũng chỉ là phối hợp cùng với anh ta mà thôi.

Nếu như sự việc có bị vạch trần, thì kết quả Tống Tĩnh Ninh sẽ bị cô xử thê thảm hơn anh gấp trăm lần, anh càng ít bao che thì càng tốt cho bản thân mình hơn.

“Anh sẽ trả như thế nào?” Tống Ninh Ninh truy vấn.

“Hiện tại anh đã bắt đầu trả dần rồi. Đúng không, A Sáng?”

Tống Ninh Ninh nhìn về phía Đỗ Phù Lãng, “Là sao?”

“Anh ấy nói khi nào có thì lập tức trả.” Đỗ Phù Lãng bình tĩnh nhìn hai hốc mắt Tống

Tĩnh Ninh như đang phát hỏa, “Dù sao anh ấy nói cái gì thì anh sẽ làm cái đó. Anh ấy là anh trai của em, nếu anh không nghe lời anh ấy thì không tốt.” Giọng nói anh ẩn chứa đầy hàm ý.

Tống Tĩnh Ninh trừng mắt nhìn anh, cậu ta---

Nhíu mày, Tống Ninh Ninh quay đầu nhìn sang anh trai, “Ẻo lả, anh là như thế có phải không?”

Anh nhịn không được mà thở dài thườn thượt. “Ninh Ninh à, hiện tại chúng ta không nên nói đến những chuyện không vui như thế này, hơn nữa còn có cô Thù Lệ ở đây, không phải sao?”

Mặc dù Tống Ninh Ninh nghe theo lời anh không tiếp tục nói nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà trừng mắt hung tợn với anh trai mình.

Ánh mắt lườm của cô khiến anh rụt cổ xuống, anh lại quay sang trừng mắt với Đỗ Phù Lãng, chỉ thấy cậu ta vẫn chuyên chú chậm rãi ăn cơm, vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà quay sang nói với Đỗ Phù Lãng.

Đỗ Phù Lãng phải cố gắng lắm mới nén được cơn buồn cười, gật đầu với anh.

“Nói chuyện gì?” Tống Ninh Ninh giữ chặt lấy tay anh gằn giọng hỏi.

“Chuyện nhỏ thôi mà!” Tống Tĩnh Ninh nhìn em gái, tươi cười nói.

“Nếu đã là chuyện nhỏ, tại sao….”

“Không sao đâu.” Đỗ Phù Lãng vỗ tay cô trấn an cô rồi nói: “Để anh với anh trai ra ngoài một lát.”

“Anh không được bắt nạt A Sáng!” Tống Ninh Ninh nhìn anh trai mở miệng cảnh cáo, “Đừng quên, anh ấy bị bệnh tim, nếu anh ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đánh anh nhừ tử!”

Nữ đại bất trung lưu! Tống Tĩnh Ninh thật sự cảm thấy em gái mình đang rất nghiêm túc. Yêu người khác, ngay cả trái tim hay suy nghĩ đều lo lắng cho người ta, cũng không suy nghĩ lại bản thân mình mới là người mắc bệnh nan y.

Anh im lặng không nói gì, chỉ lôi Đỗ Phù lãng đi ra ngoài.

“Anh trai cô…..” ngay sau khi hai người đàn ông rời đi, trong lòng Thù Lệ âm thầm phân tích và nhận xét, “Rất thú vị.”

“Xấu hổ.” Tống Ninh Ninh mỉm cười cho qua chuyện, “Thật khiến cho cô phải chê cười rồi.”

“Chê cười ư?”

“Nếu không thì cũng là chế giễu.” Tống Ninh Ninh chầm chậm ăn đĩa salad ở trên bàn, rồi nhún vai, “Anh trai tôi không khác gì một người phụ nữ, lá gan anh ấy rất nhỏ. Nhưng anh ấy lại là một anh trai rất tốt, rất thương yêu tôi và hai đứa em gái của tôi nữa.”

