Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11.2

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

CHƯƠNG 11.2

Hóa đá. Tôi hoàn toàn bị chấn động, hai mắt mở to nhìn hắn quên cả chớp, lông mi cũng quên rung. Nhìn về phía Doãn Hạ Thảo Linh, cô nàng mặt đỏ như tôm luộc, đang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao cạo. Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng bàn tay lại vô thức nắm hai thứ kia chặt thật chặt, và nụ cười của hắn mãi quấn lấy tâm trí tôi… Nụ cười của hôm nay không giống ngày hôm qua, mặc dù đều rất ấm áp rực rỡ nhưng lúc này đây nó có cái gì đó rất hạnh phúc khiến tôi một lời, thậm chí là một âm thanh cũng không thể thốt ra.

“Có chuyện gì mà các em vây kín lớp NNK50A thế này.” Đang trong tình thế khó xử thầy hồ ly xuất hiện như một vị cứu tinh của đời tôi.

Đám người tự động rẽ sang hai bên nhường lối đi cho thầy Vũ tiến thẳng đến trung tâm là chúng tôi. Ánh mắt thầy nhàn nhạt liếc Lục Chấn Phong rồi chuyển sang mấy thứ trên tay tôi, cuối cùng là thẳng đáy mắt tôi mà chiếu tới. Điều đó làm tôi vô cùng bối rối, giống như là bản năng muốn né tránh. Trong giây phút đó tôi chợt thấy một tia phức tạp từ đôi mắt nâu đen quyến rũ nhưng rất nhanh thôi liền chớp tắt.

Giọng thầy nghiêm nghị: “Nơi đây là lớp học đâu phải là nơi để các em tụ tập chơi trò lãng mạn. Giải tán hết đi.”

Thầy giáo đẹp tờ rai đã nói vậy và cái màn tỏ tình lãng xẹt, nhầm, lãng mạn cũng đã kết thúc rồi còn ai dám ở lại để rước họa vào thân mà đặc biệt là khi đại thần đang nổi giận a.

“Còn em, em vẫn chưa có ý định rời khỏi lớp của tôi sao?” Thầy Vũ nhìn Lục Chấn Phong đang đứng cạnh tôi thản nhiên như chuyện chẳng liên quan đến mình, hừ lạnh.

Hắn kéo nhẹ khóe miệng, lạnh lùng liếc ông thầy một cái rồi nghênh ngang ra khỏi phòng học không quên hướng tôi đá long nheo. Ớn thấy bà nội.

Sau một hồi đi khám phá vũ trụ, cuối cùng tôi cũng trở về với Trái Đất, mí mắt giật giật vài cái, đại não cũng bắt đầu tiêu hóa hết một chuỗi các sự việc vừa xảy ra... Tôi thấy bóng dáng của con Galaxy lướt qua trước mắt tôi một cách nhẹ nhàng. Đứa nào, là cái đứa nào đã nói nếu bị cục băng trôi từ Bắc Cực kia tỏ tình thì nhất định là người đó đã làm chuyện thất đức hả? Tôi muốn xé nát miệng của kẻ đó… hu hu…

Còn cái ông thầy hồ ly lắm chiêu này lúc nào cũng chỉ biết khi dễ tôi, như là lúc này đây tôi đang muốn đập đầu vào gối tự tử thì chớ lão còn chỉnh tôi quay tít tù mù.

“Lớp trưởng, lên bảng giải bài tập này.” Quái, thầy Vũ tức giận cái gì chứ, không lẽ có ai mới sáng sớm đã chọc giận thầy rồi. (-_-)

Tôi tròn mắt nhìn cái đề trên bảng một lúc sau đó lề mề vác xác đi lên. Tôi có chút nghi hoặc, thầy hồ ly không phải là đang cố tình đối phó tôi đấy chứ, cái đề này tuy đề bài bằng tiếng Anh nhưng mà nội dung lại toàn hỏi về chính trị mà tôi lại là một đứa có kiến thức về chính trị thật sự là… không thể chê vào đâu được a ha ha. Bất quá cái đề này đối với bất kì một sinh viên năm nhất nào đều quá sức, với tôi cũng không ngoại lệ. Tôi thở dài một cái, cầm phấn ngoáy lia lịa hết nửa cái bảng đến khi mỏi tay quá thì thôi, lạch bạch về chỗ.

“Siêu quá đi mày, não mày to cỡ nào, có bao nhiêu cái rãnh mà sao trâu chó quá vậy?’ Thuỳ Anh huých cùi chỏ vào tay tôi hưng phấn cười.

Nó có nói quá lên không vậy bởi tôi hoàn toàn chẳng có chút hài lòng nào về bài làm của mình, câu cú thì lủng củng, nội dung lại sơ sài. Nói chung, miễn cưỡng thì cũng được coi là hoàn thành 70%, kiểu này chắc…

“Thần đồng Hoàng Thuỳ Lâm đây sao? Em nghĩ chấm thi liệu bài này của em được bao nhiêu điểm, hử? Kiến thức về chính trị học của em không ngờ lại kém cỏi như vậy.” Tiếng thầy hồ ly từ phía trên oang oang dội xuống.

Tôi nói có sai đâu, một khi đã ngứa mắt với tôi thì dù tôi có làm tốt hơn nữa cũng chẳng thoát khỏi ma trảo của lão. Hừ, nói đùa gì vậy? Thầy chuyển sang giảng dạy môn chính trị từ bao giờ thế, còn nói tôi kém cỏi, sao lão không hỏi thử những sinh viên khác trong trường xem có bao nhiêu người có thể làm được như tôi, phải hay không chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa còn là mấy sinh viên khóa trên. Hứ, không biết là ăn nhầm phải cái gì nữa.

Thầy hồ ly một mặt cầm phấn sửa lại bài của tôi, một mặt nghiêm nghị nói trước lớp: “Tôi biết các em đang trong giai đoạn trưởng thành, cũng có thể làm chủ được tình cảm của bản thân nhưng không phải vì vậy mà làm ảnh hưởng đến thành tích học tập, liệu có sinh viên nào muốn nợ môn phải thi lại hay không? Hôm nay vì bạn Thuỳ Lâm mà lớp chúng ta trở nên hỗn loạn để nam sinh khóa trên vào làm bậy, thân là lớp trưởng mà không làm tròn trách nhiệm còn công khai yêu đương trong trường.”

OMG*! Tôi đã làm sai chuyện khỉ gì cơ chứ, hắn ta tự nhiên đùng đùng xông vào chẳng lẽ tôi lại phải thẳng thừng đuổi hắn biến đi? Tôi còn chưa có cái lá gan to như vậy, không biết cái quan niệm làm tròn trách nhiệm mà lão nói có hay không sẽ khiến tôi tan xác trong tay lũ hám trai trong trường, nói đâu xa, chỉ riêng bị bọn con gái lớp tôi quây vào cũng đủ chết. Đúng là thích làm màu, hơn tôi có năm cái tuổi ranh mà làm như cách tôi cả mười mấy con giáp, còn nói tôi công khai yêu đương. Bao giờ? Khi nào? Ở đâu? Hai mươi năm sống vật vờ trên đời ngoài tình thương mến thương với gia đình tôi đây một mảnh tình vắt bờ tường, à không, là một mảnh tình vắt vai cũng chưa có lão nói vậy đúng là nghiêm trọng đả kích lòng tự trọng cao hơn núi Phú Sĩ của tôi. Tôi tức đến độ bật khóc thành tiếng…

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.