Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm tháng thanh xuân chúng ta cùng theo đuổi

Tiểu thuyết gốc · 4944 chữ

Năm tháng thanh xuân chúng ta cùng theo đuổi.

“Tàu lửa vừa rời khỏi bến, tôi đã bỏ lỡ mất một chuyến đi cuối cùng. Nhìn sân ga, nhìn đuôi tàu xe lửa xót lại, tôi cảm thấy mình như đang đưa tiễn tuổi thanh xuân vậy. Năm tháng ngây ngô ấy đã vỗ cánh bay đi mất, một khi đi sẽ không bao giờ trở lại.”

Có những ngày nắng len lỏi Sài Gòn.

Có những ngày mưa ngập tràn Hà Nội.

Có những năm tháng thanh xuân trong ký ức phủi đầy bụi mờ.

Trong những năm tháng thanh xuân ấy chúng ta từng gặp gỡ vô số người, đi qua biết bao gương mặt xa lạ. Rồi trong một phút bất chợt của cuộc đời ấy, có hình bóng một người tồn tại trong tim mỗi chúng ta. Tôi và các bạn , chúng ta cũng đã từng giành tất cả những điều tốt đẹp nhất của bản thân để dũng cảm yêu một người mà không hề hối hận.

Tôi từng có những khoảng khắc tim đập liên hồi , cũng từng có những ký ức bị tổn thương day dứt nhưng tôi chưa từng hối hận vì thanh xuân năm đó đã nói thích anh.

Người ta nói : “chàng trai khi bên bạn 17 tuổi sẽ không thể ở bên bạn cả đời.” Vậy bạn còn nhớ họ không ? Anh ấy có lẽ sẽ học rất giỏi, gương mặt đẹp như những “soái ca” trong tiểu thuyết mà ngày ngày bạn hâm mộ, lại là dạng chơi thể thao vô cùng tốt. Hình tượng người nam sinh của công chúng, khiến ai cũng phải ước ao. Bây giờ khi bạn nhớ đến anh ấy, nhớ đến kỉ niệm ngày nào, sẽ là tủm tỉm cười hay là khóc trong im lặng, hay bạn đang cảm thấy năm tháng đó muốn tìm lại cũng chẳng tìm được nữa ? Tôi có phần cảm thán trước duyên phận , gặp gỡ anh là điều tuyệt vời nhất nhưng cũng là điều đau lòng nhất . Tôi của năm đó cười trong nước mắt vì dũng khí của chính bản thân mình.

Năm tháng ấy ! Ai cho tôi sự tự tin, ai cho tôi lòng dũng cảm để bày tỏ, tôi vốn đã không còn nhớ rõ nữa. Có lúc tôi đứng một mình trên con phố xa lạ, giữa dòng Sài Gòn tấp nập tôi chưa bao giờ đến, xung quanh là những con người tôi chưa bao giờ gặp . Ngay cả bóng dáng anh cũng không nhìn thấy. Lúc đó tôi rất muốn nói “ em nhớ anh“.

Sài Gòn gió lạnh tràn về, ngày lễ Noel náo nức, dòng người tấp nập ngược xuôi, đèn nê ông sáng rực cả góc phố. Trong tiệm ăn bao cặp đôi vui vẻ nói cười, không gian ấy thật ấm áp. Ngày đó tôi một mình dạo phố, uống một tách cafe nóng trên tầng thượng của siêu thị, đọc một quyển sách hay, nghe những bài nhạc mà bản thân tôi yêu thích. Sau đó lại tự một mình đi xe buýt, tự một mình về phòng trọ trên đoạn đường dài. Từ đầu đến cuối, người đó chưa bao giờ suất hiện trong cuộc sống của tôi nhưng lại luôn tồn tại trong tim tôi, để đến khi nghĩ lại tôi vẫn có thể buông một tiếng thở dài, mà nói ra rằng :“Tôi từng nhớ anh đến thế !”.

