Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22 Phần 2 (Hết)

Phiên bản Dịch · 4118 chữ

“Clive! Xin chào! Chú khỏe chứ?”

“Becky Bloomwood!” ông reo lên. “Chà! Becky Bloomwood sắp kết hôn! Cô bé, thế cô đã đỗ kì thi lái xe chưa đấy?”

“Ơ... rồi ạ. Cuối cùng cũng đỗ ạ.”

“Ai ngờ được chứ?” ông lắc đầu đầy vẻ ngạc nhiên. “Tôi thường về nhà và bảo với vợ là ‘Nếu cô bé đó qua được bài thi lái xe thì tôi đi đầu xuống đất.’ Và rồi đương nhiên hóa ra là thế thật...”

“Vâng, chà, dù sao thì...”

“Tay chấm thi đó bảo là chưa bao giờ thấy thứ gì như thế cả. Chồng sắp cưới của cô đã bao giờ nhìn thấy cô lái xe chưa?”

“Rồi ạ.”

“Vậy mà anh ta vẫn muốn lấy cô?”

“Vâng!” tôi gắt.

Thiệt tình. Hôm nay là ngày cưới của tôi. Lẽ ra tôi không phải bị nhắc nhở đến những kì thi lái xe ngu ngốc của mình cách đây hàng bao năm trước.

“Chúng ta lên xe chứ?” bố lịch sự nói. “Chào Clive, rất vui được gặp lại anh.”

Chúng tôi bước ra sân, khi ra đến xe, tôi quay lại nhìn ngắm ngôi nhà. Lần sau nhìn thấy nó thì tôi đã là một phụ nữ có chồng. Tôi hít một hơi thật sâu và bước vào xe.

“Dừng lạiiiiiiiii!” Một giọng nói vang lên. “Becky! Dừng lại!”

Tôi chết điếng người vì sợ hãi với một chân đã đặt lên xe. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã phát hiện ra? Họ đã biết những gì?

“Anh không thể để em làm việc này được!”

Cái gì? Thế này thật vô lí. Tom Webster nhà bên đang hộc tốc chạy về phía chúng tôi trong bộ vest đuôi tôm. Anh ta nghĩ mình đang làm gì thế? Lẽ ra anh ta phải đang hướng dẫn chỗ ngồi ở nhà thờ cơ mà.

“Becky, anh không thể đứng yên nhìn được,” anh ta đặt một tay lên chiếc Rolls Royce, nói không kịp thở. “Đây có thể là sai lầm lớn nhất trong đời em đấy. Em chưa suy nghĩ kĩ rồi.”

Ôi, vì Chúa.

“Không, em đã suy nghĩ rất kĩ,” tôi nói và cố huých anh ta ra.

Nhưng anh ta túm lấy vai tôi. “Đêm qua anh đã phát hiện ra. Chúng ta thuộc về nhau. Em và anh. Becky, hãy nghĩ đến điều đó. Chúng ta đã biết nhau suốt từ khi lọt lòng đến giờ. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau. Có thể sẽ mất một thời gian chúng ta mới hiểu ra tình cảm mình dành cho nhau... nhưng chẳng lẽ không đáng cho chúng ta cơ hội sao?”

“Tom, em chẳng có tình cảm gì với anh cả.” Tôi nói. “Và em sẽ kết hôn trong vòng hai phút nữa. Vậy nên anh tránh ra được không?”

“Em không biết đang đẩy mình vào chuyện gì đâu! Em không biết thực tế hôn nhân là thế nào đâu! Becky, hãy nói thật lòng cho anh biết. Em thực sự có ý định ở bên Luke trong suốt những ngày còn lại của đời mình? Hết ngày này sang ngày khác, đêm này sang đêm khác? Từng giờ từng giờ bất tận?”

