Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng hoàng đen đủi

Phiên bản Dịch · 7529 chữ

Cứ nghĩ sáu giới rộng lớn như vậy, Thập Phương hư dã cũng rộng lớn, đi chỗ nào chẳng được lại đi đến Tiên giới. Thần Tiên có ai không khôn ngoan, tư cách đạo đức so với công dân Ma giới thấp hơn. Thực ra nàng ở Tiên giới cũng không khó đoán, Ma thần tỉnh táo lại sẽ cũng nghĩ đến, đáng tiếc mạng nàng đã mất…

Bỗng nhiên phát hiện nàng còn có suy nghĩ, Điền Chân giật mình.

“Vô liêm sỉ!” Tiếng ly trà bị đập nát, cùng với tiếng mắng lạnh lùng của Thủ Nguyệt Vi.

Xác nhận mình còn có ý thức, Điền Chân vui sướng vạn phần, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện, tuy nàng chưa chết nhưng nằm thẳng tắp, mắt không thể mở, miệng miệng không thể nói, cả người không thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy phía dưới thân có cái gì mềm mềm, chắc là đệm giường.

Thủ Nguyêt Vi giận dữ mắng Tiên Hậu: “Long Nữ Thần giới có thể tùy ý hành động trong Tiên Cung, ngươi chấp chưởng hậu cung kiểu gì?”

“Nô tì tưởng nàng là khách, chịu mệnh Thần đế tới, sự tình liên quan tới quan hệ hai giới, nên mới lưu nàng ở lại trong cung, cũng không ngờ nàng sẽ…” Tiên Hậu khóc thút thít.

Thủ Nguyệt Vi hỏi: “Thánh y, thế nào?”

Một giọng nói già nua trả lời: “Nếu thần sở liệu không sai, thì là độc Thạch Đảm, trúng phải độc này toàn thân cứng lại, dần dần mất đi tri giác, bảy ngày sau toàn thân thạch hóa, dần dần…sẽ chết.”

“Có thể có giải pháp?”

“Sáu giới sẽ không.”

Xung quanh yên lặng, Điền Chân vừa dấy lên hy vọng lại tắt. Người ta xuyên qua bao nhiêu vui vẻ, nàng thì xuyên qua bị hai mỹ nam liên tục đá, đầu tiên là chim, lại thành người chim, hiện tại muốn trở thành phi cầm cũng không được mà trở thành người thực vật.

Tiên Hậu cũng thật sự kinh sợ. Vốn tưởng rằng Thần đế muốn ban cho nàng cái chết cho nên mới có thể ngầm đồng ý với Long nữ, không ngờ kết quả lại như vậy. Trước mắt chỉ cần nàng quyết tâm không lưu lại dấu vết, nhưng đối với Thủ Nguyệt Vi chắc không thể xuống tay với ân nhân cứu mạng? Chẳng lẽ ý của Thần đế là….việc xảy ra ở Tiên giới, Tiên giới làm sao thoát được liên quan! Còn đưa nàng trở lại Ma giới, chẳng phải làm cho Tiên giới hứng chịu lửa giận của Ma thần?

Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, quỳ xuống khóc nói: “Là nô tì sơ sẩy, mong bệ hạ trị tội.”

“Thôi, hoàng hậu không cần khóc, là trẫm giận chó đánh mèo ngươi.” Thủ Nguyệt Vi tiếng nói dịu đi một chút, “Ngươi đi ra ngoài đi.”

“Bệ hạ!”

“Trước tiên lui ra.”

Tiên Hậu không dám nhiều lời, rưng rưng mang mọi người đi ra ngoài.

Điền Chân lúc này thật bình tĩnh.

Một lúc sau, tiếng bước chân tới gần, bên người có người ngồi xuống. Sau đó, Thủ Nguyệt Vi mở miệng nói: “Tiểu phượng hoàng, ta quả thật có chút kiêng kị với Ma đế, liên thủ cùng Thần giới để phong ấn hắn, nhưng nếu ta nói việc này ta quả thật không biết ngươi có tin hay không?”

Đức Âm Long nữ đến Tiên giới, hắn cố tình tránh đi, không phải không có trùng hợp, Điền Chân thừa nhận nàng hoài nghi hắn nên cẩn thận lắng nghe hắn nói.

“Ma đế mấy ngày gần đây hành tung bất định, ta nghi hắn đang tìm ngươi, đang dự đoán sớm hay muộn hắn cũng tìm tới Tiên giới, ta lần này ta đi ra ngoài để an bài vài việc cho hắn tưởng ngươi lạc đường ở bên ngoài sáu giới. Thập phương hư dã rộng lớn, nhất thời khó tìm ra chân tướng, hắn kể cả giận chó đánh mèo năm giới còn lại cũng không dám quá phận, ai ngời Thần đế lại biết ngươi ở Tiên giới, xuống tay trước một bước.” thấy hắn nói những câu chân thành, Điền Chân thấy hổ thẹn.

Đi theo Ma thần đại nhân bên người một thời gian, học thói quen khinh thường việc nói dối của vị thần kia, khiến cho nàng giao tiếp với mọi người đều trở không tin tưởng ai, nhưng người đầu tiên nàng hoài nghi lại là hắn dù sớm hiểu rằng hắn khác với Thần đế.

Thủ Nguyệt Vi thở dài, nói: “Tiểu phượng hoàng, ta biết ngươi là không giống như người khác, nhưng ta là thái tử do phụ hoàng chọn ra, kế tục Tiên đế, bảo vệ vinh quang hoàng tộc họ Thủ, không thể thoát thân, duyên phận của ta và ngươi chắc chỉ có thế, ta cũng không muốn ép buộc ngươi làm gì, chỉ muốn giữ ngươi lại bên người thỉnh thoảng trò chuyện, huynh muội tương xứng cũng được, ngờ đâu mang tính mạng của ngươi vào chỗ nguy hiểm?”

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng.

Phát hiện hành vi này có chút ái muội, Điền Chân không hề xấu hổ, chỉ cảm thấy trong ngực từng cơn khó chịu, cả lục giới chỉ có người hiểu nàng đến mức này, kể cả Triều Hoa Quân và Ma thần đại nhân, nếu vị Tiên đế này không bị thân phận ràng buộc, có lẽ hắn mới là thích hợp nhất với nàng.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, chưa có phân phó, nhóm tiên nga không dám tiến vào đốt đèn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Thủ Nguyệt Vi cầm tay nàng lên, nói: “Nay có thể cứu được ngươi, có lẽ chỉ có…”

Điền Chân thấy nóng nảy, nhưng thân thể không thể động đậy, chỉ đổ đầy mồ hôi đầu.