Tôi thích anh từ lúc, từ lúc đến cả bản thân mình cũng không biết yêu thích một người là cảm giác gì. Sau này, tôi phát hiện khi chúng ta yêu thích một người, chúng ta sẽ cam lòng làm rất nhiều thứ.

Năm lớp 10 tôi có thích một nam sinh, anh ấy hơn tôi một khóa học, là hàng xóm sát vách trên trường . Tôi của năm đó là hình tượng nam sinh bị thầy cô giáo ghét nhất lại nằm trong lớp chọn đầu khối.

“ Lười học, ham chơi, nghĩa khí hay dùng lý luận để bào chữa cho hành động của mình .”

Cô chủ nhiệm có phê bình, nhận xét một câu như vậy với ba mẹ tôi, rất nở mày nở mặt bậc phụ huynh năm ấy. Trở về tôi được thưởng một trận đòn nóng đến rát mông , hôm sau phải nghỉ học một ngày, trong số đầu bài lại xuất hiện một lời nhận xét như thế này:

“ Trần Thiên Tú nghỉ học, vắng không phép.”

Kết quả học kỳ một cũng ghê gớm lắm đó. Bị hạ một bậc hạnh kiểm, bị mời phụ huynh, tuần nào cũng trực lớp, rất nhiều... rất nhiều việc xảy ra. Đến khi tôi chính thức bị mọi người tuyên cáo ba chữ ‘cấm lại gần’ , thầy cô bắt đầu buông lời nói ‘đáng giá ngàn vàng’ để cùng tâm sự đêm khuya với tôi . Có lẽ sau một cuộc vui dài, ai mà chẳng phải dừng lại. Cuối cùng tôi thả chậm bước, nhìn về phía sau lưng ấy, xem lại toàn bộ bản thân mình. Tôi đang ở đáy của cuộc sống từ lúc nào không biết. Bây giờ nghĩ lại, cảm xúc năm đó có thể là sợ hãi, là hối hận, nhưng suy cho cùng, vào lúc ấy ...đó cũng từng là những điều bản thân tôi muốn trải qua nhất. Nhưng tôi của thời thiếu niên cảm khi đã cảm nhận được hối hận lại không ai nguyện ý giúp đỡ cậu ta nữa. Một người cũng không. Không một ai hiểu, họ cũng không có nghĩa vụ phải hiểu, việc này vốn là của tôi.

Tôi gặp anh lúc tôi không có một thứ gì, học hành không, vẻ bề ngoài lại chỉ được coi là thanh tú và điều quan trọng nhất : “Tôi là con trai”, điều quan trọng thứ hai : “Anh làm sao thích con trai được!”

Ghét một người có vô vàn lý do nhưng thích một người chỉ có một lý do duy nhất, tôi thích con người ấy.

Năm ấy, giữa cả sân trường đầy nắng, hàng cây xanh đổ bóng trải dài, chỉ còn có tiếng ve kêu nhẹ. Tôi đi dọc hành lang đã ố màu để xuống căn tin. Phòng học của tôi ở lầu trên, phòng anh lại ở tầng trệt dãy kế bên, muốn xuống căng tin lúc nào cũng phải đi qua phòng anh là điều không thể tránh khỏi. Như theo môtip thường thấy, tôi sẽ bắt gặp anh trên hành lang dài, rồi vung tay vui vẻ lân la đến kết bái huynh đệ chứ hả ?

Nói ra lời này chắc mấy cô bạn thân sẽ trả lời cho một câu: “ Điện hạ, ngài hãy mau xuống đây đừng leo cao quá , đã đến giờ uống thuốc rồi”. Nhưng hôm đó không xảy ra như thế .

