Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày tốt cảnh đẹp, ngủ không được

Phiên bản Dịch · 2238 chữ

“… Ơ?! Xin lỗi… ta không cố ý!”

Nàng lúc nào cũng vậy, cảm xúc giận dữ đến nhanh rồi đi cũng nhanh, hơn nữa, lúc nói xin lỗi cũng vô cùng chân thành, thậm chí còn không cần suy xét kỹ càng xem đúng sai ra sao, chỉ cần là chuyện có liên quan đến mình, nàng sẽ không ngừng nhận hết trách nhiệm về phần mình.

Không thể không thừa nhận rằng, nàng như thế này luôn đáng yêu nhất.

“Bản vương có trách nàng đâu, có điều, ít ra nàng cũng phải thể hiện thành ý một chút chứ, nàng muốn bù đắp thế nào đây?”

Diệp Đàn đang nín thở nhìn xem vết thương của hắn có chảy máu không, nghe hắn nói vậy lại không kìm được, lườm hắn một cái: “Huynh nói không trách ta cơ mà?”

Bùi Tĩnh Uyên gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Đúng thế, nhưng bản vương lo nàng sẽ áy náy trong lòng, nên quyết định cho nàng một cơ hội để sửa sai.”

“…” Nàng đỏ mặt đẩy tay hắn ra, bực bội xoay người, quay lưng về phía hắn, “Ai thèm áy náy vì chút chuyện cỏn con này chứ? Huynh mau cút đi, đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta.”

“Nàng lại xấu hổ đấy à?”

Tại sao phải dùng từ ‘lại’??? Diệp Đàn nổi trận lôi đình rút cây trâm trên tóc xuống, kề đầu trâm sắc nhọn vào cổ hắn: “Còn dám nói nhảm nữa ta sẽ giết huynh ngay lập tức, huynh có tin không?”

Đầu mũi trâm hơi lạnh, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhận ra tay đối phương khẽ run rẩy. Bùi Tĩnh Uyên cụp mắt xuống trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên như muốn thử một chút, hơi nhô người về phía trước, kết quả là lại thấy Diệp Đàn quả thực rụt cây trâm về phía sau theo phản xạ, rõ ràng rất sợ sẽ đâm phải hắn thật.

Tiểu nha đầu chỉ biết ra oai.

Hắn mỉm cười, thong thả đè tay nàng xuống rồi vòng tay ôm bả vai nàng vỗ về: “Nàng ấy, cứ không chịu nghe lời bản vương, ngốc thế này còn làm thích khách cái gì, nên tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi thôi.”

“Huynh đừng có vỗ nữa, huynh coi ta là con gái nhà huynh đấy à?” Diệp Đàn tức giận kéo tay hắn ta, bĩu môi nói, “Chỉ cần ta giết được huynh là có thể nghĩ đến chuyện gả cho môn chủ. Môn chủ nhà chúng ta vẫn đang chờ cưới ta kia kìa!” Hoàn toàn là mấy câu tự biên tự diễn để tăng cường khí thế của mình.

“Ồ? Vậy bản vương hỏi nàng, vì sao sớm không cưới, muộn không cưới, lại cố tình chờ đến khi người khác nhắc nhở rồi nàng mới có suy nghĩ này? Rốt cuộc là nàng thực sự thích môn chủ của nàng, hay chỉ muốn trốn tránh vấn đề này thôi?”

“…” Nàng lại không biết đáp trả lại câu gì.

“Tiểu nha đầu, nàng có dám vỗ ngực nói thật không? Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ nàng hoàn toàn không hề nảy sinh tình cảm với bản vương sao? Chẳng lẽ trong đầu nàng chưa từng có ý định muốn bỏ qua chuyện ám sát sao?”

Cách hỏi thẳng thừng của hắn luôn có khả năng khiến nàng trở tay không kịp. Diệp Đàn thừa nhận, thật ra ngay vào thời khắc hắn ôm nàng lao ra khỏi biển lửa đó, nàng cũng đã chần chừ do dự. Nhưng nàng không thể thuyết phục được chính mình, hay nói đúng hơn, là không muốn đối diện với sự yếu đuối và thiếu quyết đoán của mình.

Là thích khách, nàng nên giải quyết dứt khoát nhanh gọn, chứ không phải là dùng trăm phương nghìn kế để tìm cớ cho mình trì hoãn --- có lẽ Bùi Tĩnh Uyên nói đúng, nàng thực sự không hợp làm thích khách.

“Nếu thật sự bỏ qua chuyện ám sát, ta quay về biết phải nói thế nào? Ta bắt đầu học võ từ năm 8 tuổi, tuy rằng học cũng chẳng đến đâu, nhưng ít ra cũng coi như có bản lĩnh để sống yên ổn trong giang hồ. Nếu không làm thích khách, ta còn biết làm gì để sống tiếp đây?”

