Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 53

Phiên bản Dịch · 2831 chữ

Đó là một tiếng kêu như thế nào hả! Chứa đầy mất mát cùng tủi thân, bàng hoàng cùng bất lực, chua xót cùng khát vọng, ẩn nhẫn cùng áy náy, phối hợp cùng gương mặt nghiêm trang cùng hai hàng nước mặt, một câu đau đớn đáng thương có thể bao quát hết?

Ba người đều có chút ngây người.

Không thể phủ nhận, Tống mẫu vẫn bị hành động hoàn mỹ này của Tử Tiêu thuyết phục. Tận đáy lòng thầm khen nàng khống chế nước mắt thật tốt, nói rơi liền rơi. Tống mẫu vẫn chú ý nàng, biết trong mắt nàng đã tràn đầy nước mắt, nhưng có thể trong chớp mắt Tống Lương Trác nhìn qua mà có thể chảy mãnh liệt như thế thì thật là không dễ.

Tiểu Thất bị vẻ mặt đau xót của nàng làm đứng yên. Nhìn nàng khóc không tiếng động, hai cánh mũi cứ khép mở khép mở, có chút hối hận vừa rồi không dùng dao cắt nàng.

Tống Lương Trác ngây người là vì xấu hổ, hắn thật sự không biết là nên bắt đầu nói chuyện sau gần ba năm này như thế nào, lại còn ở nhà mình với vợ cùng nương ngồi ở bên cạnh. Cũng tốt vì nhờ có hai người ngồi ở hai bên, bằng không Tống Lương Trác cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Tống Lương Trác quay đầu nhìn cả hai vẫn còn ngây người, ho nhẹ nói: “Nương, có phải nên dọn cơm hay không?”

“A.” Tống mẫu vội hoàn hồn, không nỡ mà thu lại ánh mắt trên mặt Tử Tiêu, rất có khí thế đưa tay lên nói: “Dọn cơm đi, vừa ăn vừa trò chuyện.”

Tiểu Thất vẫn còn lơ lửng, còn cọ cọ đến gần bên người Tống Lương Trác. Tống Lương Trác sợ nàng ngã, nhíu mày dịch đến bên nàng, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Tiểu Thất còn nhìn chằm chằm Tử Tiêu, đầu lại lắc lắc. Không biết vì sao, nàng chỉ cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của người trước mắt này.

Tử Tiêu một người rơi lệ không tiếng động thật lâu, cuối cùng cũng cầm khăn lụa lau mắt, cười khổ nói: “Nhị ca đã thật sự tìm được người trong lòng rồi sao?”

Tống Lương Trác xấu hổ, mím chặt môi nói: “Không biết Tử Tiêu cô nương đã đến phủ khi nào?”

“Nhị ca.” Mắt Tử Tiêu còn ngấn lệ ngẩng đầu nhìn qua, “Nhị ca không thể lại kêu muội là Tử nhi sao? Sao lại trở thành xa lạ như vậy? Lòng của Tử nhi vẫn đặt ở nơi nhị ca, ước định năm đó của chúng ta, một khắc Tử nhi cũng không dám quên.”

Tiểu Thất nhìn chằm chằm Tử Tiêu, hai má phồng lên, Tống mẫu nhìn Tiểu Thất đang phình má mà có thể nhìn thấy cháu nội đáng yêu sau này. Thật sự là thích, nhịn không được mà dùng đũa đâm nhẹ, quả nhiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn liền mếu máo hẳn.

Tiểu Thất mếu máo quay đầu nhìn Tống mẫu, Tống mẫu cười cười nói: “Mẹ chồng nàng dâu chúng ta ăn cơm đi, để bọn họ trò chuyện đi.”

Tiểu Thất không vui cúi đầu.

“Nhị ca, có thật không...”

“Ọc ọc ọc

~”

Bụng Tiểu Thất kêu rõ ràng rất vang, đem lời nói của Tử Tiêu chặn trở về. Tống Lương Trác quay đầu nhìn Tiểu Thất, “Đói bụng rồi, ăn cơm đi. Vừa nôn, đừng ăn quá nhanh.”

“Nhị ca!” Tử Tiêu lại khẽ gọi một tiếng.

“Ăn cơm đi, ăn xong nói sau.” Tống Lương Trác cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên mở miệng.

Hắn thật sự không rõ Tử Tiêu, trước kia nàng làm gì hắn cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ lại giống như đang đứng trong sương mù, không thể nhìn thấy rõ. Có lẽ là nàng thay đổi, có lẽ là hắn thay đổi, cũng có lẽ là cả hai đều đã thay đổi, Tống Lương Trác không xác định được. Nhưng có thể khẳng định một việc, cả hai đều không còn đứng tại chỗ đó nữa rồi.

