Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoan ca không có nhiều thời gian.

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Hồ ly mập vừa nói đã muốn đi ngay.

Có thể nhìn ra được, hắn đứng ở trước quải trượng đầu rồng của thôn trưởng hơi lâu, cũng có chút không được tự nhiên.

"Ta bồi ngươi đi chung quanh thôn một chút." Ai ngờ thôn trưởng nhiệt tình đứng dậy đưa tiễn... Cho đến khi thôn trưởng đi ra ngoài, Hoàng Hoan mới phát hiện, dường như mình bị bỏ rơi ở chỗ này.

Muốn hỏi thôn trưởng một vấn đề còn chưa có cơ hội hỏi.

"Đồ trứng thối!" Hoàng Hoan tức giận, Hồ ly mập tới một cái là đánh loạn kế của mình.

Nhớ tới Hồ ly mập mới vừa rồi dương dương đắc ý, Hoàng Hoan nhất thời dâng lên một cảm giác nguy cơ. Không nghi ngờ chút nào, nếu như Hồ ly mập tìm được đầu mối về đại thiếu gia trước mình, thậm chí còn tìm được đại thiếu gia, xà nữ Vương Nhất định có thưởng, tăng lên ít nhất là "Tiểu Chấn địa". Cộng thêm Hồ ly mập đã thành huyết yêu, sợ rằng đạo hạnh rất nhanh sẽ vượt qua mình... Đến lúc đó thực lực địa vị cũng so với mình mạnh hơn, mình còn có thể có cuộc sống tốt ư? Tiểu tử ở nhà còn có thể có cuộc sống tốt ư?

Nghĩ tới đây, Hoàng Hoan khó tránh khỏi một trận phiền não. Hắn quyết định đi về trước, hôm nay vô luận như thế nào, phải có phương pháp cạy miệng Tôn đại nương ra!

Mới vừa đi tới trong sân, một đạo hắc ảnh lại nhào tới, dọa Hoàng Hoan giật mình.

Định thần nhìn lại, nguyên lai là chó mực lớn Vượng Tài, cổ nó có một sợi dây, một đầu buộc ở cây cộc gỗ, theo lệ hướng về phía Hoàng Hoan một trận sủa điên cuồng. Hoàng Hoan vốn là tâm tình cũng không tốt, giờ khắc này trong lòng vẫn còn tức giận... Mới vừa rồi lúc Hồ ly mập ra cửa cũng không thấy mày liều mạng sủa như vậy a!

"Im miệng!" Hoàng Hoan chỉ Vượng Tài cả giận nói.

Chó mực lớn sững sốt một chút, ngay sau đó tức giận hướng Hoàng Hoan nhào tới, sợi giây cũng banh đứt.

"Còn không phục tùng? Ta còn không trị được ngươi sao?" Hoàng Hoan nổi giận, chợt há mồm phát ra một tiếng gầm nhẹ kỳ dị đó là tiếng gào của yêu!

Yêu là so với động vật bình thường là loại thuộc tầng lớp cao hơn, cho dù là một tiếng gầm nhẹ đơn giản, cũng hàm chứa sự oai nghiêm, giống như thỏ nghe được tiếng gào thét của con cọp thì cả người như nhũn ra... Hoàng Hoan tin tưởng một tiếng gầm nhẹ cũng đủ để Vượng Tài hoảng sợ!

"Uông ô..." Chó mực lớn Vượng Tài quả nhiên sợ hết hồn.

"Chính là một con chó mực bình thường cũng dám ở trước mặt bổn yêu ngông cuồng?" Hoan ca hài lòng hừ một tiếng, liếc mắt, ngửa mặt bốn mươi lăm độ trông lên bầu trời. Không thể không nói, tư thế giả bộ của tiểu tử A Phá thỉnh thoảng rất có cảm giác đe dọa.

"Uông uông uông uông uông!" Nhưng không ngờ chó mực lớn Vượng Tài sững sốt một chút liền đột nhiên tiếp tục hướng bên này nhào tới, ngược lại kêu càng hung ác hơn! Nước miếng phun cả người Hoàng Hoan, dáng vẻ một bộ không sợ trời không sợ đất.

Sắc mặt Hoan ca rất khó nhìn, nếu như không phải là kiêng kỵ thôn trưởng, hắn thật muốn tự tay dạy dỗ Vượng Tài một lát, dạy hắn làm chó thật tốt.

"Ca là yêu." Từ ngữ kỳ quái trong đầu Hoàng Hoan rất nhanh toát ra tên một người mang "tinh thần AQ" (AQ chính truyện của Lỗ Tấn) bắt đầu không ngừng nhắc nhở mình "Ca là yêu quái vĩ đại, không thèm so đo với một con Vượng Tài tinh thần có vấn đề như vậy."

...

Cửa hàng bánh bao nhà Tôn đại nương đóng cửa nhiều tháng, hôm nay lần nữa khai trương.

Bếp lúc đỏ rực, ngọn lửa liếm đáy nồi, sóng nhiệt bức người. Bởi vì củi chẻ hết sức nhỏ, đốt ra hỏa lực đủ mạnh, bánh bao vì thế cũng càng thơm hơn. Tôn đại nương vì vậy đối với Hoàng Hoan cũng có mấy phần hài lòng.

Hoàng Hoan quyết định nhân cơ hội ngửa bài.