Phát hiện ra phản ứng của nàng, Thủ Nguyệt Vi thản nhiên nói: “Tâm tư của ta không cần che giấu với ngươi, không phong ấn Ma thần là không thể, việc này Thần đế giao ta nên đồng ý, trước mắt đưa ngươi trở về Ma giới, Ma đế nếu cứu ngươi, công ơn này nhất định không nhỏ.”

Điền Chân thấy giận ghê gớm.

“Ngươi không muốn hại hắn.” Thủ Nguyệt Vi dừng một lúc lại nói “Nhưng ma đế quá mạnh, ngay cả công lực của hắn có tổn hại, lục giới cũng chưa chắc có người là đối thủ của hắn, chúng ta chỉ có nắm chắc một nửa. Việc này lại liên quan tới tính mạng của ngươi, ta làm vậy tuy có chút riêng tư nhưng ngoại trừ cách này không có biện pháp nào khác có thể cứu ngươi .”

Hắn tựa hồ giải thích hết những tò mò của Điền Chân, nói tiếp: “Máu trong tim của Phượng vương, có lẽ có hy vọng, nhưng nó liên quan đến vương khí tộc Vũ, Triều Hoa Quân người như thế nào, ngươi cũng rõ ràng, ta viết thư nói chuyện ngươi tới Tiên giới với hắn, định là cho hắn yên tâm việc nhờ vả lần trước, giờ lại rơi vào tay Thần đế, hắn biết mà không phản ứng gì?”

Lúc trước, bởi vì giọt máu đó, Điền Chân đối với Triều Hoa Quân vẫn có chút cảm kích, mãi đến ngày nghe Hoán Thiên Nữ có lai lịch của viên nội đan nàng uống không tầm thường, nàng mới mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản, lại nhớ tới những chi tiết ngày xưa lúc ở chung, phản ứng của hắn lúc ăn xong nội đan, vô tình gặp gỡ Ma thần ở hồ Trung Thiên, hắn vội vàng chạy tới …Giờ mới hiểu hóa ra đều có dụng tâm, nàng càng nghĩ càng thấy lạnh, giờ cũng là duyên cớ này hắn lại muốn nàng quay về bên người Ma thần, để thực hiện được âm mưu.

Thủ Nguyệt Vi buông nàng ra, đứng dậy nói: “Việc này không cho ngươi làm chủ, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi về Ma giới.”

Thân thể bị đau đớn, nhưng không thể nhúc nhích, đầu cũng có cảm giác cứng ngắc, giống như tư duy cũng trở nên trì độn, thêm cảm giác buồn ngủ. Điền Chân tuy rằng biết giờ phút này nên tận lực làm cho bản thân thanh tỉnh, nhưng ý trí có hạn, cuối cùng nàng vẫn nặng nề ngủ.

“Ngọc Đan Oa, thế nào?” Giữa mông lung, một tiếng nói ồ ồ vang ở bên tai.

“Độc tính kỳ lạ, chỉ sợ là độc Thạch Đảm từng nghe nói tới.”

“Vậy… Ngươi xác định?”

“Chín phần.”

“Nàng này xuất thân tộc thần vũ, sau phản bội Thần giới đi theo Ma đế, nay lại ở trên Tiên giới, đáng nhẽ nên đưa về Thần giới xử lý, chứng minh giao tình giữa hai giới, Thủ Nguyệt Vi sao có ý hạ độc thủ với nàng?”

Tiếng tranh cãi ngày càng lớn, ý thức Điền Chân dần dần khôi phục, hai mắt vẫn không mở ra được, chỉ nhờ cảm giác dưới thân nàng như đang nằm trên một cái tháp bằng gỗ, xung quanh là luồng không khí ấm, điều Điền Chân không thoải mái là cảm giác được hơi thở tà ác.

Không phải tiên giới, đây là ở đâu?

Nàng còn đang đoán, chợt nghe một tiếng nói khác vang lên.

“Hậu cung Tiên đế giữ người, nói dễ hơn làm.” Tiếng nói nam tử thực ôn hòa, tràn đầy sức quyến rũ nhưng lại có chút quen tai, “Nàng này cũng là người của Ma đế, mang nàng về chỉ sợ sinh mầm tai vạ.”

Lúc này người nọ hiểu ra, mắng: “Đồ ngu! Trúng kế của Tiên đế!”

“Ngô hoàng tha mạng!” tiếng bọn đầy tớ hô vang

Điền Chân cố gắng lục lọi trí nhớ, cuối cùng nhớ ra tiếng nói kia là của ai, không khỏi thầm kêu không xong, không thể ngờ được hậu cung Tiên giới cũng có kẻ nằm vùng, chính nàng lại bị đưa tới nơi này.

Sau một lúc lâu, tiếng nói ôn hòa kia lại vang lên: “Thôi, việc đã đến nước này, trách hắn cũng vô ích.”

“Ngô hoàng tính xử trí như thế nào?”

“Ma đế rất nhanh sẽ tới cửa.”

“Trúng kế Thủ Nguyệt Vi thế này! Độc này căn bản khó giải, nếu để cho hắn nhìn thấy sự tình sợ phiền toái, không bằng…”

Bốn phía yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi xung quanh, hô hấp Điền Chân khẩn trương lại khó khăn, lúc này biện pháp xử lý tốt nhất có thể là gì? Tốt nhất giết người diệt khẩu, thần không biết quỷ không hay, Ma thần đại nhân tìm không thấy chứng cớ, cũng không dám gây phiền toái.

Người nọ lại có chút đăm chiêu, nói: “Nha đầu kia ta đã gặp, ngày hôm trước Ma đế đích thân tới Kì Nguyệt Thiên Cung lại không đả thương người nào, có lẽ đang đi tìm nàng ta?”

“Ý của Ngô hoàng…”

“Lấy lá Tà Lan, giúp nàng kéo dài tính mạng.”

“Ma đế ngày đó khinh mạn Ngô hoàng, Ngô hoàng vì sao cần khách khí đối với bộ hạ của hắn, đưa lá Tà Lan làm gì, theo ý của thần, giết cho bõ giận!”

