Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Dương Mị Mị - Chương 13

Phiên bản Dịch · 2509 chữ

☆ Khôn Khôn đi gặp phụ huynh rồi

Ngày hôm sau, Vệ Văn còn đang xoắn xuýt xem có phải Khôn Khôn ghét bỏ mình hay không, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.

Ở đầu kia mẹ thật vui vẻ nói: “Con trai, mẹ và ba con đã về rồi! Sao con không ở nhà?”

Ngụy Khôn đang ở bên cạnh bóc quýt cho cậu, nghe được giọng nói oang oang của mẹ cậu liền ngừng, đoán rằng có lẽ Vệ Văn còn chưa nói chuyện cùng mình yêu đương cho người nhà biết.

Khuôn mặt Vệ Văn đầy hạnh phúc nhìn thoáng qua Ngụy Khôn: “Lần trước không phải đã nói cho ba mẹ rồi sao? Con ở nhà Khôn Khôn!”

Ngụy Khôn cười rộ lên, đưa một múi quýt đến bên miệng cậu.

Đầu kia điện thoại ngừng vài giây, đột nhiên truyền đến rống giận: “Cái gì? Con còn ở nhà cậu ta? Không phải nói muốn cùng chia tay cậu ta sao?!”

Ngụy Khôn: “…”

Vệ Văn: “!!!”

Nguy rồi! Sao mình lại quên chuyện này? Bị Khôn Khôn nghe được rồi làm sao bây giờ!

Vệ Văn liếc mắt nhìn về phía Ngụy Khôn một cái, không dấu vết xê dịch về phía bên kia sofa, yếu ớt nói: “Mẹ nhỏ tiếng chút, đó là hiểu lầm.”

Mẹ đang rống vô cùng hăng hái, căn bản không có nghe thấy cậu kháng nghị, lửa giận hừng hực gần như có thể thông qua loa phun ra ngoài: “Loại người cặn bã như thế con còn cùng cậu ta cùng một chỗ làm cái gì? Bộ dạng đẹp trai rất giỏi sao? Dám ở bên ngoài tìm tiểu tam! Thấy con không có ba mẹ bên cạnh nên bắt nạt có phải hay không!”

Ngụy Khôn: “…”

Vệ Văn: “Không không không phải, không tìm tiểu tam…”

“Văn Văn con về nhà! Bình thường mẹ dạy con như thế nào? Phải có tự ái tự trọng nhớ không? Cậu ta ở bên ngoài làm loạn, con còn sống ở nơi đó làm gì? Làm quản gia cho cậu ta sao! Tiết tháo của con bị chó dữ ăn sao!”

Ngụy Khôn: “…”

Vệ Văn khóc không ra nước mắt: “Mẹ mẹ nghe con nói…”

Mẹ đổi thành giọng nói chân thành: “Con trai, con còn không bằng mẹ, tuy rằng mẹ cũng thích anh đẹp trai, nhưng cũng biết anh đẹp trai không đáng tin cậy, nên cuối cùng vẫn rất lý trí mà lựa chọn ba con.”

Ba ba nhỏ giọng kháng nghị: “Anh cũng rất đẹp trai…”

Mẹ: “Đừng tự kỷ!”

Ba ba: “Nếu anh không đẹp trai, em cũng sẽ không chịu gả cho anh, còn không phải muốn dùng mấy tên đẹp trai khác để ép anh lấy em sao.”

Mẹ: “Em nói anh không đẹp trai thì chính là không đẹp trai! Nói bao nhiêu lần anh đều không thừa nhận là sao?”

Vệ Văn: “… Mẹ mẹ còn có nghe con nói hay không?”

Mẹ: “Đừng làm bộ mặt oán phu, ai biết ba năm nay anh có ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không? Em còn chưa tính sổ với anh đâu!”

Ba ba: “Anh oan muốn chết…”

Vệ Văn: “…”

Mẹ mẹ nghe con nói đi mà! Mình nhất định không phải con ruột! QAQ

Mẹ áp đảo ba ầm ĩ một hồi xong, cuối cùng cũng nhớ tới con trai: “Con trai! Mau về nhà! Mẹ làm món ngon.”

Vệ Văn lặng lẽ liếc nhìn Ngụy Khôn đang đen mặt một cái, thật cẩn thận hỏi: “Con có thể đưa Khôn Khôn trở về ăn cơm không?”

Tâm trạng Ngụy Khôn cuối cùng cũng xoay chuyển.

