Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 Phần 2

Phiên bản Dịch · 4424 chữ

Giờ thì cả hai bọn họ đều thoăn thoắt tay lần khắp giá treo, mà những chiếc áo phông đáng thương thì không chịu được sự thô bạo. Đường viền tuột ra, những miếng lấp lánh và những chuỗi cườm bị lỏng ra, còn những đồng Sequin thì rơi tung tóe khắp sàn.

“Ôi, đường khâu bị tung này!” Lisa ngước lên với vẻ hoảng sợ.”Becky, nó tự rời ra thôi. Tôi không có kéo gì đâu đấy.”

“Không sao đâu,” tôi yếu ớt nói.

“Mọi thứ phải rời ra như thế này à? Này Christina!” Lisa đột nhiên lớn giọng gọi. “Sản phẩm mới này ngộ ghê!”

Christina?

Tôi quay lại và choáng váng vì kinh hãi. Christina đang đứng nói chuyện với Trưởng phòng Tổ Chức ở lối vào khu mua sắm cá nhân.

“Sản phẩm mới nào?” Cô ngước lên nói. “Ồ, chào Becky.”

Khỉ thật. Tôi phải chặn ngay chuyện này mới được.

“Lisa...” Tôi tuyệt vọng lên tiếng. “Tới xem những chiếc áo choàng mới của Marc Jacobs mà chúng tôi vừa nhập về đi.”

Lisa phớt lờ tôi.

“Cái mới này... tên là gì nhỉ...” Cô ta liếc mắt nhìn nhãn hiệu. “Danny Kovitz! Không thể tin được là Erin lại chẳng nói gì với tôi về việc nhãn hiệu này sắp ra cả! Xấu ghê! Xấu ghê!” cô ta ngoắc ngoắc một ngón tay vẻ trách móc.

Tôi hoảng hốt nhìn khi Christina để ý ngước lên nhìn. Chẳng gì có thể công kích cô hơn việc có ai đó đánh giá gian hàng của cô thấp hơn sự hoàn hảo.

“Thứ lỗi cho tôi một phút,” cô nói với Trưởng phòng Tổ chức và băng qua tầng nhà tiến về phía chúng tôi, mái tóc đen tuyền của cô ánh lên dưới ánh đèn.

“Erin đã không nói cho cô biết chuyện gì thế?” Christina dịu dàng hỏi.

“Nhà thiết kế mới này!” Lisa nói. “Tôi chưa bao giờ nghe nói về anh ta cả.”

“Oái!” Tracy đột nhiên kêu lên và rút tay khỏi chiếc áo phông. “Là đinh ghim!”

“Đinh ghim?” Christina nhắc lại. “Đưa cái đó cho tôi nào.”

Cô cầm lấy chiếc áo phông tả tơi và ngơ ngác nhìn. Rồi cô thấy bảng hiệu của Danny.

Ôi trời! Tôi thật ngu ngốc. Sao ít nhất tôi không hạ cái đó xuống cơ chứ?

Khi đọc dòng chữ đó, vẻ mặt cô thay đổi. Cô ngước lên nhìn vào mắt tôi, tôi thấy toàn thân mình gai gai vì sợ hãi. Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối với Christina. Nhưng tôi đã từng nghe thấy cô quát mắng người khác qua điện thoại, và tôi biết cô có thể khá dữ dằn.

Cô dịu dàng hỏi. “Cô có biết gì về chuyện này không, Becky?”

“Tôi…” tôi hắng giọng. “Việc này là…”

“Tôi hiểu rồi. Lisa, tôi rất tiếc là ở đây có chút nhầm lẫn. Cô mỉm cười một cách chuyên nghiệp với Lisa. “Những sản phẩm này không phải để bán. Becky - tôi nghĩ tôi muốn nói chuyện với cô tại văn phòng của tôi.”

“Christina, tôi... xin lỗi,” tôi nói mà cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên như gấc. “Tôi thực sự...”

“Chuyện gì vậy?” Tracy lên tiếng. “Sao chúng lại không được bán?”

“Becky gặp rắc rối sao?” Lisa hốt hoảng nói. “Cô ấy sẽ bị đuổi việc sao? Đừng đuổi việc Becky! Chúng tôi thích cô ấy hơn Erin... Ồ.” Cô ta giơ tay che miệng “Xin lỗi Erin. Tôi không thấy cô ở đây.”