“Giết một thị nữ nho nhỏ có thể hết giận, không khỏi xem nhẹ Phủ Thiên Thu ta.” Người nọ nhẹ cười, “Ma đế đến tột cùng có bao nhiêu lần cải tử hồi sinh, thật làm người ta tò mò, nếu Thủ Nguyệt Vi muốn mượn tay ta đưa nàng trả lại Ma giới, cớ sao ta không làm? Đợi cho hắn trả lại ta một chưởng kia mới có thể giải mối hận của ta.”

Nghe đến đó, Điền Chân cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Nàng trúng độc ở Tiên giới, nếu cứ như thế trả về đàm bảo không khỏi chọc giận Ma thần cho nên Thủ Nguyệt Vi cố ý để cho Yêu giới mang nàng ra, chuyển chuyện sang tay Yêu giới, Yêu hoàng Phủ Thiên Thu là dạng người gì, kể cả không có thù cũ thì cường lực của Ma giới cũng làm cho hắn kiêng kị, làm suy yếu thần lực của Ma thần cũng là điều hắn mong muốn. Thủ Nguyệt Vi sớm dự đoán được hắn sẽ không giết nàng mà lựa chọn việc trợ giúp.

Nếu không đoán nhầm, nơi này là hoàng cung Yêu giới La Trung Lăng.

Điền chân còn đang nghĩ có người mở miệng nàng ra.

Một chất lỏng chua sót chảy xuống, trong bụng có một dòng nước ấm dần dần lan tỏa, sự cứng ngắc của thân thể giảm đi rất nhiều, chỉ có phía chân và phần cơ thể phía dưới vẫn không thể động đậy.

Bỗng nhiên, bên tai vẳng tới tiếng bước chân dồn dập.

“Ngô hoàng!” Người kia chắc là sợ hãi, tiếng nói run rẩy bẩm báo “Ma đế… đến đây!”

Yêu hoàng cười nói: “Nhanh như vậy, cũng bớt việc.”

“Ứng đối như thế nào?”

“Bãi giá, nghênh đón Ma đế.”

Mọi người cùng kêu dạ, sau đó Điền Chân cảm thấy có người ôm mình lên, đi ra ngoài.

Bên ngoài La Trung Lăng, gió thổi từng cơn, không khí nặng nề, mang theo cảm giác áp bách quen thuộc, có thể cảm thấy có rất nhiều Yêu binh nhưng không ai dám lên tiếng, cực kỳ im lặng.

Nàng bị ôm, lại biết phía đối diện là Ma thần thì không khỏi bối rối. Lúc trước bị ép phải rời hắn đi, giờ thật sự không muốn trở về. Hắn nhanh như vậy đã tìm tới Yêu giới rõ ràng là có âm mưu rải ra lời đồn cố ý dẫn hắn tới. Dù sao nàng đã trúng độc Thạch Đảm, chống đỡ không bao lâu, nếu chết, kế hoạch của bọn họ sẽ không có tác dụng gì

Yêu hoàng mở miệng trước: “Không biết Ma đế giá lâm, thất lễ.”

Trầm mặc một lúc, phía đối diện vang tới tiếng nói quen thuộc, uy nghiêm mà không khách khí: “Ta nghe thấy lời đồn đãi.”

Điền Chân có thể tưởng tượng tới vị thần này quen phong cách nghiêng mặt, vẫn không kìm được vui sướng, hắn quả nhiên đang tìm nàng, nhưng nếu theo tác phong của hắn, liệu có phải lúc nàng rời đi xúc phạm tới mặt mũi của hắn, giờ hắn muốn bắt về nhận tội thì sao.

Yêu hoàng nghiêm mặt nói: “Đồn đãi là thật, Ma đế chẳng lẽ không hiểu được đạo lý này? Tùy tiện vào cửa không khỏi rất vô lễ.”

“Hử?”

Thần lực mang theo một cơn gió, chúng yêu cuống quít tránh, tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn.

Nghe thấy giọng điệu kênh kiệu của Yêu hoàng, Điền Chân liền đoán ngay được kết quả, đây chính là dạy dỗ sơ qua, coi thường việc ra tay. Vị thần này là có một không hai, chạy tới cửa nhà ngươi, ngươi phải thức thời tránh sang một bên, ngươi nhận thua hắn sẽ giảng chút đạo lý, còn cứng rắn đối đầu hắn liền trực tiếp bạo lực kẻ đứng đầu, loại “”Phàm thần tiểu yêu” dám tự cao tự đại trước mặt hắn, tự gánh lấy hậu quả.

Chưởng phong đập vào mặt, người ôm nàng không lui một bước, lực lượng khủng bố bỗng nhiên biến mất.

Điền Chân âm thầm cười khổ.

Không ngoài dự đoán, Yêu hoàng ra vẻ hiểu rõ, cười nói: “Vị cô nương này nói vậy chính là người Ma đế muốn tìm.”

Hai con mắt Ma thần híp lại: “Áp chế ta sao?”

“Ma đế hiểu lầm, Ma, Yêu là cùng một đường, nào dám có ý áp chế.” Thái độ của Yêu hoàng chuyển sang vẻ hòa hảo, hào hoa phong nhã nói, “Ngày hôm trước, hạ bộ của ta phát hiện nàng ở Tiên giới, thấy nàng thân mang kỳ độc, hấp hối, định mang nàng về cứu trị, thế nhưng độc này hiếm thấy, dùng đủ loại linh dược đều vô dụng, giờ ta chỉ có thể lấy lá Tà Lan miễn cưỡng kéo dài tính mạng cho nàng.”

Lời của Yêu hoàng nửa thật nửa giả, vị thần này cũng không hồ đồ, Điền Chân đối với chuyện sắp phát sinh chỉ muốn bản thân nàng chết đi cho xong

Ma thần quả nhiên nói: “Ta muốn đưa nàng đi.”

Yêu hoàng nói: “Đang định trả lại.”

Tiếp theo, Điền Chân thấy mình bị chuyển tới một cánh tay khác, phát hiện người này không phải là Ma thần không khỏi có chút thất vọng nho nhỏ.

Ma thần nói: “Tình này của ngươi, ta sẽ nhớ.”

Câu nói này thật khách khí, Yêu hoàng không dám quá phận, chắp tay nói: “Không tiễn, mời.”