Trong giọng nói của cô mang đầy cảm xúc như vậy, không khó có thể nhận ra tình thân giữa bọn họ vô cùng sâu đậm. Dừng lại một lát, Tống Ninh Ninh nổi lên dũng khí hỏi: “Cô Thù Lệ, mặc dù là chuyện riêng của cô, nhưng tôi vẫn rất tò mò…………….. có thể hỏi cô một chút được không?” Cô nhìn sắc mặt Thù Lệ không có gì biến đổi, mới tiếp tục bổ sung, “Đương nhiên, nếu cô cho rằng đây là việc riêng của cô, cô không muốn trả lời cũng không sao, tôi có thể hiểu được.”

Thù Lệ cầm khăn ăn lau miệng, đồng thời ánh mắt vẫn ung dung nhìn cô, “Cô hỏi đi.”

“Cô với vị hôn phu của cô hủy bỏ hôn ước, lại lập tức tới Đài Loan tìm A Sáng, mục đích của cô là gì vậy? Thật sự, chỉ là đơn thuần tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn thôi sao?”

Câu hỏi thẳng thắn như vậy, mang đầy đủ phong cách đặc trưng của Tống Ninh Ninh, Thù Lệ nghe xong chỉ nhẹ mỉm cười, “Mặc kệ mục đích của tôi là như thế nào, điều quan trọng là sau khi tôi nhìn thấy hai người như vậy, tất cả đã không còn gì quan trọng nữa rồi.”

Tống Ninh Ninh khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.

Thù Lệ chậm rãi mở miệng nói: “Từ trước tới giờ tôi luôn là con cưng của trời vậy, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Đoạn tình cảm khi trước giữa tôi là Đỗ chỉ là do quan hệ giữa hai gia đình mà thôi, nên có khác nhiều đề tài chung để có thể nói chuyện với nhau, tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi nên mới quen nhau, nhưng cái thứ tình cảm này không phải là tình yêu. Từ sau khi quen biết Mark, tôi đã nói chia tay với Đỗ rồi, mà anh ấy cũng đã chúc tôi hạnh phúc luôn.

Chẳng qua, trên đời này mọi chuyện thường không như người ta mong muốn, tôi yêu Mark, nhưng Mark không hề yêu tôi, anh ấy lại yêu một người con gái khác. Tôi đã bỏ qua tất cả sự tôn nghiêm của bản thân đi năn nỉ anh ấy nhưng cuối cùng vẫn không được, cho nên đành phải buông tay thôi.”

Cô gái này có lòng tự trọng rất cao. Tống Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn cô, cô rất ngạc nhiên là cô gái này lại thẳng thắn như vậy.

“Tôi thừa nhận rằng, trước khi tới Đài Loan, quả thật tôi có ôm hi vọng Đỗ Phù Lãng sẽ quay lại và an ủi tôi.” Cô nhẹ lắc vai, “Dù sao, ngay từ lúc bắt đầu, bọn tôi cũng là bạn bè tốt, nhưng hiện tại anh ấy đã có cô rồi, tôi biết anh ấy rất hạnh phúc…. Đối với việc đi cướp đoạt người yêu của người khác tôi không có hứng thú, Đỗ là người đàn ông tốt, nhưng cũng không phải là người đàn ông tốt duy nhất trên đời này. Biển lớn còn rất nhiều cá, tôi hà tất gì phải chém giết một con, cho nên cô có thể yên tâm rồi chứ?”

Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Tống Ninh Ninh không có cách nào có thể ghét bỏ người con gái mới từ Mỹ trở về này được, cô phát hiện, thật ra Thù Lệ cũng không phải không thể làm cho người ta yêu thích mình được.

“Tôi nghĩ, cô cũng không cần phải bỏ đi tất cả tôn nghiêm của bản thân mà hi vọng anh ta quay đầu lại được.” Cô chống cằm, nhẹ giọng nói: “Chỉ là cô không có yêu anh ta như cô nghĩ mà thôi.”

Thù Lệ nghe xong thì đăm chiêu suy nghĩ.

Tống Ninh Ninh lại tiếp tục cười nói với cô. “Tin tôi đi, người đàn ông đó không đáng đâu, cô xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn anh ta.”

Thù Lệ mỉm cười đáp lại, Tống Ninh Ninh này đúng là rất khiến cho người ta một cảm giác ấm áp mà. “Cảm ơn cô.”

