Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong mơ không còn nhớ mình là khách nữa

Phiên bản Dịch · 2788 chữ

Đó quả thật là bữa cơm khó chịu nhất từ trước tới giờ mà Diệp Đàn từng ăn, nàng không hiểu vì sao sau đó, Hoàng đế lại hoàn toàn bỏ qua việc ôn chuyện với Bùi Tĩnh Uyên, mà lại cứ chăm chăm dồn hết sự chú ý về phía mình. Vẻ mặt như cười như không đó khiến nàng có cảm giác lạnh cả sống lưng, như ngồi trên đống lửa.

Cho xin đi, chẳng lẽ trên mặt nàng có hoa sao? Hay là vì lâu lắm rồi Hoàng đế chưa nhìn thấy phụ nữ đến mức tự dưng nổi máu háo sắc lên --- à… mà chuyện này cũng không có khả năng lắm, dù sao nàng cũng tự hiểu bản thân mình thế nào, hoàn toàn không dám có ý đồ làm phượng hoàng hại dân hại nước tí nào.

Càng khiến nàng kinh hoàng hơn đó là, chờ mãi đợi mãi mới đến lúc Hoàng đế muốn về, ai ngờ trước khi về, chỉ trong chớp mắt nàng quỳ xuống hành lễ thôi, mà Hoàng đế lại mỉm cười bước tới tự đỡ nàng dậy, sau đó nắm chặt tay nàng một lúc lâu không chịu buông ra.

Này bệ hạ, có giở trò sàm sỡ thì cũng phải để ý hình tượng chút chứ?!

Cuối cùng, nhờ Bùi Tĩnh Uyên kiên quyết kéo mạnh nàng ra đằng sau, phất tay áo trầm giọng nói: “Thần cung tiễn bệ hạ.” Hạ lệnh đuổi khách thẳng thừng.

Hoàng đế ngước mắt nhìn thẳng hắn, hai luồng lửa tóe lên, nhưng hai thúc chất vẫn không ai chịu nhường ai. Hắn ta khẽ hừ một tiếng, cười nham hiểm: “Bình thường Vương thúc cũng nên chú ý sức khỏe một chút.”

“Tạ ơn bệ hạ quan tâm.”

Long liễn sa hoa cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Đàn thở phào một hơi, bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi tìm khăn lau tay, cuối cùng tìm không thấy, liền túm luôn ống tay áo của Bùi Tĩnh Uyên.

Bùi Tĩnh Uyên đứng im, kiên nhẫn chờ nàng lau tay xong: “Xem ra, nàng chê hắn bẩn à.”

“Suỵt… Đừng có nói thẳng ra như thế chứ. Ta chỉ không quen bị hắn sờ sờ tay thế thôi.” Ai mà ngờ được Hoàng đế lại là người không biết e dè như thế chứ, nàng ghê tởm đến mức nổi hết cả da gà rồi này.

“Ồ?” Bùi Tĩnh Uyên mỉm cười, “Vậy chắc nàng cũng rất phản cảm bản vương nhỉ?”

Diệp Đàn thật thà trả lời hắn: “Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết huynh, sớm muộn gì huynh cũng phải chết, sờ soạng một hai cái ta cứ coi như bị chó cắn thôi.”

Hắn gật đầu như thật: “So sánh rất thú vị, như vậy, để phối hợp với sự khích lệ của nàng, có phải bản vương cũng nên làm chút gì đó mới hợp tình hợp lý không nhỉ?”

“… Huynh đừng có nghĩ ra mấy cái ý đồ vớ va vớ vẩn nữa. Coi chừng ta dùng đao thiến huynh đấy!” Sự đe dọa không hề có chút uy lực nào.

“Nếu làm cho bản vương tuyệt tự, thì cả đời nàng cũng đừng mơ đến chuyện bước ra khỏi phủ Tĩnh vương.”

Diệp Đàn lườm hắn một cái rồi quay người định về phòng, ai ngờ vừa đi chưa được hai bước đã bị hắn túm chặt góc áo, giãy dụa cỡ nào cũng không vùng ra được. Nàng thẹn quá hóa giận cúi đầu định cắn hắn, lại bị hắn thuận thế kéo luôn vào lòng.

“Họ Bùi kia! Sao hai thúc chất nhà huynh đều có tật xấu này thế hả?!”

“Đừng đánh đồng bản vương với hắn. Mục đích của bản vương và hắn là hoàn toàn khác nhau.” Đôi môi mỏng của Bùi Tĩnh Uyên khẽ mím lại, kéo luôn nàng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá, nói rất tự nhiên: “Vừa rồi có Hoàng đế ở đây, uống rượu cũng chẳng vui vẻ gì, chi bằng nàng ngồi uống cùng bản vương mấy ly nữa đi?”