Lúc trước không gặp, trong lòng còn có chút mong đợi cùng tưởng niệm, lại không biết khi nào gặp lại, lúc này thì tất cả những cái gì đẹp đẽ đều tan biến trong nháy mắt. Gặp lại không bằng hoài niệm mà.

Tử Tiêu sáng suốt im lặng, lại tự động ngồi vào một bên của Tống Lương Trác. Hành động của Tử Tiêu làm cho Tiểu Thất túm lấy tay của Tống Lương Trác, hận không thể kéo Tống Lương Trác sang phía bên đây.

Tống Lương Trác vỗ vỗ tay trấn an Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Ăn cơm đi, một tay thì làm sao ăn canh?”

Tống mẫu suy nghĩ rồi nói sang chuyện khác: “Tiểu Thất, đối với hỉ phục có yêu cầu đặc biệt gì không?”

Tiểu Thất mông lung lắc đầu. Tống mẫu liếc nhìn Tử Tiêu với gương mặt dịu dàng đang gắp thức ăn cho Tống Lương Trác, lại quét mắt nhìn về vẻ tức giận không chút nào che giấu của Tiểu Thất, trong lòng thầm nghĩ, nếu nội tâm hai người có thể bù đắp một chút cho nhau là tốt rồi, cảm xúc của Tiểu Thất cũng quá rõ ràng đi.

Mắt của Tiểu Thất đều dừng lại ở Tử Tiêu ở bên cạnh Tống Lương Trác, tay nắm chiếc đũa vẫn chưa nhúc nhích.

Tống mẫu lắc đầu, thở dài bắt đầu lẻ loi ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, mỗi khi Tử Tiêu e lệ cười gắp thức ăn cho Tống Lương Trác, Tiểu Thất bên này liền dùng đũa gắp thức ăn trong chén của hắn. Tống Lương Trác bị đôi mắt to trong sáng của Tiểu Thất nhìn mà da đầu run cả lên, gắp thức ăn đưa qua, thấp giọng thúc giục: “Ăn cơm đi, không đói bụng sao?”

Tiểu Thất nhăn mày nghiêm mặt nói: “Tướng công, chúng ta trở về đi.”

“Ăn cơm đi.”

“Chúng ta trở về được không? A, bụng ta đâu.” Tiểu Thất giả vờ giả vịt che bụng.

“Che sai chỗ rồi, xuống thêm chút nữa.” Giọng nói mang theo ý cười của Tống mẫu vang lên.

Tiểu Thất chớp mắt, nghe lời mà dời tay xuống.

Khóe miệng của Tống mẫu co rút, con dâu này, có thể đấu qua Tử Tiêu mới là lạ.

Tống mẫu liếc mắt nhìn Tử Tiêu nói: “Có chuyện này còn chưa nói, cô nương Lâm gia chỉ sợ là muốn ở trong phủ một thời gian.”

Tống Lương Trác nhìn Tống mẫu, thấy bà cũng không phải là đang đùa, tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn sáng suốt không nói lời nào.

Tống mẫu nói lời này xong cũng không nói nữa, rất nhàn hạ thoải mái nhìn ba người đang rối rắm.

“Nhị ca, dùng bữa đi, đã muốn nguội cả rồi.” Giọng nói thanh nhã của Tử Tiêu vang lên.

Lần này Tiểu Thất không gắp nữa, trực tiếp bưng lấy chén cơm đã bị gắp đầy như một cái núi nhỏ của Tống Lương Trác qua. Tiểu Thất đem chén cơm của mình qua, nói: “Tướng công ăn của ta.”

Tống mẫu ngồi ở một bên cười đến muốn rút giân, nhưng vẫn giả bộ giận đặt chén cơm xuống nói: “Có quy củ hay không? Sao lại có thể đổi chén cơm được? Không biết đạo lý lương thực không dễ có hay sao?”

Tiểu Thất tủi thân mếu máo, cúi đầu gảy móng tay. Nha hoàn ở một bên đã nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ hỗn loạn lại, lại đem một chén cơm mới đặt trước mặt Tiểu Thất.

Tống Lương Trác đau lòng nhìn nàng đói bụng, mày nhíu chặt lại thành một hàng, rốt cục đứng dậy, ôm lấy Tiểu Thất nói với Tống mẫu: “Nương, Tiểu Thất không thoải mái, chúng con về trước.”

Tiểu Thất chui vào lòng của Tống Lương Trác, trong lòng vui mừng, nhưng nước mắt cũng chảy xuống theo.

Tống mẫu nhìn theo bóng lưng của Tống Lương Trác thật sau, chán nản vỗ bàn nói: “Không quy củ!”

Tử Tiêu dấu đi cảm xúc trong mắt, khóe miệng cong cong dịu dàng nói: “Tuyết di đừng tức giận, nhị ca không có ý chống đối.”