Tôi ăn xong một tô mỳ nóng , ngẫu hứng mà điên cuồng đi hết từ phòng này đến phòng khác, hết lầu trên rồi đến lầu dưới và đáp xuống phòng của anh . Rèm phòng kéo chặt , tiếng quạt chạy êm êm. Lúc đó tôi chỉ có lòng vào tắt quạt hộ mà thôi, vì nghĩ bên trong không có người. Dùng lực kéo cánh cửa thủy tinh ra ngoài, nhảy cóc một phát trên sàn phòng, gió trên trần cứ quạt mạnh vào mặt, tôi cười tươi mà hưởng thụ. Phía dưới lớp lại phát ra tiếng kẽo kẹt của băng ghế cũ truyền đến. Quay lại theo phản xạ tầm nhìn lại không thấy ai, ở ngăn bàn cuối sách vở có ai vừa ngồi học vẫn để trên bàn chưa dọn lại, đồng hồ đeo tay đặt cạnh cuốn vở nhỏ vang lên rất khẽ . Anh nằm trên băng ghế dài, hai chân đan chéo lại, một tay để sau đầu một tay đặt trước ngực, mắt vẫn nhắm chặt có vẻ chưa từng thức dậy. Khuôn mặt ấy tôi chưa từng gặp qua,có lẽ nhiều năm trước kia cũng chưa từng gặp . Một gương mặt nam sinh của công chúng điển hình, “ soái ca” cmn rồi, tôi chỉ hình dung được hai từ và chàng trai ấy bây giờ đang ngủ rất ngon. Tôi rời khỏi phòng học ,một chập sau đó trở lại, trên tay tôi là một bịch bánh Orio . Tự dưng tôi muốn dành nó cho một người xa lạ trong căn phòng học mà tôi chưa bao giờ đến. Cái sự quan tâm chết tiệt này, đã định trước là một đầu lưỡi lam nhọn, cứa vào tim tôi, chẳng bao giờ liền sẹo.

Một bịch bánh nhỏ, một tờ giấy không ghi tên họ, không ghi lớp học , chỉ có duy nhất mười mấy chữ “ Ăn trưa đi, nhịn đói không tốt cho sức khỏe”, tôi để lại trên bàn .Đó lần đầu tiên tôi gặp anh .

Về sau trong cuộc sống của tôi dần xuất hiện một cái tên Lê Hoàng Vỹ .

Tôi vô thức ngẩng cao đầu tìm kiếm bóng dáng anh giữa sân trường giờ ra chơi hay vô tình nhìn vào cửa lớp học của anh lúc ra về, rất chăm chú khi nghe tin tức về anh.

Tôi thích một người không phải vì họ đặc biệt mà vì họ ở trong tim tôi luôn là cảm giác đặc biệt nhất. Không vì bề ngoài của họ, không phải vì họ học hành giỏi giang, giàu hay nghèo với tôi lại càng có quan hệ gì . Điều mà tôi không ngờ tới, người con trai đó quá xuất sắc. Thầy cô lấy anh làm tấm gương học tập, thành tích vượt trội, tính tình lại vui vẻ cởi mở, hòa đồng với mọi người ... Cái duyên bất ngờ cũng ấp đến, tôi đã trở thành đàn em khóa dưới của anh.

Yêu thầm hẳn là một việc rất rung động .

Mỗi khi nhìn thấy anh cười, thấy anh nói chuyện , tôi đều cảm giác như đi đánh trận, cố gắng thể hiện rằng tôi đang nói chuyện rất vui vẻ, không bao giờ để anh ấy biết một việc gì về tình cảm của tôi, về giới tính của tôi. Nhưng lúc đó tôi lại sợ. Tôi sợ anh ấy biết, tôi sợ anh ấy không biết, tôi lại càng sợ anh ấy biết lại giả vờ không biết rằng tôi thích anh.

Ha, xem đi tình cảm của tôi, thấp kém đến thế đấy.

Yêu thầm cũng là việc vô cùng cô đơn .