“Có!” tôi nói, nổi đóa lên. “Em có! Em yêu Luke rất nhiều và muốn ở bên anh ấy trong suốt những ngày tháng còn lại của mình. Tom, em đã phải mất rất nhiều thời gian, nỗ lực, đã gặp phải rất nhiều rắc rối mới đến được giây phút này. Khổ sở hơn tất cả những gì anh có thể tưởng tượng được. Và nếu bây giờ anh không tránh đường cho em đi tới lễ cưới, em sẽ... em sẽ...”

“Tom,” bố nói xen vào. “Bác nghĩ câu trả lời là Không.”

“Ô.” Tom im lặng lúc lâu. “Vậy... được rồi.” Tom bối rối nhún vai. “Xin lỗi.”

“Cậu chưa bao giờ có khả năng chọn thời điểm, Tom Webster,” Clive nói vẻ khinh bỉ. “Tôi nhớ lần đầu tiên cậu đã lao ra, đâm vào một cái bùng binh. Suýt nữa thì cậu đã giết cả hai chúng ta.”

“Được rồi. Không có thiệt hại gì cả. Giờ thì chúng ta đi được chưa?” Tôi bước vào xe, xếp váy quanh mình, rồi bố vào ngồi cạnh tôi.

“Vậy anh sẽ gặp lại em ở đó chứ?” Tom rầu rĩ nói, còn tôi thì nhướng mắt lên trời.

“Tom, anh có muốn đi nhờ đến nhà thờ không?”

“Ồ, cảm ơn. Thế thì hay quá. Chào chú Graham,” anh ta ngượng nghịu chào bố tôi khi chui vào xe. “Cháu xin lỗi về chuyện vừa rồi.”

“Không sao đâu, Tom,” bố vỗ lưng anh ta nói. “Ai trong chúng ta chẳng có lúc như vậy.” Ông thượt mặt ra với tôi qua đầu Tom còn tôi thì cố nín không cười khúc khích.

“Vậy ổn cả rồi chứ?” Clive quay người lại nói. “Có chút thay đổi trong lòng nào không? Còn lời tỏ tình phút chót nào nữa không? Còn tiến lùi, quay đầu nữa không?”

“Không!” tôi nói. “Không còn gì nữa đâu. Chúng ta đi thôi!”

Khi chúng tôi đến nhà thờ, chuông đang ngân từng hồi, mặt trời rực rỡ và có một vài vị khách đến muộn phút cuối đang vội vàng vào trong. Tom mở cửa xe bước đi thẳng không hề ngoái lại, trong khi đó tôi rũ nhẹ đuôi váy trước những ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường.

Chúa ơi, làm cô dâu thích thật. Tôi sẽ nhớ khoảnh khắc này lắm đây.

“Xong chưa?” bố hỏi, và đưa cho tôi bó hoa.

“Rồi ạ.” Tôi mỉm cười và quàng lấy cánh tay đang giơ ra của ông.

“Chúc may mắn,” Clive nói rồi hất hàm về phía trước. “Cô có vài vị khách đến muộn này.”

Một chiếc taxi đen dừng lại ngay trước nhà thờ, rồi cả hai cửa sau của xe đều bật mở. Tôi nhìn về phía trước mà không tin vào mắt mình, không biết có phải tôi đang mơ không, khi nhìn thấy Michael bước ra khỏi xe, vẫn mặc bộ vest lúc ở Plaza. Anh đưa tay vào trong xe, và tiếp đến, Laurel xuất hiện, vẫn đang mặc chiếc váy Yves St. Laurent tay áo xắn lên.

“Đừng để chúng tôi làm cô bị trễ!” cô nói. “Chúng tôi sẽ chỉ lẻn vào đứng đâu đó...”

“Nhưng... nhưng hai người đang làm cái quái gì ở đây vậy?”

“Ăn nói kìa,” Laurel khiển trách.

“Nếu không thể bay tới bất cứ nơi nào mình muốn thì điều khiển hàng trăm chuyến bay riêng thì có ích gì?” Laurel nói khi cô tiến đến ôm tôi. “Bọn tôi quyết định là sẽ đến dự đám cưới của cô.”

