Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30

Phiên bản Dịch · 1998 chữ

CHƯƠNG 30

“Roẹt… roẹt…”

“Đơn giản thôi. Nhớ kĩ tránh xa anh Phong ra.”

“Roẹt… Ồ, nếu tôi nói không thì sao?”

“Cô… Nếu vậy thì đừng trách tôi ra tay không nể mặt nữa…”

Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa tôi và Cao Tuệ Linh ngày hôm nay được quay lại không sót một chi tiết nào. Góc quay vô cùng tốt, ngay cả tình huống cẩu huyết là khi cô ta cố tình kéo tay tôi rồi tự ngã xuống cũng được quay một cách rõ nét. Có thể nhận thấy được người quay lại đoạn clip này đã đứng ở một cự li gần, nhưng đó là ai?

“Người gửi là ai vậy?” Thiên Vũ hỏi.

Thuỳ Anh xem kĩ lại thông tin cùng số điện thoại gửi tin nhắn đến nhưng nhờ cả tổng đài mà cũng không tìm được là người nào bởi vì đây là sim không qua đăng kí. Nó chán nản lắc đầu.

Tôi thắc mắc: “Mục đích của người này khi gửi cho mày là gì nhỉ, và tại sao lại là gửi cho mày mà không phải ai khác?”

“Cái này làm sao tao biết được.” Thuỳ Anh thoải mái lắc đầu và cười tươi như hoa: “Nhưng tao nghĩ là người đó muốn giúp mày, nhìn đi, có cái này trong tay thì oan ức của mày được hoá giải rồi.”

Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng cười: “Không cần, dù sao tao và anh ta cũng chỉ còn là dấu chấm hết, tao không muốn và cũng không cần phải giải thích gì thêm nữa. Sự trong sạch của tao chỉ cần mày và Thiên Vũ biết là được rồi, nói ra chỉ càng đẩy mọi chuyện lên đầu sóng gió dây dưa không dứt mà thôi. Vậy nên… xoá nó đi.”

“Nhưng…”

“Được rồi, Thuỳ Anh, nếu Tiểu Lâm đã muốn như vậy thì chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của em ấy, bất cứ điều gì khiến em ấy cảm thấy thoải mái chúng ta đều làm theo.” Thiên Vũ cắt ngang câu nói của Thuỳ Anh, anh lúc nào cũng dịu dàng và nồng ấm như vậy khiến người ta khó có thể bác bỏ hay từ chối lời đề nghị của anh.

Thuỳ Anh chần chừ giữa hai phím Delete và Cancel trên màn hình điện thoại, môi nó mím chặt giống như đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn. Tôi rướn người vươn tay chạm nhẹ vào phím trái, đoạn clip kia liền bị xoá sạch.

Nâng cái mặt như bánh đa nhúng nước của nó lên, tôi cười xoa xoa hai cái: “Thôi nào, cười lên cái coi. Ai không biết lại tưởng người bị thất tình là mày chứ không phải tao đấy.”

Nó lườm tôi một cái thật dài: “Mày đây là làm người ta tức chết, làm người có thù tất báo thì có gì là không tốt, mày chỉ nên rộng lượng với người rộng lượng thôi, còn đối với hạng người như Cao Tuệ Linh kia thì nương tay cho cô ta chính là tự đào hố chôn mình đấy có biết không?”

Tôi cười xuề xoà, tâm tình cũng theo những lời nói của Thuỳ Anh mà tốt lên nhiều. Nhờ có hai người này mà tôi dù có chìm sâu xuống đáy vực bao nhiêu cuối cùng vẫn sẽ trở về được vị trí cân bằng. Nhưng mà, tâm tình vừa đi lên thì cái bụng của tôi bắt đầu biểu tình, từng tiếng ọc ọc vang dội trong căn phòng 25 mét vuông khiến tôi chỉ còn biết úp mặt vào trong chăn.

“Ha ha ha ha ha ha…” Thuỳ Anh ôm bụng cười đến long trời lở đất: “Cái bụng của mày thành thật hơn mày gấp trăm lần Tiểu Lâm ợ.”

“Anh xuống nhà nấu bữa tối cho em.” Thiên Vũ cũng nhịn cười đến đỏ bừng mặt, thân hình cao lớn nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.