Mẹ giận dữ: “Sao con còn Khôn Khôn Khôn Khôn? Tự ái tự trọng của con đâu? Bị…”

“Còn có còn có! Không bị chó dữ ăn mất!” Vệ Văn vội vàng giải thích, “Khôn Khôn không có trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự không có!”

Mẹ nửa tin nửa ngờ: “Không phải con nói cậu ta ở bên ngoài vài ngày không trở về nhà sao?”

“Anh ấy phải đi chấp hành nhiệm vụ bắt người xấu! Khôn Khôn là chú cảnh sát!” Vẻ mặt Vệ Văn đầy tự hào.

Mẹ ngừng một chút: “Con trai, đừng tuyệt vọng mà thắt cổ trên một thân cây, gạt người là không đúng.”

“Không lừa mẹ, thật sự là chú cảnh sát, không thể giả được!”

“Ai nha!” Mẹ vui vẻ, thái tử lập tức thay đổi, “Nếu là chú cảnh sát, vậy nhất định là nam nhân tốt biết chịu trách nhiệm!”

Ba ba lại kháng nghị: “Rừng lớn, loại chim gì cũng có. Em cũng đừng quơ đũa cả nắm…”

“Đi đi đi!” Mẹ không để ý tới ba ba, tiếp tục hăng hái bừng bừng nói chuyện với con trai, “Chú cảnh sát rất tốt! Con tiếp tục yêu đương cùng cậu ta! Vậy cậu ta là cảnh sát gì? Dân cảnh (Cảnh sát nhân dân) hay là giao cảnh (cảnh sát giao thông)?”

Vệ Văn tự hào: “Độc cảnh!”

Ngụy Khôn: “……”

Mẹ không hiểu ra sao: “Đổ cảnh là làm gì? Bắt cờ bạc?” (Độc/毒/dú/ma túy ——đổ/赌/dǔ/đánh bạc)

Ngụy Khôn: “……”

Vệ Văn: “Không phải! Là bắt tay buôn ma túy!”

Mẹ hiểu ra, lập tức kích động nói: “Rất đẹp trai! Quả thực đẹp trai chịu không nổi! Con thấy dáng vẻ cậu ta mặc cảnh phục chưa?”

Vệ Văn vội vàng gật đầu: “Thấy rồi!”

“Đẹp trai không?”

“Đẹp!”

“Con trai! Phải bắt lấy, ngàn vạn lần đừng để cho cậu ta bị hồ ly tinh khác lừa mất!”

Ba ba nói xen vào: “Bỏ chữ ‘Khác’ đi.”

Vệ Văn gật đầu: “Mẹ yên tâm, Khôn Khôn rất có nguyên tắc, sẽ không bị hồ ly tinh lừa mất!”

Ngụy Khôn bi xem như không khí Ngụy Khôn: “……”

Mẹ con hai người gọi điện thoại xong, Vệ Văn xê dịch lại bên cạnh Ngụy Khôn, có chút chột dạ nhìn anh: “Khôn Khôn, anh theo em về nhà ăn cơm được không?”

Ngụy Khôn bị đôi mắt lấp lánh của cậu nhìn đến tâm thần nhộn nhạo, lại có chút dở khóc dở cười, nhịn không được hôn lên trán cậu một cái: “Hôm nay?”

“Vâng, ba ba em nấu rất ngon.”

Ngụy Khôn khó hiểu: “Không phải mẹ em?”

Vệ Văn lắc đầu: “Trong nhà đều là ba ba em nấu cơm, nhưng mà công lao là của mẹ em.”

Ngụy Khôn: “…”

“Khôn Khôn anh đi không?”

“Đương nhiên đi.”

Ngụy Khôn nhanh chóng thay đổi quần áo, lại dẫn theo Vệ Văn đến trung tâm thương mại mua quà tặng, vô cùng long trọng theo Vệ Văn về nhà.

Đây là lần thứ Ngụy Khôn đến thôn này, tâm trạng đương nhiên không giống trước, tuy rằng không đến mức căng thẳng, nhưng mà vẫn hi vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với ba ba Vệ Văn, cho nên rất xem trọng chuyến đi này.

Về phần mẹ Vệ Văn, anh cảm thấy hẳn là không cần quá lo lắng…

Vệ Văn dẫn anh đến cửa nhà, mẹ Vệ rất nhanh đi ra đón, đầu tiên là liếc mắt quan sát Ngụy Khôn từ trên xuống dưới một cái, như mẹ vợ nhìn con rể mà tươi cười hài lòng: “Tạ Khôn sao, con tới rồi, mau vào nhà! Con trai, gọi ba ba con ra!”