“Đám cưới thật,” Michael nói vào tai tôi. “Thật khâm phục em đấy, Becky.”

Tôi và bố chờ đến khi họ đi khuất vào nhà thờ rồi bước đến hành lang nơi Suze đang háo hức chờ. Cô mặc một chiếc váy màu xanh ánh bạc và bé Ernie, thằng bé mặc chiếc quần yếm cùng màu. Khi ngó vào trong nhà thờ, tôi có thể thấy tất cả những khuôn mặt quen thuộc của gia đình, bạn bè cũ, tất cả những người thân và họ hàng của Luke. Ngồi bên nhau, hạnh phúc và chờ đợi.

Tiếng đàn organ ngưng bặt và tôi thấy bồn chồn ghê gớm.

Cuối cùng điều này cũng đang diễn ra. Cuối cùng tôi cũng sắp kết hôn. Thực sự.

Rồi bản nhạc “Bridal March” vang lên và bố siết lấy cánh tay tôi, rồi chúng tôi bắt đầu bước trên lối đi giữa thánh đường.

Chương 23

Chúng tôi đã kết hôn.

Chúng tôi đã thực sự kết hôn rồi.

Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh Luke đã đeo vào tay tôi trong nhà thờ. Rồi nhìn quang cảnh trước mắt tôi. Chiếc lều bạt như sáng bừng lên dưới trời hè lúc chạng vạng, ban nhạc đang chơi một cách dở tệ bài “Smoke Get In Your Eyes,” còn mọi người thì đang khiêu vũ. Có thể âm nhạc không nuột nà như ở Plaza. Và có thể các khách mời không ăn mặc đẹp bằng những vị khách ở Plaza. Nhưng là họ của chúng tôi. Tất cả đều là của chúng tôi.

Chúng tôi có một bữa tối thật tuyệt vời với món súp cải xoong, lườn cừu, và món pudding mùa hè, chúng tôi đã uống rất nhiều champagne và rượu mà bố mẹ tôi đặt từ Pháp về. Và rồi khi bố lấy dĩa ăn gõ vào li và phát biểu một bài về tôi với Luke. Ông nói rằng ông và mẹ thường nói chuyện với nhau về việc tôi sẽ lấy người như thế nào, và họ luôn bất đồng quan điểm về mọi thứ trừ một điều - “Anh ta phải luôn cảnh giác.” Rồi ông nhìn Luke, lúc này đã sốt sắng đứng dậy và quay tròn người một vòng trên đầu ngón chân, mọi người cùng phá lên cười. Bố nói ông đã trở nên rất quý Luke và bố mẹ anh ấy, và rằng đây không đơn thuần chỉ là một cuộc hôn nhân mà còn là sự hợp nhất giữa hai gia đình. Rồi bố nói ông biết tôi sẽ là một người vợ rất chung thủy và biết thông cảm, và ông kể câu chuyện hồi tôi tám tuổi, tôi đã viết thư cho Phủ Thủ tướng và đề cử bố mình làm Thủ tướng - và một tuần sau đó, lại viết tiếp một bức thư khác để hỏi sao họ chưa hồi âm - và mọi người lại phá lên cười.

Rồi tới Luke kể về việc chúng tôi đã gặp nhau ở London như thế nào khi tôi còn là một phóng viên tài chính, và về việc anh đã để ý tôi như thế nào từ ngay buổi họp báo đầu tiên tôi tham gia, khi tôi hỏi Giám đốc PR của Ngân hàng Barclays là tại sao họ không làm bìa sổ séc thời trang như người ta làm với máy điện thoại. Và rồi anh thú nhận mình bắt đầu gửi cho tôi những giấy mời tham gia mọi sự kiện PR thậm chí dù chúng chẳng liên quan gì tới tạp chí của tôi cả, chỉ vì tôi luôn luôn khiến cho buổi PR sôi động hơn.