Được rồi, tôi thừa nhận là bản thân không phải là người có thể vì bất cứ chuyện gì mà quên ăn.

Nhìn theo bóng lưng anh Vũ rồi lại nhìn chằm chằm vào tôi, Thuỳ Anh ôm má thở dài: “Chao ôi, sao số cái con mọt sách như mày lại may mắn thế chứ, có một người anh trai yêu thương mình như vậy.”

“Thôi đi, anh trai mày chẳng lẽ luôn ngược đãi mày? Từ bé đến lớn đều được anh ấy nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa còn gì mà phải đi ghen tị với người khác nữa.” Tôi trề môi.

“À cái đấy… cái đấy.” Vậy là con bé nó cà lăm.

Không quá 15 phút sau Thiên Vũ quay lại trên tay anh là một khay đựng thức ăn thơm lừng, khói bốc lên nghi ngút. Với một tâm hồn ăn uống dào dạt ngay lập tức tôi bay đến đánh chén chỗ đồ ăn kia một cách ngon lành cành đào. Chu choa, anh trai đúng là được hưởng gene di truyền từ bố mà, nấu ăn lại ngon như vậy, oa oa, hương vị thật tuyệt vời. Vì cái miệng quá mức bận rộn không thể nhận xét hay bình phẩm về tay nghề của anh nên tôi chỉ còn cách giơ ngón tay cái lên. Tất nhiên như chuyện bình thường ở trên phường, tôi bị Thuỳ Anh càm ràm là tham ăn.

Ăn uống xong xuôi cũng là chuyện của gần nửa tiếng sau, Thuỳ Anh bị mẫu thân đại nhân gọi về nên đã cong đuôi chạy mất. Thiên Vũ giúp tôi mang bát đĩa xuống, không may thay, lúc này chị Phương đi ra ngoài nên anh phải xắn tay áo lên rửa bát. Hắc hắc, có anh trai thật là thích, nhớ lại lần đầu tiên gặp anh tôi đã không ngần ngại hay cảm thấy tội lỗi mà gán cho anh cái mác hồ ly.

“Sao tự dưng em lại cười một cách ngờ nghệch như vậy?” Thiên Vũ thình lình đứng trước mặt tôi, trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi suýt chút nữa vọt ra ngoài từ cổ họng.

Tôi ôm ngực trừng mắt với anh: “Anh có phải hồn ma hay không mà đi lại không phát ra tiếng động nào, tính làm em chết không kịp ngáp à?”

“Vậy sao? Em không nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng à?” Anh cười đểu: “Lại đang tưởng tượng cái gì đó không đứng đắn phải không?”

“Có anh mới không đứng đắn, cả nhà anh mới không đứng đắn ơ…” Nói xong tôi thật sự muốn cắn đứt lưỡi mình.

Anh bật cười, cốc nhẹ vào đầu tôi một cái: “Ăn nói linh tinh cái gì đấy, nhà anh không phải là cũng có em hay sao?”

Tôi bĩu môi, mặt khác lại ngồi nhích sang một bên cho anh ngồi cùng: “Em đang nhớ lại một số chuyện liên quan đến anh và em.”

“Ừm, để xem nào, chúng ta có khá nhiều chuyện để nhớ đấy.” Anh xoa xoa cằm, một mắt nhắm một mắt mở nói bằng giọng trêu chọc: “Ngay ngày đầu tiên đến nhận lớp đã vinh dự được bạn lớp trưởng nào đó tặng cho danh hiệu hồ ly cơ mà.”

Tôi ho khan hai tiếng cố cãi lí: “Là ai gây khó dễ cho ai trước? Xì, anh là đồ nhỏ mọn, có mỗi cái việc cỏn con mà đã thổi lên thành ảnh hưởng đến bộ mặt toàn trường rồi.” Tôi giả bộ giận: “Rõ ràng biết người ta là em gái mình mà còn cố ý làm người ta mất mặt trước cả lớp. Anh quả là siêu đáng ghét mà.”

Lần này đến lượt anh ho khan: “Ừ thì, anh chỉ muốn xem xem em gái mình nghịch ngợm cỡ nào mà bố mẹ than thở thôi mà.”