Tống Ninh Ninh nhẹ đặt tay lên trên tay Thù Lệ mà nói: “Nhớ kỹ, hiện tại cô không phải chỉ có một mình….mà còn có A Sáng – một người bạn tốt nữa, hơn nữa còn có tôi cũng là bạn của cô. Nhưng là nếu như cô có ý muốn tiếp nhận tôi là bạn bè mới được.”

“Cô thật đáng yêu.” Thù Lệ chân thành bày tỏ, “Đỗ có thể quen biết được cô thật đúng là sự may mắn của anh ấy.”

“Tôi cũng hi vọng anh ấy cũng nghĩ được như cô.” Tống Ninh Ninh xấu hổ cúi đầu, “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, thiếu chút nữa là đã khiến cho anh ấy lên cơn phát bệnh mà không xong.”

“Anh ấy phát bệnh?” Vẻ mặt Thù Lệ khó hiểu thắc mắc, “Bênh gì vậy?”

“Cô đã quen biết anh ấy nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ không biết anh ấy mắc bệnh gì sao?” Tống Ninh Ninh cảm thấy kinh ngạc.

Thù Lệ lắc đầu, “Tôi không biết. Lần đầu tiên tôi nghe thấy là khi cô và anh trai cô nói…. A Sáng mắc bệnh tim phải không?” Khi đó cô còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi.

Tống Ninh Ninh gật đầu, “Đúng vậy. Tôi không nghĩ là cô lại không biết điều đó.”

“Chắc chắn không phải.” Vẻ mặt Thù Lệ kinh ngạc kèm theo lời phản bác, “Đó không có khả năng là sự thật.”

“Nhưng đó là sự thật.”

“Nhất định là có chuyện gì đó hiểu lầm rồi.” Thù Lệ nói: “Tôi đã biết anh ấy từ hồi tôi học trung học, ngay lúc đó anh ấy đã là một nhân vật văn võ song toàn, nói theo phong cách này nay là một nhân vật phong vân trong trường. Anh ấy thích chụp ảnh, vẽ tranh, cũng thích đánh nhau, thái cực quyền gì đó, thậm chí có lần còn đánh nhau với côn đồ. Nếu như tim của anh ấy có vấn đề, thì làm sao có thể vận động kịch liệt được như vậy?”

Những điều cô nói khiến cho Tống Ninh Ninh á khẩu không trả lời được, “Anh ấy…. không bị bệnh tim ư?”

“Không có.” Giọng Thù Lệ một mực khẳng định.

Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt Tống Ninh Ninh lúc này giống như vừa bị người ta tát cho một cái vậy.

“Tôi nói sai cái gì rồi sao?” Thấy nét mặt không được tốt của cô, Thù Lệ chần chờ hỏi.

“Không có.” Tống Ninh Ninh nói như vậy xong, nhưng lại đột ngột đứng lên.

Thù Lệ kinh ngạc nhìn động tác của cô.

“Xin lỗi cô, tôi phải ra ngoài một lát!” Sau khi nói xong câu đó với Thù Lệ, Tống Ninh Ninh lập tức bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

Có một số việc --- hiện tại cô muốn lập tức phải biết rõ sự tình là như thế nào.

“Cậu tìm cơ hội nói sự thật cho Ninh Ninh biết đi.” Ở một góc bên ngoài phòng ăn, Tống Tĩnh Ninh nói với Đỗ Phù Lãng.

Đỗ Phù Lãng chỉ lẳng lặng nhìn anh, không nói một câu.

“Cậu như vậy là có ý gì?” Tống Tĩnh Ninh bất lực vỗ trán. “Cậu muốn tôi phải ra mặt giải quyết tất cả mọi chuyện sao?”

“Lửa là do anh đốt.” Đỗ Phù Lãng bày tỏ sự tình, “Thì cũng nên là do anh dập đi.”

“Làm ơn đi! Lúc trước có phải là tôi đã giúp cậu rồi đúng không?” Một Tống Tĩnh Ninh

trước giờ luôn gan dạ nay lại bị người ta qua cầu rút ván, cảm giác này thật sự là…. “Nếu không có tôi, chắc chắn Ninh Ninh cũng không để ý đến cậu. Cậu xem đi, hiện tại cậu như ánh sáng đời nó như vậy, chỉ cần cậu nói một câu, con bé sẽ lập tức không tính toán nữa mà.”