Diệp Đàn gân cổ lên hừ khẽ đầy khinh bỉ: “Huynh có nhầm không đấy? Ta đến để giết huynh, có thể giúp huynh diễn trò một hai lần đã là tử tế lắm rồi, huynh lại còn được voi đòi tiên nữa à?”

Lúc này, dưới ánh trăng dịu nhẹ, khuôn mặt thanh tú của nàng càng khiến người ta muốn yêu thương hơn, nét mặt cố tình giả vờ khinh bỉ và hung dữ này, thì hoàn toàn có thể lược bỏ không cần để ý đến, tất cả đều bị dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều mà nàng vô tình bộc lộ ra che mờ đi hết. Bùi Tĩnh Uyên nheo mắt ngắm một lúc lâu mới tươi cười nói: “Dù sao đêm nay nàng cũng có giết được bản vương đâu, đêm vẫn còn dài lắm, về phòng ngủ thì còn gì thú vị. Chi bằng ngồi đây chuyện trò có phải hơn không.”

“Sao ta phải trò chuyện với huynh chứ?”

“Vì bản vương thích nàng mà.”

Hắn thì đáp như lẽ đương nhiên, còn nàng nghe chỉ thấy toàn thân đều mất tự nhiên. Chẳng lẽ, đối với người đàn ông này, thì nói ra những lời tâm tình như vậy là chuyện rất dễ dàng, ngay cả người đối diện hắn là thích khách cũng không ngoại lệ?

“Ta cảm thấy huynh còn không đáng tin bằng Hoàng đế ấy, đừng nói đùa nữa được không? Huynh có nói đùa thì ta vẫn giết huynh như thường, không nương tay đâu!!!”

“Hoàng đế có hứng thú với nàng là vì từ nhỏ hắn đã ỷ lại Thái hậu nương nương, nếu không, thì nàng cho rằng vì sao đến hiện giờ hắn cũng chưa từng nạp phi?” Bùi Tĩnh Uyên nhướng đôi mày đẹp, bàn luận chuyện bí mật của Hoàng gia mà thản nhiên như đang nhận xét thời tiết, “Chỉ đơn giản là vì hắn cảm thấy nàng có phần giống Thái hậu nương nương, nên mới nổi ý đồ muốn chiếm đoạt. Bản vương giải thích như vậy rồi, nàng còn cho rằng hắn đáng tin cậy nữa không?”

Ỷ lại mẫu hậu của chính mình… Đây chẳng lẽ chính là ‘yêu mẹ’ trong truyền thuyết? Nghe có vẻ không bình thường lắm nhỉ, quả nhiên các bậc đế vương đều có chút tính cách kỳ quái không thể ghi vào sử sách thì mới gọi là hoàn chỉnh được.

Nhưng Diệp Đàn vẫn là Diệp Đàn, lúc nào nàng cũng có thể đẩy trọng tâm của câu chuyện đi lệch sang một hướng khác: “Huynh nói xấu Hoàng đế như vậy có thấy mình ngây thơ lắm không hả? Chẳng có chút phong độ của bậc trưởng bối chút nào!”

Bùi Tĩnh Uyên cầm bầu rượu rót đầy ly, ngước mắt nhìn nàng, thong thả nói: “Hắn còn dám có ý định cướp người phụ nữ của bản vương rồi, bản vương không được nói hắn vài câu sao?”

“… Ai là người của huynh chứ? Huynh có biết xấu hổ không thế hả?” Cách dùng từ của hắn quá nhạy cảm khiến trong lòng Diệp Đàn hơi khó chịu, nhưng trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao lại nảy sinh chút cảm xúc rất lạ lùng. Nàng không hiểu được cảm xúc đó từ đâu ra, nên đành phải cầm miếng bánh trên bàn cắn một miếng thật to, chăm chú ngồi nhai để giấu đi cảm giác hoang mang mơ hồ trong lòng: “Ai mà không biết các tiểu mỹ nhân được đưa đến phủ Tĩnh Vương nhiều đến mức có thể lập thành một đội chứ. Huynh đã bước qua cả vạn bụi hoa, thành hàng phế thải từ lâu rồi, ta thèm mới là lạ ấy!”

Có lẽ từ ‘hàng phế thải’ lột tả quá trần trụi, nên khóe môi Bùi Tĩnh Uyên khẽ run lên một chút. Hắn không nói câu gì, chỉ trầm mặc lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt phượng sâu thẳm như muốn hút nàng vào trong vậy.

