Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08 Phần 2

Phiên bản Dịch · 3305 chữ

Nhưng thôi... cứ thử nghĩ mà xem, bà ta cũng khá tử tế vào lúc cuối bữa tiệc đính hôn đấy chứ. Bà ta nói đúng là một sai sót khi tên tôi không có trong danh sách vào cửa và bà ấy thực sự rất xin lỗi.

Thực ra không phải, bà ấy không hẳn đã nói xin lỗi - bà ấy sẽ kiện những người tổ chức tiệc. Nhưng thôi. Nghe như thế cũng là có quan tâm rồi, đúng không nhỉ?

Chúa ơi, có lẽ Elinor có một phần tốt đẹp đang ẩn giấu, tôi nghĩ. Có lẽ có một con người hoàn toàn khác dưới cái vỏ ngoài băng giá kia. Đúng thế! Bà ấy yếu đuối và cảm thấy bất an nhưng lại cố tạo ra vỏ bọc bảo vệ bên ngoài. Và tôi là người duy nhất có thể nhìn dưới lớp vỏ bọc này, và khi tôi cởi bỏ được vỏ bọc đó và đưa Elinor thực sự ra với thế giới bên ngoài thì cả cộng đồng New York này sẽ vô cùng ngạc nhiên, và Luke sẽ yêu tôi hơn nữa, và mọi người sẽ gọi tôi là Cô gái đã làm thay đổi Elinor Sherman, và...

“Becky này?” Giọng Luke cắt ngang suy nghĩ của tôi. “Em ổn chứ?”

“Vâng,” tôi nói, giật mình nhận ra mình đã đâm vào bàn cà phê.

“Vâng, em ổn!”

Tôi ngồi cạnh anh trên ghế sofa, Elinor đưa cho tôi một cốc rượu ướp đá lạnh, và tôi uống một ngụm, liếc ra ngoài cửa sổ nhìn ánh điện sáng lấp lánh ở khắp Manhattan. Elinor và Luke đang bàn luận dở về tổ chức từ thiện, còn tôi nhai một hạt hạnh nhân tẩm muối và đầu óc để đi đâu đó. Chẳng hiểu sao tôi lại hình dung ra cảnh tượng như trong mơ khi Elinor nói với đám đông, “Becky Bloomwood không chỉ là người con dâu mẫu mực mà còn là người bạn đáng quý,” và tôi mỉm cười thật khiêm nhường khi mọi người bắt đầu vỗ tay, rồi bỗng nhiên có một tiếng gì đó, và tôi tỉnh ra, làm sóng một ít rượu ra ngoài.

Elinor đóng cuốn sổ tay bằng da cá sấu mà bà vừa viết lại. Bà cất nó đi, vặn nhỏ nhạc lại một chút, và nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Rebecca này,” bà ta nói.

“Vâng ạ.”

“Bác yêu cầu cháu đến đây tối nay vì có một việc bác cần trao đổi với cháu.” Bà rót thêm rượu cho tôi và tôi mỉm cười với bà.

“Dạ, thế ạ?”

“Như cháu biết, Luke là một chàng trai trẻ giàu có.”

“Ồ. Vâng,” tôi nói, hơi ngượng ngùng, “Ừm... vâng, cháu nghĩ vậy.”

“Bác đã nói chuyện với các luật sư của mình... và cả với các luật sư của Luke... và tất cả đều thống nhất ý kiến. Vì thế bác muốn đưa cho cháu cái này...” Bà ta mỉm cười vui vẻ với tôi và đưa cho tôi một cái phong bì trắng khá dày - rồi đưa cho Luke một cái khác.

Khi nhận nó, tôi cảm thấy khá phấn khích. Bạn biết sao không? Elinor đang trở nên thân thiện hơn. Cái này đúng như phim Dallas vậy. Có lẽ bà ấy muốn cho tôi làm một thành viên của công ti gia đình hay đại loại như vậy, để chào đón tôi vào vương triều. Chúa ơi, đúng rồi! Và tôi sẽ dự các cuộc họp ban điều hành và tất cả mọi thứ và chúng tôi sẽ cùng tiếp quản công ti thật xuất sắc và tôi sẽ đeo đôi hoa tai cỡ bự...

Thật phấn khích, tôi mở phong bì và lôi ra một tập tài liệu dày, được đánh máy. Nhưng khi vừa đọc mấy dòng chữ thì tôi cảm thấy sự phấn khích đã tan biến đi đâu mất.

