Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 3637 chữ

Hai tuần tiếp theo, Adrian sống trong tình trạng như nằm mơ. Luật sư Lawrence Allman đã gởi toàn bộ giấy tờ cần thiết đến tay nàng. Nàng kí vào những chỗ dành cho mình trong giấy tờ. Nàng kiểm tra các ô xác nhận không cần trợ cấp. Và nàng bằng lòng việc bán ngôi nhà vào ngày một tháng mười. Nàng nói với Bill rất ít về chuyện này mặc dù ngày nào chàng cũng ghé thăm nàng tại văn phòng. Nhưng chàng không thúc nàng đi chơi, chàng biết nàng đang buồn về chuyện ly dị. Nhiều chuyện đã xảy cho nàng. Công việc của chàng quá bề bộn, chàng lo thay đổi nội dung kịch bản và chàng cố làm sao cho xong việc theo dự kiến để nghỉ phép bốn tuần hằng năm.

Nhưng chàng đã tìm được thì giờ để đưa nàng đến sàn diễn vào đầu giờ chiều. Khi họ xem chương trình diễn trên sàn quay, nàng nhìn say sưa. Buổi diễn khiến nàng nhớ lại thời gian mình làm việc trong chương trình khác. Rồi sau đó chàng giới thiệu nàng với mọi người. Khi họ đến văn phòng làm việc của chàng, nàng khâm phục những phần thưởng Emmy của chàng, và chàng đưa cho nàng xem tập bản thảo mà mình đang dùng cho chương trình. Trong tập bản thảo, chàng phát họa cốt truyện để dùng trong nhiều tháng tiếp theo, với các giải pháp thay thế khi gặp phải những vấn đề khó khăn. Trên bàn làm việc của chàng, cả một chồng kịch bản mà chàng đang xem để phê duyệt. Chàng trình bày công việc cho nàng nghe, nàng ước chi mình có thể làm việc trong chương trình diễn xuất như thế này, thay vì làm cho ban thời sự. Nàng đọc một số điều ghi chép của chàng, nàng góp ý rất chính xác, hấp dẫn.

- Tại sao thỉnh thoảng cô không giúp tôi đưa ra ý kiến cho những tập bản thảo này nhỉ?... Hay là góp ý cho các kịch bản? Các nhà văn chắc muốn được giúp đỡ, họ cần có ai đưa ra ý mới lạ, hay ho. Nghĩ ra ý cho năm chương trình trong một tuần không phải dễ.

- Tôi có thể tưởng tượng… - Bỗng nàng nhìn chàng với ánh mắt háo hức. – Có phải anh muốn nói thế không, Bill? Có phải anh cần tôi nghĩ ra một vài ý tưởng để dùng trong chương trình diễn xuất không?

- Đúng thế. Tại sao không? Nếu cô muốn thì đêm nào đó chúng ta vừa ăn tối vừa bàn chuyện đó. Tôi sẽ đưa cho cô những nhân vật trong bản thảo với bản chất vốn có để cô nghĩ ra một vài ý kiến phù hợp với nhân vật. Cô sẽ thích cho mà xem. - Chàng tỏ vẻ như đây là ý kiến tuyệt vời và nàng cũng thế. Trên đường trở về phòng thời sự, họ nói chuyện về vấn đề này. Họ nói lại chuyện này vào đêm hôm sau, đêm mà cuối cùng nàng cũng bằng lòng đi ăn tối ở ngoài chàng, hai tuần sau bữa tiệc picnic ăn mừng ngày lễ bốn tháng bảy.

Đây là tối thứ bảy. Họ gặp nhau tại hồ bơi vào sáng sớm hôm ấy. Trông nàng có vẻ khá hơn những hôm trước rất nhiều. Cuối cùng, nàng có thể bình tĩnh trước cú sốc đã xảy ra. Và nàng vẫn còn háo hức vào màn trình diễn đã xem vào hôm trước. Khi nói về buổi trình diễn, trông nàng đẹp hơn rất nhiều.