Tôi cảm thấy tên anh ấy chỉ đặt trong miệng tôi mới an toàn trọn vẹn. Đôi khi vô tình nghe một bạn nữ gọi tên anh, tay tôi đều nắm rất chặt, ánh mắt lại rất điềm tĩnh, môi là nụ cười nhẹ nhưng trong lòng lại như sóng nhấp nhô đánh vào bờ không ngừng nghỉ. Tôi không có lấy một tư cách nào, chỉ có thân phận là anh em này mà đứng kế bên anh, xem tình cảm của anh diễn ra hằng ngày không hề có tôi. Hơn ai hết tôi mong anh được hạnh phúc nhưng hạnh phúc này không có phần tôi, tôi vẫn cảm thấy đau lòng.

Tình cảm đơn phương xuất phát từ một phía. Không biết được kết quả sẽ là gì, nhưng chúng ta vẫn hăng hái lao vào không một phút ngừng nghỉ với hi vọng tình cảm của mình một ngày nào đó nhất định sẽ được đáp trả. Chúng ta không do dự lấy hết can đảm của mình mà tỏ tình với anh ấy.

“ em thích anh “

Nhưng có bao giờ mỗi người trong chúng ta thực sự quam tâm đến cảm nhận của anh ấy chưa ? Hay chỉ muốn nhìn thấy đáp án mà mình mong đợi.

Sau này khi đã lớn rồi, tôi mới vô tình nghĩ lại, mình ... thực sự rất ích kỷ.

Chúng ta yêu anh ấy vì vậy mà chúng ta quan tâm cũng vì vậy mà sợ, sợ mình nhìn thấy điều mình không muốn thấy nhất. Còn anh ấy, cơ bản anh ấy không hề biết một chút gì về tôi là ai. Tự dưng lại bị một câu nói như vậy rớt thẳng xuống đầu. Nếu là các bạn, các bạn có đồng ý nổi không? Chắc chắc không rồi! Vì vậy khi yêu đừng nên ích kỷ, nhìn trước ngó sau rồi hãy lén lút mà làm, không cần phải quang minh chính đại tỏ tình đâu.

Khi yêu mỗi người đều gặp phải những vấn đề rất khác nhau mà làm họ chùn bước, không dám yêu nữa. Gia đình, xã hội,thân phận địa vị và giới tính còn có rất nhiều vấn đề nữa.

Khoảng cách giữa tôi và anh như khoảng cách giữa cực Bắc và cực Nam địa cầu, nhà tôi lại nghèo đến thế, quả thực lo không nổi lộ phí để đi tán đổ anh.

Tôi cũng đâu phải con gái, ngày ngày chạy đến trước mặt anh làm mặt dày mặt dạn theo đuổi. Là con trai trong gia đình, trên đôi vai này sẽ gánh vác rất nhiều thứ. Nếu một ngày, mọi người xung quanh biết tôi thích anh, họ nhất định sẽ lên án chỉ trích tôi không ngừng. Vì họ không cần phải hiểu, họ chỉ cần biết, quanh họ có một người bị ‘bệnh’. Cha mẹ tôi sẽ phải chịu tai tiếng của biết bao người. Tôi không chỉ có một mình, tôi còn cả gia đình này. Tôi không có dũng khí một mình đối đầu với tất cả sóng gió đó, nhưng nếu anh nguyện ý cùng tôi trải qua, tôi nhất định sẽ rất kiên cường.

Người ta hay hỏi rằng : giữa nam nam thực sự có tình cảm được sao? Không có à? Có, tình anh em này, tình bằng hữu này,còn tình cảm gì nữa sao?

Tôi thích anh từ lúc đến cả bản thân mình cũng không biết yêu thích một người là cảm giác như thế nào, cho đến tận hôm nay của hiện tại, ấy vậy mà bản thân tôi...lại vẫn chưa học được cái gọi là yêu thích một người nào khác. Trong lòng cũng chỉ có mỗi anh.

“Nhóc này... thật ra vẫn còn loại tình cảm nữa, một thứ tình cảm rất bình thường như bao người khác, chỉ khi hai người yêu nhau thực sự, giới tính thì có ý nghĩa gì.”