Xung quanh lại không có động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai, Điền Chân cảm nhận thấy hơi thở âm tà dần dần nhạt đi, chắc đã ra khỏi La Trung Lăng.

“Bệ hạ cứ như vậy buông tha Yêu giới?” Tiếng nói căm giận có vài phần cáo mượn oai hùm.

Điền Chân giới mới biết người đang ôm nàng là Cửu Tử Thương.

“Tổn thương cấp dưới của ta, Yêu giới nhát gan không dám” Ma thần trầm ngâm nói, “Là ai hạ độc còn khó nói, tạm không truy cứu, trước về Ma giới.”

Trên đường đi, Điền Chân lúc thì mê man, lúc thì tỉnh táo, hiệu quả của lá Tà Lan dần dần biến mất, cảm giác cứng ngắc lại bắt đầu lan tỏa, thấy tình trạng nàng càng ngày càng không ổn, Ma thần và Cửu Tử Thương đi ngày đi đêm, với tốc độ nhanh nhất chạy về Ma giới. Chúng mà nghe thấy tin tức chạy lại thăm hỏi. Ma thần trước hạ lệnh cho Cửu Tử Thương đưa nàng tới tẩm điện, chúng ma tuy có lòng, nhưng sức lực có hạn, chỉ đứng ở bậc thang tẩm điện quan sát từ xa.

Một mình đi theo lãnh đạo cao nhất ra ngoài nhiệm vụ, lại sợ vị lãnh đạo vẫn giỏi giang chế tạo vật hi sinh, dọc đường đi tinh thần của Cửu Tử Thương cực kỳ khẩn trường, luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ bị mắc lỗi. Giờ đây hắn làm sao dám ở lâu, vội vàng thả Điền Chân nằm trên tháp, kêu hai tiếng “Nữ chim “, thở dài một hơi liền nhanh chạy đi.

Điền Chân cuối cùng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người cứng ngắc chết lặng, thấy khó chịu, hai chân hai tay đều đã mất đi tri giác.

Lát sau, có một bàn tay nhỏ bé véo lên mặt nàng.

“Này, ngươi sao lại thành như thế này?” Tiếng nói không vang dội như bình thường mà nhẹ nhàng, thêm chút bất an.

Điền Chân trong lòng ấm áp.

Tiểu quỷ còn là được rồi, nghe Tiên Hậu nói hắn bị Xá Thiên trọng thương, chắc giờ khỏi hẳn đi?

Đang nghĩ, miệng đã bị mở ra, một cái gì đó mềm mềm nhét vào mồm, không chờ nàng kịp phản ứng, vật này như còn sống, mấp máy, chui xuống yết hầu.

Sâu? Tiểu tử hư hỏng, cho rằng lão nương là chim đâu!

“Đây là sâu hiểu lời, ngươi cho rằng ai cũng được ăn sao.” Lộ Tiểu Tàn thở phì phì nói: “Ta thật vất vả mới tìm được một con, liền cho ngươi dùng, ngươi còn mắng ta!”

Sâu hiểu lời? Điền Chân chuyển sang kinh ngạc.

Lộ Tiểu Tàn giống như hiểu được lòng nàng, giải thích: “Đúng vậy, nó chơi tốt lắm, ta để lại một chút máu của nó, lại cho ngươi ăn, ngươi muốn nói cái gì ta đều hiểu được.”

Quả nhiên là con giun trong bụng, thế này mới gọi là công nghệ cao chứ, Điền Chân từ lúc bị trúng độc tới nay không thể nói chuyện không thể động đậy, giống như người thực vật, thập phần buồn khổ nhàm chán, nay hiếm khi được trao đổi giao tiếp với người khác, tinh thần không khỏi hào hứng lên, hỏi hắn: “Thương thế của ngươi khỏi chưa?”

Lộ Tiểu Tàn hừ một tiếng, căm giận nói: “Chim đại bàng thật ngốc, nếu không phải do người rắn kia ta mới sẽ không bị thương.”

Tiểu tử kia còn không chịu thua, Điền Chân thấy vui vẻ: “Sau này không phải là nàng buông tha cho ngươi đâu.”

“Không phải nàng ta, là phụ hoàng cứu ta.” Giọng điệu của Tiểu tử có vẻ mất tự nhiên.

Điền Chân giật mình: “Là phụ hoàng ngươi?”

“Ngươi không có cánh trở nên đẹp hơn, phụ hoàng nghe lời ngươi nói, thật sự tới cứu ta.” Lộ Tiểu Tàn nói thầm: “Nhưng ngươi sao lại lặng lẽ bỏ đi, giờ thành như thế nào, làm sao bây giờ?”

Cứ tưởng rằng là do Hoán Thiên Nữ, không ngờ rằng Ma thần tự đi, Điền Chân hối hận không thôi. Vô số tiền lệ nói cho chúng ta biết, có dỗi thì cuối cùng chịu thiệt luôn là bản thân, con bị thương nặng, Ma thần đương nhiên muốn cứu, nếu chính nàng cứ ở núi Kiều chờ thêm vài ngày, không thể nào chịu hậu quả này, đúng là tự làm tự chịu.

“Ta biết, là nàng đuổi ngươi đi!” Lộ tiểu tàn giận dữ.

Tâm tư bị hắn đọc ra, Điền Chân có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tà ác của tiểu tử kia, sợ hắn chống lại Hoán Thiên Nữ sẽ chịu thiệt, vội cảnh cáo: “Không được lại sinh sự, nếu không, không ai có thể cứu được ngươi!”

Lộ Tiểu Tàn không có tiếp tục đề tài này, có chút vui sướng khi người khác gặp họa, kể tiếp: “Phụ hoàng chữa khỏi cho ta, liền đi ra ngoài tìm ngươi, cũng chưa buồn để ý tới nàng, ngươi đừng sợ, phụ hoàng vô địch sáu giới, khẳng định có thể chửa khỏi cho ngươi.”

Điền Chân cười khổ.

Chữa khỏi cho nàng? Một đống người đang chờ hắn trị thương đâu, nàng thật không muốn bị toàn bộ người Ma giới coi là họa thủy.

“Phụ hoàng.” Giọng điệu Lộ Tiểu Tàn bỗng nhiên trở nên cung kính.

Đến khi Điền Chân lấy lại tinh thần. không khí trong điện đã muốn thay đổi.

“Con ta, lầm bầm lầu bầu cái gì?”

