Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc 1

Phiên bản Dịch · 985 chữ

Nhờ những lời động viên của các bạn,mình đã có thêm động lực, cảm ơn tất cả các bạn!!!! Mình yêu tất cả các bạn!!!!!!!


Nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mỉm cười nói:

- Gia Minh là anh trai kết nghĩa của em, vì vậy đừng hiểu lầm!

- Vậy Hiển Hiển?- Lục Phong bắt đầu hiểu ra vấn đề

- Là con của anh ấy !

Lục Phong sau khi nghe được câu trả lời, lòng anh nhẹ nhõm đi hẳn, ơn trời, vậy là anh chưa mất cô:

- Được rồi, em đi đi!

- Ừm, em đi nhé!

..................

Tại sân bay đông đúc, một cậu bé kháu khỉnh đang cầm tay một cô gái . Giữa sân bay xuất hiện một chàng trai còn trẻ khoảng 27 tuổi với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú khiến các cô gái ở sân bay dù đang chờ người thân hay trong lúc ly biệt cũng phải ngoái nhìn ngơ ngác đang cố chạy đuổi theo. Khẽ cúi người xuống anh nhấc bổng đứa bé vừa rồi lên, hôn vào má nó:

- Dạo này khỏe chứ con trai?

Các nàng xung quanh nghe thấy thất vọng não nề thở dài 1 tiếng, ngậm ngùi quay đi:

- Ba thật là xấu xa, đi quên luôn cả con trai mình, có phải bên đó có ai dụ ba không?- Hiển Hiển chu môi lên nói, ba cậu đi lâu như vậy không giận sao được!

- Haha....có, có nhiều cô bé dễ thương lắm!- Gia Minh biết tính con trai mình nên cố tình chọc nó.

- Tại sao ba không chịu dẫn về cho con một em...huhu...bắt đền ba đấy!- Hiển Hiển sau khi nghe anh nói thì bật khóc nức nở.

Anh nhìn thằng con trai của mình không nói gì chỉ lắc đầu, nó mới có 5 tuổi thôi mà đã biết tán gái rồi,không biết giống ai nữa, lúc này mới nhớ, đi lại gần ôm cô:

- Khỏe chứ em gái?

- Vâng, công việc bên đó thế nào rồi ?- Cô mỉm cười đáp

- Ổn rồi, chúng ta về thôi!- Nói rồi cả ba đi ra về.

............

Hôm nay cô và anh sẽ làm một bữa tiệc thay cho lời cảm ơn của hai người trong thời gian qua, Gia Minh và Hiển Hiển đã đến khách sạn ở rồi.Bảo Nhi gọi điện mãi cho Hàn Dư nhưng không thấy tín hiệu trả lời.Buổi tối khi tất cả đã chuẩn bị xong thì Minh Huy tới và đặc biệt nữa là có sự xuất hiện của Hàn Dư.Bốn người cùng ngồi vào bàn và dùng bữa rất vui vẻ.Sau khi ăn Bảo Nhi kéo Hàn Dư ra 1 góc riêng nói chuyện.

- Ê, lúc chiều tôi gọi cho bà sao không nghe máy vậy?

- Lúc đó tui đang bận!- Hàn Dư trả lời

- Hình như tui thấy bà đang thích Minh Huy phải không ? - Bảo Nhi nói bằng cái giọng châm chọc làm hai má Hàn Dư đỏ ửng lên :

- Làm gì có bà toàn nói chuyện tầm bậy tầm bạ không à.-Hàn Dư xua xua tay rồi cúi gầm mặt xuống có lẽ cô không muốn Bảo Nhi thấy khuôn mặt đang đỏ như hai quả cà chua của mình.

- Vậy à??? Khai thật đi!.-Bảo Nhi

- Bà thích Minh Huy thì nói cho anh ấy biết đi-Bảo Nhi dịu giọng lại khi nhìn thấy cái vẻ e dè của Hàn Dư có lẽ cô đã cố giấu kín không cho ai biết nhưng giờ lại bị Bảo Nhi phát hiện.

-Hàn Dư bà nghe tui nói đây này có phải bà đang đấu tranh tư tưởng với lòng mình rằng bà không có tình cảm với Minh Huy phải không nhưng tui nghĩ bà đã có rồi đó nhưng do bà sợ nói ra thì Minh Huy sẽ cảm thấy khó xử và sẽ tìm cách xa lánh bà phải không nhưng bà đừng làm như vậy đừng trốn tránh nữa hãy nói thật lòng mình cho anh ấy hiểu rồi bà sẽ cảm thấy nhẹ nhõm thôi. Biết đâu Minh Huy cũng yêu bà thì sao ?-Bảo Nhi đặt bàn tay mình lên hai vai Hàn Dư rồi nói.Hàn Dư cảm thấy như có thêm sức mạnh để đối diện với sự thật rằng cô đã thích Minh Huy rồi.

.......

Sau khi dùng bữa xong,Minh Huy và Hàn Dư chào tạm biệt vợ chồng Lục Phong rồi ra về.Minh Huy chở Hàn Dư trên chiếc xe máy và giữa lòng đường ồn ào,náo nhiệt là thế nhưng cả hai người họ vẫn cảm thấy có cái gì đó rất ngột ngạt.

- Cô lạnh không?-Minh Huy lên tiếng sau 1 hồi im lặng

- Hả...hả...anh nói gì cơ ? -Hàn Dư giật mình khi nghe thấy lời nói của Minh Huy.

- Tôi hỏi cô có lạnh không? Bộ cô điếc hả ? -Minh Huy lặp lại câu hỏi 1 lần nữa nhưng giọng nói bực bội hơn

- Không...-Hàn Dư nói vậy nhưng người cô đang lạnh run lên vì gió hai bên đường cứ thay phiên nhau thổi tới tấp vào người cô.Và sau đó họ chẳng nói với nhau 1 tiếng nào cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà Hàn Dư.Minh Huy tắt máy chờ cho cô xuống xe nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì anh quay lại thì thấy cô đang ngồi cứng như tượng hai tay thì run bần bật.

- Này...này- Minh Huy lay lay người cô

Cô bị anh động vào thì giật mình, vội bước xuống xe,Hàn Dư ngập ngừng vì cô không biết có nên nói cho Minh Huy biết hay không???Liệu khi nghe những lời nói của cô xong Minh Huy sẽ phản ứng như thế nào??Nổi giận bỏ đi hay sao???

Bạn đang đọc Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi của jenny282003
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.