Đây là sự thật, nhưng Đỗ Phù Lãng vẫn khoanh tay trước ngực như cũ, từ chối cho ý kiến.

“Tóm lại tôi mặc kệ.” Hai tay Tống Tĩnh Ninh ôm lấy bả vai mình, làm bộ dáng đáng thương nói: “Hiện tại chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn cậu cũng sẽ không yên ổn đâu. Dù sao chuyện cậu mắc bệnh tim là giả, chuyện tôi thiếu hụt tài chính cũng là giả, cả hai chúng ta đều đã lừa con bé.”

“Anh yên tâm, nên làm chuyện gì nhất định tôi sẽ làm, anh vợ tương lai à.” Đỗ Phù lãng buồn cười nhìn anh, “Nếu anh có bị Ninh Ninh đuổi giết, sau này nhất đinh tôi sẽ nhặt xác thay anh.”

“Cậu cậu! Bây giờ còn có thể trêu chọ tôi nữa à?” Tống Tĩnh Ninh tức giận đấm vào bả vai anh. “Hiện tại Ninh Ninh rất nghe lời cậu, cho nên cũng chỉ có thể trông cậy vào cậu để giúp cho con bé bớt giận mà thôi.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ lo việc này.”

“Anh có thể lo như thế nào?” Một lực mạnh hàm chứa sự tức giận đập lên vai Đỗ Phù Lãng, phía sau bọn họ thình lình xuất hiện một người. “Tốt lắm! Anh nói cho tôi nghe, anh có thể lo chuyện này như thế nào?”

Nghe thấy giọng nói thình lình xuất hiện này, thân thể hai người đàn ông trở nên cứng đờ, lập tức xoay người lại đối diện với người vừa đi tới.

Ninh Ninh? Lần này thảm rồi….

“Ninh….” Trên trán Tống Tĩnh Ninh nổi đầy mồ hôi hột, “Em…. Tới đây từ lúc nào vậy?”

“Vừa mới.”Ánh mắt lên án của cô đảo qua hai người đàn ông trước mặt, “Mà còn nghe được một chuyện dường như là bí mật động trời nào đó nữa chứ.”

“Ha ha.” Tống Tĩnh Ninh giả lả cười một tiếng. “Thật ra cái này cũng không phải là một bí mật gì.”

“Ngậm miệng!” Cô rống lên một tiếng lớn.

Tống Tĩnh Ninh lập tức co rụt cổ lại.

“Ninh Ninh, em hãy bình tĩnh một chút.” Đỗ Phù Lãng nhẹ nhàng nói.

“Anh cũng im miệng cho tôi!” cô thở phì phò trừng mắt với anh, hít một hơi thật sâu, để cố gắng áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng rồi lại quay sang nhìn anh trai mình, “Hiện tại, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh thật sự là đầu tư thất bại, cần một khoản tiền lớn sao?”

Tống Tĩnh Ninh như không nghe thấy cô hỏi, chỉ cười ngây ngô nhìn cô.

“Tên ẻo lả chết tiệt!” Lửa giận trong cô lại bùng lên, “Mau trả lời tôi!”

Tống Tĩnh Ninh tỉnh bơ trả lời, “Không có, đầu óc anh tốt như vậy, làm sao có thể đầu tư thất bại được cơ chứ?!”

Tống Ninh Ninh chậm rãi nắm quả đấm dưới tay, sau đó xoay sang phía Đỗ Phù Lãng, “Còn anh? Anh mắc bệnh tim có phải không?”

Đỗ Phù Lãng nhìn cô, muốn giữ chặt lấy tay cô.

Cô nhanh tay lẹ mắt phát hiện ra ý đồ của anh, “Con mẹ nó! Đến lúc này rồi mà anh còn muốn đụng vào tôi nữa à!”

“Ninh Ninh.” Đỗ Phù Lãng lắc đầu, “Đừng nói tục như vậy.”