(Trước đây anh ấy chưa bao giờ nói với tôi điều này. Giờ thì tôi đã hiểu! Đó là lí do tôi cứ toàn nhận được những giấy mời tham gia những cuộc họp báo kì cục về mua bán hàng tiêu dùng và về thực trạng của ngành công nghiệp thép.)

Cuối cùng, Michael đứng dậy, tự giới thiệu mình bằng một giọng ấm áp và trang trọng, rồi anh nói về Luke. Về việc Luke đã thành công tuyệt vời nhưng anh cũng cần một ai đó bên cạnh ra sao, một người thực sự yêu chính con người thật của anh và có thể ngăn anh coi cuộc đời quá nặng nề. Rồi Michael nói rằng anh rất vinh dự được gặp bố mẹ tôi, họ thật thân thiện và hiếu khách với hai con người hoàn toàn xa lạ bọn anh, anh có thể thấy từ đâu mà tôi có được cái thứ mà anh gọi là “sự đơm hoa Bloomwood” của một niềm hạnh phúc an lành. Và anh nói gần đây tôi đã thực sự trưởng thành. Rằng anh đã thấy tôi xử lí những tình huống cực kì éo le, và anh sẽ không thể kể chi tiết được, nhưng tôi đã thực sự phải đối mặt với những khó khăn và bằng cách nào đó tôi đã tự giải quyết được tất cả.

“Mà không phải dùng đến thẻ Visa,” anh nói thêm, và một trận cười lớn vang lên khắp khu lều bạt.

Và rồi anh nói mình đã dự rất nhiều đám cưới, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như lúc này. Anh biết Luke và tôi sinh ra là để dành cho nhau, anh thực sự rất quý cả hai chúng tôi, và chúng tôi không biết mình đã may mắn thế nào đâu. Và nếu chúng tôi có con, lũ trẻ cũng không biết chúng may mắn đến thế nào.

Những lời phát biểu của Michael thực sự làm tôi suýt khóc.

Bây giờ tôi đang ngồi bên Luke trên bãi cỏ. Chỉ có hai chúng tôi, cách biệt với mọi người khác trong một lúc. Đôi giày Christian Louboutins của tôi bị bám đầy cỏ, còn ngón tay dính dâu tây của Ernie thì để lại vết bẩn trên thân váy. Tôi nên nghĩ trông mình thật lem luốc. Nhưng tôi hạnh phúc.

Tôi nghĩ tôi đang hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời mình.

“Vậy,” Luke nói. Anh ngả người chống khuỷu tay xuống và nhìn lên bầu trời xanh đang thẫm dần. “Chúng ta đã thành công.”

“Chúng ta đã thành công.” Vòng hoa trên đầu tôi bắt đầu tuột xuống mắt, nên tôi cẩn thận gỡ ra và đặt xuống thảm cỏ. “Mà không bị tổn thất gì.”

“Em biết không... Anh cảm thấy mấy tuần vừa qua như thể một giấc mơ kì lạ,” Luke nói. “Anh đã quá tập trung vào thế giới riêng của mình mà không hề biết điều gì đang diễn ra trong cuộc đời thực.” Anh lắc đầu. “Anh nghĩ lúc đó mình đã gần như đi trật khỏi đường ray.”

“Gần như?”

“Thôi được rồi. Anh đã đi trật khỏi đường ray.” Anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt đen của anh bừng sáng lên trong ánh đèn hắt ra từ lều bạt. “Anh nợ em rất nhiều, Becky.”

“Anh chẳng nợ em gì cả,” tôi ngạc nhiên nói. “Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi. Nó giống như... mọi thứ là tài khoản chung.”

Có tiếng lập xập phát ra từ phía hông nhà, tôi ngước lên thấy bố đang cho hành lí của chúng tôi lên xe. Tất cả đã sẵn sàng cho chúng tôi lên đường.

