Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

CHƯƠNG 7

Tiếng xì xầm bàn tán xung quanh tôi, những ánh mắt thương hại, những cái nhìn thỏa mãn chỉ trỏ khiến mắt tôi nhòa đi. Cố nhấc đôi chân mềm nhũn của mình tôi chạy thật nhanh vào phòng thay đồ chẳng biết trên đường đã va chạm vào bao nhiêu người. Thật may tôi vẫn để bộ đồ thể dục trong ngăn tủ cá nhân. Tại sao tôi lại là mục tiêu của những trò đùa tai hại này chứ? Chẳng lẽ đúng như Thùy Anh nói, do tôi “bị” tên Phong đó đưa xuống phòng y tế nên mới “được chiếu cố” như thế này sao? Sức ghen ăn tức ở của bọn trong trường lại lớn đến vậy? Tên cà chớn này sao lại có sức hút thế chứ, sức hút của hắn lẽ nào có thể làm lu mờ lí lẽ?

Thắc mắc của tôi được giải đáp ngay sau đó. Khi tôi đang lau nhẹ mái tóc thì gian phòng thay đồ bên cạnh có tiếng nói.

“Trông con nhỏ đó ướt như chuột lột mà buồn cười mày nhỉ!” Không biết là đứa nào nhưng cái giọng quả thật con mẹ nó chua hơn mẻ.

Một đứa khác lên tiếng, tuy không nhìn thấy dung mạo nó ra sao nhưng tôi dám chắc hai mắt nó trừng lớn như muốn lồi con ngươi ra.

“Ừ. Một xô nước đó mới chỉ như bọt thấm vào nước biển, ăn thua gì. Với nó phải mười xô thì mới làm cho mặt bớt dày. Tưởng được Chấn Phong bế là ngon lắm à? Học giỏi hơn người thì đã làm sao? Xinh đẹp thì làm được gì? Ngoài mặt thì ra vẻ ta đây, chứ thực chất cũng chẳng hơn gì bọn con gái trong trường đều mê Chấn Phong như điếu đổ a.”

Bingo! Đoán trúng rồi, hóa ra đúng là do bọn yêu nhền nhện trong trường làm. Tên cà chớn đó đâu phải thần thánh, cũng chả phải thiên sứ gì mà đứa nào cũng say như say thuốc phiện. Tôi phải xông ra cho mấy đứa hồ ly tinh này một trận mới được, thật quá đáng lắm.

Khoan...hình như tụi nó còn nói gì đó nữa. Tôi im lặng nghe ngóng.

Cái giọng lanh lảnh chua lè tiếp tục vang lên: “Chắc cô ta không ngờ người bày mưu hãm hại cô ta chính là cậu ấy đâu nhỉ?”

“Làm sao mà biết được khi mà Chấn Phong không hề ra mặt. Thế chẳng phải không liên quan ư?”

Đoàng. Âm thanh thật sống động. Hình như tai tôi có vấn đề rồi, nghe nhầm phải không? Sao lại có chuyện lạ như thế này. Tôi và cái tên Lục Chấn Phong ấykhông thù không oán vì cớ gì tìm tôi gây sự.

“Tao nghe mấy thằng lớp Chấn Phong nói là con nhỏ Hoàng Thùy Lâm đó xô vào cậu ấy ở trung tâm thương mại, còn bắt cậu ấy xin lỗi nữa.”

Phòng bên cạnh tiếp tục vang lên tiếng nói: “Chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa.”

“Cố tình cái chắc luôn, kiểu này là muốn gây sự chú ý với học trưởng đẹp trai đây mà. Tội nghiệp con bé, là sinh viên năm nhất nên không rõ tính cậu ấy, mấy kiểu gây sự chú ý thế này trước đây diễn ra như cơm bữa, một, hai lần đầu cậu ấy còn không để tâm, càng về sau càng phản tác dụng, chỉ có thể đau đớn nhận sự trừng phạt đáng sợ của cậu ta.” Một màn ca thán, trong giọng nói tràn ngập sự chế nhạo, giễu cợt.

Tôi không hiểu tại sao hắn lại nhỏ mọn như vậy. Cảm giác bị người ta vừa đấm vừa xoa chính là như thế này đây ư? Một mặt hại tôi sống dở chết dở, mặt khác lại giả đò tốt bụng bế tôi xuống phòng y tế. Hừ, cái vụ xô xát từ thời Faraon đó tôi đã sớm quăng vào sọt rác cho đỡ hại não rồi vậy mà cái tên trời đánh thánh đâm này vẫn còn nhớ dai như đỉa để bây giờ trả đũa tôi. Còn hai kẻ không đáng mặt làm học tỷ bên phòng kia cũng thật đáng ghê tởm a, tôi lẽ nào lại không ngửi được cái mùi giấm chua lè từ họ, cũng không xem lại xem mình có đủ tư cách để ngậm thùng giấm đó hay không? Đúng là ăn tạp. Người ta nói không sai chút nào: vật họp theo loài, chỉ có những loại người như vậy mới có thể làm bạn với nhau.

Tôi cười nhạt: Lục Chấn Phong, anh đợi đi, xem tôi làm thế nào để cho anh đẹp mặt, bộ mặt tiểu nhân của anh sẽ không che giấu được lâu nữa đâu.

Nhưng có vẻ vẫn còn chuyện mà tôi chưa biết và hai cái loa phát thanh kia vẫn đang thao thao bất tuyệt, “thì thầm” nói cho nhau nghe: “Mày biết không, hình như đây mới chỉ là bắt đầu với nhỏ đó thôi. Chứ so với sự giận dữ của Lục Chấn Phong thì chuột, rắn, côn trùng với nước,… có là gì.”

