Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huynh đệ hảo hữu cùng ra trận

Phiên bản Dịch · 3317 chữ

Từ sau ngày đó trốn thoát được khỏi biển lửa, thái độ của Diệp Đàn đối với Bùi Tĩnh Uyên thay đổi rõ rệt, hoặc nên nói là, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều gượng gạo hơn trước kia rất nhiều.

Thử hỏi, đã chuẩn bị tốt tâm lý để toàn tâm toàn ý ám sát đối tượng bị cho là ‘tội ác tày trời’, nhưng đột nhiên lại cho nàng có cảm giác ‘thực ra hắn cũng không xấu xa tội lỗi như tin đồn’, thì nàng biết lựa chọn thế nào? Nghe theo suy nghĩ cảm nhận của mình, hay vẫn kiên trì phục tùng mệnh lệnh của môn chủ?

Đầu óc Diệp Đàn không đủ dùng, nên thời gian gần đây nàng luôn sống trong sự rối bời, ngay cả cơm cũng sai người bê vào phòng tự ăn một mình, kiên quyết không nhận bất cứ lời mời nào của Bùi Tĩnh Uyên.

Vì ban ngày cứ rúc trong phòng nghiền ngẫm về cuộc đời, nhân tiện tránh mặt Bùi Tĩnh Uyên, nên nếu muốn ra ngoài hít thở khí trời thì chỉ có thể chờ đến tối. Vì vậy, nửa đêm, nàng bê đĩa bánh ngồi bên cạnh miệng giếng cạn trong Vương phủ, vừa nhai nhóp nhép vừa than thở.

“Môn chủ ơi… Muội vô dụng quá, muội không xuống tay được… Lần này chắc lại hỏng việc rồi, đến lúc đó huynh đừng có trách muội nhé…”

“Đừng có mơ, chắc chắn sẽ bị môn chủ chửi cho xem.”

Giọng nam quen thuộc còn mang theo chút thâm trầm bất chợt truyền từ trong giếng ra, nhất thời khiến Diệp Đàn sợ đến mức nhảy vọt lên ba thước, đĩa bánh rơi xuống đất vỡ nát. Nàng kinh ngạc quay lại, thấy một bóng người màu đen nhẹ nhàng lướt ra khỏi giếng, đáp vững vàng xuống trước mặt nàng, mặt mày tuấn tú, chẳng phải Tiểu Bạch thì là ai?!

“Tiểu Bạch ca… huynh có thể đừng xuất quỷ nhập thần như thế được không?!”

“Muội không hiểu à?! Một thích khách vĩ đại phải học được cách ẩn nấp chính mình, dưỡng thành thói quen tốt có thể ẩn nấp bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.” Tiểu Bạch vỗ vỗ vai nàng, nói sâu nói xa, “Cho nên, lúc rảnh rỗi đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện ăn như thế, phải bồi dưỡng bản lĩnh thực sự.”

Nghe hắn nói câu này, Diệp Đàn hoàn toàn không còn đất phản bác, dù sao người ta cũng là sát thủ vương bài của Huyền Y môn, còn nàng lại là thành phần chuyên làm hỏng việc, chỉ có thể thụ giáo thôi.

“Vậy rốt cuộc huynh tới đây làm gì? Không có nhiệm vụ nên rảnh rỗi tới chơi à?”

Tiểu Bạch trợn trừng mắt: “Ca là người làm việc thiếu nghiêm túc như thế à? Ta tới là để giám sát nhiệm vụ của muội!”

“…Muội… làm việc rất tốt mà, huynh đừng lo.”

“Rất tốt à? Thật sao?” Hắn hơi nheo mắt nhìn nàng, “Muội nghĩ ca đây ngu sao? Bao nhiêu lâu như vậy, chưa giết được người ta đã đành, lại bồi dưỡng tình cảm tốt quá ấy nhỉ?! Môn chủ giữ muội cho chặt vào, cuối cùng lại đi tặng không cho phủ Tĩnh vương, mất luôn cả phúc lợi của huynh đệ trong Huyền Y môn, muội thử nói xem, muội có còn nhân tính không?”