Ngụy Khôn lễ phép chào hỏi, giải thích: “Dì, Tạ Khôn là tên dùng khi chấp hành nhiệm vụ của con, tên thật con là Ngụy Khôn.”

Mẹ Vệ vui vẻ: “Ô! Năm trăm năm trước chúng ta là một nhà!”

Ngụy Khôn: “…”

Mẹ con hai người nói chuyện y như nhau…

“Họ con là Ngụy, Ngụy trong Tào Ngụy.”

Thật ra dù là họ Vệ, năm trăm năm trước anh cũng không có khả năng là người một nhà với dê…

Mẹ Vệ vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã biết, vui vẻ nhận quà tặng anh đưa, lại tiếp đón anh vào, vừa thấy trong nhà không có người, giận dữ.

“Văn Văn, ba ba con còn sống không?!”

Vệ Văn ở trong phòng “Vâng” một tiếng, kéo ba ra.

Ngụy Khôn tiến lên hai bước: “Chào chú.”

Ba Vệ không thèm nhìn thẳng anh, cụp mắt từ trong mũi hừ một tiếng, cũng không biết có tính là đã trả lời rồi không.

Vẻ mặt Vệ Văn đầy ý cầu xin, kéo kéo tay áo ông nhỏ giọng nói: “Ba ba…”

Ba Vệ không nhìn nổi ánh mắt tội nghiệp này của con trai, nể mặt mà chỉa chỉa cái ghế bên cạnh.

Vệ Văn vội vàng lôi kéo Ngụy Khôn đi ngồi xuống.

Ba Vệ nâng mắt, xoi mói nhìn nhìn anh, mở kim khẩu: “Nhìn có vẻ lớn hơn Văn Văn không ít!”

“…” Ngụy Khôn thành thành thật thật trả lời, “Năm nay hai mươi chín.”

“Lớn hơn nhiều như vậy, chúng tôi vốn dĩ còn trông cậy vào nó tìm bạn gái nhỏ hơn mấy tuổi.”

Ngụy Khôn vội vàng nghiêm túc bày tỏ thái độ: “Tuy rằng con không phải phụ nữ, nhưng con sẽ chăm sóc tốt cho Văn Văn, sẽ không để em ấy chịu tủi thân, việc nặng mệt việc gì cũng đều do con làm… ngoại trừ việc sẽ không sinh con, con thích hợp với cậu ấy hơn bất kỳ nữ nhân nào.”

Vệ Văn ở bên cạnh nghe được vẻ mặt đầy ngọt ngào.

Ba Vệ hừ lạnh: “Vậy thì sao? Mấu chốt chính là cậu sẽ không sinh con.”

Ngụy Khôn bị nghẹn một chút.

Vẻ mặt Vệ Văn đầy không vui: “Ba ba, mẹ đồng ý.”

Ba Vệ bị nghẹn một chút.

Vừa lúc lúc này mẹ Vệ mang hoa quả rửa sạch sẽ ra, mắt như đao nhìn về phía ba Vệ: “Anh muốn tìm người có thể sinh hài tử, vậy anh đi tìm đi! Ba năm nay một cọng lông anh cũng tìm không được, còn làm hại lão nương lãng phí thời gian!”

Ngụy Khôn không nói gì: thì ra ba năm nay bọn họ là ra là để tìm vợ cho Vệ Văn?

Vệ Văn đương nhiên không biết gì, nghe được mơ mơ màng màng.

Mẹ Vệ nói xong đưa cho Ngụy Khôn một quả táo: “Đừng để ý đến ông ấy, chỉ cần Văn Văn thích con, dì vĩnh viễn ủng hộ!”

Bây giờ Vệ Văn mới kịp phản ứng: “Ba mẹ, không phải hai người đi du lịch sao?”

Mẹ Vệ há miệng thở dốc, kéo cậu qua thì thầm nói nhỏ: “Khôn Khôn biết thân phận con không?”

Vệ Văn gật gật đầu: “Biết.”

Mẹ Vệ hoàn toàn yên tâm, lúc này mới trả lời vấn đề của cậu: “Còn không phải ba ba con, mẹ đã sớm nói, tìm đối tượng là con người rất tốt, nói không chừng còn có thể sinh ra giống mới.”