Đứa có chất giọng trầm, dễ nghe hơn nhỏ bạn ả một chút cũng tiếp tục mở miệng, mà nói ra lời nào là độc địa bẩn thỉu lời đó: “Chuẩn. Mấy thằng bên KTK47B bảo… xích vào đây tao nói nhỏ mày nghe nhé…”

Khiếp, nói nhỏ mà tôi chỉ cần đứng gần cửa cũng có thể nghe rõ mồn một.

“Tụi nó bảo con nhỏ đó không cẩn thận thì mất đời con gái.”

“Cái gì?” Tiếng hét vang lên khá to nhưng âm lượng giảm dần có lẽ do bị bịt miệng lại: “Chẳng lẽ Lục Chấn Phong định làm gì nó?”

“Mày bé mồm thôi. Ăn nói hàm hồ, tào lao bí đao. Tuy con nhỏ đó vừa học giỏi vừa xinh đẹp nhưng gia thế cũng không nổi bật lắm lại còn kiêu kỳ. Những loại đó có cho Chấn Phong cũng chẳng thèm động vào đâu. Chắc là thuê người làm chuyện đó thôi.”

“Thế là con nhỏ đó đi đời rồi.”

Tôi không biết, cũng không tưởng tượng nổi sắc thái biểu cảm của hai con hồ ly tinh này bởi tôi chẳng còn tâm trạng nào mà làm nổi mấy chuyện thừa hơi này nữa. Không ngờ rằng trên đời này lại có người căm ghét tôi như vậy. Không ngờ rằng người được người người mến mộ như hắn lại có dã tâm ma quỷ, độc ác đến mức ấy. Tôi chẳng thể chần chờ thêm được nữa, kẻ khốn nạn, đểu cáng như hắn nếu không bị hạ bệ sớm thì nhất định kẻ bị hại khốn đốn đáng thương nhất sẽ là tôi.

Bỏ qua hai ả đáng ghét, tôi một mạch đến khoa kiến trúc, mặc kệ cái quan niệm khoá trên khoá dưới.

Cùng với sự tức giận và cảm giác uất ức không gì kìm nén được tôi chạy đến chỗ Lục Chấn Phong đang ngồi làm cái rốn vũ trụ của bọn cùng lớp. Trước một “vật thể lạ” như tôi, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm. Cũng đúng thôi, tôi ngang nhiên vào lớp người ta trong bộ dạng khá là… khác người mà.

Chát. Tiếng bạt tai vang lên trong không trung khiến cho mọi thứ như trì độn, im lặng, chỉ còn tiếng thở phì phò kinh hãi. Năm ngón tay tôi in hằn trên mặt Lục Chấn Phong để lại một vệt màu đỏ hồng có hình dạng xác định.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, sâu không thấy đáy chiếu thẳng vào tôi. Ánh mắt ấy quá đáng sợ, nhìn vào đó tôi cảm thấy mình như bị cuốn sâu vào bên trong đen kịt không lối thoát. Thu lại hết tất cả mọi suy nghĩ miên man, dẫu sao cũng bắt đầu rồi, chính tôi phải kết thúc một chuỗi những rắc rối này để tìm lại cho mình cuộc sống an an ổn ổn.

Tôi cố gắng giữ cho ngữ khí bình thản nhất và pha chút lãnh khốc:

“Cái bạt tai này tôi trả cho anh sau tất cả những điều bỉ ổi hại người anh đã gây ra cho tôi. Cái giá phải trả cũng không đắt lắm đúng không? Tôi chẳng sợ mấy thứ vớ vẩn đó đến chết đi sống lại nhưng việc bị người ta tẩy chay xem ra… rất đáng sợ nha!”

Hắn không mở miệng, không ai mở miệng, đúng hơn là không dám. Nhiệt độ phòng giảm đột ngột, lạnh y như tôi đang đứng dưới bầu trời mùa đông tuyết rơi đầy trong một bộ trang phục mong manh.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh dị đó.” Tôi nhếch mép cười: “Tôi thật sự rất sợ đó. Không biết cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu bị mất đi trinh tiết. Chỉ là một vụ va chạm do vô tình mà lại dẫn đến cớ sự này, nhưng tôi là Hoàng Thuỳ Lâm chứ không phải những người khác phục tùng anh vô điều kiện nên anh không cần lo lắng việc tôi muốn tiếp cận anh, muốn anh chú ý đến. Điều đó không có khả năng đâu.”

Ngưng một hơi, tôi tiếp tục: “Tôi cũng mong rằng giao điểm giữa tôi và anh bị xoá sạch. Cứ coi như tôi cũng như anh chưa bao giờ gặp nhau. Ok? Đồng ý hay không thì tuỳ anh, tôi đây cũng không rảnh để chơi với anh đâu.”

Nói xong những gì cần nói tôi bước ra khỏi KTK47B – nơi chứa đựng nguyên nhân của biết bao thị phi trong trường – mà không biết rằng có một ánh mắt thâm sâu khó lường đang “súp pờ soi” mình. Nghĩ cũng thấy buồn cười, một lớp học hơn năm chục sinh viên mà tất cả đều im re, một mình tôi trên sân địch tự biên tự diễn thể hiện tài năng hùng biện của mình. May sao mà mọi chuyện đều diễn ra theo chiều hướng có lợi cho tôi chứ nếu lúc ấy mà hắn nhảy lên bóp cổ, tát trả lại tôi một bạt tai thì đúng là… hết đường về nhà.

Ngỡ rằng mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối, tôi sẽ càng bị tẩy chay bằng những trò đùa kinh tởm thì hình như số phận của tôi trong cái trường Đại học A này lại chuyển sang một chương mới.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.