Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C1 Phần mở đầu 1

Phiên bản Dịch · 2172 chữ

“Tách, tách, tách!” – đèn máy ảnh liên tục nhấp nháy chiếu sáng những chiếc cột lớn được trang trí lộng lẫy. Trên tấm biển chăng giữa các cột là dòng chữ: “Bữa tiệc trước buổi hòa nhạc mừng khánh thành Nhà hát Nghệ thuật Haido”.

Nhà hát Nghệ thuật Haido vừa được hoàn thành cách đây chưa lâu. Người ta bàn tan nhiều nhất về tòa nhà chính, vì nghe nói đây là tòa nhà có thính phòng rộng lớn, chuyên dành để tổ chức biểu diễn những buổi hòa nhạc cổ điển. Cũng không thể không nói tới việc dàn nhạc giao hưởng Shintaitou đã thuê đứt nhà hát này. Đây là dàn nhạc giao hưởng gồm nhiều tài năng âm nhạc đáng tực hào của Nhật Bản. Thông tin họ biểu diễn ở nhà hát mới khánh thành là một việc đáng chú ý đối với những người yêu âm nhạc cổ điển. Ngoài hai chuyện đó ra, còn có một điều nữa khiến cả những người không nghe nhạc cổ điển cũng phải chú ý… Quay lại buổi tối hôm nay… Còn một tuần nữa là buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát mới sẽ diễn ra. Tối nay, một bữa tiệc trọng đại mừng buổi hòa nhạc được tổ chức tại khách sạn Haido City. Ngoài những vị khách liên quan đến nhà hát và đoàn giao hưởng, tham gia bữa tiệc còn có rất đông cánh nhà báo. Tất cả bọn họ đều vây quanh một đôi nam nữ.

Cô gái tên là Oosuka Yui. Mới hai mươi lăm tuổi nhưng cô đã là một trong những nhạc công violin hàng đầu của dàn nhạc giao hưởng Shintaitou. Cô mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy và trên môi luôn nở nụ cười duyên dáng. Nhìn cô như vậy, ai cũng cho rằng cô là trung tâm của bữa tiệc. Nhưng thực ra, sự chú ý của đám đông nghiêng nhiều hơn về phía chàng thanh niên đứng cạnh cô. Trong anh có vẻ như bằng hoặc chỉ hơn Yui vài tuổi. Anh có dáng người cao lớn, đôi vai rộng và gương mặt đẹp tới nỗi nếu bị nhầm là nữ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tên anh là Asabuki Akira. Anh được coi là một thần đồng âm nhạc, tuy còn trẻ nhưng đã từng biểu diễn trong nhiều buổi hòa nhạc nổi tiếng tại nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới. Một người nổi tiếng như vậy, cánh nhà báo không đời nào bỏ qua. Anh đã được báo chí tung hô rùm beng, trở thành một thần tượng của công chúng. Hơn nữa, mới hôm qua anh còn được bầu làm người chỉ huy của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou. Rồi cả lời đính ước của anh với Yui nữa… Họ đúng là hoàng tử và công chúa của thế giới âm nhạc cổ điển. Hai người được công chúng chú ý như vậy cho nên họ vừa xuất hiện tại bữa tiệc đã bị ống kính máy ảnh vây quanh, cũng là chuyện dễ hiểu.

Giữa tiếng ồn ào và ánh đèn máy ảnh loang loáng bỗng vang lên giọng nói:

- Đã đến lúc mấy người rút rồi đấy!

Sau câu nói đó, một người đàn ông trung niên chen qua đám đông. Ông ta có thân hình to lớn và bộ ria được chải chuốt cẩn thận.

- Ông Oosuka, phiền ông cho chúng tôi thêm vài phút… - Đám ký giả van nài.

Tuy nhiên, người đàn ông nọ quay ra, thương lượng:

- Hôm nay mọi người làm ơn để hai cháu nó thưởng thức bữa tiệc. Bù lại, khi tiệc kết thúc tôi sẽ thu xếp thời gian phỏng vấn cho các vị.

Ông quay ra nhìn Asabuki và Yui. Yui gật đầu. Ông Oosuka lùa đám phóng viên ra ngoài hội trường. Bọn họ ngoan ngoãn rút lui, có lẽ để chuẩn bị sẵn sàng cho buổi phỏng vấn sau khi bữa tiệc kết thúc. Ông Oosuka thở dài mệt mỏi rồi quay lại chỗ con. Yui mỉm cười:

- Con cảm ơn cha.

Ông Oosuka Shuuhei cười đáp lại con gái.

Oosuka Shuuhei là giảng viên Đại học Âm nhạc Taitou, đồng thời là giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido. Ông cũng là cha đẻ của Yui.

Ông Oosuka chìa tay phải ra trước mặt Asabuki.

- Chúc mừng con được bầu làm người chỉ huy dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou!

Asabuki bắt tay ông.

- Con cảm ơn.