“Không sao,” Erin nói với một nụ cười miễn cưỡng méo xệch.

“Christina, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là xin lỗi thôi,” tôi nhún nhường nói. “Tôi không bao giờ có ý gây rắc rối. Tôi không hề có ý lừa dối khách hàng...”

“Trong văn phòng của tôi,” Christina nói, giơ một cánh tay ra hiệu cho tôi im lặng. “Nếu cô cần nói điều gì, Becky, thì cô có thể nói...”

“Dừng lại!” một giọng nói thống thiết vang lên sau lưng chúng tôi, tất cả quay lại và thấy Danny đang tiến thẳng về phía chúng tôi, mắt anh thậm chí còn hoang dại hơn bình thường. “Hãy dừng tại đây đi! Đừng đổ lỗi cho Becky vụ này!” Anh nói, dùng thân hình đứng chắn trước mặt tôi. “Cô ấy chẳng liên quan gì tới việc này cả. Nếu cô muốn sa thải một ai đó thì hãy sa thải tôi đi!”

“Danny, chị ấy không thể sa thải cậu được,” tôi nói khẽ. “Cậu không phải là nhân viên của Barneys.”

“Và anh là?” Christina hỏi.

“Danny Kovitz.”

“Danny Kovitz. À.” Khuôn mặt Christina bừng sáng. “Vậy anh là người... đã thiết kế những trang phục này. Và treo chúng lên giá của chúng tôi.”

“Gì cơ? Anh ta không phải là nhà thiết kế thực thụ?” Tracy kinh hoàng thốt lên. “Biết ngay mà! Tôi không bị lừa đâu!” Cô nàng đút ngay cái móc áo đang cầm lên giá treo như thể cô ta đã bị vấy bẩn.

“Chẳng phải thế là phạm pháp sao?” Lisa tròn mắt hỏi.

“Có lẽ là vậy,” Danny nói vẻ tự vệ. “Nhưng liệu tôi có thể cho các vị biết tại sao tôi lại hạ mình xuống dưới chuẩn mực đạo đức như thế không? Các vị có biết có được cơ may trong cái ngành được gọi là kinh doanh thời trang này là điều không tưởng không?” Danny nhìn lướt quanh để chắc chắn rằng khán giả của mình đang lắng nghe. “Tôi đã trút toàn bộ sức lực vào tác phẩm của mình. Tôi khóc, tôi gào trong đau đớn, tôi vắt kiệt bản thân đến giọt máu cuối cùng của sự sáng tạo. Nhưng giới thời trang không hề hứng thú với những tài năng mới! Họ không muốn nuôi dưỡng những tân binh dám tỏ ra khác người!” Giọng anh vút lên sôi nổi. “Nếu tôi phải dùng đến những biện pháp liều mạng, các vị có thể trách tôi sao? Nếu các vị đem dao mà cắt tôi thì tôi sẽ không chảy máu sao?”

“Chao,” Lisa thốt lên. “Tôi không ngờ mọi việc lại khó khăn tới mức vậy.”

“Anh đã cắt tôi.” Tracy xen vào, có vẻ cô ta chẳng hề bị bài diễn văn của Danny gây ấn tượng. “Bằng cái đinh ghim ngu ngốc của anh.”

“Christina, cô phải cho anh ấy một cơ hội!” Lisa kêu lên. “Nhìn đi! Anh ấy thật là tận tụy!”

“Tôi chỉ muốn mang những ý tưởng của mình đến với những người yêu thích chung,” Danny lại bắt đầu. “Khao khát duy nhất của tôi là có một ai đó, một ngày nào đó, sẽ mặc một trong những trang phục của tôi và cảm thấy bản thân họ thay đổi. Nhưng khi tôi bò lê gối đến trước mặt họ, những cánh cửa vẫn đóng sầm trước mặt tôi…”

“Đủ rồi!” Christina nói, nửa bực tức, nửa thích thú. “Anh muốn có cơ hội lớn? Để tôi xem những trang phục này xem sao.”

Một sự im lặng bao trùm. Tôi liếc nhanh Danny. Có lẽ sẽ là vậy! Christina sẽ phát hiện ra tài năng của anh ta và Barneys sẽ mua toàn bộ bộ sưu tập của anh và anh sẽ có tên tuổi! Rồi Gwyneth Paltrow sẽ mặc một trong số áo phông của anh trên Leno, và thiên hạ sẽ ồ ạt kéo nhau đi mua, và rồi bỗng nhiên anh trở nên nổi tiếng và có hẳn một gian hàng riêng!