Bị hắn trách móc, Diệp Đàn chợt cảm thấy như mình vừa phạm một lỗi lầm khó có thể tha thứ được, mặt nàng nhăn lại rất đáng thương nói: “Muội có bồi dưỡng tình cảm đâu, muội chỉ đang suy nghĩ chút thôi mà…”

“Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, giết người thì lo giết người đi, muội còn nghĩ với ngợi cái gì? Bình thường ca dạy muội thế nào hả?” Tiểu Bạch vỗ vào đầu nàng một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Muội có thể sửa cái tật hơi tí là mềm lòng này đi được không? Sau này mà không kiếm ra tiền thì đừng có trách ca không nuôi muội… Ôi, được rồi được rồi, không được ấm ức, không được khóc, ca nuôi muội là được chứ gì…”

Thật ra Diệp Đàn có khóc đâu, nhưng chỉ cần mặt mũi nàng ỉu xìu xuống là lập tức có cảm giác như một con thú nhỏ bị bỏ rơi vậy, chiêu thức này gần như là sát chiêu, sử dụng với tiểu Bạch sẽ phát huy hiệu quả cao nhất.

“Tiểu Bạch ca, huynh cho muội hai ngày nữa đi, muội sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, được không?”

Tiểu Bạch do dự, rõ ràng cũng hơi nghi hoặc: “Thật sao?”

“Thật mà thật mà!”

“Haiz, mau quay về nhé, ca chờ tin tốt của muội, có điều…”

“Có điều cái gì?”

Hắn thở dài thườn thượt: “Cửa ải sau sẽ không qua dễ dàng như thế này đâu.” Nói xong, không chờ nàng kịp hỏi, hắn đã quay người ẩn nhanh vào trong bóng đêm, biến mất không còn chút dấu vết.

Có vẻ đúng là huynh ấy chỉ đến vì muốn thúc giục nàng thôi nhỉ, áp lực quá!!!

Cho đến lúc tin chắc rằng hắn sẽ không quay lại nữa, Diệp Đàn mới thu dọn đồ rơi trên mặt đất rồi uể oải quay về phòng.

Ai ngờ vừa về đến trước cửa phòng, một chuyện đáng sợ hơn lại xảy ra, người đàn ông đang đứng nghiêm trang vòng hai tay trước ngực ở trong viện kia, không phải Thương Thuật thì còn ai vào đây nữa?

Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ câu ‘cửa ải sau không qua dễ dàng’ của tiểu Bạch là thế nào, chẳng lẽ mọi người tổ chức đến hỏi tội nàng tập thể sao?

“Thương Thuật ca, muội sai rồi!” Quả nhiên, bước đầu là phải phát huy ngay đức tính biết tự kiểm điểm tốt đẹp của mình!

“Mỗi khi muội nói như vậy, thì đại đa số đều không biết mình sai ở đâu, hoặc là không nghĩ rằng mình sai.”

“…” Sao tất cả mọi người đều hiểu nàng hơn chính nàng vậy?

Thương Thuật bình tĩnh đặt tay lên vai nàng, lãnh đạm nói: “Thấy Tĩnh thân vương phong độ, tuấn tú, bệnh mê trai tái phát nên mềm lòng không ra tay được phải không?”

“Huynh nói gì thế! Muội là người thiếu nguyên tắc như vậy sao?!”

“Ừ!” Một chữ rất quyết đoán.

Diệp Đàn đưa hai tay lên che mặt, tuyệt vọng: “Thương Thuật ca, muội không bao giờ thèm để ý đến huynh nữa, huynh chỉ biết nghĩ xấu về muội thôi, rõ ràng là muội chỉ đang tìm kiếm chính nghĩa thôi mà!”

Thương Thuật như nghĩ ngợi gì đó: “Mấy thứ sâu sắc như vậy, muội khó mà tìm thấy được, nói huynh nghe thử xem, vì sao?!”

“… Vì muội chợt nhận ra Tĩnh thân vương cũng không đáng chết như trong lời đồn, trên những phương diện khác, hắn cũng rất tốt.”

“Dung mạo rất tốt?”

Diệp Đàn chợt nổi điên: “Ca, huynh đừng có nông cạn như thế được không?” Mấy huynh đệ này, ngoài việc bêu xấu nàng ra thì có làm được gì khác nữa không?

“Chúng ta là thích khách, thích khách phải có giác ngộ của thích khách. Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.” Mỗi câu mỗi chữ của Thương Thuật đều vô cùng khí phách, “Môn chủ đã từng nói, nếu muội hoàn thành nhiệm vụ lần này, huynh ấy sẽ cân nhắc đến chuyện cưới muội.”