Tình cảm tôi dành cho anh lại đơn phương từ một phía ... nó là dấu ba chấm, không phải dấu chấm để kết thúc, không phải dấu phẩy để qua ý tiếp theo mà nó là dấu ba chấm treo lơ lửng giữa chừng còn rất nhiều điều không thể nói hết.

Từ đầu đến cuối tôi đều diễn một vai là người anh em nghĩa khí của anh ấy. Mỗi lần anh ấy cần giúp đỡ, tôi đều ‘ vác đao’ xông lên đầu tiên. Anh ấy nói tôi là người hiểu anh ấy nhất. Sao tôi lại không hiểu được chứ, chẳng có ai hiểu anh ấy hơn tôi. Tôi biết anh ấy thích ăn kem nhân vừng, biết anh thích chơi bóng rổ, thích đàn guita, thích kiểu con gái xinh xắn có học thức. Anh ấy hay khen tôi là đứa nhóc hiểu chuyện Đúng vậy, ngoài hiểu chuyện ra tôi không biết mình có thể làm gì nữa. Tôi muốn cho anh ấy tất cả mọi thứ của tôi, nhưng tôi chẳng có gì, tôi nguyện vì anh ấy từ bỏ tất cả nhưng tôi lại chẳng còn gì để mà từ bỏ nữa .

Duyên phận là một thứ rất dễ chọc người khác nổi điên, có phải hay không nhể?

Có một lần, tôi thấy nick face anh trên danh sách những người bạn bè có thể kết bạn . Tôi bất chợt cười nhưng là một nụ cười nhẹ. Lúc mình muốn tìm cả thế giới như bao la rộng lớn, lúc đã quên đi được một chút lại vô tình gặp được. Lúc trước tôi năn nỉ anh mãi, mà anh vẫn không chịu kết bạn với tôi, anh nói: “ Anh trước giờ không kết bạn, nếu cậu tìm được, coi như duyên phận, anh sẽ chấp nhận lời mời.” Anh ấy từng nói như thế.

Thế nên lúc đó, tôi lo trước lo sau rằng: “ Cmn tìm thấy anh ấy rồi, giờ thì phải làm sao, nói một ít trước, hay để sau này nói luôn một lượt. Nếu tôi nói ,tôi có phải sẽ mất đi tình bạn này, nếu anh đồng ý .... điều này lại càng không thể xảy ra.” Cảm giác thích anh khiến tôi ngủ không yên, đêm đến lăn qua lăn lại, hôm sau lại mất ngủ. Không muốn mình phải chịu cảm giác này một mình, tôi thấy anh nên cùng tôi chịu đựng, không do dự kéo anh cùng xuống nước. Tôi lấy can đảm ra, gửi đi một tin nhắn. Tin nhắn này tất nhiên là tin nhắn tỏ tình, nó dài lắm, tôi như người bị câm lâu ngày mới lấy lại được tiếng nói, đêm tiếng nói của mình chuyển thành từng câu chữ gửi đến người con trai đó.

Nhưng... tôi thực sự đã quên rồi, không dám nhớ đến, thực sự là không dám nữa.

Chỉ nhớ rằng khi ấy, sau khi gửi xong tôi thấy mặt tôi không còn đất dùng cmn rồi . Nhưng tôi biết anh ấy không để tâm, một ngày có đôi khi vì sợ người ta tổn thương, anh đã phải trả lời lại từng phong thư một, tôi còn mặt mày hớn hở, tận tay trao gửi lại thư cho mấy bạn nữ nữa . Nhưng lần nay tôi gửi cho anh trên Wechat, như dự đoán, rất nhanh anh ấy trả lời chỉ một câu:

“ Xin lỗi, anh có bạn gái rồi.”

Sấm sét xoẹt ngang đầu mặc dù đêm nay trăng thanh gió mát.

