Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những người bạn mới

Tiểu thuyết gốc · 1347 chữ

- Mẹ con mất rồi!

- Không...không...không phải...tại tôi...không phải...không...aaaaaaa!!!

- Xì, ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu. Thời buổi nào rồi mà còn chơi trò anh hùng. Thấy nó có dao mà còn lao vào.

- Ngươi muốn được sống chứ?

Những giọng nói vang lên trong đầu Verdero. Tiếng nói càng ngày càng lớn, càng hỗn loạn, mọi thứ đang xem vào với nhau khiến cậu giãy giụa muốn mở mắt ra.

Rồi đột nhiên cậu mở được mắt. Ập vào mặt cậu là một ánh sáng chói lóa, trong đó lờ mờ có một bàn tay vươn ra. Dần dần trước mặt cậu xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

- M…Mẹ…!!!

Cậu run rẩy đưa bàn tay lên, nước mắt đã giàn dụa từ lúc nào. Cậu cố gắng vung vẫy bàn tay để bắt lấy hình bóng ấy trong vô vọng.

Cạch…cạch…rắc…rắc…

Tiếng nứt vỡ vang lên, khung cảnh trước mắt cậu cũng bắt đầu vỡ tan thành từng mảnh.

Vụt!

Verdero ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy mặt, khẽ lau đi nước mắt còn đọng lại trên mắt.

- Aizz, lại là giấc mơ đó. Quá khứ đã qua sao cứ mãi không chịu ngủ yên a.

Cậu khẽ thở dài, giọng nói cũng có chút trở nên khàn khàn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn những viên đá ma thuật đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Bồi hồi một lúc lâu, Verdero lại thở dài một tiếng rồi đứng dậy bước vào nhà tắm rửa mặt.

Răng…rắc…

Tiếng cửa mở lại vang lên, tiếp đó là tiếng vài người vừa cười nói vừa đi vào.

- Woa…Cái phòng này to thật đấy.

Một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên.

- Ưm. Gấp đôi phòng mình ở nhà ấy.

Lại một giọng nói khác cũng tràn đầy ngạc nhiên tiếp lời.

- Cũng tạm thôi, phòng mình còn to hơn cái này một tí.

Một người khác lại không cho là đúng, nói.

- Gnou lại khoác lác rồi, ha ha.

Người thứ hai cười trêu chọc.

Verdero nghe tiếng ồn cũng bước ra ngoài xem thì thấy 3 cậu bé. Cậu vừa trông thấy 3 cậu bé liền ngạc nhiên, đây chẳng phải cậu bé lúc chiều đụng trúng mình cùng với hai cậu bé chạy đến sau ư.

- A, có người.

Một cậu có làn da trắng dáng người nhỏ gầy trông có vẻ nhút nhát khi nhìn thấy cậu kêu lên khiến 2 cậu kia cũng đưa mắt sang nhìn.

- A, là người lúc chiều mình va phải.

Cậu bé khác đồng dạng nhỏ gầy nhưng có phần lanh lợi hơn nhìn thấy Verdero cũng ngạc nhiên nói.

- À…Chào…Mình là Verdero.

Verdero cũng không biết nên nói gì, chỉ gãi gãi đầu cười nói.

- Chào cậu, mình là Gnou. Lúc chiều có va phải cậu cho mình xin lỗi nhá.

Cậu bé lanh lợi le lưỡi cười hì hì bước lại gần Verdero nói.

- Không có gì đâu.

Verdero cũng cười hì hì, chút chuyện đó sao cậu để trong lòng được.

- Chào cậu, mình tên Tad.

Một cậu bé khác da ngăm đen, nhìn người khá rắn chắc cũng tiến lên giới thiệu.

- À…Mình tên Dogun, ch…chào cậu.

Cậu bé nhút nhát cũng cười ngượng ngùng tiến lên giới thiệu bản thân.

Bốn người bằng tuổi nhau lại còn là con nít ham vui nên vừa làm quen một lát đã bắt đầu cười đùa, nói chuyện rôm rả cả phòng. Verdero cũng thông qua cuộc nói chuyện biết được ba người kia là bạn từ nhỏ đến lớn, nhà gần nhau nên rất thân thiết. Cả ba người đều là được cha mẹ đưa đi học, nhưng vì bận rộn nhà cửa nên họ chỉ đưa đến trường rồi lại vội vã trở về.

Đang ngồi trên giường nói chuyện vui vẻ thì tiếng cửa mở lại vang lên. Và một người đi vào khiến cả bốn cậu bé đều trợn mắt há mồm, không nói được nên lời. Riêng Verdero lại càng xúc động, vì người bước vào đâu phải ai xa lạ mà chính là Natomi.