“…” Nàng không nghe nhầm chứ? Chính mồm môn chủ nói sẽ cưới nàng sao? Ôi… Không đúng, rốt cuộc là mình cao hứng cái gì chứ?! “Thương Thuật ca, tự dưng huynh nhắc đến chuyện này với muội làm gì, có khi môn chủ đoán trước được là muội sẽ không hoàn thành nhiệm vụ lần này nên mới nói đùa thế thôi chứ gì?”

May mà mặt Thương Thuật thuộc dạng bị tê cơ, nếu không thì không biết lúc này sẽ bộc lộ ra vẻ mặt khinh bỉ đến mức nào: “Môn chủ là người không đáng tin như muội sao? Tuy cũng có lúc huynh ấy nói chuyện không đáng tin lắm, nhưng nói đùa kiểu mất nguyên tắc thế này làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì muốn gia tăng cảm giác tồn tại của muội sao?”

Ca à, phỉ nhổ người khác bằng khuôn mặt không chút cảm xúc ấy không được phù hợp lắm đâu!

Diệp Đàn sắp phát khóc vì bị hắn chỉ trích rồi, nghĩ ngược nghĩ xuôi không nghĩ ra được cách nào thoát thân, đành phải chìa đĩa bánh nát vụn trong tay ra đưa cho hắn: “Ca, huynh ăn không?”

Nếu người khác làm thế này, có khi Thương Thuật đã tung một đòn đập bay đi rồi, nhưng xét thấy đối phương là muội muội ngoan của mình, vị thích khách như núi băng đó quyết định áp dụng chính sách vỗ về: “Ta không ăn, nhưng ta có thể xử lý giúp muội.”

“… Cảm ơn ca.” Nàng vồn vã đưa đống đồ nát bấy trong tay cho hắn, sau đó lại nở nụ cười lương thiện nhất, vô hại nhất, ngoan ngoãn gật đầu, “Muội sẽ cố gắng hết sức mình tiếp tục sự nghiệp ám sát, huynh cho muội thêm mấy ngày được không? À, không còn sớm nữa, cứ đứng đây thế này e sẽ đánh rắn động cỏ mất, huynh về nghỉ ngơi trước đi nhé!”

Thấy dáng vẻ bất an của nàng, Thương Thuật cũng không tiện dồn ép nàng quá, liền hơi gật đầu đồng ý, rồi buông thêm một câu, “Muội tự giải thích với những người khác đi.” Sau đó lặng lẽ thi triển khinh công biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Lại một lần nữa Diệp Đàn không hiểu gì cả. Nàng thực sự không hiểu vì sao các ca ca nhà mình đều rất thành thạo kỹ năng úp úp mở mở này thế nhỉ. Nhưng vấn đề này, sau khi mở cửa phòng, nàng lập tức có được câu trả lời, hơn nữa, còn là câu trả lời có cảm giác vô cùng chấn động.

Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Thập Tứ mặc trường sam sặc sỡ, ngồi tạo dáng vô cùng quyến rũ bên cạnh bàn nước, đang tự rót trà cho mình, tự nhiên như ở nhà không hề khách sáo chút nào.

“Thập Tứ tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng đi cùng mọi người sao…”

“Này này, người ta không thích nghe câu này đâu nhé, cái gì mà ‘đi cùng mọi người’, người ta không được đến sao?” Thập Tứ bất mãn đặt tách trà cạch một tiếng xuống mặt bàn, “Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này không được gọi tỷ nữa, phải gọi ca!”

Diệp Đàn ôm trán khổ sở nói: “Ca, muội van huynh về đi, muội sẽ giết Tĩnh thân vương, chỉ là vấn đề thời gian thôi mà.”

“Ai tin được muội?” Nghe vậy, Thập Tứ lườm nàng một cái, “Đến người ngu cũng đoán được là muội có ý với Tĩnh thân vương, có điều, muội cũng là một kẻ ngốc, nên không tự hiểu được thôi.”

“…”

“Môn chủ còn nói hoàn thành nhiệm vụ sẽ cưới muội, muội muốn môn chủ hay là Tĩnh thân vương?”

“… Đừng ép nàng chứ! Vì sao mọi người đều nhắc đến chuyện này vậy?!

Thấy nàng không nói được câu nào, Thập Tứ dứt khoát khom người về phía trước kéo tay nàng, nghiêm túc nói: “Như vậy là hai người đó muội đều không thích đúng không, vậy thì chỉ còn lại có Thập Tứ ca thôi, hay là muội thử cân nhắc một chút?”