Christina với lấy một chiếc áo phông có các đốm màu nhuộm và đá thạch anh ở phía trước, khi chị lướt mắt lên xuống nhìn chiếc áo, tôi nín thở. Lisa và Tracy nhướng mày nhìn nhau, và dù Danny đứng yên bất động nhưng tôi vẫn có thể thấy khuôn mặt anh đanh lại đầy hi vọng. Một sự im lặng chết người khi chị đặt chiếc áo xuống - và khi chị với tay lấy chiếc áo thứ hai, tất cả chúng tôi đều nín thở, như thể cánh tay của vị thẩm phán người Nga đang lơ lửng trên bảng điểm 6 hoàn hảo. Nhíu mày vẻ đánh giá, chị banh chiếc áo ra để có thể quan sát kĩ hơn... và khi chị làm vậy, một ống tay áo tuột khỏi tay chị, để lại một đường nối chỉ tả tơi.

Mọi người câm lặng nhìn nó.

“Đó gọi là phong cách,” Danny lên tiếng, hơi muộn màng. “Nó là... phương pháp giải cấu trúc để thiết kế...”

Christina lắc đầu và treo chiếc áo lên. “Chàng trai trẻ. Cậu hẳn là có khả năng. Thậm chí có thể nói cậu có tài. Nhưng rất tiếc, thế thôi chưa đủ. Nếu không hoàn thành tác phẩm một cách tử tế, cậu sẽ không tiến xa được đâu.”

“Các thiết kế của tôi thường được hoàn thành không chê vào đâu được!” Danny nói ngay. “Có lẽ riêng bộ sưu tập này hơi vội vàng một chút...”

“Tôi đề nghị anh nên quay lại từ đầu, tạo ra một vài sản phẩm, thật cẩn thận...”

“Cô đang bảo tôi bất cẩn?”

“Ý tôi là anh cần phải học cách theo đuổi một dự án từ đầu tới cuối.” Christina mỉm cười ân cần với anh. “Rồi chúng ta sẽ xem xét.”

“Tôi có thể theo suốt một dự án!” Danny phẫn nộ nói. “Đó là một trong những điểm mạnh của tôi! Đó là một trong những... Nếu không thì sao tôi lại đang thiết kế váy cưới cho Becky cơ chứ?” Anh vồ lấy tôi, như thể chúng tôi sắp sửa song ca với nhau. “Trang phục quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy? Cô ấy tin tưởng tôi, thậm chí ngay cả khi chẳng ai tin. Khi Becky Bloomwood bước dọc lối đi ở khách sạn Plaza, vận tác phẩm của Danny Kovitz, lúc đó các vị sẽ không thể nói tôi bất cẩn được. Và khi điện thoại vang lên rộn rã…”

“Gì cơ?” Tôi ngơ ngẩn nói. “Danny…”

“Anh đang thiết kế váy cưới cho Becky?” Christina quay sang tôi. “Tôi cứ nghĩ cô sẽ mặc chiếc Richard Tyler.”

“Richard Tyler?” Danny thất thần thốt lên…

“Tôi lại nghĩ là cô sẽ mặc chiếc Vera Wang,” Erin lên tiếng, đã thơ thẩn đến chỗ chúng tôi hai phút trước và sốt ruột nhìn chằm chặp từ lúc đó.

“Tôi nghe nói cô sẽ mặc váy cưới của mẹ,” Lisa xen vào.

“Tớ đang thiết kế váy cho cậu mà!” Danny nói, đôi mắt mở to vì sắc. “Đúng không nào? Cậu đã hứa với tớ rồi cơ mà, Becky! Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà!”

“Vera Wang nghe có vẻ hoàn hảo đấy,” Erin nói. “Cô phải có nó.”

“Tôi ủng hộ Richard Tyler,” Tracy lên tiếng.

“Thế còn bộ váy mẹ cô từng mặc?” Lisa nói. “Như vậy không lãng mạn sao?”

“Chiếc Vera Wang sẽ là tuyệt nhất,” Erin quả quyết.

“Nhưng làm sao cô có thể từ chối chiếc váy cưới của chính mẹ mình được?” Lisa gặng hỏi. “Làm sao cô có thể đặt cả truyền thống gia đình sang một bên như vậy? Đúng không nào Becky?”

“Quan trọng là phải đẹp!” Erin nói.

