Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 1711 chữ

CHƯƠNG 8

Ngày Chủ Nhật tươi sáng nữa lại đến và tôi lại được nướng giường đến lúc cần gọi xe cứu hoả. Nhưng cái điều đó chẳng bao giờ có thể xảy ra vì mới tinh mơ “khi con gà còn đang trong ổ” thì mẹ tôi đã đích thân lên hò hét phá hỏng mộng đẹp của tôi.

“Dậy, dậy mau. Con gái con đứa mà ngủ nghỉ không có ý thức gì cả.”

Mỗi một tiếng “dậy” của mẹ là một cái phát làm mông tôi đau đớn không dậy không được. Lúc mở được cả hai mắt ra thì chẳng biết mẹ đã bay đến phương trời nào rồi. Làm xong vệ sinh cá nhân với tốc độ rùa phải bái làm thầy, tôi kéo đôi dép lê cùng với tấm thân bủn rủn muốn ngủ của mình xuống lầu.

Blach… Blach… Blach… Oh my God! Thật không thể tin được, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này, tôi vẫn còn mơ ngủ sao? Hai gương mặt mỹ nam một tươi rói, một lạnh lùng đập thẳng vào hai con ngươi đen lay láy của tôi khiến tôi hoàn toàn chưa cảm nhận được cơn đau do việc ngã cầu thang vừa rồi mãi đến lúc mẹ tôi chạy tới đỡ tôi dậy.

“Trời ơi có sao không Tiểu Lâm? Con đi đứng kiểu gì vậy hả?”

“Ôi má ơi! Đau quá! Đau muốn chết luôn.” Tôi nhăn mặt nhăn mũi không ngừng xoa cái bàn toạ: “Mẹ ơi con bị quỷ ám rồi, thế nào mà lại nhìn thấy thầy chủ nhiệm với học trưởng ở trường chứ?”

Cốp. Mẹ tôi cốc tôi một cái lõm đầu. Sao hôm nay bà lại thích dung bạo lực như vậy.

“Đừng có la hét nữa, chẳng có ma quỷ nào ám cô hết, hai người họ đều là real men đấy.”

“Hai… hai người đến đây làm gì?” Tôi ngạc nhiên đến độ lắp bắp mãi mới ra một câu, chỉ tay vào hai sinh vật đang ngồi trên sô pha nhìn tôi chằm chằm.

“Là mẹ gọi đến.” Mẹ tôi phán một câu xanh rờn.

Tôi cảm thấy trên đầu mình có ba dấu “?” to đùng: “Mẹ biết hai người… hai người bọn họ? Sao… sao lại gọi đến nhà mình? Không phải…”

Mẹ tôi cười hô hô, hào phóng phất tay ban cho tôi một lời giải thích: “À, Tiểu Vũ là con trai của cục trưởng ở cơ quan mẹ, còn Tiểu Phong là con trai chủ tịch tập đoàn bố con đang làm việc, mẹ thằng bé lại là chị em kết nghĩa của mẹ nữa. Thấy con cả tuần học hành vất vả nên hôm nay mẹ đặc biệt nhờ hai đứa đưa con đi chơi cho khuây khỏa đầu óc.”

Không phải chứ, sao những người mà tôi chẳng bao giờ muốn chạm mặt lại đều có quan hệ với bố mẹ tôi, hơn nữa quan hệ còn rất tốt? Cái gì mà đi chơi thư giãn? Thiệt tình… mẹ ơi là mẹ, mẹ có biết hai mỹ nam kia một người là thầy giáo khó tính thích chỉnh người khác quay mòng mòng, đặc biệt là con gái mẹ đây, còn người kia là kẻ đang muốn róc xương, băm vằm con ra thành trăm ngàn mảnh vụn bởi vì ngày hôm qua rất lịch sử kia con đã hữu dũng vô mưu thưởng cho hắn một cái bạt tai khiến con mắt hắn nổ đom đóm. Con biết mẹ rất muốn con có bạn trai mà hai cái đối tượng này lại rất ư là phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ: muốn đẹp trai có siêu siêu soái, muốn nhà giàu liền có gia đình gia thế hiển hách, muốn năng lực hơn người có năng lực của… siêu nhân. Bất quá mẹ đâu có biết “mối thâm thù đại hận” giữa ba người bọn con, à không, phải nói là một mình con đắc tội với hai người bọn họ, thế này khác nào mẹ giao trứng cho ác a…

Tôi nước mắt tuôn ròng ròng chảy ngược vào tim, xua tay lắc đầu quầy quậy: “Không cần như vậy đâu mẹ ơi, con đi chơi một mình được rồi, còn có thể rủ thêm Tiểu Anh. Không nên phiền đến họ. Phải không?”

Nào ngờ…

“Không phiền.” Hai cái người ai cũng biết là ai lại đồng thanh trả lời.

Thầy hồ ly cười tươi rói phô ra hàm răng chói lóa hơn cả ông mặt trời: “Hôm nay tôi cũng muốn đi đâu đó thư giãn nhưng đi một mình thì hơi chán, đúng lúc bác Dung lại gọi tôi nhờ đưa em đi chơi nên tôi tiện đường tạt qua đây.”

Tên chó nâu không nói gì chỉ nhếch nhẹ khóe miệng nhàn nhạt cười.

“Đó, thấy chưa, con trong phúc mà không biết hưởng, được hai chàng trai hoàn mỹ trên cả hoàn mỹ này hộ tống là ước mơ của biết bao nhiêu cô gái đấy, biết không hả?”

