Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định Mệnh - Bắt Đầu

Phiên bản Dịch · 3369 chữ

Tên truyện : Tiểu Cữu Vĩ Hồ

thể loại :HE, tềnh cảm teen, 18+ ( 1 ít thôi)

Tác giả : Nhi Nhi

  • chớ sao chép mà chưa xin ý kiến của Nhi Nhi !

~Trong một ngôi rừng âm u, có 2 cái bóng đen cứ ẩn hiện, nhẩy từ cành này sang cành khác...Và nếu chú ý kĩ thỳ sẽ thấy cái bóng chạy trước là 1 con hồ ly có 8 chiếc đuôi dài màu hồng phấn với bộ lông trắng muốt, đôi mắt đỏ, 4 chi nhanh nhẹn và khéo léo lướt qua các cành cây, còn theo sau là 1 con sói, bộ lông màu trắng bạc, đôi mắt sáng mà sắc như kim cương. Lâu lâu con sói lại biến thành người, đó là 1 gã thợ săn, giương cung bạc và có những mũi tên vàng, chĩa về hướng con hồ li. Một mũi tên rồi 2 mũi tên được bắn ra từ tên thợ săn, nhưng chưa trúng mũi nào vì con hồ ly quá nhanh nhẹn, nhưng rồi mũi tên thứ 4 đc bắn ra, nhanh như cắt, găm ngay vào vai của con tiểu hồ li. Con hồ li ngã, rơi xuống đất, máu bắt đầu rỉ ra, nó cảm thấy đau rát. Con sói dừng lại, nhẩy xuống và đạp ngay bên cạnh con hồ li rồi nhanh chóng biến thành người. Dưới vầng sáng của đêm trăng rằm, hắn bước ra. Nó - con hồ li: lần đầu tiên thấy 1 người con trai đẹp đến thế, nó sử dụng khả năng của loài cáo trắng, khả năng nhìn thấu mọi vật, làm nó có thể thấy trái tim anh, 1 trái tim màu đỏ, thủy rỉ máu vì đau thương nhưng đầy nghị lực và mạnh mẽ chứ kô như những con sói khác. Cô hóa người. Với bộ đồ màu da đen, làn da trắng, miệng rỉ máu, đôi mắt đỏ rực, khuôn mặt tròn trĩnh, thân hình gợi cảm. Anh hơi nhíu mày khi thấy hình dạng này của cô..

- Khụ Khụ....Vì sao ....Anh lại.....Khụ Khụ...tấn công tôi?

-...........- Anh kô trả lời chỉ giương cao gươm bạc của mình lên như muốn giết cô. Thanh gươm đc anh đưa cao lên quá đầu và rồi nhanh chóng hạ xuống, mục tiêu là tim cô. Cô ngạc nhiên và nghĩ " Kô ngờ mình lại chết sớm thế này, mà lại đúng vào đêm trăg đẹp như thế, định zô rừng ngắm nào ngờ zô rừng chết". Cô nhắm chặt 2 mắt, cam chịu cái chết đến gần . Thanh gươm của anh lạnh lùng như đôi mắt anh,đâm vào tim cô.....nhưng bỗng từ đâu có cái bóng trắng khác ôm lấy cô, nhẩy ra khỏi chỗ cô nằm, nhanh chóng nhẩy lên cây. Thanh gươm của anh thì bj đâm trật vị trí, găm sâu vào đất. Tức giận anh gầm rú lên. Còn cô, vì chờ lâu vậy mà.................. vẫn chưa chết nên cũng từ từ mở mắt. Trước mắt cô, người đang bế cô trên tay kô ai khác lại là dì cô, cô thốt lên

- Dì Jenny?- sau đó thì ngất lịm đi

- Xem nào, con của ta bj thương rồi kìa - hành động của dì Jen thật nhẹ nhàng và gợi cảm, miệng thì luôn mỉm cười. Rồi dì Jen gọi lớn

- Ông Han, hãy giúp tôi giải quyết. Tôi nghĩ cô bé của tôi bj thương rồi

- Đc, cô về trước đi, tôi sẽ lo việc này.

Rồi dì Jen phóng đi

Anh cố đuổi theo dì Jen nhưng vì dì Jen nhanh quá. Anh nhanh chóng quay lại chỗ ông Han rồi quỳ xuống và đưa tay lên ngực:

- Thầy!

- Vào việc chính, ta muốn nói với con, đừng làm chuyện gì dại dột cả, nếu ko muốn sau này phải hối hận ....