“Vậy,” Luke vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt tôi. “Kì nghỉ trăng mật nổi tiếng của chúng ta. Anh đã được phép biết nơi chúng ta sẽ đến chưa? Hay đó vẫn còn là một bí mật?”

Tôi lại cảm thấy bồn chồn. Đến lúc rồi. Phần cuối cùng của kế hoạch. Quả anh đào cuối cùng trên đỉnh bánh.

“Được rồi,” tôi nói và hít một hơi thật sâu. “Em nói đây. Luke, gần đây em đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Về việc kết hôn và nơi chúng ta sẽ sống. Chúng ta có ở lại New York hay không. Chúng ta nên làm gì...” tôi ngập ngừng, sắp xếp từ ngữ một cách cẩn thận. “Và điều em nhận ra là... em chưa sẵn sàng để ổn định cuộc sống. Tom và Lucy đã ổn định cuộc sống quá sớm, và xem điều gì đã xảy ra với họ. Và em rất yêu quý Ernie, nhưng khi nhìn Suze như thế... Điều đó khiến em nhận ra là mình cũng chưa sẵn sàng để có con. Chưa phải lúc này.” Tôi lo lắng ngước lên nhìn. “Luke, có quá nhiều thứ em vẫn chưa làm. Em chưa bao giờ thực sự đi du lịch. Em chưa bao giờ được nhìn ngắm thế giới. Anh cũng vậy.”

“Em đã sống ở New York,” Luke nói.

“New York là một thành phố tuyệt vời và em thực sự yêu nó. Nhưng còn có những thành phố tuyệt vời khác trên khắp thế giới. Em muốn đến những thành phố đó nữa. Sydney, Hồng Kông... và không chỉ có các thành phố!” tôi dang tay ra. “Những dòng sông... những ngọn núi... tất cả những cảnh đẹp trên thế giới…”

“Đúng vậy,” Luke nói với vẻ thích thú. “Thế bây giờ nói tóm gọn lại về tuần trăng mật của chúng ra...”

“Được rồi,” tôi khó nhọc nuốt nước bọt. “Đây là những gì em đã làm. Em đã... em đã đổi tất cả các món quà cưới chúng ta nhận được ở New York ra tiền mặt. Những giá nến và ấm pha trà bằng bạc ngớ ngẩn, những đồ vớ vẩn đó. Và em đã... em đã mua cho chúng ta tấm vé hạng nhất vòng quanh thế giới.”

“Vòng quanh thế giới?” trông Luke thực sự rất kinh ngạc. “Em nghiêm túc đấy chứ?”

“Vâng! Vòng quanh thế giới!” tôi xoắn chặt những ngón tay vào với nhau. “Chúng ta có thể đi bao lâu tùy thích. Ít thì ba tuần, còn lâu thì...” tôi nhìn anh, căng thẳng vì hi vọng. “Một năm.”

“Một năm?” Luke nhìn tôi trân trối. “Em đùa!”

“Em không đùa. Em đã nói với Christina là em có thể quay lại Barneys làm việc hoặc là không. Cô ấy không phản đối. Danny sẽ dọn dẹp căn hộ của chúng ta và gửi hết mọi thứ vào nhà kho...”

“Becky!” Luke lắc đầu nói. “Đó là một ý tưởng hay. Nhưng anh không thể chỉ dọn nhà và...”

“Anh có thể. Anh có thể! Tất cả đã được sắp xếp. Michael sẽ trông coi văn phòng ở New York. Văn phòng London vốn có thể hoạt động độc lập. Luke, anh làm được mà. Mọi người đều nghĩ anh nên làm như vậy.”

“Mọi người?”

Tôi đếm đếm ngón tay. “Bố mẹ anh... bố mẹ em... Michael... Laurel... Clive, thầy dạy lái xe cũ của em...”

Luke trố mắt nhìn tôi.

“Clive, thầy dạy lái xe của em?”