Ánh mắt này khiến Diệp Đàn hơi sợ hãi, thầm chột dạ không kìm được khẽ lùi lại phía sau, nhưng giọng vẫn cố ra vẻ cứng cỏi: “Sao hả, ta nói sai à? Huynh dám làm mà còn không dám nhận à?”

“Chẳng lẽ nàng tận mắt nhìn thấy bản vương sủng hạnh người khác sao?” Hắn bỗng đưa tay ra nhéo cái mũi nhỏ của nàng, đến khi nàng đau kêu lên thành tiếng mới bỏ tay ra, “Bản vương vẫn là hàng nguyên đai nguyên kiện, không phải loại hàng nào cũng có thể leo lên giường bản vương đâu, biết chưa hả?”

Nàng kinh ngạc nói: “Huynh vẫn là hàng nguyên đai nguyên kiện á? Bao nhiêu mỹ nhân vờn xung quanh mà huynh vẫn nguyên đai nguyên kiện á?” Thật sự khó có thể tin nổi.

Bùi Tĩnh Uyên dở khóc dở cười: “Đối với bản vương mà nói, chỉ có cô gái phù hợp để sống với nhau cả đời mới có thể có được sự đãi ngộ đó.”

Không ngờ nhìn hắn luôn có vẻ phóng túng bất kham, nhưng trong lòng lại vô cùng bảo thủ truyền thống như thế. Nói vậy là tất cả những tin đồn trước kia đều chỉ là vẻ ngoài, là do hắn cố tình giả vờ cho Hoàng đế xem sao?!

Diệp Đàn cảm thấy rất khó tin: “Chắc huynh cũng gặp đủ các kiểu phụ nữ rồi đúng không? Sao tới bây giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp… A, quả nhiên là huynh không lên được phải không?!”

Vẻ mặt đắc ý như thể ‘cuối cùng huynh cũng bị ta nhìn thấu bộ mặt thật’ của nàng khiến vị thân vương nào đó chợt nhướng mày.

“Ý nàng là bản vương phải tự chứng minh sao? Nàng có muốn thưởng thức một chút không?"

“… Không… Không muốn.”

Bùi Tĩnh Uyên cười nói: “Đám son phấn tục tằng đó bản vương muốn bao nhiêu là có bằng ấy, nhưng nếu nói là ở bên nhau cả đời, thì họ không đủ tư cách.”

“Hừ, tiêu chuẩn của huynh cũng cao quá nhỉ! Vậy huynh thích kiểu người thế nào?”

“Kiểu giống nàng ấy.”

Bốn chữ nhẹ nhàng bay ra lại khiến Diệp Đàn muốn cắn lưỡi lần nữa. Nàng cảm thấy cứ tiếp tục tán chuyện nhảm với tên này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu không bị hắn trêu chọc thì cũng là nghe hắn nói vớ nói vẩn, thà quay về phòng suy nghĩ phương pháp ám sát mới còn hơn. Nghĩ vậy, nàng ngậm miếng bánh lá sen, đứng dậy rời đi, vừa nhỏ giọng làu bàu: “Đây cũng không phải là điều khiến người ta vui vẻ đâu. Dù sao lý tưởng hiện giờ của ta cũng là gả cho môn chủ, ai thừa hơi mà dây dưa với huynh…”

“Tốt nhất là nàng nên cân nhắc thử một chút, biết đâu môn chủ của các nàng còn không phù hợp với nàng như bản vương thì sao.”

“Không cần cân nhắc, đánh chết ta cũng không thích dạng đàn ông phóng túng nghĩ một đằng nói một nẻo như huynh.”

Hắn thong thả đứng dậy, nheo mắt cười bước tới gần nàng: “Đó là vì nàng còn chưa hiểu rõ bản vương, lâu dần hiểu rõ con người bản chất, thì chưa biết chừng một ngày nào đó nàng lại nảy sinh tình cảm với bản vương mà ngay cả chính bản thân nàng còn không phát hiện ra ấy chứ.”

Diệp Đàn dừng lại, tức giận quay đầu lườm hắn: “Vì sao ta phải nảy sinh tình cảm với huynh chứ? Huynh đã từng thấy có thích khách nào nảy sinh tình cảm với đối tượng ám sát chưa? Lẽ nào ta chỉ ăn của huynh hai bữa cơm mà đã bị huynh mua chuộc? Huynh cho rằng ta là người thiếu nguyên tắc như thế à… A!”

Còn chưa dứt lời, nàng đã thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ nhìn thấy Bùi Tĩnh Uyên chợt khom người về phía trước, đột ngột hôn vào khóe môi mình.