“Ta đang nói chuyện với nàng.” Lộ Tiểu Tàn thành thật đáp: “Ta cho nàng ăn sâu hiểu lời.”

Ma thần hiển nhiên cũng biết sâu hiểu lời, hỏi: “Nàng có gì nói muốn?”

Lộ tiểu Tàn nhìn Điền Chân, chần chờ: “Nàng…”

Thấy hắn không chịu nói, Điền Chân sốt ruột, bẫy này thật dễ dàng nhận ra, vị thần này phỏng chừng đoán được nhưng cũng muốn nàng tỏ rõ thái độ cho hắn biết, rằng nàng cũng không trách hắn.

“Con ta?”

“Nàng mất hứng, nói phụ hoàng không chịu ôm nàng.”

Trong điện không khí lại thay đổi, Điền Chân ứa ra mồ hôi lạnh, con sâu hư hỏng, vừa rồi chỉ tùy tiện oán hận mấy câu, thế mà bị nó đọc thấy.

Từ ngày nàng xuất hiện, uy nghiêm cùng mặt mũi của vị thần này đều chỉ là mây bay, Ma thần một lần nữa mở miệng: “Ta muốn xem thương thế của nàng, ngươi trước tiên lui ra.”

Lộ Tiểu Tàn đáp dạ.

Điền Chân chút nữa chết ngất, chớ đi, trong bụng nàng còn có con sâu đâu.!

Đọc được lòng nàng, Lộ Tiểu Tàn an ủi nói: “Lấy máu mà sống, nó sắp chết rồi, ăn không có việc gì.” Nói xong hành lễ với Ma thần, lui xuống.

“Đăng đăng đăng”, tiếng bước chân biến mất, Điền Chân nhịn xuống cảm giác nôn mửa, trong đầu run run mặc niệm, đây không phải là sâu, đây là cao lòng trắng trứng…

Trong điện lại yên lặng, một lúc sau, tiếng nói của Ma thần mới vang lên

“Phượng hoàng lắm lời lại bốc đồng, giờ không nói được, nhất định khó chịu.”

Hắn thật hiểu nàng, mấy ngày ở trạng thái thực vật nàng đã cảm thấy không thể chịu được, nghe vậy càng không biết hình dung tâm tình của mình lúc này, nàng cũng hiểu Lộ Tiểu Tàn là muốn cứu nàng, không thể trách cứ, chỉ biết may mắn là vị trí của nàng cũng có chút quan trọng trong lòng hắn, loại độc này hắn cũng không phải không giải được…

Bên tai lại không có thêm chút động tĩnh nào, không khí hắc ám quen thuộc lại dần dần tới gần, cả người nàng bị bao phủ trong đó.

Cảm nhận được hắn đứng ở phía trước cửa sổ, Điền Chân mơ hồ có chút mong chờ.

Trước mắt nếu thấy người biến thành đá, nếu là người bình thưởng phải biểu hiện giống như Thủ Nguyệt Vi, sờ sờ mặt nàng, nói chút lời ôn nhu an ủi, ví dụ như “Có ta ở đây, đừng sợ” hoặc linh tinh gì đó, nhằm chút an ủi.

Thế nhưng cả ngày sắp qua, người kia vẫn không có động tác nào

Là nàng tự đa tình?

Điền Chân đang bắt đầu thất vọng, phiền muộn, chợt thấy phía ngực trái nặng xuống.

Người không chủ động, giờ lại chủ động không giống người thường, tâm sự của Điền Chân giờ phú này không phải chỉ là tim đập “dồn dập” mà phải là hình dung như máy kéo kêu vang “”Rầm rầm”.

Bàn tay của hắn đặt lên ngực trái của nàng, để yên thật lâu.

Trong điện lâm vào yên lặng quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng tim nàng đập kịch liệt.

Mặt Điền Chân nóng vô cùng, hô hấp cũng khó khăn, nàng thấy thật may là bản thân đang ở trạng thái thực vật, ít nhất không phải đối mặt với hoàn cảnh xấu hổ này.

Bàn tay kia bắt đầu di chuyển, mơ trớn, cực thoải mái.

Bởi vì trúng độc, tốc độ máu của Điền Chân vốn cực thong thả, giờ phút này bởi vì quá gấp rút mà chảy cấp tốc như động cơ, thân thể dần dần nóng lên, cảm giác chết lặng giảm đi rất nhiều.

“Hừm?” Ma thần có chút đăm chiêu, thu tay lại thủ nói: “Độc Thạch Đảm, có thể cứu được.”

Thấy giọng hắn không chút dị thường, Điền Chân cuối cùng tỉnh ngộ, hóa ra hắn đang thử độc tính mà thôi. Tư tưởng gì mà nàng hiểu lầm Ma thần đại nhân chính trực lại giậu đổ bìm leo, rất không nên

Lại nghĩ tới phản ứng của mình chắc chắn bị hắn phát hiện, Điền Chân hận không thể đập đầu mà chết.

Ma thần quả nhiên nói: “Như vậy, có thoải mái hơn không?”

Lát sau, một lọn tóc dài chạm vào cần cổ nàng, có thể cảm nhận thấy hắn đang chậm rãi cúi người xuống, tay chạm vào đầu vai nàng, đó là động tác muốn ôm nàng.

Toàn thân máu lại sôi trào, Điền Chân vô cùng kinh hỉ.

Nàng chủ động dây dưa hắn hồi lâu, đến giờ cuối cùng cũng được đáp lại, hoặc có thể hắn cảm động với tấm chân tình của nàng, được rồi, lúc này không nên yêu cầu gì nhiều, trước khi chết được hắn ôm là cũng thỏa mãn rồi.

Ai ngờ ngay sau đó, cánh tay kia lại rút về.

“Ngươi đã trở về .”

“Tây điện hạ.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở trước tháp, Điền Chân có thể tưởng tượng được vẻ mặt nàng ta tái nhợt, lợi dụng Lộ Tiểu Tàn để áp chế nàng, vất vả mãi mới đuổi được nàng ra khỏi Ma cung, ai ngờ thời gian không lâu đã thấy nàng trở lại, lại ở bộ dáng này, thật sự xin lỗi.

Giọng điệu Hoán Thiên Nữ có vẻ bình tĩnh: “Cửu Tử Thương nói nàng hôn mê bất tỉnh, không biết thế nào?’