Ngụy Khôn: “……”

Mẹ Vệ khụ một tiếng: “Đương nhiên rồi, đây là suy nghĩ trước kia, lúc ấy không biết con sẽ tìm nam nhân mà. Ba ba con gây chuyện, nói muốn tìm đồng loại, lão nương sống đến bây giờ chỉ thấy một mình hắn, hắn không tin.”

Ba Vệ tranh luận: “Khẳng định còn có, chỉ là chúng ta không gặp.”

Mẹ Vệ rống ba Vệ: “Bớt đi! Ai biết có phải anh dụng tâm kín đáo hay không, gạt em và anh phân công nhau hành động, thực tế là muốn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”

“Oan uổng quá!” Mặt ba Vệ tràn ngập bi thương, “Anh đều là vì con trai, với lại người hàng năm nhịn không được muốn ra ngoài gặp mặt nhiều lần không phải anh. Không biết bao lâu anh mới sinh hoạt một lần, em còn nghi ngờ anh…”

Mặt Vệ Văn lập tức đỏ, hận không thể nhào qua che miệng ba ba.

Ngụy Khôn lại bị trở thành không khí: “……”

Mẹ Vệ không được tự nhiên khụ một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp: “Đến giờ rồi nên ăn cơm thôi.”

Ba Vệ vội vàng thí điên thí điên đi theo dọn cơm.

Cơm nước xong, sắc mặt ba Vệ cuối cùng cũng không khó coi như vậy, bởi vì ở trên bàn cơm Ngụy Khôn quan tâm Vệ Văn thật sự cẩn thận thỏa đáng, hơn nữa cũng rất tự nhiên, hiển nhiên bình thường đều là như vậy.

Ba Vệ bắt đầu có tâm trạng gả con gái: “Cái kia, Ngụy Khôn ~ ”

“Dạ!” Ngụy Khôn khó khi được ông chỉ tên gọi họ, vội vàng trả lời.

“Đối với thân phận Văn Văn, con có suy nghĩ gì không?”

Ngụy Khôn nhịn không được cười rộ lên: “Vừa bắt đầu rất kinh ngạc, nhưng con thích là phẩm chất tính cách Văn Văn, dù bản chất của em ấy là cái gì, con cũng vẫn thích em ấy.”

“Ừm…” Ba Vệ vừa lòng gật đầu, lại hỏi, “Con không quen nhân viên nghiên cứu sinh vật gì đi?”

“???” Ngụy Khôn không hiểu ra sao, thấy ông trừng mắt, vội vàng lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Ba Vệ tiếp tục hỏi, “Con làm cảnh sát, an toàn tính mạng có được bảo đảm không? Văn Văn có thể vì cậu mà gặp nguy hiểm không?”

Ngụy Khôn nhìn Vệ Văn mới bị bắt cóc không lâu, trong lòng có chút căng thẳng, nghiêm mặt nói: “Nói thật, chuyện này con không thể hoàn toàn cam đoan, nhưng con sẽ cố gắng bảo vệ em ấy. Hơn nữa lúc tốt nghiệp trường cảnh sát con đã trực tiếp đi làm nội gián, bây giờ đã trở lại đội, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ làm cảnh sát truy nã bình thường, hệ số nguy hiểm sẽ ít hơn rất nhiều.”

Lực chú ý của ba Vệ rõ ràng sai hướng: “Sao? Nghỉ ngơi? Nghỉ bao lâu?”

“Một tháng.”

“Vậy con có thể cùng Văn Văn đi hưởng tuần trăng mật rồi!”

“Con cũng tính như vậy, đang để cho Văn Văn chọn nơi đến.” Ngụy Khôn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, có lẽ ba Vệ đã tiếp nhận mình.

Vệ Văn vừa nghe mấy chữ “Hưởng tuần trăng mật”, khuôn mặt lập tức phát quang: Khôn Khôn rất thích mình!

Ngụy Khôn ở nhà Vệ Văn một lúc, cuối cùng cũng được đồng ý, sau đó lại lễ phép một phen, vô cùng vui vẻ đưa Vệ Văn trở về.

Ngụy Khôn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: “Văn Văn, ba ba em vì sao lại nhắc tới nhân viên nghiên cứu sinh vật?”

Vệ Văn không để ý nói: “Mẹ nói ba có chứng võng tưởng bị hại, ba cảm thấy một khi gặp phải loại người này, chúng ta nhất định sẽ bị bắt đi giải phẫu.”

Ngụy Khôn: “……”

Bạn đang đọc Tiểu Dương Mị Mị của Phù Phong Lưu Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.