Bản thỏa thuận

Giữa Luke James Brandon (dưới đây gọi là “Chú rể”) và Rebecca fane Bloomwood (dưới đây gọi là “Cô dâu”) về việc...

Tôi không hiểu. Bản thỏa thuận về cái gì chứ? Đây có phải là...

Chắc chắn đây không phải là một...

Tôi ngơ ngẩn nhìn sang Luke, nhưng anh đang lật nhanh đống giấy tờ, trông ngạc nhiên chẳng kém gì tôi.

“Mẹ, cái này là cái gì thế?” Luke hỏi.

“Chỉ là đề phòng thôi mà,” Elinor nói và cười lạnh lùng. “Một dạng bảo hiểm.”

Ôi Chúa ơi. Đúng là nó. Một hợp đồng tiền hôn nhân.

Cảm thấy hơi buồn nôn, tôi lật thật nhanh hợp đồng. Nó dài khoảng 10 trang, có mấy cái tiêu đề kiểu như “Phân chia tài sản trong trường hợp li hôn”.

“Chính xác là bảo hiểm khỏi cái gì mới được chứ?” Giọng Luke líu ríu lại.

“Thôi đừng giả vờ như chúng ta đang sống trong thế giới của chuyện cổ tích nữa,” Elinor quả quyết. “Chúng ta đều biết chuyện gì có thể xảy ra mà.”

“Chính xác là chuyện gì chứ?”

“Đừng ấu trĩ thế Luke. Con biết chính xác mẹ muốn nói gì mà. Và hãy ghi nhớ rằng Rebecca... chúng ta nên nói thế nào nhỉ, có một quá khứ mua sắm thế nào chứ?” Bà ta liếc nhìn đôi giày của tôi đầy ngụ ý - và cảm thấy hơi bẽ mặt, tôi nhận ra lí do bà ta hỏi tôi về nó.

Bà ta không cố gắng tử tế. Bà ta tập hợp mọi chứng cứ để chống lại tôi.

Ôi, làm sao tôi lại ngu ngốc đến thế chứ? Làm sao Elinor lại tử tế được chứ. Chuyện đó chẳng bao giờ tồn tại.

“Để cháu nói cho rõ chuyện này ạ,” tôi nói, hít thật sâu. “Bác nghĩ cháu chạy theo Luke vì tiền à?”

“Becky, tất nhiên mẹ anh không nghĩ vậy,” Luke hét lên.

“Đúng, mẹ anh nghĩ vậy!”

“Một bản hợp đồng tiền hôn nhân chỉ đơn giản là một thủ tục hợp lí trước khi kết hôn.”

“Vâng, đó là một bước mà con thực sự nghĩ bọn con không cần làm,” Luke vừa nói vừa khẽ cười.

“Mẹ lại không tán thành ý kiến đó,” Elinor nói. “Mẹ chỉ đang cố gắng bảo vệ con. Cả hai đứa con,” bà ta thêm vào không thuyết phục tẹo nào.

“Bác nghĩ gì vậy, cháu sẽ... li hôn với Luke và cuỗm hết tiền của anh ấy à?”

Giống như bác đã làm với những người chồng của bác, tôi suýt nói thêm nhưng rồi kịp ngăn mình lại. “Bác nghĩ đó là lí do cháu muốn cưới anh ấy à?”

“Becky...”

“Có lẽ cháu có thể tranh thủ thời gian đọc kĩ bản hợp đồng đi...”

“Cháu không cần đọc kĩ.”

“Bác có thể hiểu là cháu từ chối kí nó chứ?” Elinor nhìn tôi vẻ đắc thắng cứ như thể tôi vừa khẳng định lại tất cả những nghi ngờ bà ta gán cho tôi.

“Không!” Tôi run rẩy nói. “Cháu không từ chối kí! Cháu sẽ kí bất cứ cái gì bác muốn! Cháu không thể để bác nghĩ cháu thèm tiền của Luke được!” Tôi chộp lấy cái bút trên bàn và giận dữ kí nguệch ngoạc lên tờ đầu tiên, mạnh đến nỗi tôi xé rách cả tờ giấy.

“Becky, đừng ngốc như thế!” Luke hét lên. “Mẹ...”

“Được rồi! Cháu sẽ kí từng cái tờ... chết tiệt...”

Mặt tôi nóng lên và mắt tôi hơi nhòe đi khi lật giở các tờ giấy, liên tục kí mà không thèm nhìn những dòng chữ phía trên. Rebecca Bloomwood, Rebecca Bloomwood.