- Ý của thầy là.....?

- Lại đây con trai, ta cho con thấy tương lai

Anh đứng dậy rồi từ từ đi lại chỗ ông Han, nắm lấy tay ông. Ông Han cho anh thấy tương lai:

Cảnh 1 :Lúc đấy anh đang cử hành hôn lễ với 1 cô gái nào đó rất xinh đẹp, có mái tóc dài màu đỏ, khuôn mặt trắng, đôi môi cười nhẹ, với bộ váy cưới màu trắng trên người, nhìn cô không khác gì 1 tiên nữ giáng trần.

Cảnh 2: anh nhìn thấy anh đang bế cô trên tay, khuôn mặt anh lúc đấy cười kô ngớt, anh chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc đến thế, còn cô, khoát nhẹ tay lên cổ anh rồi nói gì đấy............

-------------------------------hết-------------------------------

- con thấy rồi chứ? Cô bé này sẽ làm con vui, và cũng sẽ là tình yêu của con sau này, với lại cô bé rất tốt, nó chưa bao giờ làm hại ai cả, con đừng truy sát nó nữa, tội nó lắm.

- .........- anh mải suy nghĩ nên cũng không nói gì

Ông Han vỗ vào vai anh rồi cũng chạy đi mất, tốc độ của ông rất nhanh. Anh lặng lẽ đứng chôn chân ỏ đó một hồi lâu rồi cũng bay đi, về nhà.

1 Tháng sau..............

Cô giật mình tỉnh dậy sau khi thoát khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi chảy đầm đìa, bàng hoàng cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của dì Jen:

- Con gái, con tỉnh rồi - Dì cười nhẹ nhàng

  • Dì Jen : cũng là hồ li, hồ li đỏ, 9 đuôi, bất tử, xinh đẹp và quyến rũ

- Dì Jen? Con đang ở đâu?

- Đây là phòng con mà, thôi con ăn cháo đi, 1 tháng không ăn gì rồi đấy - Dì Jen cười nhẹ, dì thương cô như con ruột, vì mẹ cô là chị gái của dì, nhưng mẹ cô đã mất vì 1 căn bệnh hiểm nghèo của loài hồ li, để lại cô và bố cô nên Dì thay mẹ chăm sóc cô.

Cô lè lưỡi rồi cầm lấy bát cháo của mình, và ăn ngon lành, ăn xong bát cháo thì bố cô đi vào

- Thùy Nhi, con tỉnh rồi ak?

- Hì hì, vâng ạ -

- Tỉnh lại là tốt rồi, con ăn gì đi kẻo đói.

- Con vừa ăn cháo rồi bố ạ (:P)

Dì Jen : ngày mai là con khỏe rồi, uống viên thuốc này vào- dì đưa cô 1 viên thuốc màu trắng

Cô nhận lấy và uống nó vào.

  • Giới thiệu nhân vật :

+ Cô tên : Hoàng Ngọc thùy Nhi

- 22 tuổi, đại học năm 3 ngành công nghệ thông tin, bố cô là bác sĩ, gia thế bình thường, cô thường đi làm thêm ở quán cafe hay ở bệnh viện thú y

- Chiều cao : 1m 72

- Tính tình : hoạt bát, yêu động vật, mến trẻ em và người già, ngốc nghếch, dễ thương, thông minh, hơi vụng về.

- Ngoại hình : ............

+ Anh tên : Hoàng Gia Huy

- 26 tuổi, giám đốc công ty * S *, công ty của mẹ anh

- Chiều cao: 1m 80

- Tính tình : lạnh lùng, ghét con gái ( trừ cô ), thông minh, hiếu thảo với bố mẹ.

- Ngoại hình.....

(còn ai sau này nói sau)

Cả tháng nay anh ko ngủ được, làm việc thì vẫn bình thường, nhưng ăn uống thì không điều độ như trước nữa. Rồi 1 hôm, mẹ nói chuyện với anh

- Huy, cả tháng nay con bị sao thế? Nói ẹ nghe đc không con?

- Dạ không có gì đâu ạ, mẹ đừng lo

- Nếu không khỏe thì cứ ở nhà, không cần đến công ty nữa, việc ở công ty cứ để anh con lo cho cũng được

- Vâng ạ, mà hình như mẹ có chuyện muốn nói với con phải không?

