Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Che Chở Ngươi Một Đời, Ngươi Bên Ta Một Kiếp

Phiên bản Dịch · 1751 chữ

Đi vào Phượng Hoàng Sơn, đập vào mắt là thân cây của một cây ngô đồng cao to mà thẳng tắp giang ra rắn chắc hữu lực, cành lá rậm rạp kia của nó còn cất giữ hơi thở của mùa xuân. Bên cạnh là một dòng sông nhỏ xuyên qua rừng cây quanh co khúc khuỷu chảy về phía phương xa.

Phượng Noãn Noãn bị tiếng dòng suối đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, chạm vào mí mắt chính là móng vuốt của một con vật lông xù. Phượng Noãn Noãn cả kinh, chuẩn bị đứng dậy.

Trời ạ! Tình huống gì thế này? Chỉ là ngủ một giấc thôi mà khi tỉnh ngủ lại ở một nơi xa lạ như này, còn thêm móng vuốt của một con vật kỳ quái nữa. Không đúng, hẳn là tay của nàng rõ ràng là đã biến thành móng vuốt của động vật, hơn nữa nàng còn là tứ chi hướng đất.

"Cửu Vĩ Hồ?" Một đạo thanh âm lạnh nhạt xông vào lỗ tai của Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu, đó là dung nhan như thế nào a! Mày kiếm đen nhánh phối với một đôi mắt tinh, bạc môi mím lộ ra một tia bạc tình, hắn mặc áo bào gấm màu đen, trong áo lộ ra đường viền màu bạc chạm khắc hình hoa dâm bụt, thắt lưng buộc đai ngọc, một thân đế vương khí độ, khiến người ta trông thấy mà khiếp sợ.

"Chi, chi. . ." Phượng Noãn Noãn hoảng sợ vội vàng che miệng, nàng làm sao lại phát sinh thanh âm kỳ quái như vậy.

Mặc Cảnh Diệp nhìn vật nhỏ ngốc manh trong tay, điểm vào đầu nó một cái: "Vật nhỏ cùng bản vương hồi phủ, được không?"

Thì ra hắn là một Vương gia a! Phượng Noãn Noãn nghĩ thầm người khác xuyên qua đều là cao phối nữ chủ, mà nàng lại thấp phối thành như vậy. Giơ móng vuốt nhìn một chút, mình hiện tại là một con hồ ly.

Phượng Noãn Noãn cọ cọ tay của nam tử, tỏ ý cam tâm tình nguyện đi cùng hắn. Hiện tại, nàng còn chưa quen với cuộc sống ở nơi đây, tìm Vương gia làm nơi nương tựa là một quyết định rất sáng suốt, đi theo hắn thì không cần lo lắng không có ăn, không có chỗ ở. Về phần trở về cuộc sống trước đây có cơ hội rồi hãy nói! Mình hiện tại cũng không biết đây là nơi nào, còn thêm bộ dạng quỷ quái của mình nữa, vẫn là từ từ suy nghĩ xem làm thế nào để biến lại thành người thì thiết thực hơn.

Mặc Cảnh Diệp tâm tình rất tốt đem nó ôm vào trong ngực, mang theo nó bay lên.

Đây chính là khinh công? Thật là lợi hại, Phượng Noãn Noãn một hồi dùng móng vuốt che mắt, một hồi lại buông xuống. Lặp đi lặp lại như vậy, rốt cục cũng ngừng lại, trong lòng nhịn không được oán giận: Không biết bay chậm một chút sao! Mạng nhỏ cũng sợ không còn nữa.

"Vương gia, ngài trở về rồi." Thanh Phong cung kính ôm quyền.

"Đi tìm Hoàn Nhan đến đây." Mặc Cảnh Diệp để lại một câu liền mất dạng.

Thanh Phong cho là Vương gia nhà mình bị thương, lập tức dùng khinh công lao về hướng phủ Thần y.