“Được rồi,” tôi vội vàng nói, “đừng bận tâm đến ông ấy. Nhưng tất cả những người mà anh coi trọng ý kiến đều nghĩ anh cần nghỉ ngơi. Anh đã nỗ lực làm việc cật lực quá lâu rồi...” Tôi sốt sắng rướn mình về phía trước. “Luke, đây là lúc để làm điều đó. Khi chúng ta vẫn còn trẻ. Trước khi chúng ta có con. Cứ thử hình dung xem. Hai chúng ta lang thang khắp thế giới. Nhìn ngắm những thắng cảnh tuyệt vời. Học hỏi từ những nền văn hóa khác nhau.”

Một sự im lặng bao trùm. Luke nhìn xuống đất, cau mày.

“Em đã nói chuyện với Michael,” cuối cùng anh nói. “Và anh ấy sẵn lòng...”

“Còn hơn cả sẵn lòng cơ. Anh ấy đang phát ngán lên vì sống ở New York mà chẳng có gì làm ngoài việc đi bộ việt dã! Luke, anh ấy nói nếu anh không đi xa, anh vẫn cần một kì nghỉ dài hơi. Anh cần một kì nghỉ đúng nghĩa.”

“Một năm,” Luke vừa nói vừa bóp trán. “Thế còn hơn cả một kì nghỉ.”

“Có thể ngắn hơn. Hoặc có thể dài hơn! Điều quan trọng là tùy chúng ta có thể quyết định trong lúc đi. Chúng ra có thể một lần trong đời giải phóng tâm hồn mình. Không ràng buộc, không cam kết, không có gì đè nặng chúng ta...”

“Becky, con yêu,” bố tôi gọi ra từ xe ô tô. “Con có chắc họ sẽ cho phép mang sáu va li hành lí chư?”

“Được mà bố, chỉ cần mình trả phí cho số hành lí thêm...” tôi quay lại về phía Luke. “Nào. Anh nghĩ sao về điều này?”

Luke không nói gì một lúc lâu - và lòng tôi chùng xuống. Tôi có một dự cảm kinh khủng là anh sẽ trở lại con người cũ. Một Luke già cỗi, ham công tiếc việc, quá chuyên tâm vì công ti.

Rồi anh ngẩng đầu lên - một nụ cười nhăn nhở trên khuôn mặt anh. “Anh có được chọn không?”

“Không,” tôi bám lấy cánh tay anh mà thấy nhẹ nhõm cả người. “Anh không được lựa chọn đâu.”

Chúng tôi sẽ đi vòng quanh thế giới! Chúng tôi sẽ là những du khách!

“Hai cái va li cuối cùng này rất nhẹ!” Bố nói to và vẫy những chiếc va li trong không trung. “Trong đây có gì không con?”

“Dạ không! Chúng là va li rỗng!” Tôi quay lại Luke, mặt ửng hồng vì vui sướng. “Ôi Luke, thật tuyệt vời! Đây sẽ là cơ hội để chúng ta chạy trốn một năm. Một năm... vô tư. Chỉ có chúng ra. Không có bất cứ thứ gì khác!”

Một thoáng ngập ngừng. Luke đang nhìn tôi, miệng hơi giật giật. “Và chúng ra mang theo hai chiếc va li to rỗng không vì...”

“Chà, anh không biết đâu,” tôi giải thích. “Chúng ta có thể mua vài thứ trong hành trình của mình. Khách du lịch luôn nên giúp đỡ cho nền kinh tế địa phương...” tôi ngưng nói khi Luke bắt đầu phá lên cười.

“Gì vậy?” tôi bất bình nói. “Đó là sự thật mà!”

“Anh biết,” Luke lau mắt. “Anh biết là thế mà. Becky Bloomwood, anh yêu em.”

“Nên nhớ giờ em đã là Becky Brandon rồi đấy!” tôi vừa cãi lại vừa nhìn xuống chiếc nhẫn mới đáng yêu của mình. “Bà Becky Brandon.”