“Fuck!”Cô cố ý quát to hơn, “Anh còn dám quản tôi nữa à? Anh là ai? Còn dám lừa tôi xoay mòng mòng quanh anh, còn bản thân mình thì làm như không có chuyện gì xảy ra nữa à?”

“Bình tĩnh một chút!” Nhìn cô nổi giận đùng đùng, Đỗ Phù Lãng nói: “Chúng ta về nhà thôi, về nhà rồi nói sau.”

“Không cần pahir tiếp tục nói thêm gì nữa! Anh chỉ cần trả lời tôi, anh có mắc bệnh tim thật hay không?”

“Việc này…..” Anh thở dài, “Sau này thì anh không chắc chắn, nhưng hiện tại, tim anh rất tốt, không có vấn đề gì cả.”

Những lời này khiến cho tất cả sự giận dữ nãy giờ được kiềm chế của cô hoàn toàn bùng phát, “Lần đầu chúng ta gặp nhau đó, khi tôi vừa đụng vào anh một cái, anh ôm ngực làm gì?”

“Anh không có ôm ngực.” Anh chần chờ nhìn cô một lát, “Tại trước khi gặp em vài ngày, anh có tập Thái quyền, không cẩn thận bị đánh vào ngực, mà lúc đó em đập khuỷu tay em trúng vết thương của anh.”

“Đỗ Phù Lãng!” Tống Ninh Ninh tức giận đến mức đầu như bốc khói, “Tại sao lúc đó anh không nói cho rõ ràng?”

“Anh…..” Đỗ Phù Lãng cũng không biết giải thích cho cô như thế nào về tâm trạng lúc đó của bản thân anh. Có lẽ từ giây phút đầu gặp cô, anh đã cẳm thấy cô rất thú vị, nhưng lúc sau lại được sự chân thành quan tâm của cô dành cho mình khiến cho anh rung động, dần dần cũng không biết phải làm như thế nào để giải thích rõ ràng cho cô được.

“Đùa cợt tôi vui vẻ lắm sao?” Đột nhiên cô chỉ thẳng tay vào mặt anh. “Chơi đùa tôi xong rồi đó! Còn anh nữa - -“ Ngón tay cô lại chỉ về phía Tống Tĩnh Ninh, “Hai người các anh giỏi lắm! Dám đùa giỡn tôi à? Hai người đi xuống địa ngục hết đi!” Cô tức điên lên rồi!

“Ninh Ninh, mọi người đều đang nhìn em kia.” Đỗ Phù Lãng giữ chặt lấy cô đang thở phì phò tức giận, ý đồ trấn an. “Anh sẽ giải thích rõ ràng với em, còn bây giờ chúng ta về nàh thôi, về nàh rồi nói.”

“Con mẹ nó! Bọn họ muốn nhìn thì kệ cho bọn họ nhìn!” Cô không nhị được nữa rồi, không kìm được mà đấm vào bụng anh, “Tôi thật sự muốn đánh chết anh.”

“Chỉ cần em không tức giận nữa, em muốn thế nào thì anh cũng sẽ đồng ý với em.” Đỗ Phù Lãng không để ý cô đấm liên tục vào bụng mình nói.

“Bây giờ anh chơi đùa tôi xong rồi phải không? Anh đúng là cái tên lừa gạt xấu xa!” Cô đẩy anh ra, nhìn anh rống to, sau đó cúi xuống cởi bỏ đôi giày cao gót ra.

Nhớ lại bản thân mình đã vì anh ta mà thay đổi nhiều như vậy, kết quả cũng chỉ là ngu ngốc bị anh ta đùa giỡn, sự tức giận của cô khiến ý chí lu mờ, không quan tâm gì nữa mà vứt thẳng đôi giày về phía anh, rồi xoay người chạy đi.

“Ninh Ninh?” Tống Tĩnh Ninh nhìn thấy cô chạy đi, sợ tới mức mặt mũi trở nên trắng bệch.

“Đừng chạy! Đừng quên em mắc bệnh khó thở đó!” Đỗ Phù Lãng nói xong, vội vàng chạy theo cô, anh phải đuổi kịp cô.

Tống Tĩnh Ninh cũng nguyền rủa một câu, rồi cũng lập tức đuổi theo.