Diệp Đàn cúi đầu nhìn bàn tay ‘lan hoa chỉ’ vĩnh viễn không thể thay đổi được của hắn, lặng lẽ rụt tay lại: “Cảm ơn ý tốt của tỷ, nhưng mà Thập Tứ tỷ này…”

“Gọi ca!”

“Ca, khi nào huynh trả ta ba lượng bạc kia?”

Thập Tứ chợt á khẩu, do dự một lát mới miễn cưỡng đáp: “Chuyện đó… có thể chờ đến sau này ca tặng muội sính lễ rồi thanh toán cả thể không?”

“Huynh định tặng sính lễ cho ai? Ai đồng ý nhận sính lễ của huynh chứ?!”

Ngay khi Diệp Đàn chán nản muốn áp dụng phương thức bạo lực để đẩy hắn ta ra khỏi phòng thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, sau đó, tiếng gõ cửa vang lên rõ rệt, vào tai nàng, tiếng gõ cửa này chẳng khác nào lệnh truy hồn.

Mà rõ ràng là sau khi nghe thấy tiếng cười của Bùi Tĩnh Uyên, cảm giác sợ hãi kia thực sự đẩy lên đến tận đỉnh điểm.

“Tiểu nha đầu, muộn thế này còn chưa ngủ, là vì chờ bản vương sao?”

Không biết vì sao, nhưng cảm giác này cực kỳ giống bị… bắt gian tại trận.

Vào thời khắc đó, chiến lực của Diệp Đàn gần như bùng nổ, nàng túm áo Thập Tứ, lôi mạnh hắn ta ra khỏi ghế, cũng lộ ra nét mặt hung ác nhất từ trước tới giờ, muốn ra hiệu cho hắn ta mau trốn lên trên xà nhà. Chờ đến khi Thập Tứ rốt cuộc cũng miễn cưỡng nghe lời, nàng mới hít thở sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, rồi ra vẻ không có chuyện gì bước ra mở cửa.

Ở ngoài cửa là thân hình cao to của vị thân vương nào đó, khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt phóng to cực đại trước mặt nàng. Diệp Đàn lùi về sau theo phản xạ, thực sự có cảm giác muốn đóng sập cửa lại ngay lập tức.

Quả nhiên, có tật giật mình chính là cảm giác thế này đây!!!

“… Nửa đêm nửa hôm, tự tiện xông vào phòng người khác là mất lịch sự!”

Bùi Tĩnh Uyên như cười như không: “Bản vương có gõ cửa!”

“Gõ cửa cũng quấy rầy ta nghỉ ngơi chứ!”

“Thế nên nàng không định mời bản vương vào uống tách trà sao?!”

Diệp Đàn tiếp tục chặn cửa trừng mắt nhìn hắn: “Uống trà sẽ mất ngủ, mau về phòng ngủ đi, làm loạn cái gì nữa?”

Nhưng rõ ràng hắn không hề có ý định để cho nàng toại nguyện, chỉ rất kiên nhẫn đẩy từng ngón tay của nàng ra, sau đó ngang nhiên bước vào phòng nàng, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Hai hôm nay cứ thấy bản vương là vòng đi lối khác, cả cơm tối cũng không chịu ra chính sảnh ăn, chẳng lẽ nàng làm chuyện gì khuất tất sao?”

Nàng tức tối nói: “Ta vốn đến đây để giết huynh, còn có chuyện gì khuất tất được chứ? Chỉ tại ta nhìn huynh không vừa mắt thôi!”

“Ồ, vậy cũng dễ giải quyết.” Hắn gật gù ra vẻ nghe lời, “Không sao, chờ đến khi nàng ở vương phủ này lâu ngày, bồi dưỡng tình cảm với bản vương, từ từ rồi nhìn sẽ thuận mắt thôi.”

Bình thường hắn trêu chọc nàng quen rồi, nói những câu này cũng quen miệng, nhưng lúc này, Thập Tứ lại đang trốn trên xà nhà, thấy hắn công khai đùa giỡn muội muội nhà mình, hắn ta nhất thời tức giận đến mức muốn lao ngay xuống quyết sống mái một phen. May mà Diệp Đàn phát hiện kịp thời, lập tức kéo Bùi Tĩnh Uyên ra chỗ khác, lại ngẩng đầu ra sức nháy mắt ra hiệu cho Thập Tứ để hắn ta không nên hành động lỗ mãng.