- Con nhớ chăm sóc con gái ta cẩn thận đấy.

- Dĩ nhiên rồi, thưa cha. Sau này con cũng còn nhiều việc cần cha chỉ bảo.

Yui hơi đỏ mặt, đứng sát gần lại Asabuki.

Bỗng có tiếng chen vào:

- Xin chúc mừng! – Một cô gái cầm bó hoa đưa cho Asabuki nói to. – Tôi mừng quá, không ngờ được chung vui với anh Asabuki trong dịp trọng đại thế này.

- Cảm ơn cô… Ừm… Cô tên là gì nhỉ?

- A, tôi xin lỗi. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tên tôi là Shigeno Haruna. – Cô gái đỏ mặt trả lời.

Haruna là cô gái khoảng hai mươi tư tuổi làm việc ở trụ sở dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou. Cô hâm mộ cuồng nhiệt Asabuki và thực ra cũng vì anh mà cô mới nhận công việc này. Hôm nay là lần đầu tiên được trực tiếp gặp mặt Asabuki, nên Haruna rất phấn khích.

Asabuki nhận lấy bó hoa:

- Cảm ơn cô Haruna nhé. Bó hoa to quá.

- Vâng… Tôi nghĩ nên tặng thay cả cô Rieko… Vừa nghe cái tên “Rieko”, không khí đang thân mật bỗng dưng tan biến.

Hori Rieko là cô gái từng làm ở trụ sở dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou như Haruna. Cô vừa mất mới khoảng mười ngày trước. Chuyện như thế này đáng lẽ không nên nói ra ở một buổi tiệc mừng… Haruna tỏ ra lo lắng vì đã lỡ lời, nhưng Asabuki vội xoa dịu tình hình:

- Cô làm thế là rất đúng… Chuyện của cô Rieko quả thật đáng tiếc.

- Vâng… Ai ngờ vụ tai nạn đó xảy ra… - Yui nói chen vào.

Thấy hai người không có vẻ bực bội, Haruna mới dám mở miệng:

- Nếu còn sống, chắc chắn cô Rieko cũng mừng lắm… Lúc trước cô ấy rất vui mừng vì sắp được chính thức gia nhập dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou… - Uả, vậy à? – Yui nghiêng đầu.

- Vâng, cô ấy kể với tôi như vậy. Tôi còn nhớ rõ gương mặt rạng rỡ của Rieko khi ấy. Không ngờ vụ tai nạn xảy ra ngay sau đó… - Vậy à… Thật đáng tiếc, đáng lẽ tôi đã có cơ hội biểu diễn trên sân khấu cùng cô ấy rồi… - Yui cúi đầu.

Rieko cũng là nhạc công violin như Yui, nhưng chỉ là nhạc công dự bị, không đủ giỏi để ngồi ở ghế đầu như Yui. Vì là dự bị, nên Rieko rất ít khi được biểu diễn, mà thường chỉ làm việc hành chính ở trụ sở.

Ông Oosuka lên tiếng:

- Vì cô Rieko, chúng ta càng phải cố gắng để buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát thành công rực rỡ.

- Vâng. – Asabuki gật đầu một cách nghiêm túc.

Mọi người im lặng trong chốc lát, rồi Haruna lên tiếng, giọng vui vẻ cố xóa tan không khí nặng nề nãy giờ:

- Anh Asabuki… Tôi nghe nói lần này anh sẽ biểu diễn bản Gh số 9 của Mahler(1)?

- Vâng.

Yui hỏi thêm:

- Em định hỏi mà quên mất… Sao anh lại chọn bản Giao hưởng số 9 ạ?

- Sao em lại thắc mắc vậy?

- Bản Giao hưởng số 9 là bản nhạc rất hay, nhưng thường đem lại cảm giác không an lành, nên em nghĩ không hợp lắm với dịp khánh thành này… - Chính vì thế đấy… - Asabuki nhìn xa xăm. – Bản Giao hưởng số 9 được coi là dấu chấm hết của sự nghiệp một nhà soạn nhạc vĩ đại. Với việc biểu diễn nó vào đúng buổi khánh thành này, anh mong Chúa sẽ đưa chúng ta vượt qua cái chết để sống một cuộc đời mới… - Anh quay ra nhìn Yui, mỉm cười. – Một lý do đơn giản hơn là anh muốn thử sức với bản nhạc nổi tiếng phức tạp này.

Yui cũng mỉm cười đáp lại.

Câu nói “Tôi rất nóng lòng xem anh biểu diễn” của Haruna bị tiếng ồn ào của đám đông từ phía cửa ra vào hội trường át đi.

Một người đàn ông trung niên rẽ đám đông tiến lại gần. Gương mặt ông ta mệt mỏi như thể đã thức trắng nhiều đêm liền. Vẻ ngoài ông ta chẳng hề phù hợp với không khí vui vẻ của bữa tiệc một chút nào.