Điền Chân nghe vậy vừa cảm kích lại vừa bất đắc dĩ, có vẻ Cửu Tử Thương cũng không đem chân tướng trúng độc nói ra cho nàng ta, thật nghĩa khí, tuy nhiên đây chắc do Lộ Tiểu Tàn an bài, chúng ma không nên nói cho nàng ta tin tức của nàng.

Ma Thần cũng không giải thích nhiều: “Cần tĩnh dưỡng.”

Hoán Thiên nữ nói: ‘Vậy, điện hạ giao nàng cho ta chiếu cố đi.”

“Ta sẽ bảo tiểu Tàn chiếu cố nàng, tẩm điện đã hoàn thành, ngươi nên chuyển qua đó.”

“Điện hạ không tin ta?”

“Ngươi lo lắng nhiều.” Ma thần nói: “Ta chỉ cho rằng, mâu thuẫn của nàng với ngươi khó có thể hóa giải, nàng sẽ không tin ngươi.”

Hoán Thiên Nữ không kiên trì, cáo lui rời đi.

Cho dù nàng ta thật sự có ý tốt, nàng vẫn cảm thấy rời xa nàng ta mới an toàn. Điền Chân thả lỏng, ước chừng do độc tính lại phát tác, nàng mê man trôi vào giấc ngủ.

Mơ hồ, không biết thời gian, giống như tỉnh lại trong giấc mộng, có một đôi tay đang ôm lấy nàng, quen thuộc và xa lạ, làm cho người ta thấy yên tâm, chỉ muốn cứ mãi như vậy.

Điền Chân bị tỉnh lại, là bị người ta đập cho tỉnh.

Không phải ôm ấp trong mộng, dưới thân có một chiếc giường.

“Không biết đã tỉnh chưa?.” Có người đang kéo lỗ tai nàng, vừa kéo vừa nói thầm “Độc Thạch đảm thật lợi hại, đau như vậy, hẳn phải tỉnh chứ?’

Tiểu hỗn đản! Điền Chân khóc không ra nước mắt.

Lúc sau, Lộ Tiểu Tàn cẩn thẩn lấy cái gì đó cho vào miệng nàng, ghé sát vào tai nàng dặn dò: “Này, đây là độc, không được ăn.”

Độc? Điền Chân bị dọa nhảy dựng, hắn muốn làm cái gì?

“Nữ rắn đến đây, sắp có kịch vui .”

Một tiếng gió vù vù thổi qua, bên cạnh không còn động tĩnh, xem ra tiểu tử kia đã chạy đi. Điền Chân còn chưa hiểu chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

Hoán Thiên Nữ đi đến trước tháp, lẳng lặng nhìn nàng, không thấy làm gì

Nàng tới làm cái gì? Điền Chân khẩn trương.

Cuối cùng, Hoán Thiên nữ khẽ thở dài: “Chẳng lẽ thật là thiên ý?”

Nghe được hai chữ “Thiên ý”, Lòng Điền Chân lạnh xuống.

Từ khi gia nhập Ma giới, Vị thần vô địch này liên tiếp bị thương, vận mệnh kỳ thật đã làm cho hai người sớm liên hệ với nhau. Nàng vì hắn dùng chưởng lực ép độc mà trọng thương, nhờ đó được một giọt máu trong tim của Phượng Vương, tăng tu vi ngàn năm, vừa vặn lại uống lầm một viên nội đan không rõ nguồn gốc, về lời tiên đoán tộc Thần vũ, Triều Hoa Quân cực kỳ quan tâm, cạm bẫy trước mắt lúc này chẳng lẽ chính là…

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, chỉ do trùng hợp.

Điền Chân ở trong lòng tự cười hai tiếng “Ha ha”, bắt buộc bản thân mình không được suy nghĩ nhiều.

Hoán Thiên nữ nói: “Ngày đó lúc ta đuổi tới, Tây điện hạ đã cứu Tiểu thiên vương đi trước, chứng tỏ tầm quan trọng của ngươi.”

Lời này có được coi là giải thích? Điền Chân có chút ngạc nhiên, nàng kia đang nói nàng giữ lời còn Điền Chân đáp ứng rời đi lại quay về, cũng không phải nàng cố ý sai lời, chỉ có điều quá nhiều biến cố xảy ra.

“Đây là độc Thạch đảm, hắn giấu diếm đối với ta.” Hoán Thiên nữ nói, “Phượng hoàng tộc Vũ, ta quả không muốn giết ngươi, nhưng sự tồn tại của ngươi sẽ nguy hiểm với hắn.”

Điền Chân không hề phẫn nộ.

Nàng ta tuy làm việc gì, có chút cá nhân nhưng cũng thật lòng, tình huống trước mắt nàng mà chết cũng tốt.

Hoán Thiên nữ trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ta chưa bao giờ ra tay giết người, nếu không cũng không phải đợi tới bây giờ.”

Giờ phút này còn muốn nương tay, Điền Chân cười khổ.

Hoán Thiên Nữ nở nụ cười: “Cho dù lúc này ta có quyết tâm, cũng không có cơ hội .”

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Điền Chân không phải kẻ ngốc, đã hiểu sự tình không ổn, bản thân nàng không thể ngăm cản chỉ đành thở dài.

“Hoán Thiên nữ.”

“Tây điện hạ trở về nhanh vậy.”

“Là ta sợ nàng không ổn, kêu phụ hoàng quay về nhìn xem.” Tiếng nói của Lộ Tiểu Tàn.

Điền Chân càng xác định lời dự đoán lúc trước, đau đầu vô kể.

Hoán Thiên Nữ mỉm cười nói: “Ta biết là ngươi.”

Giọng điệu Lộ Tiểu Tàn ra vẻ ngây thơ vô tội: “Đúng nha, ta thực lo lắng cho nương của ta.”

Hoán Thiên nữ không nói.

Ma thần cuối cùng mở miệng: “Con ta không được nói bậy.”

Lộ Tiểu Tàn nhỏ giọng nói: “Nàng thật sự không ổn, ta kéo lỗ tai nàng cũng không thấy nàng tỉnh.”

Hai con mắt của Ma thần khẽ nhúc nhích, phát hiện thấy dị thường, lập tức đi tới trước tháp, tay trái nhanh chóng sờ lên yết hầu của nàng, vận thần công, một luồng ánh sáng bạc lóe ra.

Sau một lúc lâu, hắn thu tay lại, từ môi Điền Chân lấy ra một giọt chất lỏng đưa lên xem xét.