“Quan trọng là phải lãng mạn!” Lisa cãi lại.

“Nhưng còn chiếc váy của tớ thì sao?” tiếng Danny than vãn vang lên. “Còn sự trung thành với người bạn thân thiết nhất thì sao? Cái đó thì sao hả, Becky?”

Những tiếng nói của họ cứ như khoan vào đầu tôi, và tất cả bọn họ đều đang say sưa nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời... không hề báo trước, tôi quát lên.

“Tôi không biết, được chưa?” Tôi tuyệt vọng gào. “Tôi chỉ... không biết mình sẽ phải làm gì!”

Bỗng dưng tôi thấy muốn khóc - điều đó đúng là hết sức lố bịch. Ý tôi là, đâu phải là chuyện tôi sẽ không có váy cơ chứ.

“Becky, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút,” Christina nói, đồng thời ném cho tôi một cái nhìn sắc sảo. “Erin, phiền cô dọn dẹp chỗ này và xin lỗi Carla nhé. Becky, đi cùng tôi nào.”

Chúng tôi bước vào văn phòng bọc da lộn màu be sáng sủa của Christina và chị đóng cửa lại. Chị quay lại - và trong một khoảnh khắc kinh khủng, tôi nghĩ chị ấy sẽ quát tôi. Nhưng thay vì vậy, chị ra hiệu cho tôi ngồi xuống và nhìn tôi thật lâu qua cặp kính đồi mồi của chị.

“Becky, cô khỏe chứ?’

“Tôi khỏe.”

“Cô khỏe. Tôi biết.” Christina gật đầu đầy hoài nghi. “Cuộc sống của cô lúc này thế nào?”

“Cũng chẳng có gì, tôi vui vẻ nói. “Chị biết đấy! Lúc nào chẳng thế...”

“Kế hoạch cho đám cưới ổn cả chứ?”

“Vâng!” Tôi nói ngay lập tức. “Vâng! Tuyệt đối không hề có vấn đề gì cả.”

“Tôi hiểu rồi.” Christina im lặng trong chốc lát, gõ gõ răng bằng một chiếc bút. “Gần đây cô đã đi thăm một người bạn ở bệnh viện. Ai vậy?”

“Ồ vâng. Đó thực ra là... một người bạn của Luke. Michael. Anh ấy bị đau tim.”

“Đó hẳn là một cú sốc đối với cô.”

Tôi im lặng trong chốc lát.

“À... vâng, tôi cũng nghĩ vậy.” Cuối cùng tôi nói, một ngón tay miết dọc tay vịn của chiếc ghế tôi đang ngồi. “Đặc biệt là với Luke. Hai người bọn họ đã luôn thân thiết với nhau, nhưng rồi họ có chút xa cách, và Luke cảm thấy rất day dứt tội lỗi. Rồi chúng tôi nhận được điện thoại báo tin về Michael - ý tôi là, nếu anh ấy qua đời, Luke sẽ không bao giờ có thể...” Tôi dừng lại và xoa mặt, cảm thấy cảm xúc như đang trào dâng. “Và rồi đương nhiên, giữa Luke và mẹ anh ấy xảy ra chuyện căng thẳng nữa, mà điều đó thì chẳng có lợi ích gì. Bà ấy hoàn toàn lợi dụng Luke. Thực tế, còn hơn cả lợi dụng, bà ấy đã lạm dụng anh ấy. Anh ấy cảm thấy bị bà phản bội hoàn toàn. Nhưng anh ấy sẽ không nói với tôi về chuyện đó.”

Giọng tôi bắt đầu run lên. “Lúc này anh ấy sẽ không với tôi bất cứ điều gì. Đám cưới cũng không, tuần trăng mật cũng không... Thậm chí cũng chẳng nói gì về việc chúng tôi sẽ sống ở đâu! Chúng tôi sắp bị tống cổ ra khỏi căn hộ mà vẫn chưa tìm được nơi nào khác để ở, và tôi thậm chí không biết khi nào thì chúng tôi mới bắt đầu tìm kiếm...”

Một dòng nước mắt bắt đầu chảy xuống một bên mặt tôi trước sự ngạc nhiên của chính tôi. Nước mắt đó từ đâu ra thế?

“Nhưng cô vẫn ổn, ngoài những việc đó ra,” Christina nói.

“Ồ vâng!” tôi lau mặt. “Ngoài những chuyện đó thì mọi việc đều rất tuyệt!”