Tống mẫu thầm hừ, thở dài nói: “Quả thật là không hiểu chuyện. Ai, Tử Tiêu ăn đi, ta phải đi nghỉ ngơi đi.”

Kỳ thật Tống mẫu có điểm chờ mong Tiểu Thất có thể cùng Tử Tiêu kia trực tiếp giao đấu, mặc kệ là ai thắng, Tống mẫu đều có lợi.

Tiểu Thất thắng, Tống mẫu tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Nhưng Tống mẫu biết, Tiểu Thất nhất định là không đấu lại Tử Tiêu, Tống mẫu chờ Tử Tiêu để lộ âm mưu, một khi nắm được cái đuôi thì có thể quang minh chính đại mà đuổi người đi. Người mặt dày mày dạn đi vào phủ, người ta không nói đi, bà cũng thật không tiện mở miệng đuổi.

Tử Tiêu vẫn tìm cơ hội để ở cùng một chỗ với Tống Lương Trác, đáng tiếc, từ khi Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất về viện cũng không đi ra ngoài, cơm chiều cũng là nói với Tống Thanh Vân cùng Tống mẫu, vợ chồng son ăn trong viện của mình.

Nhưng chân Tiểu Thất ngay cả tiểu viện của mình còn không tiện đi đứng, cửa viện liền lấy cớ đó mà đóng lại. Tống mẫu cho rằng con dâu mình như vậy là không có tiền đồ. Hôm sau khi Tống Lương Trác vừa ra khỏi cửa, Tống mẫu đã bảo Thu Đồng đỡ Tiểu Thất sang viện của mình.

Tiểu Thất vẫn còn trong kỳ nguyệt sự, tâm tình có chút suy sút, gương mặt nhỏ nhắn như dài ra, miệng lại mím chặt. Tống mẫu đợi nàng tiến vào thì không nhịn được mà nở nụ cười.

“Chân Tiểu Thất thế nào?” Tống mẫu ho nhẹ một tiếng, nén cười.

Tiểu Thất gật đầu, “Cám ơn nương quan tâm, không đau nữa.”

“Bụng thế nào? Uống thuốc viên được chứ?”

Tiểu Thất lại gật đầu, “Nuốt được.” Dừng lại một chút rồi nói thêm: “Bụng cũng không đau nữa.”

Tống mẫu bảo Đông Mai đem khung thêu ra, ấm giọng nói: “Tiểu Thất, trong lòng phải bình thản. Giống như thêu vậy, nếu trong lòng con muốn thêu cái gì đó, đừng chỉ dựa vào châm pháp giỏi, mà trong lòng cũng phải tĩnh lặng thì đường kim mũi chỉ mới có thể như bay được. Nếu chỉ nhìn chăm chú vào một đóa hoa trước mắt, tính tình vội vã không nhìn kỹ xung quanh mà đã nhanh hạ châm xuống, ngược lại lại không thêu được đúng hình dáng của nó. Nếu con đem đóa hoa kia nhớ vào đầu để làm mờ đi vẻ đẹp của nó, mơ hồ sẽ đạt đến trình độ nhất định mà không làm mất đi ý vị vốn có của nó...”

Tống mẫu dùng vật hóa cảnh, cảnh hóa vật nói hơn nửa ngày, quay đầu thấy Tiểu Thất đang trừng mắt lộ ra vẻ mặt mê mang, thở dài nói: “Nghe không hiểu sao?”

Tiểu Thất thành thực gật đầu, “Nương muốn nói cái gì? Hôm nay phải học thêu hoa sao?”

Tống mẫu trầm mặc một lát, “Nói như thế, Tiểu Thất chuẩn bị so chiêu với cô nương Lâm gia thế nào?”

Tiểu Thất mếu máo cúi đầu, “Nương đã đáp ứng con không cưới nàng, rất nhanh con sẽ có cục cưng.”

“Nếu nàng bằng mọi giá đều quấn quýt lấy Lương Trác?”

“Tướng công nói chỉ tốt với con.”

“Tiểu Thất này, về sau con đều muốn trốn trong phòng của mình ăn cơm? Để Lương Trác đi theo con mà tránh nàng?”

Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống mẫu, chớp mắt nói: “Nương đuổi nàng đi đi, nàng ở đây ăn nhiều chỉ tốn thức ăn của chúng ta.”

Tống mẫu ngây người, rõ ràng là không theo kịp tư duy của Tiểu Thất. Dừng lại bất đắc dĩ lắc đầu ngồi vào trước khung thêu, vẫy tay đợi Tiểu Thất khập khiễng đi qua, chỉ vào một bộ thêu mẫu đơn gọi là “Quốc sắc thiên hương” nói: “Tiểu Thất nhìn xem, đây là thành phẩm, có phải là ung dung, thơm ngát, đẹp đẽ hay không? Nương không mong chờ con có thể khoan thai như mẫu đơn, nhưng tối thiểu cũng phải có vẻ thanh tịnh của hoa quế. Tuy nhỏ, nhưng mùi hương lại lâu tan, phong cách lịch sự tao nhã nhưng độc nhất. Xử sự bình tĩnh, phẩm chất đó đủ để người ta lấy hương thuần.”