Nhưng vừa mới chạy không được bao lâu, Tống Ninh Ninh đột nhiên đã phải ôm lấy ngực, dừng bước, thở phì phò dồn dập.

“Ninh Ninh!” Sắc mặt Đỗ Phù Lãng đại biến, chạy tới đỡ lấy bả vai cô, “Thuốc của em đâu?”

“Lần này xong rồi….” Cô thời phì phò dồn dập, “Tôi không mang.”

Đại não anh giống như nổ ‘oanh’ một tiếng, tim cũng đập mạnh đến không thể kiểm soát được, “Anh lập tức đưa em tới bệnh viện!” Anh lo lắng nói.

“Không cần.” Cô giơ tay lên đẩy anh ra, không cho phép anh động vào mình, “Không được động vào tôi.”

Anh vừa sợ vừa hoảng nhìn cô thở dồn dập, “Ninh Ninh, anh cầu xin em, hiện tại không phải là lúc em nên nổi giận…..”

“Anh còn….. mắng tôi…..”

“Không!” Anh vội vàng nói: “Không phải mắng, anh làm sao có thể mắng em được chứ?” Anh cẩn thận đưa tay về phía cô, “Về sau cũng không chửi, cho dù em có làm gì anh cũng không mắng em, chỉ cần em để anh đưa em đi bệnh viện được không?”

Cô nghi ngờ nhìn về phía anh, không ngừng thở phì phò, “Anh….. nói thật không?”

Anh gật đầu, cuối cùng cô cũng không còn vùng vẫy mà để anh ôm cô trong ngực.

“Đó…..” Nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch, Tống Ninh Ninh từ từ nhắm nghiền mắt.

“Ninh Ninh!” Thấy cô sắp nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi nhất thời chiếm lấy tâm can Đỗ Phù Lãng, khiến anh hoảng sợ mà kêu to.

Cô chớp mắt một cách yếu ớt mấy cái, rồi lại mở mắt ra nhìn anh, “Về sau tôi……. Có thể……. có nhiều câu nói tục ở cửa miệng thì sao?”

“Tuỳ tiện.” Anh luống cuống chân tay mà trả lời như phản xạ có điều kiện, “Chỉ cần em vui vẻ, cái gì anh cũng nghe theo em hết, tất cả đều như ý em muốn.”

“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất…..” Cô chậm rãi nói tiếp.

“Tứ mã nan truy.”

“Nhớ kỹ lấy hiệp ước…..” Cô kiên trì tới cùng.

Cái này mới là mấu chốt, thế mà trong lúc nguy nan như vậy mà cô còn có thể nghĩ ra chuyện này sao?

Đỗ Phù Lãng bế cô lên, quay đầu trừng mắt nhìn Tống Tĩnh Ninh nãy giờ đứng yên lặng ở phía sau, “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì. Mau đi lái xe tới đây!”

Hai tay Tống Tĩnh Ninh ôm ngực, đồng thời nhìn Đỗ Phù Lãng mà lắc đầu, không có bất cứ động tác gì khác…..

Nha đầu Ninh Ninh nhà anh thế nào lại túm được nhược điểm của Đỗ Phù Lãng rồi, xem ra, cả đời này Đỗ Phù Lãng bị nó ăn hết rồi. Nguyện xin ông trời phù hộ cho cậu ta…..

“Anh tại sao……”nhìn thấy ánh mắt thương hại của Tống Tĩnh Ninh dành cho mình, tốc độ suy nghĩ của Đỗ Phù Lãng bị chậm nửa nhịp rồi mới phát hiện ra có điểm nào đó không đúng cho lắm, anh chậm rãi cúi xuống, chỉ thấy đôi mắt trong veo của Tống Ninh Ninh đang mở to nhìn anh, “Em…..”

“Nhớ kĩ hiệp ước của hai chúng ta!” Tay cô ấn chặt ngực anh, “Nếu không tôi sẽ không để cho anh yên đâu.”

Nghe thấy câu nói của cô, anh thở dài nhẹ nhõm, “Thiếu chút nữa em đã doạ chết anh rồi.”