Cái gì? Bố mẹ nói với anh là tôi nghịch ngợm? Có lầm không vậy, tôi là một sinh viên tiêu biểu điển hình mà lại bị chính bố mẹ đẻ của mình hạ uy, ôi đau lòng con cút cút.

Tôi nhướn mày nhìn Thiên Vũ mong nhận được một đáp án vừa lòng: “Vậy anh rút ra kết quả gì?”

“Ngoài sức tưởng tượng.” Vẻ mặt anh giống như đang toả sáng, còn sáng hơn cả cái đèn điện 120W trong phòng tôi, biểu hiện ấy giống như vui mừng khiến lòng tôi phấp phới. Thấy chưa, sinh viên gương mẫu chính là có thể khiến cho thầy cô có được vẻ mặt như thế này. Tôi ngoan ngoãn ngoài sự mong đợi của anh chứ gì? Gương mặt tôi chưa kịp biểu lộ sự hớn hở liền bị cái mặt thản nhiên của anh làm cho xuất hiện ba vạch đen.

Anh nói: “Anh chưa thấy một sinh viên nào lại táo bạo và ngang như em.”

Một con, à không, một đàn quạ bay qua đầu tôi, tôi nghiến răng trèo trẹo: “Không nói chuyện này nữa.”

Ánh mắt tôi trở nên gian manh, nụ cười cũng thâm nho hơn mấy phần: “Biết em là em gái anh tại sao còn hỏi em là thầy giáo có thể có tình cảm với sinh viên của mình hay không, lại còn luôn có những hành động quan tâm chăm sóc khiến bạn học trong trường nghi ngờ?”

Anh cốc vào đầu tôi "cốp" một cái: “Em đang ảo tưởng đấy à? Giữa anh trai với em gái chẳng lẽ không thể có tình cảm? Là tình cảm anh em ruột thịt đấy cô nương ạ. Còn cái gì mà quan tâm khiến người khác hiểu lầm, chỉ có những kẻ ngốc như em mới xem sự quan tâm chăm sóc người thân thành tình yêu nam nữ thôi.”

Tôi bĩu môi thà chết không chịu nhận thua: “Thế còn trong tiệc sinh nhật của bác Lục, lúc Lục Chấn Phong kéo em lên sân khấu sao anh lại nhìn em bằng cái ánh mắt đắm đuối con cá chuối ấy? Nhìn cảnh tượng lúc đó ai mà không nghĩ là anh thích em, quyến luyến em không rời chứ.”

“Em thôi tưởng tượng đi cho anh nhờ.” Thiên Vũ không thương tiếc hết lần này tới lần khác dội cho tôi một chậu nước lạnh: “Anh đâu có nhìn em, lúc đó người mà anh nhìn chính là cậu ta, anh biết cậu ta có ý định theo đuổi em nên muốn dùng ánh mắt để cảnh cáo cậu ta tránh xa em ra, ai ngờ em không hiểu còn lạnh lùng buông tay anh, quả thật là làm tổn thương trái tim anh ghê gớm.”

Kỳ lạ, mới lúc chiều tôi còn khóc đến chết đi sống lại vì anh ta mà giờ luôn miệng nhắc tới lại cảm thấy mình giống như đang kể lại một câu chuyện cũ, trong tâm hoàn toàn bằng phẳng không có chút gợn sóng nào. Có lẽ tôi đã thực sự chết tâm với anh rồi.

Thiên Vũ giả bộ ôm ngực ra chiều trái tim vẫn còn tổn thương từ ngày hôm đó, tôi lại vẫn cứ cãi bướng: “Em tưởng tượng cái gì chứ, là anh biểu hiện không rõ ràng cứ mập mập mờ mờ như vậy, còn cả mẹ nữa cứ luôn vô tình lại cố ý nhắc đến việc mong muốn có được con rể vàng ưu tú như anh. Anh mà nói cho em biết mối quan hệ của chúng ta ngay từ đầu thì có phải mọi chuyện đã không rắc rối như thế này rồi không?”

“Ừ thì… cái đó…” Anh ngập ngừng rồi nhanh chóng tảng lờ sang chuyện khác. Tôi biết thừa anh muốn đánh trống lảng nhưng tôi cũng không muốn nói tiếp cái đề tài thiếu dinh dưỡng này nữa nên đồng ý phối hợp không vạch trần anh.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.