Bốn cậu bé ngơ ngác nhìn cô bé một thân váy hồng nhạt, khuôn mặt ngây thơ với đôi mắt to tròn, hai bím tóc đen tuyền dài chấm lưng. Nhưng Natomi chỉ mở to đôi mắt, che miệng kinh ngạc nhìn về phía Verdero.

- V…Verdero…

Natomi ấp úng. Trong lòng không khỏi nhẹ nhõm vì biết Verdero không bị sao.

- Hế….ế…ế…!!!

Hai người Gnou cùng Tad trợn mắt ngạc nhiên nhìn qua Verdero.

- À…thì…

Verdero nhìn thấy dáng vẻ của hai người không khỏi ngượng ngùng, theo thói quen lại đưa tay lên gãi gãi đầu. Thấy bầu không khí trở nên có phần kì cục, cậu cũng không biết làm gì hơn đành đứng giữa bốn người, lần lượt chỉ vào từng người giới thiệu:

- Đây là Natomi, trên đường đi học mình tình cờ gặp cậu ấy và cũng đi một quãng đường. Còn đây là Gnou, Tad, Dogun, bạn mới quen của mình.

Tad và Gnou liền đứng dậy làm quen với Natomi, cũng không ngừng nhìn Verdero với ánh mắt hâm mộ. Chỉ có Dogun cũng đứng dậy nhưng không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng trộm nhìn Natomi, mỗi lần nhìn lại thấy hai má cậu bé ửng hồng. Natomi cũng là một cô bé hoạt bát nên nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Verdero từ kiếp trước đến giờ cũng là dạng người có tính tình con nít hơn nữa bây giờ lại trong hình hài một đứa trẻ nên cũng không gặp rắc rối gì.

Mãi đến 7 giờ tối cả bọn mới bắt thấy đói bụng nên lục tục rủ nhau xuống nhà ăn để ăn tối.

Vừa bước vào Verdero cũng cảm thấy giật mình. Cái nhà ăn này vậy mà có đến tận trăm bàn gỗ, một bàn sắp 4 cái ghế. Tường và nền nhà đều lát gạch trắng tinh, trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn thơm lựng. Đối diện cửa chính là 1 dãy 5 cái quầy thức ăn, nhưng chỉ hai cái là còn sáng đèn. Có điều là giờ này cũng không có nhiều người lắm. Chỉ khoảng chừng ba bốn mươi người gì đó. Năm người bước vào nhìn ngó xung quanh một lát rồi trực tiếp đến quầy ở giữa, nơi có một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc sách.

- Bác ơi, cho cháu năm phần ăn.

Tad nhanh nhảu.

- Ồ, mấy đứa là học sinh mới à.

Người đàn ông xếp cuốn sách lại để lên một cái bàn gần đó, cười nói. Ông vừa nói vừa lấy một cái đĩa, gắp lên đó một quả Joag hấp rồi tiếp tục:

- Rồi, mấy đứa muốn ăn gì nào.

- Cho cháu thịt Heln luộc, một cái đùi Kencih chiên, một ít rau Sul. À, thêm 1 quà trứng Dida nữa ạ.

Tad nhanh chóng chỉ khắp các món trong những cái khay kim loại trước mặt.

Người đàn ông nhanh chóng gắp thức ăn rồi đưa cho Tad, lại tiếp tục lấy một cái đĩa gắp vào đó một quả Joag, nói:

- Tiếp theo.

Cứ thế lần lượt từng người trong bọn đều chọn xong thức ăn, rồi đem về bàn vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện. Verdero lúc đầu còn suy nghĩ về vấn đề chi phí thức ăn nhưng sau khi nghe Dogun nói tất cả đều đã tính trong học phí thì mặt cậu tươi tắn hẳn lên.

Ăn xong mọi người đều kéo nhau về phòng. Ngồi nói chuyện được một lát thì ai cũng mắt lim dim vì buồn ngủ, thế là bốn cậu con trai kéo nhau vào tắm xong rồi nằm lăn ra giường ngủ. Chờ mấy cậu ngủ hết, Natomi mới bước vào phòng tắm, cửa đóng lại, tiếng nước chảy vang lên, cùng một giọng hát khẽ làm cho mấy cậu đang ngủ say cũng nhoẻn một nụ cười.

Bạn đang đọc Bất Tử Huyết Yêu sáng tác bởi Smillevil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Smillevil
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.