“ Uhm. Em đã biết”

Mày “Uhm” là cái ý gì thế hả? Tôi đã muốn phang cho mình mấy phát. Lần đầu tiên tôi lấy can đam để tỏ tình với anh, nhận lại được một câu như vậy, thật mát lòng mát dạ, tôi tắt hẳn màn hình, tinh thần tôi lúc đó như tổ ong bị vỡ . Nghĩ chặp lâu, có lẽ là đến hai, ba giờ sáng ấy. Tôi gọi điện ngay cho nhỏ bạn , chưa đầy một phút nó đã bắt máy. Trong không gian yên tĩnh chĩ có tiếng to nhỏ của tôi phát phát ra từ phía bên này điện thoại

“ Mày cho anh ta vào blacklist cho tao?”

“ Tại sao tao không làm áh ?”

“ Anh đây trịnh trọng nói với cô, anh bị mù công nghệ. OK chưa?”

Sau đó tôi tự ngồi an ủi chính mình.

“Ít ra anh ấy nhìn nick vẫn chưa biết mình là ai, một năm chưa quá hai mươi lần tôi on, không trạng thái, không ảnh chụp, mà nếu biết anh biết.... mình cũng không còn mặt mũi để gặp nữa, nhưng đã biết mà còn muốn chấp nhận không phải anh ấy đang giỡn mình sao?” Tôi xoay một vòng quay tròn giữa những vấn đề mà mình đặt ra nhưng kết quả duy nhất chỉ có một.

“ Anh ấy đã từ chối tôi , một cách không thương tiếc”

Nếu là các bạn khi bị từ chối bởi mối tình đầu, có phải các bạn sẽ nghĩ, mình không đủ tốt, mình không đủ xinh đẹp, không học hành giỏi giang? Nhưng tôi là con trai, lý do này là cái rào cản như tường thành kiên cố không thể vượt qua được, cho dù tôi đào một cái lỗ chó cũng không thể bò qua, vì anh ấy sẽ xách cổ tôi và ném trả lại nơi sản xuất.Vậy còn các bạn có từ bỏ không ?

Yêu đâu phải muốn từ bỏ là từ bỏ được nó cũng cần thời gian và nghị lực để quên.Có người sẽ tiếp tục theo đuổi, có người bị tổn thương mà dừng lại. Có rất nhiều cái kết cho chúng ta, nhưng chúng ta chưa từng hối hận vì ngày đó đã có can đảm để yêu một người.

Một năm ấy qua đi trong lời tỏ tình thất bại của tôi nhưng lời tỏ tình ấy lại là vết đen trong năm tháng tuổi học trò tươi đẹp nhất. Cho đến một ngày sau này của hiện tại , tôi không còn dũng khí để nói với ai ba chữ này nữa .

Năm sau tôi xin chuyển ra lớp ngoài, bắt đầu làm lại tất cả từ học tập đến diện mạo lẫn tính cách. Lúc đó tôi chỉ có một ý nghĩ “ mày chỉ có một mình , nếu mày không đứng lên, mãy sẽ ngã cả đời, những người ngoài kia, ai là người mày có thể dựa dẫm !”

Đúng vậy tôi chỉ có một mình, tôi nỗ lực hết sức, cố gắng hết sức để có thể xứng đáng đứng cạnh anh! Nhưng anh lại chẳng biết, anh chẳng biết một chút gì hết. Anh không biết tôi thích gì, đọc gì, không nhớ nổi cả tên tôi cứ gọi tôi là ‘Nhóc con’, anh không nhớ cả lớp tôi học , anh chỉ nhớ được một điều , anh có một đàn em khóa dưới rất thân và vô cùng quen mặt.

Có một ngày không lâu sau đó, không biết tại sao người con gái trong lòng anh biết chuyện, cô ấy tìm tôi. Diện mạo tính cách đến học thức đều là kiểu anh ấy thích.

“ Em biết chị là ai không ?” Câu mở đầu cho cuộc nói chuyện giữa tôi và cô ấy.