Lộ Tiểu Tàn ra vẻ khó hiểu, tiến lên hỏi: “Đây là cái gì?”

“Nọc độc rắn.” Hào quang hiện lên, nọc độc ở đầu ngón tay biến mất, Ma thần từ từ quay người lại.

Hoán Thiên nữ nói: “Là nọc độc của tiểu Màu.”

Ma thần lên tiếng “Ừ”.

Lộ Tiểu Tàn ra vẻ hoảng sợ nói: “Tiểu Màu sao lại muốn hại nàng.?”

Rắn đương nhiên sẽ không vô cớ giết người, rõ ràng chính là mưu sát chưa thành, thiết kế cao minh, thời gian vừa vặn, kẻ dám vào ra tẩm điện Ma thần chỉ có vài người, ngoài chủ nhân rắn thần, có thể còn ai?

Hoán Thiên nữ cũng không biện bạch cho bản thân.

Trong lúc này, trong điện không có ai mở miệng, không khí lâm vào trầm mặc, chỉ có trong lòng Điền Chân nóng như lửa đốt.

Tiểu tử này bản sự không nhỏ, có thể lấy được nọc độc của thần xà, giờ này nhân chứng vật chứng đều có, đổi thành người khác chỉ sợ sẽ tin.

Vấn đề lớn nhất là trước mặt không phải người khác.

Tiểu tử xấu xa, lá gan quá lớn, dảm tự biên tự diễn tiết mục này, không biết tuy phụ hoàng ngươi ngoài mặt ra vẻ ưa thích bạo lực, kỳ thật cái gì cũng hiểu hết, còn thông minh hơn ngươi! Hoán Thiên nữ theo hắn bao lâu, ngươi lại có bao nhiêu hoa chiêu, hắn còn không hiểu biết?

Tuy mắng vậy lại nghĩ tiểu tử kia chỉ làm vậy chủ yếu do thay nàng báo thù, Điền Chân cảm động, muốn xin hộ lại không nói ra lời, chỉ ứa ra mồ hôi.

Hắn là sát thần, bản chất là coi trọng đạo đức, lần trước Lộ Tiểu Tàn dùng kế làm tổn thương Xá Thiên thoát chết, hắn đã ra tay nặng như thế, giờ trước mặt hãm hại Hoán Thiên Nữ, hậu quả…

Dài dòng chờ đợi, không khí khẩn trương, lại chưa thấy sát khí, vừa làm người ta nghi hoặc vừa thêm lo lắng.

Là không chấp hay là sự êm dịu trước bão táp?

Cuối cùng —

“Con ta ra ngoài, tái phạm sẽ không buông tha.”

Một câu, nói ra hết thảy. Lộ Tiểu Tàn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không dám nói thêm câu nào, yên lặng lui ra ngoài.

Hắn cuối cùng không tra cứu? Điền Chân âm thầm may mắn, chắc tình thương cha bùng nổ nha, chắc là tình thương cha bùng nổ thật…

Đợi cho Lộ Tiểu Tàn rời đi, Ma thần mới nghiêng mặt nhìn về phía Hoán Thiên Nữ: “Là con ta sai.”

“Là ta muốn đúc lại hắn, hắn hận ta như vậy cũng phải.” Hoán Thiên nữ cúi mặt mỉm cười: “Được điện hạ tín nhiệm, làm cho ta thật cao hứng .”

“Đây cũng không phải lý do ta tha thứ cho hắn.” Ma thần nói: “Ngươi làm cho phượng hoàng rời đi, khiến nàng trúng độc, tính mạng bị đe dọa, ta không muốn lại phạt Tiểu Tàn, làm nàng lo lắng.”

Ngàn vạn lần không tưởng được hắn ngay cả cái này cũng biết, không chỉ Hoán Thiên nữ sửng sốt, Điền Chân cũng giật mình. Nghe ra đại thần nói như vậy lộ hẳn ý muốn bảo vệ nàng, đó là lý do bỏ qua cho Lộ Tiểu Tàn?

Hoán Thiên Nữ khuôn mặt trắng bệch, sau một lúc hạ giọng hỏi: “Điện hạ vì sao không sớm bóc trần?”

Ma thần thu hồi tầm mắt nói: “Không muốn phá, là do ngươi có lòng, nói toạc ra là không muốn cho ngươi lại phạm sai lầm.”

“Điện hạ trực tiếp như vậy.” Hoán thiên nữ nhìn hắn, “Vậy, Điện hạ quyết định cứu nàng?”

Ma thần nói: “Công lực của ta, không sợ độc này.”

Hoán Thiên Nữ trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Nếu là người khác trúng độc, điện hạ sẽ cứu sao?”

Ma thần không có trả lời ngay: “Ta biết thiên ý.”

“Ý của điện hạ, ta…hiểu được, nàng biến thành như vậy là do ta tạo nên, ta nguyện ý thay cho điện hạ cứu nàng.”

“Công lực không đủ, chỉ làm hại thân.” Ma thần nói: “Nàng sẽ tha thứ cho ngươi.”

“Phải không?” Hoán Thiên nữ cười nhẹ, tiếng cười có vẻ thê lương “Điện hạ xác định như vậy …”

Bởi vì hắn hiểu biết nàng, Điền Chân xúc động, hiểu rõ nàng rơi vào hoàn cảnh này nên hắn áy náy, hoặc hắn không muốn nàng chịu ân tình lớn với nàng ta.

Đúng lúc này, ngoài điện bỗng vang lên tiếng nói của Lộ Băng Hà.

“Phụ hoàng.”

Được cho phép, Lộ Băng Hà bước nhanh vào trong điện, quì một gối, hai tay trình lên một bình sứ: “Thần vương Vũ tộc Triều Hoa Quân sai người đưa tới, nói phụ hoàng nhìn sẽ hiểu.”

Ma thần không tỏ vẻ gì.

Không cần xem cũng hiểu! Điền Chân vừa ngạc nhiên vừa muốn cười to xúc động – Thần đế ngàn vạn lần tính lại không ngờ lãnh đạo cũ lại muốn cứu người, lão nương cho các ngươi xem cái gì gọi là “Thiên ý” !

“Thần vương tộc Vũ?” Hoán Thiên Nữ như nghĩ ra điều gì, thử hỏi: “Hay là bên trong…”

Ma thần nói: “Độc Thạch đảm, máu trong tim Phượng Vương không giải được.”