“Becky!” Christina lắc đầu. “Thế này không ổn đâu. Tôi muốn cô nghỉ vài ngày. Dù sao thì cô cũng có quyền được hưởng mấy ngày đó mà.”

“Tôi không cần kì nghỉ nào cả!”

“Tôi đã để ý là gần đây cô khá căng thẳng, nhưng tôi không biết nó lại tệ như vậy. Chỉ đến khi Laurel nói chuyện với tôi sáng nay...”

“Laurel?” Tôi sửng sốt nói.

“Cô ấy cũng lo lắng. Laurel nói cô ấy nghĩ, cô đã mất đi sự linh lợi của mình. Thậm chí cả Erin cũng nhận thấy điều đó. Cô ấy bảo hôm qua đã nói với cô về hàng mẫu của Kate Spade nhưng cô thậm chí còn không cả nhìn. Đây không phải là Becky mà tôi đã tuyển dụng.”

“Chị sa thải tôi sao?” Tôi sầu thảm hỏi.

“Tôi không sa thải cô! Tôi lo cho cô thôi. Becky, một loạt những sự kiện mà cô vừa kể tôi nghe. Bạn bè... rồi Luke... rồi căn hộ...”

Chị lấy một chai nước khoáng, rót ra 2 cốc và đưa 1 cốc cho tôi. “Và đó chưa phải là tất cả, phải không Becky?”

“Ý chị là sao?” Tôi lo lắng hỏi.

“Tôi nghĩ còn có chuyện phức tạp mà cô không nói với tôi. Liên quan đến đám cưới.” Chị nhìn vào mắt tôi. “Đúng không?”

Ôi Chúa ơi.

Sao chị ấy lại biết? Tôi đã rất cẩn thận, tôi đã rất...

“Tôi đúng chứ?” Christina nhẹ nhàng nhắc lại.

Trong vài giây, tôi hoàn toàn bất động. Rồi thật chậm, tôi gật đầu. Tôi cơ hồ nhẹ nhõm cả người khi nghĩ rằng bí mật đã bị lộ.

“Làm thế nào mà chị biết chuyện?” Tôi ngả người ra sau ghế và hỏi.

“Laurel nói với tôi.”

“Laurel?” một cú sốc lớn lan khắp người tôi. “Nhưng tôi chưa bao giờ...”

“Cô ấy nói chuyện đó quá rõ ràng. Thêm nữa cô đã để lộ một vài điều… Cô biết đấy, giữ bí mật chẳng bao giờ là việc dễ dàng như mình tưởng cả.”

“Tôi chỉ... không thể tin được là chị lại biết. Tôi đã không dám nói với bất cứ ai!” Tôi hất tóc ra phía sau khuôn mặt nóng bừng của mình. “Chúa mới biết được là giờ chị nghĩ về tôi như thế nào.”

“Không ai nghĩ xấu chút nào về cô đâu,” Christina nói. “Thật đấy.”

“Tôi không bao giờ cố tình để mọi việc lại đi quá xa thế này.”

“Đương nhiên là cô không cố ý! Đừng tự trách mình như vậy.”

“Nhưng tất cả là lỗi của tôi!”

“Không phải đâu. Việc đó là hoàn toàn bình thường.”

“Bình thường?”

“Phải! Tất cả các cô dâu đều cãi nhau với mẹ về đám cưới. Cô không phải là người duy nhất đâu, Becky!”

Tôi bối rối sững nhìn chị, chị ấy vừa nói gì nhỉ?

“Tôi có thể hiểu được sức ép đang đè nặng lên cô.” Christina nhìn tôi đầy cảm thông. “Đặc biệt nếu cô và mẹ cô đã luôn gần gũi thân thiết trong quá khứ?”

Christina nghĩ...

Bỗng nhiên tôi nhận thấy chị đang chờ đợi một câu trả lời. “Ơ... vâng!” tôi nuốt nước bọt. “Điều đó... khá khó khăn.”

Christina gật đầu, như thể tôi đã xác nhận mọi nghi ngờ của chị. “Becky, tôi ít khi cho cô lời khuyên đúng không?”

“À... vâng.”

“Nhưng tôi muốn cô nghe tôi điều này. Tôi muốn cô nhớ rằng đây là đám cưới của cô. Không phải là của mẹ cô. Là của cô và Luke, và cô chỉ có một cơ hội thôi. Vậy nên hãy làm như cô muốn. Tin tôi đi, nếu không, cô sẽ hối hận đấy.”