Lần này Tiểu Thất vui vẻ, che miệng cười cười, nâng cái cằm nhỏ nhắn nói: “Tướng công nói con là quế hoa trong trăm hoa.”

“Giải thích thế nào?”

“Không biết, tướng công nói là khen ngợi con.”

Tống mẫu cân nhắc một lát, nhíu mày nói: “[Chá Cô Thiên]? A, thật ra Lương Trác rất coi trọng con, ngay cả lời này cũng đều nói ra. Tiểu Thất cũng phải cố gắng để xứng với lời khen ngợi này mới tốt.”

“Nương, rốt cuộc là có ý gì?” Tiểu Thất có chút hưng phấn, đắc ý hỏi.

Tống mẫu lại nhướn mày nói: “Không văn hóa thật đáng sợ, tự mình đọc sách đi. Nếu cần thuận tiện thì chỉ cần tìm bài [Chá Cô Thiên] mà đọc, sẽ tìm được. Hai ngày, không, bốn ngày sau cho ta đáp án.”

Tiểu Thất cũng không cảm thấy áp lực, vui vẻ mím môi, “Ngày mai con sẽ đi tìm. Tướng công không nói thẳng, khẳng định là do ngượng ngùng đây.”

Tống mẫu xoa xoa trán nói: “Sao lại bị con đổi chủ đề rồi? Tiểu Thất vẫn còn chưa nói, về sao ứng đối thế nào với cô nương Lâm gia, không thể vì nàng mà trốn tránh mãi thôi?”

Tiểu Thất đảo mắt, híp mắt lại cười nói: “Nương nói nên làm sao thì Tiểu Thất sẽ làm theo lời nương!”

Dường như Tống mẫu cũng không làm khó nàng, lắc đầu nói: “Con mới là chủ tử của nơi này, không nên vì nàng mà trốn tránh. Đối với người thì trừng phạt lớn nhất chính là coi thường nàng, con càng trốn tránh thì ngược lại càng khiến cho nàng có cơ hội.”

“Nhưng con không muốn để tướng công nói chuyện với nàng.” Tiểu Thất mếu máo.

“Nói cho thông suốt thì có gì không tốt? Con giữ chặt Lương Trác không cho nàng tiếp xúc, ngược lại lại cho nàng thêm ảo tưởng. Nàng sẽ cảm thấy trong lòng Lương Trác còn có nàng, mà con là vì sợ nàng tranh mất mà trốn tránh. Nếu là trong lòng Lương Trác có con, con có buông tay cũng sẽ không sao. Thứ nhất là để cho Lương Trác nói rõ ràng với nàng là hết thảy không có khả năng; thứ hai, con cũng sẽ biết địa vị của mình trong lòng Lương Trác nặng thế nào?”

Tống mẫu vuốt vuốt bức thêu trước mắt, thở dài nói: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc con có hiểu được vài phần không? Vì nương còn chưa từng lao lực dạy ai như thế này!”

Tiểu Thất gật đầu, “Đều đã hiểu. Thấy trái mơ hỏng đó thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực, xem như không nhìn thấy nàng. Uh!” Tiểu Thất khẳng định với bản thân, liên tục gật đầu, “Làm như không thấy nàng. Nàng cùng tướng công nói chuyện con cũng không quản, nhưng lúc tướng công trở về phải làm rõ ràng mọi chuyện, bằng không tóc hắn không tha, đây là do nương con dạy. Nương, bình thường con nên làm gì tốt?”

Tống mẫu như bị lạc vào trong sương mù, nhưng bề ngoài vẫn là bộ dáng đoan trang, dương dương tự đắc nhướng mày nói: “Học thêu, thư pháp, thi từ cho tốt! Hôm nay chỉ con mũi thêu ngang đơn giản nhất, ít nhất thì đến lúc thành thân cũng làm ra được một cái gì đi, lớn nhỏ đều được.”

Đông Mai ở một bên đã cố định tốt vòng trúc đem qua, Thu Đồng cũng dọn xong kim thêu, cười nói: “Nô tỳ sẽ chỉ thiếu phu nhân, thật ra cũng không khó, nói không chừng nô tỳ vừa nói thì thiếu phu nhân đã làm được rồi.”

“Để Tử Tiêu chỉ Tiểu Thất muội muội đi, Tử Tiêu thêu cũng không tệ đâu.” Một giọng nói ngọt ngào truyền đến.

Bạn đang đọc Tiểu Thất Chậm Đã của Du Nhược Thanh Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.