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: “Bản vương nuôi nàng, được không?”

“Không được! Ta không thể phản bội môn chủ được!” Nàng quả quyết lắc đầu, “Dù lần này thực sự không giết được huynh, ta cũng sẽ đích thân quay về chịu tội với môn chủ. Ta không có thực lực gì, nhưng ít nhất vẫn còn có cốt khí --- à, đó cũng coi như là thứ duy nhất mà ta còn có đi.”

Bùi Tĩnh Uyên kiên nhẫn nghe nàng tự thuật, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài: “Nói vậy là bản vương không có cơ hội sao?”

Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi mơ hồ nhưng lại vẫn sáng ngời như trước: “Vậy huynh giải thích cho ta nghe trước đi, vì sao xung quanh huynh nhiều tiểu mỹ nhân như vậy, mà huynh lại chỉ thích ta?”

“Câu hỏi nàng, nàng đã từng hỏi bản vương rồi.”

“Vì ta không chấp nhận được câu trả lời của huynh mà. Đúng là ta không được thông minh lắm, nhưng cũng không đến mức tin rằng lý do mà huynh thích ta là vì ta ngốc.” Nàng khẽ hừ một tiếng, “Hơn nữa, sự tồn tại của ta cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho huynh, huynh cần gì phải đối xử tốt với ta như vậy?”

Điều này cũng là lý do khiến cho nàng vẫn không thể thoải mái được. Những ngày sống không lo ăn không lo mặc trong vương phủ, tuy thi thoảng luôn bị hắn trêu ghẹo quá đáng, nhưng lại cũng được hắn chiều chuộng vô điều kiện, có đôi khi, thậm chí ngay cả chính nàng cũng phải thầm nghi hoặc, mình thật sự là thích khách uy hiếp đến tính mạng của hắn sao?

À, đương nhiên, có lẽ đối với hắn mà nói, chút năng lực đó của nàng căn bản cũng không đủ để vào mắt, nhưng điều này chắc chắn cũng không đủ để trở thành nguyên nhân khiến hắn giữ nàng lại.

“Nàng muốn nghe bản vương nói gì? Thích một ai đó làm sao có thể giải thích rõ ràng như thế được.” Bùi Tĩnh Uyên cảm thấy hơi khó xử, “Nhưng có một điều nàng nói đúng, bản vương thích nàng cũng không phải vì nàng ngốc.”

Diệp Đàn ngẩng vụt lên: “Vậy là vì sao?”

“Sau này có dịp, ta sẽ từ từ nói cho nàng nghe.” Hắn không nói thêm câu gì, ôm nàng nằm xuống giường, nhướng mày cười xấu xa, “Nàng chỉ cần nhớ kỹ là, bản vương thực sự cảm thấy, sống cùng một tiểu thích khách cả đời cũng rất thú vị.”

Cả đời, hắn nhấn mạnh từng chữ một, là cả đời…

Diệp Đàn không dám nhìn thẳng hắn, chỉ ngượng ngùng cúi đầu muốn trốn tránh ánh mắt của hắn, ai ngờ, không cúi thì không sao, vừa cúi xuống lại chợt nhìn thấy ngay cơ ngực rắn chắc xinh đẹp lộ ra ngoài cổ áo đang mở rộng của hắn… Dáng người này… dù lần trước đã nhìn thấy một lần rồi, nhưng vẫn không thể nào kháng cự nổi --- a… không được!!! Không được háo sắc!!!

“Huynh là Vương gia, ta là thích khách, sống bên nhau cả đời gì gì đó chẳng phải là trêu chọc ta sao?” Nàng xấu hổ quay đầu đi, “Huynh thích ngủ ở đây thì cứ ngủ, chỉ cần không nảy ý đồ xấu xa lung tung là được, coi như ta tạ ơn huynh vì đã không giết đi.”

Cuối cùng nàng vẫn phải chọn cách nói thật. Dù sao, với công phu của nàng, qua mười năm nữa cũng không lại gần người hắn được, nhưng hắn lại dùng phương thức đặc biệt nhất để đan cho nàng một giấc mơ hão huyền hoàn toàn không thực tế.

Bùi Tĩnh Uyên không nói nữa, hắn ôm lấy nàng từ đằng sau, để mặc cho nàng co người lại y như con mèo con khiến người ta yêu thương.

Mùi hương thụy não trên người hắn dịu nhẹ mà quyến rũ, bầu không khí ấm áp quẩn quanh, Diệp Đàn nằm trong lòng hắn khép mắt lại, lần đầu tiên muốn quên đi hết mọi toan tính trong đầu, chỉ muốn đắm chìm trong cảm giác ấm áp bình yên mà hắn đem lại cho nàng.

Đêm nay, lòng đầy tâm sự, chắc chắn sẽ không ngủ được.