-ak, thật ra thì mẹ thấy, con đã 26 tuổi rồi, đã đến tuổi có vợ con, nên mẹ muốn biết con để ý ai chưa?

- Dạ.....- anh mở tròn mắt và kô nói được gì, trong đầu thì nghĩ ngay đến cô

- Hình như là có rồi phải không?

- Ơ kô kô- anh chối bay chối biến

- Bạn thân của mẹ, có 1 cô con gái, tuy nhà đó không giàu như chúng ta nhưng mẹ rất thích cô bé đó, nó rất ngoan và nghe lời, lại rất xinh đẹp, mẹ đã tìm hiểu và điều tra về nó 4 tháng nay rồi,, có lẽ con sẽ thích- rồi bà đưa anh 1 xập ảnh của cô và nói tiếp - đây là ảnh mà mẹ chụp được, con xem kĩ rồi sẽ đi gạp cô bé thử nhé, nó mới 20 tuổi thôi, nếu con không thích thì mẹ không cấm, cứ về phòng suy nghĩ rồi báo ẹ kết quả sớm nhất nhá, yêu con- bà thơm chụt 1 cái vào má anh rồi đi về phòng của mình

Anh nhìn theo bóng mẹ đi khuất rồi cấm xấp ảnh về phòng, ngồi xuống giường, anh lấy những tấm ảnh ra xem, anh bàng hoàng khi nhận ra đấy chính là cô, cô gái tóc đỏ (@@!)

anh xem tấm thứ nhất : Cô đang ôm con cún nhỏ, và đang băng vết thương cho nó

Tấm thứ 2: cô đang đỡ một cụ già qua đường, miệng thì cười tươi khi đang nói chuyện với cụ già

tấm thứ 3 : cô đang cầm tay mấy đứa trẻ, chơi trò chơi bịt mắt

rồi đến tấm thứ 4, thứ 5.....

Bất giác anh nở miệng cười, sau đó quyết định sẽ ra ngoài đi dạo. Nhanh tay vớ lấy chiếc áo, cầm theo chiếc chìa khóa rồi ra xe phóng đi, chiếc mô tô hôm nay không phóng nhanh xé gió như thường ngày mà thay vào đó là đi chậm lại.

Dạo một vòng, anh quyết định vào quán nước mà anh rất thích để uống, và thư giãn, ............

Bước vào trong quán với nhìu ánh mắt hâm mộ và chào đón của tất cả mọi người, anh không cười không nói như mọi khi, đi thẳng tới quầy làm nước, gọi 1 café sữa, và một ly nước lọc, sau đó thì lấy một cuốn sách trên kệ ra đọc.

5 phút sau thì cafe của anh gọi được đưa ra. Anh cảm rồi cũng tiếp tục đọc sách. Tính anh vẫn thế, lạnh lùng và ít nói, nhưng bỗng nhiên anh giạt mình, rồi ngước mặt lên,.............là cô, thật tình cờ. Cô vẫn nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh, miệng cười nhếch mép, người cô bừng bừng lửa hận. Anh giờ đây như cứng họng, kô nói được gì khi biết người vưa đua nước cho anh lúc nãy là cô - người mà anh truy sát tháng trước. Anh nuốt nước bọt cái " ực" sau khi nhìn cô cầm ly nước cam ngồi xuống.....cô là người đưa nước ra cho anh........

Anh ko biết nói j, miệng câm như hến, tim đập Thình Thịch.

- Anh.....nhớ tôi chứ?

-......- Tuy kô nói được gì nhưng vẻ mặt lạnh băng của anh vẫn được giữ nguyên

- Đẹp trai mà bj câm sao trời? - Vì từ đầu đến cuối vẫn không hề hé răng nên có ngay suy nghĩ ấy..........cô ngây thơ mà

-......- anh thì k biết nói gì hơn, sốc nặng

Cô cũng chỉ nhìn anh, ánh mắt không mấy thiện cảm

- Tôi xin lỗi, vì chuyện 1 tháng trước....

- À, hóa ra kô phải bj câm mà là giả câm, anh nghĩ giết người xong thì xin lỗi là người ta có thể sống lại được ak?