"Tôn đại nương, "ánh mắt Hoàng Hoan nhìn tôn đại nương, cẩn thận nói "Thật ra thì ta cùng lưu dân hai ngày trước đó là có quen biết... Ngươi nhìn hắn là lưu dân, ta cũng là lưu dân, chúng ta trước kia là bạn. Cho nên ta mới một mực ở chỗ ngươi nghe tin tức hắn."

Đây là một bước mạo hiểm, tương đương bại lộ mình cùng đại thiếu gia có liên quan, vạn nhất tôn đại nương biết lưu dân kia chính là yêu quái, thì mình cũng bại lộ. Đây cũng là Hoàng Hoan chậm chạp không dám nói nguyên nhân như vậy.

Tôn đại nương chẳng qua là liếc hắn một cái, lại bắt đầu xuất thần.

"Ngươi không tin?" Hoàng Hoan vội vàng hồi tưởng trang phục đại thiếu gia trước khi xuống núi, cẩn thận miêu tả một phen cho Tôn đại nương.

"Các ngươi thật là bạn a!" Lần này rốt cuộc tạo nên tác dụng, tôn đại nương chợt kích động.

Bất quá rất nhanh lại biểu tình ảm đạm "Kia thì có ích lợi gì đâu, ngươi cũng không biết tung tích của hắn. Nếu không cũng sẽ không hỏi ta."

Hoàng Hoan trong lòng động một cái, hỏi vội: "Vậy ngươi biết hắn có thể đi đâu không?"

Tôn đại nương lắc đầu một cái: "Ta đoán hắn là rời đi... Thật ra thì ta thấy, hắn luôn muốn đi! Chẳng qua là thèm thức ăn ta làm, nhưng là ta làm gà hắn nếm qua, ta chưng bánh bao hắn cũng nếm qua, ta chỉ biết làm mấy thứ đồ như vậy, đồ giống nhau dù có thèm ăn mấy cũng chán đi. Cho nên ở mấy ngày, hắn rốt cục vẫn nhẫn tâm bỏ ta đi... Ô ô." Vừa nói, tôn đại nương hốc mắt cũng đỏ lên.

Hoàng Hoan một trận nhức đầu, vội vàng cắt đứt: "Cái đó, ngươi lần cuối cùng thấy hắn là lúc nào?"

"Đoạn thời gian kia, hắn mỗi ngày rời thôn giúp ta săn thú, thuận tiện đốn củi... Ta ở nhà nấu cơm cho hắn ăn." Tôn đại nương nhớ lại, biểu tình có chút hối hận "Thẳng đến một ngày kia, hắn cõng búa ra cửa, đi liền nữa không trở lại. Ta nghĩ nhất định là ta buộc hắn làm việc, hắn cảm thấy mệt mỏi, chán ghét, nếu không làm sao nhẫn tâm rời ta đi..."

"Không trách." Hoàng Hoan hiển nhiên bỏ quên câu nói sau cùng ủa Tôn đại nương, trong lòng âm thầm phân tích. Nguyên lai một đống củi ở hậu viện kia là Đại thiếu gia kiếm về, không trách trên đó có khí tức Đại thiếu gia, không trách tôn đại nương không để cho hắn đụng...

Như vậy có thể nói, Đại thiếu gia hẳn là lần ra ngoài đốn củi đó liền bị bắt! Vì vậy không phải ở trong thôn bị bắt, cho nên mọi người mới không biết lưu dân cùng yêu quái căn bản là một ~ như vậy tiếp theo, mình phải tranh thủ thời điểm Hồ ly mập còn không có đầu mối, mau sớm tìm được đầu mối kế tiếp! Tra rõ nguyên nhân Đại thiếu gia mất tích!

Mà lúc này, Tôn đại nương đã thu lại tâm tình, đem vỉ hấp mang lên bàn, chuẩn bị bắt đầu bán. Đột nhiên trên đường xa xa truyền tới một trận tiếng huyên náo, Hoàng Hoan ngẩng đầu nhìn lại, là một đám con nít vây quanh một tên bán hàng rong to mập.

Tên hàng rong kia đem chong chóng ra, cầu mây các loại các loại, một bên trêu chọc bọn nhỏ, một bên hỏi cái gì.

Mơ hồ có thể nghe được nội dung bọn họ nói chuyện với nhau.

"Các bạn nhỏ, gần đây trong thôn có cái chuyện gì lạ không... Mọi người cứ việc nói, nói ta hài lòng, chong chóng này sẽ đưa cho các ngươi nga..."

"Ta biết, ta biết, Thúy Hoa thím phía tây thôn gả ra ngoài!"

"Cái này coi là chuyện hiếm cái gì..."

"Lão Trương đầu phía đông thôn nấc cục!"

"Cái này cũng không được..."

"Còn có còn nữa, mấy ngày trước có một yêu quái bị bắt! Ta biết toàn bộ quá trình!"

"Di, vị bạn nhỏ này, ta nhìn ngươi hết sức thuận mắt, chúng ta tìm một chỗ thật tốt trò chuyện một chút..."

"..."

Một đám trẻ nít vây quanh tên hàng rong mập dần dần đi xa, biến mất ở cuối đường phố.

Trong cửa hàng bánh bao.

"Uy uy uy, ngươi làm gì?" Tôn đại nương nhìn Hoàng Hoan đột nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngạc nhiên hỏi.

"Săn thú đốn củi..." Hoàng Hoan cắn răng nghiến lợi nói "Thuận tiện tìm người!"

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.