"Cảnh Diệp, ngươi khẩn cấp gọi ta tới để làm gì?" Hoàn Nhan vừa nói vừa cấp tốc đi vào trong phòng: "Ngươi lại bị thương rồi?"

"Không phải ta, mà là nó." Mặc Cảnh Diệp chậm rãi thưởng thức trà, liếc nhìn sang Phượng Noãn Noãn đang nằm ở trên giường.

"Cửu Vĩ Hồ!" Hoàn Nhan trong mắt xẹt qua một tia khiếp sợ. Con Cửu Vĩ Hồ này tựa hồ có chút không giống: "Ngươi từ nơi nào mà bắt được?"

"Nhặt được ở Phượng Hoàng Sơn." Mặc Cảnh Diệp mạn bất kinh tâm (thờ ơ) trả lời.

Nga, thì ra là như vậy. Phượng Hoàng Sơn đúng thật là một chỗ tốt, đồ vật ở nơi đó chính là thiên kì bách quái (vô cùng kì quặc), có Cửu Vĩ Hồ cũng không phải là điều kỳ quái. Chỉ là đối lập với chỗ tốt của nó cũng có nguy hiểm trí mạng, không nghĩ tới Mặc Cảnh Diệp lại sẽ ở chỗ đó mang về một con Cửu Vĩ Hồ hiếm thấy.

Hoàn Nhan tới gần Phượng Noãn Noãn, đây là một con tiểu hồ ly lông màu đỏ rực, hai con mắt đen nhánh, lười biếng híp lại hơi lộ ra vẻ quyến rũ, đuôi lông xù vểnh lên thật cao, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, chọc người yêu thích.

"Chi chi." Phượng Noãn Noãn nhìn thấy nam tử xa lạ tới gần bất an kêu lên.

"Cảnh Diệp, Cửu Vĩ Hồ của ngươi không chịu phối hợp với ta." Hoàn Nhan nhìn thấy tiểu hồ ly đột nhiên cáu kỉnh, trong lòng hết sức phiền muộn, hắn rất không được yêu thích?

"Ngươi phối hợp với nó thì tốt rồi." Mặc Cảnh Diệp đi tới đem Phượng Noãn Noãn ôm vào trong ngực, thay nó vuốt vuốt lông hồ ly.

Hoàn Nhan sắp kìm nén đến nội thương rồi, tốt xấu gì hắn cũng là một thần y, bảo hắn xem bệnh cho một con vật cũng thôi đi, còn phải phối hợp với nó.

Phượng Noãn Noãn nằm ở trên đùi Mặc Cảnh Diệp, ngoan ngoãn để cho Hoàn Nhan xử lý tốt vết thương.

"Hôm khác, ta cũng muốn đi Phượng Hoàng Sơn tản bộ một vòng. Xem xem có thể nhặt về chút gì hay không." Hoàn Nhan ánh mắt hâm mộ.

Nếu như người bên ngoài nghe được lời nói của Hoàn Nhan, nhất định sẽ thất kinh. Phượng Hoàng Sơn là nơi nào chứ, tuy là nơi đó có rất nhiều đồ tốt, nếu như có được cũng giống như ăn mặc cả đời này vô lo, thế nhưng cũng phải có mệnh hưởng thụ a! Nghe đâu trên nói Phượng Hoàng Sơn có một con Linh Phượng vạn năm thủ ở nơi đó, chỉ cần tiến vào núi là một đi không trở lại. Vô luận người giang hồ hay là bách tính có rất nhiều người tham tiền không tin tà sau khi xông vào thì cũng không trở về nữa, há là ngươi nói tản bộ liền tản bộ.

Mặc Cảnh Diệp không để ý tới hắn, hắn (HN) có đi hay không có liên quan gì tới hắn (MCD) đâu.

Phượng Noãn Noãn ngáp một cái, cọ cọ ở trên đùi Mặc Cảnh Diệp có chút buồn ngủ.