- Tối nay tôi trổ tài mời cô thịt bít tết Thigpen trứ danh được không? Hay mời cô món gì sang hơn, như là ăn tối ở Spago nhé? – Đấy là nơi ăn uống được giới làm trong truyền hình hay xinê thích đến nhất. Wolfgang Pack đã làm cho nơi này được họ thích đến ăn nhờ các món Pasta và Pizza ngon lành và chính ông ta làm bếp khiến cho các món ăn khác rất tuyệt.

Adrian đã bắt đầu quen với thực tế của đời mình trong hai tuần qua. Nghĩ đến chuyện đi chơi buổi tối nàng cảm thấy rất vui. Chàng là người mời nàng, chàng rất tuyệt. Chàng lặng lẽ chăm sóc chứ không can thiệp vào cuộc sống của nàng. Chàng ghé vào kho nàng làm việc ở văn phòng, gửi đồ ăn vào buổi khuya, đề nghị chở nàng một hai lần, nhưng không thúc ép hẹn hò hay ăn tối. Thậm chí chàng còn giới thiệu luật sư để ông ta giải quyết công việc cho nàng và đã nhiều lần nói chuyện với Lawrence Allman. Nhưng sau hai tuần than khóc đau khổ, nàng cảm thấy bình tĩnh hơn, ham sống hơn và cả hai đề nghị của Bill đều có vẻ vui, chấp nhận được.

- Anh thích cách nào cũng được. – Nàng cười, nụ cười biết ơn. Chàng đã thành bạn tốt của nàng trong một thời gian ngắn.

- Đi ăn ở Spago được không?

- Rất tuyệt. – Nàng cười. Cả hai đều về nhà mình để làm những việc cần thiết, như giặt áo quần, trả chi phiếu, đây là việc bất tận, nhất là bây giờ Steven không còn ở đây để làm việc này. Lương của nàng trả hết mọi thứ, nhưng độ gần đây nàng cố để dành tiền để có thể chi dùng khi đứa bé ra đời. Bây giờ Steven không trả cái gì hết, nên nàng phải cẩn thận trong việc chi tiêu.

Bill đón nàng lúc tám giờ, chàng mặc quần kaki, áo sơ mi trắng, khoát áo vét mỏng màu xanh, còn nàng mặc áo dài đã sắm từ nhiều năm trước. Chiếc áo bằng lụa có màu hoa anh đào, mềm mại xõa dài từ đôi vai xuống. Họ lái xe đến nhà hàng Sunset, nói chuyện về công việc. Công việc của họ trong hai tuần qua bề bộn, sôi nổi và chàng rất háo hức trước việc các con mình sẽ đến chơi vào thứ tư tuần tới. Chúng ở chơi tại thành phố với chàng hai ngày rồi sẽ bắt đầu chuyến phiêu lưu kì thú.

Bill gọi món pizza nấu với thịt vịt, còn nàng gọi món mì Cappaletti với cà chua sống và rau húng quế. Sau đó, họ cùng tráng miệng với bánh socola thật lớn, bánh đem ra bàn mới phết kem thơm ngon. Như mọi lần, nàng ăn hết mọi thứ. Bill lại trêu nàng về việc ăn nhiều, không sợ lên cân. Khi chàng nói, trông nàng có vẻ hơi lo.

- Đáng ra lâu nay tôi phải kiêng cữ bớt mới phải. – Chàng thấy nàng không gầy quá, nhưng cũng không mập quá. Chàng chỉ chú ý một điều là ngực nàng có vẻ lớn hơn hàng ngày, nhưng chàng không biết nhận xét của mình có đúng không. - Tôi sẽ không ăn gì cả ngoài xà lách.