“Ưm. Sự việc là...” Tôi nuốt nước bọt. “Nó không thật đơn giản như vậy đâu...”

“Nó đơn giản như vậy đấy. Chính xác là đơn giản như thế. Becky, đó là đám cưới của cô.”

Giọng nói của chị thật rõ ràng và quả quyết, và khi tôi nhìn chị, chiếc cốc đang được đưa lên gần miệng tôi, cảm thấy như thể tia sáng xuyên qua đám mây mù.

Đó là đám cưới của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó như vậy cả. Không phải là đám cưới của mẹ. Không phải là đám cưới của Elinor. Đó là của tôi.

“Thật dễ dàng rơi vào chiếc bẫy của việc muốn làm hài lòng mẹ quá mức,” Christina nói. “Đó là điều tự nhiên, một bản năng rộng lượng. Nhưng đôi khi cũng cần phải đặt bản thân mình lên trên. Hồi tôi kết hôn...”

“Chị đã kết hôn?” Tôi ngạc nhiên nói. “Tôi không biết điều đó.”

“Chuyện lâu rồi. Không thành công. Có lẽ nó không thành công là do tôi ghét mọi khoảnh khắc của lễ cưới. Từ nhạc đám cưới đến lời tuyên thệ mà mẹ tôi khăng khăng đòi viết.” Tay chị quấy quấy cái thìa nhựa. “Từ cocktail màu xanh nhạt đến cái váy cưới quê mùa, cực quê...”

“Thật sao? Thật kinh khủng!”

“Giờ đó là chuyện đã qua rồi.” Chiếc thìa nhựa kêu đánh tách và chị khẽ nở một nụ cười giòn với tôi. “Nhưng nhớ lấy lời tôi. Đó là ngày của cô. Của cô và Luke. Hãy làm như cô muốn, và đừng bao giờ cảm thấy tội lỗi vì điều đó. Với lại, Becky này?”

“Vâng?”

“Hãy nhớ, giờ cô và mẹ cô đều là người lớn. Vậy nên hãy nói chuyện với nhau như những người trưởng thành.” Chị nhướng mày lên. “Cô có thể thấy ngạc nhiên vì kết quả đấy.”

Christina quá đúng. Quá chuẩn!

Trên đường về nhà, bỗng dưng tôi thấy mọi chuyện thật rõ ràng. Toàn bộ quan điểm của tôi về đám cưới đã thay đổi. Tôi cảm nhận tràn trề một sự quyết tâm mới mẻ. Đây là đám cưới của tôi. Đó là ngày của tôi. Và nếu tôi muốn kết hôn ở New York thì tôi sẽ kết hôn ở đó. Nếu tôi muốn mặc một bộ váy của Vera Wang, thì tôi sẽ mặc nó. Thật buồn cười nếu cảm thấy tội lỗi vì những điều đó.

Tôi đã né tránh nói chuyện với mẹ quá lâu rồi. Ý tôi là, tôi mong đợi mẹ sẽ làm gì cơ chứ, òa khóc? Chúng tôi đều là người lớn cả rồi. Chúng tôi sẽ có một cuộc nói chuyện hiểu biết, chín chắn và tôi sẽ trình bày quan điểm của mình một cách bình tĩnh, rồi tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, một lần và mãi mãi. Chúa ơi, tôi cảm thấy như được giải phóng. Tôi sẽ gọi ẹ ngay.

Tôi tung tăng vào phòng ngủ, ném phịch túi lên giường và bấm số điện thoại gọi đi.

“A lô, bố ạ?” Tôi nói ngay khi bố trả lời. “Mẹ có ở đó không ạ? Con có chuyện cần nói với mẹ. Chuyện khá quan trọng ạ.”

Khi liếc nhìn mình trong gương, tôi cảm thấy mình như một phát thanh viên bản tin trên NBC vậy, thật nhanh, chính xác, điềm tĩnh và đầy trách nhiệm.

“Becky?” bố lúng túng nói. “Con ổn cả chứ?”

“Con ổn ạ,” tôi nói. “Con chỉ phải trao đổi một... một vài vấn đề với mẹ thôi.”

Khi bố rời khỏi điện thoại, tôi hít một hơi thật sâu và vén tóc ra sau, cảm thấy mình bỗng nhiên trưởng thành hơn. Đây rồi, tôi sắp có một cuộc nói chuyện người lớn, thẳng thắn với mẹ mình, gần như là lần đầu tiên trong đời.