Cảm giác bị đánh ghen tới nơi rồi, nhưng sau đó cách nói chuyện của cô ấy rất vui vẻ là típ người khá cởi mở và am hiểu tâm lý người khác . Qua lời cô ấy nói, giữa họ chỉ là bạn thường , đã chia tay từ năm ngoái rồi. Tôi không nghĩ có kiểu bạn bè bình thường đến mức vẫn có thể vào nick anh ấy mỗi ngày. Cuối cùng cô ấy cũng hỏi.

“ Em thích anh ấy nhiều không ?“

“ Rất nhiều... nhưng cũng không còn đâu... tôi không thích anh ấy nữa . Chị có thể yên tâm, chuyện của anh ấy từ giờ không liên quan đến tôi ...dù chỉ một chữ cũng không.”

Thích anh không phải việc quá khoa trương , họ hỏi thì tôi sẽ nói , nhưng tôi cũng không rêu rao khắp nơi rằng tôi thích anh. Tin nhắn đó gửi đi, lúc ấy có biết bao kiên định, có biết bao dứt khoát nhưng tôi chưa hề hối hận vì quyết định của mình. Yêu một người không được, vậy thì từ bỏ thôi.

Dù sao, anh cũng không cần thứ tình cảm này, tặng anh ... tôi cũng sợ rằng anh sẽ chê phiền. Chỉ đành dối lòng một chút, không ăn được nho đành thở dài nói một tiếng, nho này chua quá, ‘ dù sao nó chỉ dành cho người đặc biệt những mùi vị ngọt ngào nhất.’

Đau lòng là cảm giác như vậy ...

Tôi có những bà thím rất thân, họ bảo tôi đừng từ bỏ, ý nghĩ đó quanh quẩn trong đầu tôi không dứt, còn có thể không từ bỏ sao ?

Các bạn àh ! Các bạn có còn nhớ cảm giác khi thích một người đến nỗi không thể thích hơn nữa được không ?

Một ngày nào đó bạn yêu một người, dường như bạn sẽ trở nên rất yếu đuối lại như có chiếc giáp sắc trên người. Có thể bạn từng nhiều lần trải qua tổn thương, sau khi trải qua những cuộc tình khắc cốt ghi tâm ấy, bạn càng trở nên trưởng thành hơn, lạnh lùng hơn, lý trí hơn, lại càng đóng chặt lòng mình. Nhưng tôi muốn hỏi các bạn có thực sự không tin vào tình yêu nữa không ?

Vậy tại sao bạn sẽ cảm động đến rơi nước mắt trước những bản tình ca, tại sao bạn lại bất chợt đau lòng khi nghe tên người ấy, tại sao bạn vẫn còn chờ đợi ? Không phải bạn trở nên rất lý trí ,rất mạnh mẽ rồi sao? Tất cả nói lên được điều gì khi trên người các bạn đầy vết thương chồng chất không thể xóa nhòa theo năm tháng.

Đứng trước tình yêu, sau khi chúng ta trải qua quá nhiều đau khổ. Chúng ta học được cách bảo vệ mình, tránh cho bản thân bị tổn thương lần nữa đồng thời chúng ta cũng mất đi dũng khí như mối tình đầu.

Tôi tự nhận mình là người rất tình cảm, cũng rất lý trí. Phút giây tôi gửi đi tin nhắn đó, tôi muốn tình cảm của mình được đáp lại, nhưng tình cảm tôi cho đi nhận lại là sự đau lòng, tôi rất mạnh mẽ nhưng anh ấy lại là điểm yếu duy nhất của tôi còn sót lại. Tôi mạnh mẽ để bảo vệ bản thân mình, tôi kiên cường có gắng vượt qua tất cả để có ngày đứng bên anh, tôi xem anh là người quan trọng nhất, thế nên anh là người quan trọng nhất có đủ tư cách để làm tôi tổn thương.