- Thế thì chán quá. – Chàng hít vào một hơi, giả vờ thóp bụng cho nhỏ bớt eo. Chàng có vóc dáng vạm vỡ, nhưng không nặng quá. – Tôi sẽ ăn thịt bò băm viên và khoai tây chiên tại những quán thức ăn nhanh bên vệ đường suốt hai tuần tiếp theo, nếu tôi không trở lại và có mụn trứng cá của tuổi vị thành niên thì quả là chuyện lạ. – Cả hai đều cười khi nghĩ thế và chàng nhìn nàng một cách kỳ lạ. Từ khi nghe chuyện Steven nộp hồ sơ ly dị, chàng muốn hỏi nàng, nhưng lại không muốn hỏi quá sớm. Bây giờ chàng không biết nàng đã sẵn sàng nghe chưa. – Adrian, tôi muốn hỏi cô một chuyện. – Khi nghe chàng nói, bỗng nàng có vẻ hoảng hốt. – Đừng sợ. Không nói đến chuyện riêng tư đâu mà sợ và nếu cô nói không, tôi cũng không bị chạm tự ái đâu. Tôi muốn có cơ hội để nói với cô chuyện này thôi. – Chàng ngừng lại như đợi nàng nỗi cơn thịnh nộ. – Cô xin nghỉ làm một hoặc hai tuần có được không?

Nàng nghe chàng hỏi thế, bèn mỉm cười, cảm thấy rất sung sướng. Nàng biết các con rất quan trọng đối với chàng và chàng muốn chúng gặp nàng, muốn giới thiệu nàng với chúng, điều đó làm cho nàng quá hạnh phúc. – Có thể được. Tôi sắp có bốn tuần nghỉ phép. Tôi định dành những ngày nghỉ này đi du lịch Châu u vào tháng mười. – Bây giờ nàng không đi du lịch nữa. Nàng sẽ không đi đâu, không đi với ai vì lúc đó cái thai đã sáu tháng rồi.

- Cô có nghĩ rằng họ sẽ cho cô nghỉ phép với sự thông báo gấp gáp này không? Tôi không biết cô có muốn đi chơi với chúng tôi lên miền Bắc không? Chuyến đi chơi này không thoải mái. Chúng ta sẽ ngồi miết trong xe suốt ngày với hai đứa bé, nghe chúng cãi nhau cả ngày lẫn đêm, ăn những món ăn khó ăn từ phía Nam cho đến phía Bắc California và cuối cùng ngủ trong túi ngủ trên nền đất cứng ở Lake Tahoe. – Nhưng sự thật là chàng thích chuyến đi, và nàng nghĩ lời mời này là một vinh hạnh cho mình.

- Có vẻ tuyệt đấy. – Nàng cười.

- Xem thời gian nghỉ của cô có trùng không?

- Tôi không biết. Tôi xin họ xem sao. – Nàng không biết ý họ thế nào, nhưng có khả năng họ sẽ cho nàng nghỉ, nếu không hai tuần thì có lẽ cũng được một tuần. Nàng chỉ cần chừng ấy là được.

- Nếu không nghỉ được tuần đầu. Thì tuần thứ hai cô đáp máy bay thẳng tới Reno để gặp chúng tôi ở Lake Tahoe. Nhưng tuần đầu chắc vui hơn. Chúng ta sẽ dừng lại ở trại chăn nuôi San Ysodro Ranch gần Santa Babara, ở lại tại San Francisco trong một khách sạn ngộ nghĩnh mà chúng tôi thích, rồi chúng ta đi Napa Valley. Có những quán trọ nhỏ rất tuyệt, dừng chân nghỉ ngơi ở đấy rất thú vị khi trên đường đến Lake Tahoe.

- Có vẻ kỳ diệu quá. – Nàng cười, lần đầu tiên trong nhiều tuần nàng thấy thư giản thoải mái. – Tôi thấy cần phải xin lỗi anh. Trong hai tuần qua, tôi bị sốc quá mạnh. Từ khi tôi nghe luật sư của Steven gọi điện đến. – Nghe nàng nói, chàng muốn hỏi nàng chuyện trước đó.

- Tại sao cô không nói cho tôi nghe chuyện xảy ra trước đó?

