Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc và bắt đầu (1)

Tiểu thuyết gốc · 1003 chữ

Rào...Rào...

QN, Việt Nam năm 2015 sau công nguyên. (Trước là năm 2000 nhưng mình sửa lại 2015 vì để phù hợp với một số diễn biến trong tương lai)

Lúc này đã là tháng 11, không hiếm lạ khi bắt gặp những cơn mưa tầm tã ở nơi này. Giờ cũng đã là 5 giờ chiều. Mọi người hối hả chạy về nhà để nghỉ ngơi, ăn tối cùng gia đình.

Tiếng xe cộ, tiếng còi inh ỏi, tiếng la hét của mọi người cùng tiếng mưa hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Tuy nhiên sự hỗn loạn đó lại không thể ảnh hưởng đến một cậu thanh niên đang bước đi từ từ trên lề đường. Không áo mưa, không mũ nón, cậu ta cứ thế từng bước từng bước đi dưới cơn mưa.

Từng hạt mưa lạnh buốt rơi trên người cậu như lấy đi mọi cảm giác của cơ thể. Chỉ còn văng vẳng bên tai lời nói của người cậu:

- Mẹ con mất rồi!

Lúc vừa nghe xong câu nói từ điện thoại cậu cảm thấy xung quanh như tối sầm lại. Tay cậu run run, chiếc điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ tung tóe. Cậu lao vụt ra khỏi nhà, đôi mắt nhòe dần đi. Cứ thế cậu chạy như điên dưới cơn mưa tầm tã.

10phút...

20phút...

Cũng không biết đã qua bao lâu rồi. Bước chân của cậu thanh niên cũng chậm dần rồi dừng hẳn. Cậu nhìn xung quanh bỗng bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ đang mặc áo mưa cho đứa con của mình. Tim cậu như thắt lại. Rồi cậu lại bước từng bước đi, mặc cho cơn mưa lạnh xối lên cơ thể.

1 bước...

2 bước...

Mỗi một bước đi trong đầu cậu lại hiện lên một kí ức của những ngày sống với mẹ. Từng lần đánh đòn, từng lời la mắng, từng lời khen ngợi, những lần tâm sự lúc ngủ của hai mẹ con, những lúc mẹ cậu dẫn cậu đi chơi hay chở cậu đi học,... Mỗi kí ức như một vết dao cứa vào lòng cậu. Đau đớn, hụt hẫng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má như muốn sưởi ấm dù chỉ là một phần rất rất nhỏ cái thân thể lạnh giá của cậu. Những hạt mưa lạnh buốt lại như muốn làm tê liệt đi cái đau đớn từ những vết thương trong tâm hồn của cậu.

Cứ như thế, mưa vẫn rơi, chân vẫn bước nhưng đôi mắt cậu thanh niên dần trở nên vô hồn, nước mắt cũng thôi không còn rơi nữa. Cậu khẽ khép đôi mắt lại. Tâm trí cậu ta tiến vào một trạng thái kì lạ không có bất kỳ cảm xúc gì chỉ có tiếng mưa rơi như một loại tiết tấu kì dị vang lên trong đầu.

- Cướp! Ai cứu tôi với!

Đột nhiên có một tiếng hét phá tan trạng thái mà cậu đang đắm chìm trong đó. Đôi mắt cậu khẽ mở ra nhìn về hướng phát ra tiếng hét, trong mắt lóe lên một tia dị sắc nhưng rất nhanh biến mất rồi cậu ta bước về phía đó.

Phía trước là một con hẻm có một cậu thiếu niên đang giành giật một cái túi với một cô gái, tay phải hắn ta còn cầm một con dao.

Cậu thanh niên tiến lại gần nói với hắn:

- Thả ra.

Giọng nói cậu khàn khàn giống như phát ra từ địa ngục làm ai nghe thấy đều nổi da gà.

Tên cướp thấy có người lại nên hốt hoảng huơ con dao trước mặt cô gái đe dọa:

- Buông ra không tao đâm cho bây giờ.

Cô gái giật mình hoảng sợ buông cái túi ra. Chỉ đợi có thế tên cướp vội vàng giật cái túi rồi bỏ chạy. Cậu thanh niên thấy vậy liền đuổi theo rồi nhảy chồm lên tên cướp làm cả hai đều ngã sõng soài ra đất. Hai người nhanh chóng ngồi dậy nhào tới chụp lấy cái túi. Sau đó cả hai lại tiếp tục giằng co.

Bỗng tên cướp hoảng sợ lùi lại. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay đầy máu, không ngừng lắc đầu, miệng lắp bắp:

- Không...không...không phải...tại tôi...không phải...không...aaaaaaa!!!

Hắn hét lên rồi bỏ chạy vào sâu trong con hẻm.

Cậu thanh niên khụy xuống, mắt nhìn chắm chằm vào con dao cắm sâu trong ngực trái, miệng lẩm bẩm:

- Ơ đệch...

Cậu cảm giác toàn thân vô lực rồi ngã ngửa ra sau. Cô gái thấy vậy vội chạy lại lay lay người cậu, nước mắt chảy ra, sụt sịt:

- A...anh không được...xảy ra...chuyện gì nghen...nếu anh mà có chuyện...cả đời tui ngủ...không yên mất...

Sau đó cô vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cấp cứu:

- L...làm ơn cho một...một...xe cứu thương đến ..... gấp. Có một người bị đâm. Vâng...Vâng...Vâng.

Cậu thanh niên khẽ nhìn cô gái, cười khổ:

- Đen thế...không chết...thì có gấu...đẹp rồi...

Rồi cậu nhìn lên bầu rời, những hạt mưa rơi vào trong mắt cậu làm mắt cậu nhòe đi. Nhưng điều đó lại làm cậu như mơ hồ thấy bóng dáng mẹ cậu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ đang vươn cánh tay từ trên bầu trời về phía cậu. Cậu cố gắng vươn cánh tay lên để chạm vào tay mẹ nhưng vừa đưa lên thì hình ảnh mẹ cậu lại tan biến mất. Cậu hụt hẫng thì định hạ tay xuống thì đột nhiên có một cánh tay mềm mại nắm lấy tay cậu, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại chen lẫn tiếng nấc vang lên bên tai cậu:

- Anh cố lên...tui gọi cấp cứu rồi...cố lên...

Nhưng rồi mí mắt của cậu dần trở nên nặng trĩu, cậu khẽ nhếch mép, miệng lẩm bẩm:

- Hết...rồi...sao?

Chương đầu viết cả tuần nên cũng được in ít chữ, mn đọc mấy chương sau đừng quá thất vọng. ^^<

Bạn đang đọc Bất Tử Huyết Yêu sáng tác bởi Smillevil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Smillevil
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.