- Nhưng lúc đó, cô là hồ li, chuyện thợ săn giết hồ li là bình thường

- Ơ, nhưng tôi đâu có làm hại ai

- Lúc đó tôi đâu biết, dù sao cô cũng chưa có chết mà, tôi cũng đã xin lỗi rồi - vẫn khuôn mặt lạnh lùng đấy, anh cãi

- Ơ, anh..............- "Hừm, thật là tức chết" cô nghĩ

Bực bội vì không cãi lại được, cô cầm li nước lên uống ừng ực, nhìn hàng động trẻ con của cô khiến anh bật cười, chỉ nhẹ thôi, không thành tiếng, và đủ nhanh cho ko ai thấy. Uống hết li nước cô đứng dậy rồi đi vào quầy, anh nhìn theo bóng cô, người con gái trẻ và đẹp, thân hình mảnh mai gợi cảm.

anh bỏ lại 1 tờ 500k rồi đi ra quán, ra khỏi quán mới nhớ anh để quên chiếc chìa khóa xe nên định đi vào lấy, thì thấy cô đang bj 1 gã cao to cưa cẩm:

- Này cô em, em tên gì?

- Nhi

- Bao nhiêu tuổi thế?

- 34

- Ơ, nhìn trẻ thế mà 34 cơ á? anh không tin

- Phẩu thuật là được mà "anh"

- Em ngồi đây nói chuyện tâm sự với anh được không?

- "Em" đang bận tiếp khách, mời anh uống nước và tránh ra cho

Sau đó bàn tay không yên vị của tên kia quàng vào eo của cô, bực mình lắmy nhưng kô thể làm gì, vì cô biết cô không thể đánh lại hắn, cô lấy tay nhẹ nhàng đưa tay hắn ra rồi.....có 1 bàn tay nào đó nắm lấy tay cô, kéo cô đi đến quầy rượu và nói với chủ quán.

- Đuổi tên kia ra khỏi quán...

- Vâng, nhưng có chuyện gì thế?

- Hắn sàm sỡ người phụ nữ của tôi, nhanh đi

Cô bàng hoàng, 5 từ " người phụ nữ của tôi" cứ được nhắc đi nhắc lại trong đầu, tim cô đập mạnh. Tên khách đáng ghét tức giận đi lại chỗ anh rồi nắm lấy cổ áo, gầm lên

- Mày là thằng nào mà có tư cách để đuổi tao? hả?

- Hôm nay quán nghỉ bán sớm, mời mọi người ra khỏi quán cho - anh nói lớn rồi mọi người hoảng sợ ra khỏi quán để tránh cuộc ẩu đả

Sau đấy thì anh nhìn tên khách, tính anh vốn không nhìu lời nên cầm lấy tay mà hắn đang nắm lấy cổ áo anh, bẻ ra phía sau làm hắn đau điếng, rồi đạp hắn một cái ngã nhào

- Cút.....

Hắn ko phục vùng dậy, cầm ngay chiếc ghế lao vào phía anh, chiếc ghê đưa lên cao rồi giáng xuống thật mạnh, khoảng khắc đó ai cũng nghĩ anh sẽ chết, nhje thì vô nhà thương, còn riêng cô thì bàng hoàng, vì sợ anh có mệnh hệ gì, nói đúng hơn là cuộc ẩu đả này cũng vì cô mà ra, nếu kô vì muốn bảo vệ cô thì anh đã không như thế. Chiếc ghế đưa xuống đầu anh 1 cách mạnh bạo, nhung anh nhanh hơn, tay đỡ chiếc ghế 1 cách dễ dàng, cầm lấy chân ghế, anh quật vào chân tên kia, khiến hắn ngã ra, đau đớn, vì sợ nên cũng chuồn mất.

Sau đó, anh quay sang nhìn cô, hỏi với đôi mắt âu yếm

- Có sao kô?

- hjx hjx.....huhu...........- tự dưng cô ôm anh rồi khóc...

-.....- kô còn gì để nói, anh quay lại chủ quán, và nói hắn, hôm nay được nghỉ, đây là tấm sét 50tr, coi như là tôi bồi thường cho quán. okay?

- Giám đốc, kô cần phải thế đâu......

- Cầm lấy - vẻ mặt anh cũng giãn ra, sau đó lại quay lại phía cô - Đi với tôi kô?

Cô vẫn hu hu khóc, miệng đáp luôn : ừ

Sau thì tùy anh kéo đi, anh cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn và kô quên nói với quản lí : Thu dọn chiến trường, tuần này các anh đc nhỉ, lương vẫn được phát bình thường

Ra đến xe, anh đưa cô chiếc mũ bảo hiểm, đỡ cô ngồi lên xe, tự nhiên anh thấy đau khi cô khóc, có lẽ cô bé sợ lắm. Phóng xe lao nhanh trên đường, anh biết bây giờ cô cần cảm giác thoải mái nên đi rất nhanh...1 tiếng sau, anh dừng lại tại 1 con sông ở khu rừng phía tây ngoại ô.