“Được rồi, con sẽ không kí,” Luke nói. “Con chưa bao giờ muốn có cái bản thỏa thuận tiền hôn nhân này! Và con chắc chắn sẽ không kí cái gì mà con chưa từng nhìn thấy trong cuộc đời mình.”

“Được rồi. Xong rồi.” Tôi đặt bút xuống và cầm túi xách lên. “Cháu nghĩ cháu phải đi rồi. Tạm biệt bác, Elinor.”

“Becky này...” Luke nói. “Mẹ, cái quái gì khiến mẹ làm việc này?” Khi tôi ra khỏi căn hộ của Elinor, đầu tôi vẫn còn chao đảo. Tôi chờ thang máy vài giây - nhưng khi nó không lên, tôi tiến ra cầu thang bộ. Tôi cảm thấy người mình run lên vì giận dữ, cảm thấy mất thể diện. Bà ta nghĩ tôi là kẻ đào mỏ.

Đó có phải điều mà mọi người đều nghĩ không?

“Becky ơi!” Luke chạy xuống cầu thang bộ ngay sau tôi, ba bậc một lúc. “Becky này, đợi đã. Anh rất xin lỗi. Anh không biết gì...” Khi chúng tôi đi xuống tầng trệt, anh ôm chặt lấy tôi và tôi đứng đó bất động. “Hãy tin anh. Anh cũng sốc như em vậy.”

“Vâng... anh biết không... em nghĩ anh nên kí,” tôi nói, trân trối nhìn xuống sàn nhà. “Anh nên bảo vệ bản thân mình. Điều đó cũng hợp lí mà.”

“Becky. Đây là chuyện của anh. Đây là chuyện của chúng ta.” Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên để tôi không thể nhìn đi đâu khác ngoại trừ cặp mắt đen của anh. “Anh biết em đang giận. Tất nhiên là em giận dữ. Nhưng em phải tha lỗi ẹ anh. Bà đã sống ở Mỹ quá lâu. Hợp đồng tiền hôn nhân là một vấn đề có tính chuẩn mực ở đây. Bà không có ý...”

“Có, mẹ anh có ý đó,” tôi nói, cảm thấy sự nhục nhã lại trào lên. “Đó đúng là những gì mẹ anh nghĩ. Bà nghĩ em có kế hoạch gì đó... muốn lấy hết tiền của anh và tiêu xài vào giày dép!”

“Đó chẳng phải kế hoạch của em sao?” Luke giả vờ bị sốc. “Em đang thú nhận với anh đấy à? Ừm, nếu em có ý định thay đổi một vài nguyên tắc cơ bản thì có lẽ chúng ta nên kí một bản hợp đồng tiền hôn nhân...”

Tôi cười nửa miệng - nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng quặn lên.

“Em biết nhiều người ở đây kí hợp đồng tiền hôn nhân,” tôi nói. “Em biết điều đó. Nhưng mẹ anh không nên cứ thế... đưa ra một bản mà không hỏi ý kiến của chúng ta! Anh có biết bà làm em cảm thấy thế nào không?”

“Anh biết.” Luke nhẹ nhàng vỗ lưng tôi an ủi. “Anh cũng giận bà lắm.”

“Anh không giận.”

“Tất nhiên là anh giận.”

“Không, anh không giận! Anh chưa bao giờ nổi giận với mẹ anh! Đó mới là vấn đề đấy.” Tôi đẩy tay anh ra, cố giữ bình tĩnh.

“Becky này?” Luke nhìn tôi chằm chằm. “Còn chuyện gì khác không ổn à?”

“Không chỉ có chuyện này. Mọi chuyện... đều không ổn! Cách mẹ anh đòi cầm trịch đám cưới. Cách mẹ anh tỏ ra khinh khỉnh và cư xử thật tồi tệ với bố mẹ em...”

“Mẹ anh vốn là người rất trang trọng,” Luke bao biện. “Không phải mẹ anh cố tỏ ra khinh khỉnh. Nếu bố mẹ em biết mẹ anh lâu hơn...”

“Và cái cách mẹ anh lợi dụng anh!” Tôi biết mình đang ở thế nguy hiểm rồi - nhưng một khi đã bắt đầu thì tôi không thể ngăn ọi thứ tuôn ra. “Anh dành hàng giờ và hàng giờ ẹ anh. Anh cung cấp cả nhân viên cho tổ chức từ thiện của bà. Anh còn cãi nhau với Michael chỉ vì bà ấy. Em không hiểu nổi! Anh biết Michael quan tâm đến anh. Anh biết anh ấy chỉ có ý tốt. Nhưng chỉ vì mẹ anh mà anh thậm chí còn không nói chuyện với anh ấy nữa!”