- Tôi không biết, Bill à. Chắc vì tôi quá bối rối. chỉ vì… tôi cảm thấy thất bại khi Steven bỏ mình. –Chàng gật đầu thông cảm, nhưng nếu nàng nói cho chàng hay, chắc chàng bớt lo buồn phần nào. Đây là lần đầu tiên trong đời, chàng lo lắng cho một phụ nữ đã có chồng, chàng dằn vặt mình suốt nhiều ngày. Có thể nàng không chú ý đến việc này, nhưng nó không phải là vấn đề. Bây giờ trông nàng có vẻ khá hơn nhiều. cú sốc quá mạnh, nhưng chàng không thấy nàng khóc từ ngày đầu. Nàng có cá tính vững vàng. Vững hơn chàng tưởng.

- Cô thấy chuyến đi như thế nào? Cô nghĩ họ có để cho mình nghỉ không?

- Sáng thứ hai tôi sẽ hỏi họ. Tôi nghĩ chắc họ cũng sẽ cho. Công việc hơi chậm lại. Và có nhiều người không đi nghỉ. Hầu như mọi người đều thích mùa xuân và mùa thu, các mùa ấy người không đông lắm.

- Tôi cũng vậy, nhưng các đứa bé đến đây thì tôi phải đi.

Nàng nhìn chàng, phân vân không biết họ sắp xếp ra sao. Nàng không muốn ngủ chung phòng với chàng, nàng không biết các con chàng và có lẽ chúng cũng không thích có người đàn bà lạ ở chung phòng với mình. Họ ở trong lều nên có lẽ sẽ thoải mái. Nhưng khi họ ở trong khách sạn, tình hình sẽ phức tạp hơn, trừ phi nàng yêu cầu ở phòng riêng và tự trả tiền phòng. Nàng định đưa ý kiến này thì Bill cười phá lên.

- Có chuyện gì vui mà anh cười?

- Chuyện cô đấy. Tôi đọc được ý nghĩ trong óc cô. Có phải cô lo sợ về chuyệ chúng ta sẽ ngủ như thế nào đúng không?

- Phải. Không phải tôi không tin anh. Tôi tin anh, nhưng…

- Tốt, cô không nên tin, - chàng đáp, - Tôi không biết tôi có tin mình không. Nhưng tôi sợ mang tai tiếng với bà vợ cũ. Chúng ta sẽ giư gìn đúng đắn. Tôi hứa. Cắc có lẽ cô sẽ ngủ với các con tôi. Tôi thường làm như thế và chúng thích thế. Cô sẽ ở trong phòng tôi.

- Làm thế có bất tiện cho anh không?

- Không, - chàng đáp nho nhỏ. – Tôi rất sung sướng khi có cô tham dự với chúng tôi. – Càng muốn nói cho nàng nghe về cảm nghĩ của mình, nhưng chàng nghĩ chắc chưa đến lúc. Nàng cần được bình phục sau cú sốc mà Steven đã gây ra. Vả lại người bồi bàn đang đợi họ ra về để trống bàn cho khách khác. Tối thứ bảy khách rất đông, họ đứng sắp hàng đợi bàn dọc theo cầu thang ra tận cửa. khi họ ra về, nàng thấy Zelda đứng đấy với anh chàng diễn viên rất trẻ diễn trên chương trình tivi. Họ rất xứng đôi, trông Zelda chưa bao giờ vui sướng như vậy. Cô đã thấy Adrian với Bill, cô đưa ngón tay út và trỏ làm thành cái vòng, ý muốn nói mình hài lòng. Adrian cười, đi theo chàng ra xe. Nàng cám ơn chàng vì lời mời ăn tối, quay mặt nhìn chàng, ánh mắt nghiêm trang.

- Tôi muốn cám ơn anh vì lời mời. Tôi sung sướng khi được anh mời. Tôi biết các con rất quan trọng với anh, Bill à.