“Vậy sao!” Cô cũng cãi lại, “Vì anh cũng thiếu chút nữa hại tôi tức chết.”

Cánh tay Đỗ Phù Lãng ôm chặt cô, dù sao anh vẫn lo lắng cho sức khoẻ của cô nhất. Chỉ cần người cô không có việc gì, cô muốn thế nào thì anh sẽ chiều theo ý cô hết.

“Nhớ rõ hiệp ước.”

“Đã rõ.” Giọng điệu anh đồng ý với cô tràn đầy sự cưng chiều yêu thương.

“Còn có………”

Anh nghe thấy thì cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Không cho phép nhìn tôi với vẻ mặt này.” Cô chu miệng lên, liếc anh một cái, sau đó nhẹ nói bên tai anh, “Nếu em muốn giáo huấn ẻo lả, anh cho dù nhìn thấy thì cũng cấm có được ý kiến gì, nếu không, nhất định tôi sẽ xử lý anh, biết chưa?”

Đỗ Phù Lãng đưa mắt nhìn Tống Tĩnh Ninh đang đứng ở cách đó không xa, nhìn ông anh vợ tương lai…. Anh thở dài, hiện tại cho dù anh rất muốn giúp đỡ cũng đành chịu, lực bất tòng tâm.

“Đã rõ,” Anh gật đầu đồng ý.

Cô dương dương tự đắc nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Em rất chán ghét chính bản thân mình mỗi lần phát bệnh khó thở, nhưng em lại phát hiện ra….. thỉnh thoảng phát bệnh một chút cũng không có gì không tốt.”

“Ninh Ninh…..” Nghe thấy sự phát hiện kỳ lạ của cô, Đỗ Phù Lãng cũng phải nghiêm mặt: “Anh không thích em nói như vậy.”

“Nói đùa thôi mà.” Cô cong miệng, tìm cho mình một cái ổ thật thoải mái trong ngực anh, làm nũng nói: “Chúng ta về nhà đi, chân em đau quá.”

“Tại sao?”

“Vẫn còn hỏi sao? Vừa rồi em chân trần chạy bộ, giống như bị cục đá nhỏ đâm vào chân rất đau, đau chết em rồi!”

“Để anh đưa em về bôi thuốc cho em.” Đỗ Phù Lãng căng thẳng nhanh chóng ôm cô đi về phía bãi đỗ xe.

Tống Tĩnh Ninh đứng ở một bên bị hai người kia coi như người vô hình, nhưng anh lại rất thức thời im lặng không lên tiếng, dù sao, mấu chốt là anh không muốn bị đưa lên đài xử bắn.

Xem ra anh sẽ phải đau đầu một phen để giải thích cái cớ lừa dối anh với cô em này rồi.

Sau khi Ninh Ninh được gả đi, thì trách nhiệm nặng nề này lại đặt trên vai Đỗ Phù Lãng rồi, xem ra tương lai anh có thể rất dễ chịu rồi. Ít nhất, hiejn tại trong đầu Tống Tĩnh Ninh ngập tràn sự lạc quan về một tương lai tươi sáng….

Kết cục.

Đỗ Phù Lãng nắm tay Tống Ninh Ninh chậm rãi bước trên bờ cát trắng bên bờ biển. Gió mát thổi bay làn váy phất phơ trên người cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Nơi này thật tốt…..”

Đỗ Phù Lãng nhìn cô mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy mà lòng đầy tràn hạnh phúc.

Đột nhiên, anh dừng bước.

Cô hoài nghi, ngẩng đầu nhìn anh.

“Báo cho em một tin vui.” Anh thần thần bí bí nói với cô.

Khiến cho đáy mắt cô ngập tràn sự mong chờ và tò mò.

“Nhìn sang bên kia xem!” Sau đó anh chỉ tay về phía cách đó không xa.

Tống Ninh Ninh nhìn theo phía anh chỉ, cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc – Bích Hải Lam Thiên, bạch sắc giáo đường…. (Giữa nền trời biển trong xanh, hiện lên một ngôi giáo đường màu trắng….)

“Chính là bức tranh kia!”

“Đùng là vẽ cảnh nơi này.” Đỗ Phù Lãng đi sát phía sau cô, đồng thời cùng cô ngắm nhìn cảnh đẹp nơi xa.