Mặt Luke có vẻ ngần ngại, và tôi có thể thấy tôi đã chạm nọc anh rồi.

“Và bây giờ bà muốn chúng ta dọn về ở cùng nhà. Anh không thấy sao? Bà chỉ muốn kiểm soát anh! Bà sẽ bắt anh chạy cong đuôi lên theo bà cả ngày, và bà sẽ không để cho chúng ta yên đâu... Luke này, anh thực sự đã làm ẹ anh rất nhiều việc rồi!”

“Chuyện đó thì có gì sai?” Mặt của Luke dần dần căng ra. “Bà là mẹ anh.”

“Em biết bà là mẹ anh! Nhưng thôi nào. Bà ấy chưa bao giờ quan tâm đến anh cho đến khi anh thành công ở đây. Có nhớ chuyến đi đầu tiên của chúng ta đến New York không? Anh đã tha thiết muốn gây ấn tượng với bà ấy - vậy mà bà ấy thậm chí còn không buồn gặp anh! Nhưng bây giờ khi anh đã thành công ở đây, anh có danh tiếng, anh có các hợp đồng với giới truyền thông, anh có vốn - thì đột nhiên bà ấy muốn nhận lấy mọi thứ và chỉ việc lợi dụng anh…”

“Điều đó không đúng.”

“Đó là sự thật! Anh chỉ không nhận ra thôi! Anh bị bà ấy làm ờ mắt rồi!”

“Nghe này, Becky, em thì rất dễ chỉ trích,” Luke nóng giận nói. “Em có mối quan hệ tuyệt vời với mẹ em. Còn anh mới chỉ gặp lại mẹ khi đã trưởng thành rồi...”

“Chính xác!” tôi gào lên, trước khi kịp ngăn mình lại. “Đó là điều em muốn chứng minh! Bà ta không hề quan tâm quái gì đến anh lúc đó đúng không!”

Ôi, chết tiệt. Lẽ ra tôi không nên nói thế. Cảm giác đau đớn như hiện ra trong mắt của Luke và bỗng nhiên trông anh như một cậu bé mười tuổi.

“Em biết điều đó không đúng mà,” anh nói. “Mẹ anh muốn có anh. Đó không phải lỗi của mẹ.”

“Em biết. Em xin lỗi...” tôi tiến lại gần anh, nhưng anh lảng ra chỗ khác.

“Becky này, em hãy thử đặt mình vào vị trí của mẹ anh đi. Hãy nghĩ về những gì bà phải trải qua. Phải bỏ con ở lại, phải tỏ ra can đảm. Bà đã phải che giấu cảm xúc của mình quá lâu rồi, không ngạc nhiên khi cư xử của bà có phần gượng gạo.”

Nghe anh nói mà tôi muốn khóc. Anh đã cố lí giải được mọi thứ. Anh vẫn là một cậu bé cố gắng viện mọi lí do trên đời để biện minh cho việc mẹ mình không bao giờ đến thăm mình.

“Nhưng giờ đây anh và mẹ có cơ hội xây dựng lại mối quan hệ,” Luke nói. “Có lẽ bà chỉ hơi thiếu khéo léo lúc này hay lúc khác. Nhưng bà đang cố gắng hết sức rồi.”

Vâng, đúng rồi, tôi chỉ muốn nói. Bà ấy đã thực sự rất cố gắng xây dựng quan hệ với em.

Thay vì đó, tôi chỉ khẽ nhũn vai và lí nhỉ, “Em đoán vậy.”

Luke tiến lại gần và cầm tay tôi. “Đi lên tầng đi. Chúng ta sẽ lại uống rượu. Quên chuyện đã xảy ra đi nhé.”

“Không,” tôi thở gấp. “Em nghĩ em sẽ... về nhà. Anh cứ đi lên đi. Hẹn gặp anh sau nhé.”

Khi tôi đi trên đường về nhà, trời bắt đầu mưa, những hạt rất to, bắn tung tóe, tạo thành các vũng nước trên đường và những mái che cũng nhỏ từng giọt lớn. Chúng rơi lộp độp vào đôi má nóng ran của tôi, làm ướt tóc tôi và làm đôi giày da lộn mới mua của tôi bị vấy bẩn. Nhưng tôi gần như không để ý. Tôi vẫn còn cảm thấy tổn thương bởi buổi tối hôm nay, bởi cái nhìn sắc lẹm của Elinor, bởi sự mất thể diện của chính mình, bởi sự giận dữ với Luke.