- Đúng thế, - chàng gật đầu đáp lại rồi nhìn nàng đăm đăm. – Cô cũng quan trọng đối với tôi. Cô là người rất đặc biệt. – Nàng nhìn đi chỗ khác, không biết nói gì với chàng. Nàng không hứa hẹn điều gì với chàng. Đời nàng vẫn còn quá nhiều chuyện đáng lo. Nếu Steven không muốn nàng với đứa bé, thì chắc chắn chẳng ai muốn vậy, nàng biết vậy.

- Tôi rất cám ơn những gì anh đã làm cho tôi. – Nàng quay mắt khỏi chàng khi họ bước vào xe. Nàng nghĩ khi Bill biết nàng có thai, chàng sẽ rất giận. Nàng không muốn làm cho chàng hiểu lầm.

- Adrian, có gì không ổn à? – Chàng hỏi, nắm bàn tay nàng. Xe họ vẫn còn đậu ở chỗ chỉ cách nhà nàng một đoạn ngắn, họ chưa đi vì chàng bỗng thấy lo cho nàng. Tự nhiên nàng có vẻ khổ sở, lo âu. Chàng nghĩ có lẽ do việc ly dị gây nên, nhưng chàng thấy buồn cho nàng, muốn giúp nàng vượt qua nỗi khổ này.

- Cuộc đời tôi bây giờ rất phức tạp, - nàng đáp với giọng bí mật, chàng cười.

- Cô có vẻ giống một nhân vật trong chương trình truyền hình của tôi. Thực vậy, hôm qua tôi vừa viết một đoạn trong kịch bản về nhân vật này. Chị ta có thai, đứa bé trong bụng chị ta là con ngoại hôn.

Nghe chàng nói,nàng nghẹn ngào nhưng cố cười khi chàng bắt đầu lái xe đi. Nụ cười của nàng chỉ gượng gạo thôi. Nghệ thuật phản ánh cuộc sống mà. Chuyện này thường diễn ra trong văn học nghệ thuật.

- Khi về đến chung cư, chàng mời nàng đến nhà mình uống cà phê. Chàng có máy lọc cà phê rất đẹp, họ ngồi một hồi lâu trong căn bếp tiện lợi ở nhà chàng.

- Ở đây chỉ có thể giữ ngăn nắp cho đến khi bọn nhỏ đến. – Chàng cười nói. – Từ khi chúng đến cho đến khi chúng đi, mọi vật ở đây đều lộn tùng phèo. Máy truyền hình sẽ luôn luôn mở, ghế nào cũng có áo quần, bàn nào cũng có bít tất, phòng tắm bừa bãi như bị dội bom và kẹo ngọt cùng kẹo cao su sẽ nằm trên mọi thứ trong nhà tôi. Chúng rất bê bối.

- Thế mới hạnh phúc, - nàng cười đáp.

- Nghĩ thế thật quá nguy hiểm. – Chàng cười với nàng. Theo chỗ nhận xét của chàng, nàng là người hoàn hảo. Chàng nghĩ Steven Townsend hoặc là đồ con hoang hoặc là đồ điên, nhưng bỏ nàng ra đi thì quả là hắn thật ngu ngốc, nhất là ly dị nàng. – Tôi rất nôn đến ngày cô gặp chúng.

- Tôi cũng nôn, - nàng đáp rồi hớp một ngụm cà phê.

- Tôi hi vọng cô sẽ cùng đi chơi với chúng tôi.

- Tôi cũng thế. – Nàng nói thật lòng. – Nếu không đi được, tôi sẽ bay đến Lake Tahoe vào ngày cuối tuần.

- Vậy thì quá tốt. nhưng tôi thích được nhiều hơn thế. – Chàng nghĩ, hai tuần được sống bên nàng với các con sẽ là thời gian hạnh phúc trọn vẹn. Đây là niềm hạnh phúc chàng từng mơ ước suốt bảy năm qua, sự hạnh phúc đã mất và cứ tưởng sẽ không bao giờ tìm được. Nhưng Adrian là người đặc biệt. trong vài mặt, chàng sợ cảm nghĩ của mình về nàng, trong vài mặt khác chàng thích cảm nghĩ ấy.