Hoán Thiên nữ tiến lên hai bước nói: “Nhưng có nó tương trợ, điện hạ sẽ không…”

“Phượng hoàng sẵn sàng góp sức cho ta, sẽ không quan hệ gì tới Thần giới” Ma thần cắt dứt lời nàng “Trả lại cho hắn.”

Trả lại? Điền Chân chút nữa thì bạo phát, đang mừng rỡ chuyển sang giận dữ, mấy khi người ta có lương tâm đưa thuốc đến, ngươi còn mang trả lại? Ngươi dám trả lại?

Điền Chân không phải mềm lòng, nàng chỉ nghĩ nếu không phải Triều Hoa Quân tiết lộ tin nàng ở Tiên giới cho vị hôn thê, nàng làm sao sa vào độc này? Lại phát hiện ân tình của hắn không phải đơn thuần, một chút máu trong tim của hắn chỉ chứng minh hắn không hẳn là vô tình thôi.

Lộ Băng Hà nói: “Phụ hoàng, việc này nên bàn bạc kỹ hơn.”

Ma thần nâng tay.

Lộ Băng Hà không nói nhiều lời, đứng dậy đi ra khỏi điện.

Ma thần nhìn về phía Hoán Thiên nữ: “Ngươi cũng lui ra.”

Hoán thiên nữ cúi đầu lên tiếng “Dạ”, xoay người biến mất.

Trong điện không có người thừa, Ma thần lúc này mới chuyển tới người bị thương: “Phượng hoàng.”

Với sự tự phụ của hắn, Điền Chân không còn cách nào khác. Nếu còn hoạt động được, động tác của nàng chắc sẽ là nhảy dựng lên mà lay hắn – ơi thần ơi! Trước mắt đường quang ngươi không đi, lại cứ đi vào bụi rậm, đời này ngươi chế tạo không biết bao nhiêu vật hi sinh vô tội, đến lúc quan trọng bị kẻ khác ám toán ngươi lại nói về nhân phẩm…

“Không cần lo lắng, cứu ngươi, ta chỉ cần tiện tay.”

Đồ ngốc, ngươi cho ta ân lớn, lão nương ta cũng không cảm động đâu!

“Cấp dưới của ta, không cần nợ ân tình của phàm thần.”

Điền Chân thở dài trong lòng.

Được rồi, tùy ngươi muốn làm gì thì làm, nghe giọng điệu của Hoán Thiên nữ chỉ sợ hai chữ “tiện tay” không phải là đơn giản như vậy.

Một lực lượng kỳ dị bao quanh toàn thân, không đủ nhu hòa, có chút khủng bố khó thể chấp nhận, kèm theo hơi lo lắng, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, thân thể nằm dưới nước suối, nhộn nhạo, máu lưu động, cảm giác cứng ngắc…

——— ————

Mạc Vũ Thiên cung, lá ngô đồng rụng khắp nơi.

Triều Hoa Quân đi trên hành lang, hai hàng lông mày nhíu lại, thần sắc rõ ràng không thoải mái, Đức Âm Long Nữ đi bên cạnh, cúi đầu không nói.

“Y y, sao phải làm như vậy?”

“Ta vì sao làm như vậy, ngươi không phải không biết?”

“Năm đó, mặc dù ngươi tuy hứng cũng chưa bao giờ thay ta làm việc.”

“Giờ ta thay ngươi làm việc làm cho ngươi thất vọng?” Đôi mắt Long nữ đỏ lên, nhìn thẳng vào hắn “Một con phượng hoàng tầm thường, quan trọng hơn so với lòng tin của Thần đế với ngươi? Ngươi vì nàng trách cứ ta?”

Triều Hoa Quân lắc đầu nói: “Chuyện của nàng, ta vẫn không nói với ngươi, là sơ sảy của ta, ta cho rằng ngươi sẽ hiểu.”

“Mỗi khi lấy cớ kéo dài hôn kỳ, ta còn không rõ, chẳng nhẽ là kẻ ngốc?”

“Y y!”

“Bệ hạ tin ngươi, ngươi lại luôn lừa hắn” Long nữ cắt dứt lời hắn “Tin nàng ở Tiên giới, ngươi cho là ngươi không nói, bệ hạ sẽ không biết? Chúng ta an bài người ở Tiên giới để làm cái gì? Thần hậu nương nương cho phép ta tới nói riêng với ngươi, quả nhiên là ngươi biết, ta đem việc này báo cho Thần đế bệ hạ dưới danh nghĩa của ngươi, cầu bệ hạ chỉ định ta mà không chỉ định ngươi, nàng rồi sẽ không oán hận ngươi, ta làm vậy là vì cái gì? Giờ tất cả mọi người đều bảo ta ghen tị, ra tay ghê ghớm, ta không có thể diện sao?”

Triều Hoa Quân trầm mặc một lát, đỡ lấy tay nàng: “Là ta nặng lời, ngươi…”

“Ta chỉ là không ngờ ngươi vì bảo vệ nàng, để xảy ra tình trạng này.” Long nữ rưng rưng khóc, đẩy hắn ra bước đi.

Nhìn theo bóng nàng biến mất trước cửa vườn, Triều Hoa Quân muốn nói lại thôi, vừa lúc đó Nghi Trượng Vũ Tiêu bước nhanh tới, tới bên cạnh hắn thì dừng lại.

“Vương.”

“Thế nào?”

Vũ Tiêu hai tay dâng bình sứ lên: “Không ngoài dự đoán của Vương, Ma đế sai người trả lại.”

Triều Hoa Quân tiếp nhận bình sứ để vào trong tay áo: “Hắn luôn tự phụ.”

Vũ Tiêu nói: “Theo như lời Vương nói, Ma đế sẽ lấy thiên nguyên thần quang cứu trí, công lực sẽ có tổn hại, là cơ hội tốt cho chúng ta, tiểu hoàng nhi biết Vương từng lấy máu trong tim đem tặng, cũng sẽ không oán Vương, Vương liệu sự như thần, quả nhiên cao minh.”

Triều Hoa Quân không nói thêm câu nào, ra hiệu bảo hắn lui ra, bản thân đứng lẳng lặng ở đó một lúc lâu, chậm rãi đi vào phòng.

Bạn đang đọc Tiểu Hoàng Không Phải Tiên của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.