Có vô vàn những tổn thương mà chúng ta đã đi qua nhưng mỗi người lại luôn mong chờ có môt người dùng sự chân thành, tha thiết nhất đứng trước mặt chúng ta cùng nhau trải qua sóng gió cuộc đời. Không quan tâm vẻ bề ngoài chúng ta xấu xí hay xinh đẹp, không vì chúng ta giàu có hay nghèo khổ, lại càng không phải vì giới tính hay bất cứ điều gì. Người đó có thể vì chúng ta mà thay đổi bản thân , làm một chiếc ô bự che chắn cho chúng ta lúc trời mưa gió, là cái ôm ấm áp giữa ngày đông, sẵn sàng cho chúng ta một bờ vai để tựa vào.

Hãy tin tưởng vào một ngày định mệnh, có một người xấu số sẽ yêu bạn , nguyện ý vì bạn mà sống vui vẻ tới già cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử

.

Có một cô gái nói với tôi rằng :

“ Có bạn trai để làm gì ? Mình suy nghĩ đến hai mươi hai năm cuối cùng cũng nghĩ ra. “

“ Vô dụng !“

“ Vì cơ bản anh ta không hiểu mình muốn gì, anh ta không hiểu suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ có bao khác biệt.”

“ Mình nói, có một lần mình tăng ca đến khuya, muốn gọi bạn trai đến đón, mình cảm thấy trời tối lại chỉ có hai người , đây chính là thời cơ tốt để tăng thêm tình cảm, thế là mình gọi điện cho anh ta: Alo, anh àh , hôm nay tăng ca khuya quá , một lát nữa anh đến đón em được không ?”

“ Bạn biết anh ấy nói gì không ? Anh ta nói : “ Em đen như vậy , trời lại tối om như thế, ai mà nhìn thấy em chứ! sao lại có thể không an toàn được .”

“ Cậu nói xem mình có an toàn không ?”

Lúc đó tôi cười ra nước mắt, cô bạn ấy còn uống hết cả ly nước để nhuận cổ họng . Để tâm như thế cũng chỉ vì muốn có người có thể hiểu thấu , bao dung mình mà thôi.

Năm tháng vội vã tôi cũng đã từng đợi anh.

Ngày anh ra trường, hôm tổng kết năm ấy, rất nhiều người quan tâm mà hỏi tôi tại sao không lên bục nhận giải, tôi chỉ mỉm cười nói rằng chân tôi đau, thực chất tôi chỉ không muốn anh nhìn thấy tôi. Ngày cuối cùng hôm đó, tôi đứng nhìn lớp anh chụp kỷ yếu rất lâu . Nụ cười của anh từng khiến tôi rung động, bóng dáng anh tôi từng ngắm đến không thể nào quên ... Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ ấy, trong lòng tôi giờ này chỉ còn lại tiếng thở dài.

Xoay người bước chậm rời khỏi cổng trường không một lần quay đầu lại , Tôi nhớ anh, vậy chỉ nên để anh vào ký ức, chỉ vì ký ức sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

“ Tạm biệt anh ! Mối tình đầu của năm tháng thanh xuân”.

Tôi của năm đó từng rất thích anh , cố chấp thích anh đến mức không thể thích ai được nữa . Đoạn tình cảm ấy tôi lại chôn chặt lại một góc trong tim mình . Thanh xuân của tôi , tình yêu đơn phương của tôi ... chẳng có lấy một tấm hình cuả anh để đôi khi nhìn lại , chỉ có thể hình dung anh ấy trong tâm trí. Có lẽ sau này tôi gặp được rất nhiều người như anh, nhưng lại chỉ có duy nhất một Lê Hoàng Vỹ.

“ Thật may mắn vì thanh xuân này, chúng ta từng có nhau.”

..... phiênphiênphiênphiênphiênphiênphiênphiênngoại..... vẫnvâncòn

Bạn đang đọc Tình Đầu Của Thanh Xuân Dễ Khóc sáng tác bởi D2TTBD

Truyện Tình Đầu Của Thanh Xuân Dễ Khóc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi D2TTBD
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.