Đúng lúc tôi bước vào trong căn hộ thì có một tiếng sấm vang trời. Tôi bật tất cả đèn và ti vi lên, và nhặt đống thư từ. Có một phong bì mẹ tôi gửi và tôi mở nó ra đầu tiên. Một mảnh vải mẫu rơi ra và một bức thư dài phảng phất mùi nước hoa của mẹ.

Becky, con yêu,

Hi vọng mọi việc ở New York vẫn ổn!

Đây là màu mẹ đang định chọn cho khăn ăn. Janice nói chúng ta nên chọn màu hồng nhưng mẹ nghĩ cái màu mận nhạt này rất đẹp, đặc biệt sẽ rất hợp với màu hoa mà mẹ đang nghĩ đến. Nhưng ẹ biết con nghĩ thế nào nhé, con là cô dâu mà con yêu!

Người thợ ảnh mà Dennis giới thiệu đã ghé thăm vào hôm qua và bố mẹ đã rất ấn tượng. Bố đã nghe rất nhiều điều tốt đẹp về anh ta ở câu lạc bộ golf, đó cũng là một dấu hiệu tốt.

Anh ta có thể chụp ảnh màu và ảnh đen trắng, và sẽ được khuyến mãi một album ảnh, có vẻ như vụ này rất hời. Ngoài ra, anh ta có thể biến bức ảnh con thích nhất thành một bộ xếp hình nhỏ gồm một trăm miếng để gửi tặng tất cả khách mời như lời cảm ơn nho nhỏ!

Điều quan trọng hơn cả, mẹ đã nói với anh ta rằng chúng ta sẽ chụp rất nhiều ảnh của con ở cạnh cây hoa anh đào. Bố mẹ đã trồng cái cây đó khi con được sinh ra, và mẹ luôn có một mơ ước thầm kín là bé Rebecca bé nhỏ sẽ trưởng thành và một ngày nào đó sẽ đứng bên cạnh cây hoa anh đào trong ngày cưới. Con là con gái duy nhất của bố mẹ và ngày này thực sự rất quan trọng đối với chúng ta.

Yêu con rất nhiều,

Mẹ của con.

Đọc đến cuối thư, tôi bật khóc. Tôi không hiểu sao tôi lại nghĩ là mình muốn cưới ở New York chứ. Tôi không biết tại sao lại để Elinor cho tôi xem cái khách sạn Plaza ngu ngốc kia. Tôi muốn tổ chức đám cưới ở nhà. Với bố mẹ, với cây hoa anh đào, với bạn bè tôi, và những thứ quan trọng đối với tôi.

Đúng thế, tôi đã quyết định.

“Becky này.”

Tôi giật nảy mình quay lại. Đó là Luke, anh đang đứng ở cửa ra vào, thở hổn hển và ướt nhẹp từ đầu đến chân. Tóc anh bét chặt vào da đầu và những hạt nước mưa vẫn chảy xuống mặt anh. “Becky...” anh khẩn khoản nói. “Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. Lẽ ra anh không nên để em đi như thế. Anh đã thấy trời mưa... Anh không biết anh nghĩ gì nữa...” Anh dừng lại khi thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi. “Em ổn chứ?”

“Em ổn.” Tôi lau nước mắt đi. “Luke này... Em cũng rất xin lỗi.” Luke nhìn tôi một hồi lâu, mặt anh run lên, mắt anh như bùng cháy. “Becky Bloomwood,” cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Em là cô gái có tâm hồn rộng lượng nhất... vị tha nhất... đáng yêu nhất... anh không xứng đáng có được...”

Anh dừng lời và tiến đến gần tôi, khuôn mặt mãnh liệt đầy ham muốn. Khi anh hôn tôi, những giọt nước mưa rơi từ tóc anh xuống miệng tôi và hòa cùng vị mặn mòi của thân thể anh. Tôi nhắm mắt lại và để cơ thể mình chùng xuống, cảm giác dễ chịu dần dần xuất hiện. Tôi cóthể nhận thấy anh rắn rỏi và mãnh liệt, xiết chặt lấy hông tôi và ham muốn tôi ngay lúc này, ngay giây phút này, như để nói xin lỗi, để nói anh yêu tôi, để nói anh sẽ làm mọi thứ vì tôi...

Chúa ơi, con mê làm tình để làm hòa lắm.

Bạn đang đọc Tín đồ shopping lấy chồng của Sophie Kinsella
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.