Nếu được chọn lại, chắc chắn Diệp Đàn sẽ không tùy tiện đồng ý với yêu cầu ‘tùy ý giết thân vương’ của môn chủ. Nàng thà làm một thứ đồ phế phẩm cả đời ở Huyền Y môn, cũng không muốn nắm lấy cơ hội này để chứng minh chính mình nữa.

Nàng nhận ra bản thân mình đã nhảy xuống hố sâu khó có thể thoát thân được, mà người đã đào ra cái hố đó, lại chính là Bùi Tĩnh Uyên.

Khi một thích khách bất chợt nảy sinh cảm tình với đối tượng ám sát, nửa đêm sẽ lưu luyến vòng tay ấm áp của hắn, ban ngày lại có lúc nhớ đến ánh mắt như cười của hắn, rõ ràng là không bình thường chút nào, về cơ bản, tính chất của việc này cũng chẳng khác với làm phản là bao.

Ít nhất thì nàng cho rằng như vậy.

Ngay cả hiện giờ thôi, bảo nàng giết Bùi Tĩnh Uyên, dù thế nào nàng cũng không xuống tay được. Nhưng nàng không ra tay, không có nghĩa là có thể lờ đi nhiệm vụ của Huyền Y môn.

Cho nên nàng quyết định sẽ thoát ra rồi quay về chịu tội, dù môn chủ cố tình đổi người khác đến để hoàn thành nhiệm vụ ám sát thì nàng cũng phải chấp nhận.

Không còn dùng thân phận ngại ngùng này để đối mặt với Bùi Tĩnh Uyên nữa, nàng cũng coi như không có lỗi với chính nội tâm của mình.

Lại một đêm dài đằng đẵng, ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, gió nhè nhẹ thổi, có vẻ là một đêm rất phù hợp để chạy trốn.

Diệp Đàn thu dọn xong hành lý đơn giản, nhờ bóng đêm, nàng để lại một phong thư rồi vội vàng trèo tường trốn đi. Vừa ra khỏi cửa, nàng liền chạy điên cuồng, đầu cũng không dám quay lại. Nàng chỉ lo Bùi Tĩnh Uyên sẽ đuổi theo. Với bản lĩnh của hắn, chỉ cần phát hiện ra nàng chạy trốn, chắc chắn sẽ có thể đuổi theo tóm nàng về vương phủ chỉ trong giây lát. Nhưng chính nàng cũng không hiểu được, ở sâu trong thâm tâm mình, thật ra nàng có thoáng mong chờ hắn có thể tới tìm nàng.

“Tên khốn kiếp đó… chắc chỉ vài ngày là quên béng mất mình thôi…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng ngay lúc đó lại dừng bước giữa đường.

Trước mặt nàng, cách đó không xa có một người đàn ông đang chặn đường nàng, quần áo màu đen, tóc buộc gọn trên đầu, nhìn có vẻ rất giỏi giang, đương nhiên, cũng có luồng khí tàn bạo mãnh liệt đặc trưng của người tập võ.

“Xin Diệp cô nương dừng bước.”

Đối với Diệp Đàn mà nói, người nàng không biết lại biết nàng thì đại khái chỉ có thể phân thành hai loại, một là ngưỡng mộ nàng, hai là kẻ thù của nàng. Nàng tin chắc rằng người như nàng không thể nào có người ngưỡng mộ được, thế nên, nàng lập tức định rút đao, tiên hạ thủ vi cường, xử lý đối phương --- nhưng nàng cũng chợt nhớ ra, hình như đao của mình đã tặng cho người ta lâu rồi, giờ muốn dùng cũng chỉ còn có túi hành trang này thôi.

“… Xin hỏi các hạ là người ở đâu?”

Nàng cũng không biết rằng, vào lúc này, Bùi Tĩnh Uyên tới phòng tìm nàng cũng đã nhìn thấy lá thư kia. Số chữ thanh tú ít ỏi trong thư cũng đủ lột tả toàn bộ cảm xúc rối rắm của người viết thư lúc ấy.

“Thân vương vô liêm sỉ, tuy không xác định được huynh nói là thật hay giả, nhưng nếu đã phải chia tay, ta tin huynh một lần cũng được. Ta quyết định sẽ không giết huynh, nhưng tương lai còn có thể có nhiều người đến giết huynh, chuyện đó ta không quản được, chỉ có thể chúc huynh phúc lớn mạng lớn, chúng ta, sau này gặp lại.”

Có lẽ, nàng thực sự mong chờ sẽ gặp lại lần nữa.

“Sau này gặp lại sao? Nha đầu ngốc.” Hắn cong môi cười khẽ, trầm ngâm một lúc lâu rồi chợt quay người đi ra ngoài cửa, tay áo bay lên, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Hết chương 10.

Bạn đang đọc Tiểu Thích Khách Trong Vương Phủ của Nãi Hương Lưu Ly Tửu

Truyện Tiểu Thích Khách Trong Vương Phủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mecherry86
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.