Các bạn biết đấy, có thể đây là điểm khởi đầu ột mối quan hệ hoàn toàn mới mẻ với bố mẹ mình. Một sự tôn trọng lẫn nhau mới. Một cuộc sống sẻ chia hiểu biết lẫn nhau.

“Chào con yêu.”

“Con chào mẹ.” Tôi hít thở sâu. Bắt đầu nào. Bình tĩnh và chín chắn. “Mẹ...”

“Ôi Becky, mẹ sẽ tặng con một chiếc nhẫn. Con sẽ không đoán được là chúng ta sẽ gặp ai ở Lake District đâu!”

“Dì Zannie! Con còn nhớ không? Hồi xưa con vẫn thường đeo những dây chuyền cũ của dì đấy. Cả giày của dì nữa. Mẹ và dì nhớ đến rồi cười mãi, cảnh con chập chững bước đi...”

“Mẹ. Có vài chuyện quan trọng con muốn bàn với mẹ.”

“Và họ vẫn còn người bán tạp phẩm trong làng hồi xưa đấy. Cái người thường bán cho con món kem dâu ốc quế ấy. Con có nhớ cái hồi con ăn quá nhiều và bị ốm không? Chúng ta cứ cười mãi về chuyện đó nữa!”

“Mẹ”

“Và gia đình nhà Tiverton vẫn sống trong ngôi nhà đó... nhưng...”

“Sao ạ?”

“Mẹ e là, con yêu... chú lừa Cà rốt đã…” mẹ hạ giọng. “Đã lên thiên đường lừa rồi. Nhưng nó cũng đã rất già rồi, con yêu, và hẳn nó rất hạnh phúc khi ở trên đó...”

Không thể nào. Tôi không hề có cảm giác như một người trưởng thành. Tôi thấy mình như một đứa trẻ lên sáu.

“Tất cả mọi người đều gửi lời hỏi thăm con đấy,” mẹ nói, cuối cùng cũng kết thúc màn hồi tưởng của mình, “và đương nhiên tất cả bọn họ sẽ đến dự đám cưới của con! Vậy, bố bảo con có chuyện cần nói?”

“Con...” tôi hắng giọng, đột nhiên nhận thấy sự im lặng dội lại trong máy, khoảng cách giữa mẹ và tôi. “À, con muốn... ừm...”

Ôi Chúa ơi. Miệng tôi run run và cái giọng nhân viên phát thanh bản tin của tôi đã biến thành một thứ tiếng the thé lo lắng.

“Chuyện gì vậy Becky?” Giọng mẹ vụt lo âu. “Có chuyện gì không ổn sao?”

“Không! Chỉ là... là...”

Không hay rồi.

Tôi biết rằng những gì Christina nói là đúng. Tôi biết không cần phải cảm thấy tội lỗi làm gì. Đó là đám cưới của tôi, tôi là một người đã trưởng thành, và tôi nên làm bất cứ điều gì mà tôi thích. Tôi đâu có đòi hỏi bố mẹ phải chi tiền đâu. Tôi không hề yêu cầu bố mẹ phải bỏ chút công sức nào ra cả.

Nhưng dù là như vậy.

Tôi vẫn không thể nói qua điện thoại với mẹ rằng tôi muốn tổ chức đám cưới ở Plaza. Chỉ là tôi không thể làm điều đó.

“Con nghĩ con sẽ về nhà gặp bố mẹ,” tôi nghe thấy bản thân đang nói vội vàng. “Đó là những gì con muốn nói. Con sẽ về nhà.”

Finerman Wallstein

Văn phòng Luật sư

Tòa nhà Finerman

1398 Avenue of the Americas

New York, NY 10105

Cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ B

Số 251 Phố 11 Tây

New York, NY 10014

Ngày 18 tháng Tư năm 2002

Cô Bloomwood thân mến,

Xin cảm ơn vì lá thư hôm 16 tháng Tư về di chúc của cô. Tôi xin xác nhận rằng trong điều khoản số bốn, mục (e), tôi đã thêm dòng “Và cả đôi bốt cao gót mới bằng vải jeans của tôi nữa” như cô đã yêu cầu.

Trân trọng,

Jane Cardozo.

Bạn đang đọc Tín đồ shopping lấy chồng của Sophie Kinsella
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.