"Hồ ly nhà ta muốn ngủ, ngươi trở về đi!" Mặc Cảnh Diệp mở miệng nói ra một câu làm cho Hoàn Nhan càng thêm hộc máu.

Hoàn Nhan lại dường như đã quen với đối đãi như vậy của hắn, tựa như giận dỗi ném lại một câu liền đi: "Sau này đừng có tìm ta, hừ!"

Thanh Phong ở ngoài cửa cũng đã quen với hình thức sống chung giữa chủ tử và Hoàn Nhan thần y, mỗi lần trị xong vết thương Hoàn Nhan thần y cũng sẽ bị lời nói ác độc của chủ tử nhà mình làm cho tức giận bỏ đi, lần sau nếu như chủ tử thật sự có chuyện, hắn vẫn trước tiên là chạy tới. Thanh Phong cũng sắp hoài nghi rằng chủ tử không gần nữ sắc cùng hắn có phải có chút gì đó hay không.

Mặc Cảnh Diệp nhìn người bị mình làm cho tức giận mà bỏ đi, cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Ôm lấy tiểu hồ ly ở trên đầu đặt lên giường, hắn cũng thuận thế nằm lên.

Phượng Noãn Noãn cảm giác mình bị người khác ôm vào trong ngực, kinh ngạc một chút, cơn buồn ngủ tức khắc cũng không còn. Nàng mở mắt nhìn lồng ngực ở trước mặt, dùng móng vuốt nhỏ đẩy một cái biểu thị nàng không vui. Nàng là nữ tử, làm sao có thể cùng một đại nam nhân nằm chung trên một cái giường. Càng nghĩ Phượng Noãn Noãn càng thêm dùng sức vỗ vỗ nam nhân bên cạnh.

Mặc Cảnh Diệp cảm thấy vật nhỏ trong lòng không đàng hoàng, cho rằng đụng phải miệng vết thương của nó, cúi đầu nhìn một chút cũng không có, lành lạnh mở miệng uy hiếp nói: "Ngươi nếu như còn nghịch ngợm, ta liền đem ngươi rút gân lột da, hầm canh hồ ly."

Phượng Noãn Noãn tay run một cái, trái tim nhỏ run rẩy. Nàng thực sự không nghi ngờ lời hắn nói, nàng hiện tại chính là hồ ly a! Khó tránh khỏi thực sự đem nàng đi hầm, đến lúc đó thực sự là khóc không ra nước mắt.

Phượng Noãn Noãn cân nhắc một chút, đi, nàng hiện tại cũng không phải người, cùng hắn nằm một chỗ cũng không có gì phải xấu hổ. Nghĩ thông suốt rồi Phượng Noãn Noãn nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái cọ cọ, ngửi hương thơm mát nhàn nhạt rất nhanh liền đã ngủ.

Mặc Cảnh Diệp mở đôi mắt giả vờ ngủ say ra, cẩn thận nhìn tiểu hồ ly bên cạnh một chút. Không biết vì sao hắn lại thương tiếc nó như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy nó liền không tự chủ được muốn đem nó mang về vương phủ. Đại khái là hắn cô độc quá lâu, cần phải có một người có thể ở bên cạnh hắn.

Chẳng qua là người a! Tâm tư kín đáo không thích hợp thổ lộ tình cảm, giống như hai đứa cháu trai của hắn không phải là một lòng mưu đồ khiến cho hắn làm sao biến mất khỏi cõi đời này sao. Mọi người chỉ biết Vương gia như hắn đây quyền trọng hai triều, hưởng hết vinh hoa phú quý, lại không biết đạo lý cây to đón gió.

Mặc Cảnh Diệp không khỏi nheo lại con ngươi, tự lẩm bẩm: "Tiểu hồ ly, ta cho ngươi vinh hoa phú quý che chở ngươi một đời bình an, ngươi bên ta một kiếp có được không?"

Phượng Noãn Noãn làm như nghe được lời của hắn, cọ cọ ngực của hắn.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.