Mẹ, mất mặt quá, sao có thể nói mấy câu đó một cách tự nhiên như thế? Con là con chứ có phải cái lũ thiếu não suốt ngày chỉ biết ngắm trai đẹp đâu, mẹ nói như vậy chỉ khiến cho hai người kia nổ mũi, mở cờ trong bụng, đồng thời đang làm mất giá trị của con mẹ đấy.

Càng nghĩ càng khó hiểu, tôi đích thị chui từ trong bụng mẹ ra mà sao chẳng cách nào hiểu được suy nghĩ của bà. Tôi nhăn mày, lời nói vừa đưa đến miệng liền không thể phun ra được.

“Miễn bàn nữa.” Mẹ ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Muốn mẹ tiết lộ mấy tấm ảnh khỏa thân hồi nhỏ của con cho hai đứa kia không?”

A a a a a a! Ôi, mẹ quá hiểm độc! Đến chiêu thức man rợ này cũng lôi ra áp dụng với con ruột của mình, xem ra lần này bà thực sự muốn tuyển con rể tương lai rồi. Hu hu, khi nào bố về tôi nhất định phải mách ông, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi đây vạn kiếp bất phục a.

“Con đi là được chứ gì?” Tôi rít qua kẽ răng.

“Tốt, bây giờ lên thay đồ cho tử tế. Nhìn xem con đang quấn cái gì trên người, kẻ làm mẹ như ta xấu mặt chết đi được.”

Mẹ mà cũng còn biết xấu mặt sao, mặt mất từ lúc nãy rồi còn gì. Tôi cúi đầu nhìn mình từ trên xuống dưới, mẹ thật là dùng từ hơi quá, cái gì quấn chứ, bộ đồ ngủ Hello Kitty màu hồng dễ thương như vậy cơ mà.

Không tình nguyện leo lên cầu thang một lần nữa, tôi thực sự rất muốn rất muốn tống hai kẻ kia ra khỏi nhà tôi.

“Đừng có mặc quần jeans với áo phông đấy nhá, mặc cái váy nào trông thục nữ một tí, không thì…” Mẹ tôi vừa nói vừa kèm theo lời đe dọa.

“Con biết rồi, biết rồi.”

Thật là… đi chơi thì phải ăn mặc thoải mái chứ váy vó phiền phức chết đi được. Nhưng vì bảo vệ danh dự của một thần đồng tôi buộc phải lôi hai cái túi đựng váy mà tôi vứt xó trong một góc tủ chưa một lần rờ tới sau lần đi shopping với Thuỳ Anh lấy đại một cái mặc vào.

Sao mà cái số tôi nó chó thế này hả trời, bọn con gái trong trường nếu biết tôi hôm nay “hạnh phúc” đi chơi cùng hai vị thần trong lòng bọn nó thì không biết cái mạng nhỏ của tôi liệu còn giữ được không? Cơ mà đó chưa phải vấn đề cần quan tâm lúc này, quan trọng hơn là vừa ra khỏi cổng nhà tôi không xa, hai cái người bên cạnh tôi bắt đầu cãi nhau chí chóe mà lí do lại vô cùng… củ chuối.

“Lên xe đi Tiểu Lâm.” Thầy Vũ mở của con BMW đen bóng loáng không một vết xước kêu tôi vào.

Tôi cũng chẳng chần chừ gì nữa, bước chân liền tiến đến con xe sang trọng đó, nhưng vừa đi được hai bước lại nghe tiếng Lục Chấn Phong.

“Lên xe tôi đi.” Hành động y chang thầy hồ ly, có điều không phải BMW đen mà là… BMW bạc.

Ôi, cái ngày gì vậy nè, bỗng dưng có hai cái xe hơi siêu sịn đến rước tôi đi, mọi hôm đạp xe đến rụng cả chân mà ma cũng chẳng thấy. Cái này có phải là một bước lên mây không vậy? Nhưng mà tôi phải lên xe nào bây giờ, ánh mắt họ nhìn tôi sao giống đao phủ phạm nhân vậy chứ. Má ơi!

“Lên xe tôi.” Lục Chấn Phong nói.

“Xe tôi.” Thầy Vũ.

“Xe tôi.”

“Xe tôi.”

“…”

Tôi dùng hai tay bịt hai tai lại, mắt hết nhìn chó nâu lại liếc hồ ly,vừa đau đầu, vừa điếc tai lại còn đau mắt. Hai người không thể bớt mặt dày một chút ư, cư nhiên ngay ngã tư đông người cãi nhau như mấy đứa trẻ con.

Bực mình tôi hét lên: “Thôi, im lặng giùm đi. Không xe trắng, đen, bạc bẽo gì hết. Đi xe buýt.” Nói xong tôi bước luôn lên tuyến xe buýt vừa dừng lại.

Dù vấn đề xe cộ đã được giải quyết nhưng giờ phút này tôi đau đớn nhận ra rằng tuyệt đối không nên đi với hai người này tránh tự chuốc họa. Cái ghế vốn dành đủ chỗ cho một người ngồi lại bị ép ba, thấy thế bác tài liền ngứa mắt tống chúng tôi xuống băng ghế cuối xe.

Điều hòa trong xe có phải hay không mở lớn quá nên mọi người đều cảm thấy ngột ngạt, tất cả im ắng lạ thường. Cuối xe có hai kẻ ngồi kèm hai bên tôi, một kẻ lãnh đạm lạnh lẽo, kẻ kia vẻ mặt thản nhiên nhưng rất không tự nhiên. Cứ kéo dài mãi tình trạng này tôi tổn thọ mất.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.