Cảm giác hơi lành lạnh mang theo vị cay nồng của rượu, dù chỉ nhẹ thoáng qua trong chớp mắt cũng đủ khiến hai gò má nàng ửng hồng lên, tim đập điên cuồng. Nàng cuống cuồng đẩy hắn ra, lảo đảo lùi lại mấy bước. Khi ngẩng đầu, trong mắt nàng thậm chí còn ngập nước, đầy vẻ tức giận: “Khốn kiếp! Ai cho huynh sàm sỡ ta?!”

Đó là nụ hôn đầu tiên của nàng mà!!! Chẳng phải nụ hôn đầu tiên nên để dành cho phu quân tương lai sao? Giờ lại lãng phí mất rồi!

“Đó là do nàng nói không có lý do nảy sinh tình cảm, nên bản vương đành phải cho nàng một cái mà.” Bùi Tĩnh Uyên đưa ngón tay thon dài lên xoa nhẹ khóe môi, trong mắt còn vương lại nụ cười, như đang hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, “Nàng ngốc như thế, chắc trí nhớ cũng không được tốt. Có lần này rồi, nàng sẽ nhớ bản vương thật kỹ thôi.”

Ba phần như trêu chọc, lại có cảm giác bảy phần thật lòng.

Cho đến tận đêm khuya nằm trên giường, Diệp Đàn vẫn trăn trở trằn trọc suy nghĩ câu nói đó của Bùi Tĩnh Uyên. Dựa theo tình hình hiện tại, thì dù thế nào nàng cũng đang đóng vai người bị hại đúng không? Sao tự dưng lại như bị chụp cái mũ ‘bạc tình bạc nghĩa’ lên đầu thế này?

Đừng đùa chứ, rõ ràng là nàng đến để ám sát, đâu phải đến sáng tác tiểu thuyết tình cảm đâu?! Khụ khụ, tuy là việc bắt đầu một tình cảm tươi đẹp cũng rất có sức hấp dẫn đối với nàng…

Chờ chút, không thể đánh mất giới hạn và phẩm hạnh của bản thân như thế được! Nàng muốn trở thành nữ anh hùng vì dân trừ hại làm vẻ vang Huyền Y môn, sau có thể chịu thua mỹ nam kế, cam tâm tình nguyện rơi vào tay giặc được chứ?!

Có điều, không thể không thừa nhận, dù có tự ám chỉ mình hàng ngàn hàng vạn lần, cũng không thể ngăn được ý chí ban đầu của nàng đang dần dần bị mài mòn đi, cái gọi là nhiệm vụ ám sát ấy cũng càng ngày càng gian nan hơn --- mà mức độ gian nan này, cũng hoàn toàn xuất phát từ sự dao động trong nội tâm của nàng.

Có lẽ Bùi Tĩnh Uyên cũng không ác độc như lời đồn, dù đôi lúc hắn hơi khốn kiếp một chút, nhưng ít ra cũng được coi là người đàn ông bình thường. Môn chủ đã dạy nàng rồi, ánh mắt không biết nói dối.

Xét một cách công bằng, thì ánh mắt của Bùi Tĩnh Uyên sạch sẽ hơn Hoàng đế nhiều, dù chỉ là nhằm vào nàng, thì điều đó cũng có thể nói lên một số chuyện…

Diệp Đàn biết, việc một thích khách nảy sinh suy nghĩ muốn bao biện cho đối tượng ám sát ở trong đầu, dù chỉ là một chút, thì cũng là việc không thể tha thứ được. Học được cách từ bỏ tạp niệm chẳng phải là phẩm hạnh cần có của một thích khách sao?

Mang tâm trạng bối rối lộn xộn như vậy, nàng trằn trọc đến quá nửa đêm rốt cuộc mới ngủ được. Có điều tiệc vui thì chóng tàn, nàng chỉ vừa bước chân vào giấc mộng đã bị cảm giác nóng hừng hực đánh thức dậy.

Diệp Đàn bực bội mở mắt, kinh hãi nhận ra không biết căn phòng của nàng đã bị người ta châm lửa đốt từ bao giờ, khói nồng nặc len qua khe cửa, ngọn lửa đang lan mạnh tới gần giường, cả căn phòng đều bị ánh lửa nhuộm đỏ rực.

“Người đâu! Cháy!!!!” Giọng nói trẻ con yêu kiều chợt vang lên rất cao, nàng vội vàng nhảy xuống giường muốn lao ra cửa, ai ngờ chưa được hai bước đã bị luồng nhiệt nóng rực ép quay trở lại, “Môn chủ, muội sai rồi! Muội không nên phớt lờ lời dạy của huynh, không chịu học hành cẩn thận!”

Tình hình trước mắt xem ra nàng trốn cũng không thoát rồi!

Hết chương 7.

Bạn đang đọc Tiểu Thích Khách Trong Vương Phủ của Nãi Hương Lưu Ly Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mecherry86
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.