- Xuống xe đi

- Đâu đây?

-Đi theo tôi là đc, đừng hỏi gì hết

Anh bắt đầu rải bước, đoạn đường thật dài, đến 1 gốc cây thì anh dừng lại. Cô thì ngạc nhiên khi biết mình đang ở trên núi....Cô nhảy lên ngọn cây ( ngọn cây cao 29m) ở đây có thể nhìn được cả thành phố.

Thấy cô leo lên ngọn cây, anh cũng muốn lên luôn, vì vì anh là sói, leo trèo không giỏi như cô, nhưng có thể nhảy cao và bay xa. Đứng ngay bên cạnh cô, khuôn mặt anh vẫn lạnh băng, không nói gì, bầu không khí tĩnh lặng, như chỉ nghe được tiếng gió, tiếng côn trùng xung quanh, và.........nhịp đập của hai trái tim. Hai người đứng yên ở đấy, nếu là người khác nhìn vào thì cảm giác rất nhàm chán, nhưng giờ đây, đối với cô và cả anh nữa, cảm giác rất vui, kô có lí do, và thật muốn đứng như thế này mãi. Cho đến khi anh lên tiếng:

- Đến giờ rồi.

- Giờ gì cơ?

- Hoàng hôn- anh chậm rãi nói, giọng nói vẫn kô biểu hiện bất kì một cảm xúc nào.

Cô hơi ngạc nhiên, cô có nghe người ta nói ngắm mặt trời lặn trên biển chứ chưa nghe ngắm mặt trời lặn ở trong thành phố cả. Như đọc được suy nghĩ của cô, anh mới nói:

- Đây là vùng núi phía đông của thành phố và ở đây có kết giới

Nghe thấy thế cô như hiểu ra rồi nở nụ cười...

Còn anh, hơi ngạc nhiên vì không phải 1 tháng trước cô suýt chút nữa bj anh Giết hay sao? Mà giờ đã đi theo anh, còn cười với anh? Cô kô sợ anh ak?

- Oa đẹp quá - Cô reo lên, phá tan suy nghĩ của anh, " Cô bé này dễ thương thật" anh nghĩ...

- Vì sao, lúc nãy anh gọi tôi là người phụ nữ của anh?

Câu hỏi của cô làm anh ngạc nhiên, nhưng r cũng lấy lại phong độ anh nói...

- Sau này rồi cô sẽ rõ

Cô chu chu miệng, tỏ vẻ giận dỗi

- Đi săn kô? Tôi đói - Anh nói câu kô đầu không đuôi và tất nhiên cũng k liên quan => lạc đề thế mà...

- ừ ừ, săn đi săn đi, Săn nai nhá - Thế mà lại đc cô ủng hộ mới chết, đúng là 1 cô gái dễ thương, nhanh giận cũng rất nhanh quên. Cô tung tăng đi trước , hệt như một đứa con nít, còn anh đi theo sau, chỉ biết lắc đầu ngao ngán, anh phải công nhận rằng.....cô rất đẹp lại rất dễ thương nữa chứ.

Như định hình ra đc mình đag nghĩ điều gì, anh vội lắc đầu để xua tan ý nghĩ đó, nụ cười trên môi vụt tắt " mình điên rồi chắc, con bé đó có gì mà đẹp chứ, phải nhớ nó là hồ ly, là hồ ly" anh tự nhắn nhủ với bản thân mình như thế, nhưng đôi khi lại kô bất giác mà quay mặt quan sát về phía cô, nhìn cô đag chạy tung tăng, rồi lại thở dài.

- Từ từ thôi! - anh nói với theo bóng người của cô đằng trước, rồi cất chân bắt đầu bay theo hướng cô đag đi.

---------------

Xác định đc mục tiêu là con nai rừng ngon lành, anh và cô tập kích, sau đó anh ra lệnh thì ảnh chạy nhanh về hướng con nai, cô thì chặn lối con nai kô để nó trốn thoát. Con nai nhanh chóng bị hạ gục.

- Đc rồi, cô đi lấy một ít củi khô lại đây đc chứ? - anh nói với cô.

- Ừ, okay - Cô vui vẻ bay đi tìm củi khô

Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ của Nhi Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.