- Này, khoan đã!

Người quản lý dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou – ông Isogai Toshirou – chạy ra đứng chắn trước mặt người đàn ông kia. Ông ta nhìn người quản lý với vẻ coi thường. Ông Isogai hơi sựng lại một chút, nhưng lấy lại bình tĩnh ngay, nhìn thẳng vào người đàn ông nọ.

- Tôi nghĩ ông vào nhầm nơi rồi.

- Đâu có. Đây là bữa tiệc của Nhà hát Nghệ thuật Haido đúng không? – Người đàn ông đẩy ông quản lý ra và tiếp tục tiến vào hội trường. Ông ta vừa cười ha hả một cách khiếm nhã vừa nói với giọng rất kích. – Xin chào mừng tất cả quý vị. Quý vị đã đọc bài báo “Câu chuyện thật đằng sau việc bầu người chỉ huy dàn nhạc giao hưởng Nhà hát Nghệ thuật Haido” mà tôi là tác giả chưa?

Bỗng ông Oosuka quát lớn:

- Hóa ra ngươi chính là kẻ viết bài báo giả dối đó! Ngươi có biết vì nó mà chúng ta đã gặp phải bao nhiêu rắc rối… - Chà chà, tôi có nói dối bao giờ đâu. Nhưng cũng phải nói thật, vì các vị cứ từ chối phỏng vấn, nên cũng có một vài chỗ tôi phải tự suy luận thêm. – Ông ta vừa cười vừa tiến lại gần ông Oosuka. – Với lại, ai lại gọi “ngươi” sỗ sàng thế? Tôi có tên hẳn hoi là Kusuda kia mà.

Người đàn ông chìa danh thiếp ra. Trên đó vỏn vẹn dòng chữ “Nhà báo Kusuda Masatoshi” và số điện thoại liên lạc được in bằng kiểu chữ thông thường. Ông Oosuka cầm lấy tấm danh thiếp, liếc qua rồi xé toạc làm đôi, vứt xuống sàn nhà. Kusuda chẳng hề phản ứng khi thấy thái độ cộc cằn của ông Oosuka, mà chỉ nhếch mép cười.

Ông Oosuka trông vẫn còn đùng đùng tức giận, nhưng khi ông cất tiếng, thì giọng nói đã bình tĩnh hơn:

- Ông Kusuda, tôi đề nghị ông ra khỏi hội trường. Đây không phải là chỗ dành cho ông. Mà thực ra, tôi nghĩ ông cũng đâu có giấy mời?

- Trên danh thiếp đã ghi rõ tôi là nhà báo đấy thôi. Tôi nghĩ mình hoàn toàn có quyền vào bữa tiệc giống đám phóng viên kia. Tôi không biết buổi tiệc này to cỡ nào, nhưng rõ ràng thái độ đón tiếp khách khứa thế này là không ổn rồi. Quầy tiếp tân cũng chẳng có người trực.

- Cái gì?

- Nhưng tự tiện đi vào cũng bất lịch sự, nên tôi có viết tên mình vào sổ trên quầy rồi, ông yên tâm… Kusuda cười nham hiểm. Ông Oosuka quay phắt ra phía quản lý Isogai. Ông quản lý toát mồ hôi, nhìn quanh ấp úng:

- Người phụ trách quầy tiếp tân là… cô Shigeno Haruna!

Haruna vội vàng cúi đầu:

- Tôi xin lỗi…! Vì đã quá giờ ghi trên giấy mời, tôi nghĩ không có thêm khách nữa… - Cô không thể tự tiện rời vị trí của mình như thế được… - Thôi nào, hai vị đừng giận thế… - Kusuda chen vào. Ông ta nhe răng cười với Haruna. – Cô đừng sợ. Tôi biết làm việc ở quầy tiếp tân chán lắm, cô muốn vào đây cùng với anh chàng thiên tài âm nhạc đẹp trai này cũng dễ hiểu thôi. Phải không, cậu Asabuki Akira?

Ông ta vỗ vai Asabuki. Anh không nói một lời nào, chỉ lùi lại một bước và lảng tránh ánh nhìn của Kusuda. Yui lo lắng hỏi:

- Anh Akira, anh quen người này à?

- Không phải đâu. Ông ta chỉ tự tiện bám theo anh thôi.

Thấy Asabuki lắc đầu, Kusuda tỏ vẻ ngạc nhiên thái quá:

- Ối chà, sao cậu lại nặng lời thế. Nhưng dù cậu có tỏ thái độ lạnh lùng đến đâu, tôi cũng khó lòng bỏ qua nguồn tin béo bở như cậu được. – Ông ta quay ra Yui. – Hai cô cậu đang được công chúng chú ý, làm nghề báo như tôi sao có thể bỏ qua. Xem nào, chủ đề bài

Bạn đang đọc Tiểu Thuyết Conan( Tập 3): Bản Giao Hưởng Của Kẻ Sát Nhân của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.