Tống Ninh Ninh nhìn cảnh sắc trước mặt thật lâu, trong lòng tràn đầy cảm động, “Anh đã tìm bao lâu mới thấy nơi này, từ trước đến giờ em vẫn nghĩ đó chỉ là cảnh sắc trong tưởng tượng mà thôi….”

“Anh cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm.” Anh ôm cô trong lòng nhẹ đung đưa thân mình, hưởng thụ cảm giác ôm cô ở trong lòng ngập tràn hạnh phúc, “Bởi vì năm đó, anh cũng đứng ở nơi này để vẽ bức tranh đó, cho nên anh là người hiểu được cảnh tượng nơi này nhất.”

Cô kinh ngạc ngửa đầu nhìn về phía anh, “Anh….. anh vẽ?”

Anh mỉm cười gật đầu.

Cô nhìn ánh mặt trời chiếu lên mái tóc bóng mượt của anh, vẻ mặt đầy sùng bái, “Dường như bây giờ em rất tin tưởng rằng không có việc gì là anh không làm được nữa rồi.”

“Trăm ngàn lần không cần, thực ra không có việc gì là anh không làm được đâu. Bởi vì chỉ cần gặp được em, anh đã không có khả năng làm rất nhiều việc rồi.”

Nghe thấy anh nói vậy, cô không nhịn được mà bật cười.

Vốn dĩ anh đã phải ép toàn bộ công việc để chuẩn bị cho việc đưa cô đi du lịch Hy Lạp này, bởi vì anh muốn đưa cô ra khỏi giấc mộng, đi vào với hiện thực.

Nhân sinh thật là kỳ diệu, Tống Ninh Ninh chưa từng nghĩ tới trong cuộc đời mình thế mà còn có thể gặp được một người đàn ông tốt lại đa tài như vậy.

Cô để cho hai tay anh ôm lấy eo cô, còn bản thân mình thì dựa lưng vào ngực anh.

“Em muốn hôn lễ của mình sẽ được tổ chức ở nơi này.” Cô dịu dàng nhìn ngôi giáo đường nhỏ kia, “Có thể không?”

“Cô Tống Ninh Ninh à, có phải hiện tại là em đang cầu hôn tôi không?” Đỗ Phù Lãng nhướng mày.

Cô tức giận nhẹ huých khuỷu tay vào anh.

Anh cười lớn, “Người nhà của hai chúng ta đều đang ở trên máy bay rồi, chậm nhất là đến chạng vạng ngày mai là toàn bộ bọn họ đều đã tề tựu ở Hy Lạp đông đủ rồi.”

Cô kinh ngạc xoay người lại nhìn anh, “Anh nói như vậy là có ý gì?”

“Từ lúc mới bắt đầu quen với em, anh đã nghĩ là chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở nơi này rồi.” Anh vươn tay ôm lấy cô, yêu thương vỗ về gương mặt cô.

Cô cảm động đến mức nhảy bật lên ôm lấy cổ anh, “Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”

Anh gật đầu.

“Không hối hận chứ?” Cô cẩn thận hỏi lại anh.

“Anh không nghĩ ra lý do gì để có thể hối hận cả.”

“Bởi vì cả đời này em cũng không thể đáp ứng được yêu cầu về hình tượng một người bạn gái anh nghĩ tới?!”

“Hình tượng bạn gái của anh ư?” Anh nhấc bổng cô lên, để cho tầm mắt cô ngang với tầm mắt của anh nhìn thẳng, “Anh đang nhìn em đây, em nói thế nào mà không đáp ứng được?”

Ah nhìn cô thâm tình nói, khiến cho niềm hạnh phúc trong cô bùng nổ mạnh, cô hạnh phúc tới mức không ngừng hôn mạnh lên mắt mũi má của anh.

Tống Ninh Ninh biết, cô không là một người con gái nữ tính một trăm phần trăm, nhưng chỉ cần yêu thương người đàn ông yêu cô, đã khiến cô vừa lòng mãn ý….

TOÀN VĂN HOÀN.

Bạn đang đọc Tính Kế Xem Mắt của Tử Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.