Đến khoảng mười hai giờ đêm, chàng đưa nàng về nhà. Khi đứng trước ngưỡng cửa nhà nàng, chàng cảm thấy mình như trẻ vị thành niên. Chàng rất muốn để tay lên người nàng, nhưng lại sợ nàng chưa sẵn sàng. Đi chơi với các con, chàng không dám tỏ tình với nàng. Họ đành phải đợi thôi, hay chàng đợi. Thậm chí chàng không biết nàng có để ý đến mình hay không, chàng sợ biết được sự thật quá sớm. Rất có khả năng chàng làm cho nàng sợ mà lánh mặt mình. Còn nàng thì mừng vì không bị chàng thúc ép. Nàng hôn lên má chàng với vẻ ngây thơ. Lúc ra về, lòng ham muốn khiến chàng muốn nổi điên.

Ngày hôm sau, chàng đưa nàng đi chơi một vòng. Họ đến nhà hàng Ritz Carlton ở Laguna Niguel để ăn trưa. Sau đó, họ phải quay về vì chàng bận việc. Như thường lệ, công việc giúp chàng quên bớt nỗi buồn trong lòng. Sylia đã ra đi một thời gian rồi. Từ khi Adrian bước vào đời chàng đến nay, chàng không muốn người nào hết. Nhưng hình ảnh nàng bắt đầu ám ảnh chàng khiến chàng mơ mộng lung tung.

Vào thứ hai, nàng xuất hiện trong phòng quay của chàng trước mười hai giờ trưa. Khi ấy chàng đang thực hiện những thay đổi vào giờ phút chót trong chương trình và nàng cười rạng rỡ, vẻ đắc thắng hiện ra trên mặt.

- Tôi có thể cùng đi chơi với các cháu! Họ cho tôi nghỉ hai tuần. – Nàng cười sung sướng, giọng thì thào nhưng đủ cho mọi người gần đấy nghe. Nàng cười và hai nữ diễn viên cười khúc khích. Bill nhìn nàng, hân hoan ra mặt. Chàng nói nàng ở lại đợi mình hoàn tất công việc đang làm, rồi chàng mời nàng đến bàn kiểm soát để cùng ngồi xem màn diễn.

Màn diễn có nhiều pha gây cấn, đấu tranh kịch liệt và đầy cảm xúc. Helen thừa nhận mình có thai, nhưng cô ta không nói bố của bào thai là ai. John đang ở tù, tòa sắp mở phiên xử. Trên màn diễn, Helen nói chuyện qia điện thoại với người đàn ông vô danh, cô ta hăm dọa sẽ tự vẫn nếu ông ta nói cho mọi người biết mình có thai với ông ta. Kịch bản có nhiều tình tiết xúc động, người đàn bà đóng vai Helen là nữ diễn viên xuất sắc. Cô ta đã diễn trong chương trình của chàng nhiều năm nay, là một trong những trụ cột chính trong chương trình A Life. Nhưng khi Bill xem họ trình diễn, chàng thường quay qua nhìn Adrian, nàng vui thích được xem chương trình ban ngày này và chàng sung sướng khi thấy ánh mắt háo hức của nàng. Nàng thích tham dự buổi trình chiếu của chàng, thích mọi thứ ở đây.

- Buổi biểu diễn thật tuyệt Bill à. – Chàng rất hạnh phúc khi thấy nàng thích chương trình. Khi rời khỏi bàn kiểm tra, họ vẫn tiếp tục bàn về chương trình. Chàng giới thiệu nàng với các diễn viên mà nàng chưa gặp. Nàng khen ngợi Helen đã đóng rất xuất sắc, rồi nàng quay về căn phòng của mình.

Nàng mong đợi chuyến đi với Bill và nôn nóng đến ngày gặp các con chàng. Khi đi về văn phòng để làm việc, nàng lo chiếc quần jeans sẽ mặc không vừa vào đầu tháng tám, rồi lại hi vọng đến ngày đó sẽ còn mặc vừa.

Bạn đang đọc Tiếng Nói Của Con Tim của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.