Nhưng Luke lắc đầu. “Chỉ có duy nhất một Becky Bloomwood. Đừng bao giờ thôi là chính cô ấy.” Anh nắm lấy cả hai tay tôi và đăm đăm nhìn tôi rất lạ. “Dù em có làm gì đi nữa, thì cũng đừng bao giờ đánh mất con người Becky Bloomwood của mình.”

“Chà... được rồi,” tôi nói, hơi ngạc nhiên. “Em sẽ không như vậy.”

“Becky! Luke!” tiếng mẹ vang lên từ bên kia bãi cỏ. “Đến lúc cắt bánh rồi! Graham, treo đèn lồng lên đi!”

“Làm ngay đây!” bố đáp lời.

“Chúng con vào đây!” tôi trả lời. “Chờ con đội vòng hoa lên đã nhé!”

“Để anh.” Luke mỉm cười với tay lấy vòng hoa cẩm chướng hồng rồi đội lên đầu tôi.

“Trông em ngốc lắm không?” Tôi xịu mặt nói.

“Có, trông cực ngốc.” Anh hôn tôi rồi đứng dậy kéo tôi lên. “Đi nào, Becky B. Khán giả của em đang chờ kìa.”

Khi những chiếc đèn lồng bắt đầu lung linh xung quanh, chúng tôi bước qua bãi cỏ quay lại chỗ đám cưới, tay Luke siết chặt lấy tay tôi.

HỢP ĐỒNG TIỀN HÔN NHÂN

Giữa Rebecca Bloomwood và Luke Brandon

Ngày 22 tháng Sáu năm 2002

5. TÀI KHOẢN NGÂN HÀNG CHUNG

5.1 Tài khoản ngân hàng chung sẽ được dùng cho các phí tổn cần thiết cho chi tiêu sinh hoạt gia đình.

“Chi tiêu sinh hoạt gia đình” được định nghĩa là bao gồm váy Miu Miu, giày dép và các đồ trang phục được Cô dâu cho là thiết yếu.

5.2 Trong mọi trường hợp, quyết định của Cô dâu về những chi tiêu như vậy sẽ là quyết định cuối cùng.

5.3 Chú rể không được bật ra những câu hỏi liên quan đến tài khoản chung với Cô dâu mà không báo trước, những câu hỏi đó phải được trình bày dưới dạng văn bản và chờ 24 tiếng đồng hồ cho câu trả lời.

6. NHỮNG NGÀY QUAN TRỌNG

6.1 Chú rể sẽ nhớ tất cả những ngày sinh nhật và ngày kỉ niệm, và sẽ kỉ niệm những ngày nói trên bằng những món quà bất ngờ.

6.2 Cô dâu sẽ thể hiện sự ngạc nhiên và sung sướng vì những món quà do Chú rể chọn.

7. NHÀ CỬA

Cô dâu sẽ nỗ lực hết sức trong khả năng của mình để giữ gìn sự ngăn nắp, sạch sẽ trong nhà. TUY NHIÊN, thất bại trong việc thực hiện điều khoản này sẽ không bị coi là phá vỡ hợp đồng.

8. XE CỘ

Chú rể sẽ không đưa ra bất cứ bình luận nào về khả năng lái xe của Cô dâu.

9. ĐỜI SỐNG XÃ HỘI

9.1 Cô dâu không bắt buộc Chú rể phải nhớ tên và những mối tình cũ của tất cả các bạn của cô, bao gồm cả những người anh chưa bao giờ gặp.

9.2 Chú rể sẽ nỗ lực để sắp xếp một phần đáng kể mỗi tuần cho những hoạt động thư giãn và giải trí.

9.3 Shopping sẽ được định nghĩa là một hoạt động thư giãn.

*Những món quà bất ngờ sẽ gồm có những món đồ được Cô dâu kín đáo đánh dấu trong các catalogue và tạp chí được để ở đâu đó trong nhà vào tuần sắp đến những ngày được nói đến.

Bạn đang đọc Tín đồ shopping lấy chồng của Sophie Kinsella
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.