Bùi Tĩnh Uyên bực bội muốn nhìn theo ánh mắt của nàng lên trên: “Sao thế?” Còn chưa dứt lời đã bị nàng đưa tay lên bịt mắt.

“Không có gì! Bụi bay vào mắt ta!” Hiển nhiên là dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi.

“Hay là bản vương thổi giúp nàng nhé?” Hắn cũng không để ý đến sự khác thường của nàng, chỉ mỉm cười nắm tay nàng, khom người xuống càng lúc càng gần, “Này, trốn gì chứ, bản vương có làm gì nàng đâu.”

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở như hòa vào nhau, tư thế mờ ám thế này, nhìn thế nào cũng thấy giống chuẩn bị hôn nhau. Thập Tứ ở trên xà nhà rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, phất tay áo định nhảy xuống đánh người, ai ngờ, tốc độ phản xạ của Diệp Đàn lúc này lại chợt bạo phát lên đến tầm cao mới, nàng ấn đầu Bùi Tĩnh Uyên ‘bộp’ một cái xuống, sau đó điên cuồng xoa tóc hắn: “Ôi chao, chất tóc của huynh tốt thật đấy, dùng xà phòng thơm của Tây Vực tiến cống để gội à? Lúc nào cho ta xem thử chút nhé, ha ha ha…” Vừa nói, nàng còn không quên hất tung giày ra đập thẳng vào khuôn mặt to của tay huynh trưởng xui xẻo nhà mình.

Đây là lần đầu tiên thấy nàng chủ động như vậy, Bùi Tĩnh Uyên thoáng kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng vui vẻ đón nhận, vòng tay ôm lấy nàng trầm giọng cười nói: “Nàng thích thứ gì bản vương cũng sẽ cho nàng hết. Có điều, nàng nên nói trước cho bản vương biết, chẳng lẽ chỉ trong chớp mắt nàng đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

“… Huynh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như vậy đi!” Nàng tiếp tục ôm đầu hắn không chịu buông tay, ra sức ngăn cách phạm vi quan sát của hắn, đồng thời quay đầu sang dùng ánh mắt dữ tợn để ra hiệu cho Thập Tứ khốn kiếp mau cút đi.

Nàng không muốn bị lộ ngay trước mặt Bùi Tĩnh Uyên, chỉ sợ tên này mà biết được đêm nay tự dưng có ba tay thích khách xông vào vương phủ, không khéo sẽ nổi sát khí lên, chưa biết chừng lại xử lý nàng ngay tại trận mất --- mà tạm thời nàng hoàn toàn không nắm chắc phần thắng.

Đại khái Thập Tứ cũng lo hành động thiếu suy nghĩ sẽ chọc cho muội muội luôn mơ mơ hồ hồ của mình bùng nổ, nên do dự một lúc lâu, cuối cùng đành phải chịu thua trước ánh mắt chằm chằm không chịu bỏ qua của nàng, hắn ta chán nản ra hiệu ‘hiểu rồi’, sau đó phi thân qua cửa sổ nhảy ra ngoài. Trước lúc đi còn không quên ném lại cho nàng một ánh mắt đầy ai oán.

Diệp Đàn rợn hết cả người, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì tay phiền phức nhất cũng đã đi, giờ nàng có thể bình thường lại được rồi.

“Này, huynh về đi, ta muốn đi ngủ.”

Ai ngờ, nàng vừa buông tay ra đã bị Bùi Tĩnh Uyên giành thế chủ động, hắn cầm chắc lấy cổ tay nàng, nhướng đôi mày đẹp lên cười bí hiểm: “Bản vương là người để nàng gọi thì tới, đuổi thì đi sao?”

“… Ai gọi huynh chứ? Rõ ràng là tự huynh tới mà.”

“Không quan trọng.” Hắn thản nhiên lắc đầu, “Xem xét biểu hiện vừa rồi của nàng rất nhiệt tình, bản vương quyết định đêm nay sẽ ngủ ngay ở đây.”

“…”

Có ai có thể giải thích cho nàng nghe một chút, vì sao đêm nay nàng lại xui xẻo như thế được không?

Hết chương 9.

Bạn đang đọc Tiểu Thích Khách Trong Vương Phủ của Nãi Hương Lưu Ly Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mecherry86
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.