Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 4210 chữ

Những thay đổi của nội dung cốt truyện chàng nghĩ ra nhiều vô kể. Hiện tại chồng của Helen, John vừa bị bắt vì tội giết chết em vợ, Vaught, nhân vật đã được Sylia đóng trước khi cô chuyển đi New Jersey, và giết kẻ buôn ma túy có tên là Tim McCarthy. Việc Helen bị nghiện ma túy được đưa ra ánh sáng và những hành động của cô cũng bị phát giác. Chuyện này gây dư luận xôn xao trong quần chúng. Cô đã dan díu với một chính khách dẫn đến có thai và phá thai trước đây mấy năm. Tất cả chuyện này được báo chí phanh phui khiến mọi người đều ghê tởm. Nhưng điều quan trọng hơn là việc có thai sẽ được phanh phui trên buổi trình diễn trong tuần. Đứa bé không phải là của chồng cô, song đây lại là điều may, và sự kiện này đã trở thành đề tài cho nhiều người khắp nước bàn tán ra vào trong bếp suốt những tháng sắp tới. Họ sẽ đoán đứa bé là con ai. Cuối cùng, cuộc hôn nhân của John và Helen cũng chấm dứt trong li dị khi hắn lãnh án tù chung thân vì tội giết hai người và không lâu sau đó, người ta sẽ biết đứa bé trong bụng Helen là con ai. Trong lúc chờ đợi, Bill rất phấn khởi về phần này.

Hôm sau, khi lái xe đi làm, chàng nghĩ đến Adrian, thắc mắc tại sao nàng không nói cho mình biết chuyện Steven đã bỏ đi. Chuyện này giống như một trong những cốt chuyện của chàng, nhưng rõ ràng lí do đơn giản hơn nhiều. Chàng nhận ra có khả năng mình sai, nhưng không biết tại sao. Không có quần áo đàn ông trong nhà nàng. Không có đồ dùng của đàn ông trong toa lét, không có nước hoa cạo râu, không có cả dao cạo. Chàng tin chắc như thế sau cuộc điều tra ngắn ngủi. Nhưng nàng dấu cái gì? Tại sao nàng không nói cho chàng biết? Chàng tự hỏi phải chăng nàng bối rối, hay phải chăng nàng chưa sẳn sàng để đi chơi với ai.

Khi đến cơ quan, chàng không có thì giờ để nghĩ. Một trong những diễn viên bị bệnh, hai nhà văn chính của chương trình đang xích mích với nhau trầm trọng. Đến mười hai giờ trưa chàng mới có thì giờ để thở và chàng muốn đến phòng làm việc của Adrian, đưa nàng đến sàn diễn để xem chương trình phát sóng lúc một giờ của họ.

Adrian trong phòng làm việc, đang chúi mũi vào việc người ta phát hiện ra con trai của một ông thượng nghị sĩ địa phương bị bắt cóc và giết hại vào tối qua. Trường hợp thật kinh hoàng, gia đình nạn nhân rất đau xót. Chàng trai mới mười chín tuổi, cả phòng thời sự đều buồn rầu. Adrian đau đớn khi xem những cuộn băng quay cảnh tượng chết chóc này. Chàng trai bị ném trước nền nhà bố mẹ mình, cổ bị cắt đứt.

Nàng đang phân công các biên tập viên viết bài nói về cảnh xảy ra trong băng thu hình và phân công các phóng viên đi gặp nói chuyện với số lượng bạn bè thân thiết của gia đình nạn nhân, thì được biết có người đợi nói chuyện với mình trên điện thoại. khi cầm máy nghe, nàng không nhận ra tên người gọi đến. Ông ta xưng là Lawrence Allman.

- Tôi nghe đây, chuyện gì thế? – Nàng bận nhiều việc, tay viết lia lịa những tờ ghi chú, tai đợi nghe chuyện ông ta muốn nói.

- Bà Towsend phải không?

- Phải.

- Chông bà yêu cầu tôi gọi cho bà. – Nghe ông ta nói, tim nàng như ngừng đập.

- Anh ấy gặp tai nạn à? Anh ấy có khỏe không?

Nghe lời nàng, ông ta cảm thấy thương cho nàng. Allman thấy đây không phải là người đàn bà không quan tâm đến chồng, trái ngược lại những gì Steven đã nói với ông. – Không, ông ấy khỏe. Tôi đại diện cho ông ấy. Tôi là luật sư. – Nghe vậy, nàng bối rối. Tại sao luật sư gọi cho nàng và tại sao Steven yêu cầu ông ta nói chuyện với nàng?

- Có chuyện gì không ổn à? – Ông ta im lặng một lát, không biết nói gì với nàng. Nàng có vẻ không chuẩn bị để đón nhận điều sắp đến. Ông thấy rất ái ngại.

- Tôi nghĩ ông Steven đã nói với bà về chuyện này rồi. Nhưng hóa ra ông ta chưa nói gì. – Hay là nàng đang đóng kịch, ông ta không tin thế. Nàng không có vẻ là người đang đóng kịch. – Chồng bà đã nộp đơn xin phép tòa cho hai người chia tay, ông ta muốn tôi làm việc với bà. – Nàng cảm thấy mình như người ngồi trên toa xe chạy trên dây cáp suốt ngày và bỗng nhiên xe dừng lại khiến cho nàng văng ra khỏi chỗ ngồi, hồn siêu phách lạc. Nghe ông ta nói, nàng như hụt hơi. Steven làm gì đây?

- Xin lỗi, tôi… không hiểu. Ông nói chuyện gì thế?

- Chuyện chia tay, bà Towsend à. – Ông ta cố nói nhẹ nhàng. Ông ta là người tốt, đây là vụ kiện thuộc loại ông ta không thích làm. Khi ông ta và Steven bàn về chuyện này, Steven hoàn toàn vô lý - Chuyện ly dị. Chồng bà muốn ly dị bà.

- Tôi rõ rồi… Làm như thế có vội quá không?

- Tôi đã hỏi ông ấy có muốn hỏi ý kiến của bà về chuyện này không, nhưng ông ta cho rằng sự dị biệt của hai người không thể hòa giải được.

- Tôi không bằng lòng có được không?... Tôi muốn nói… tôi không chịu ly dị…- Nàng nhắm mắt, cố khỏi khóc trong điện thoại, nếu không ông ta sẽ cho nàng điên. Nàng phải giữ bình tĩnh, nhưng nàng mất tự chủ khi nghe ông ta nói. Nàng không tin được chuyện này. Steven muốn ly dị, anh ta không muốn nói với nàng về chuyện này nên phải nhờ người lạ.

- Không, bà không từ chối được, - ông luật sư đáp. – Luật ấy đã được thay đổi từ lâu rồi. Bà hoặc ông Steven có quyền gởi đơn xin ly dị mà không cần sự thỏa thuận của người kia. – Nàng không tin điều mình vừa nghe, không tin những chuyện sắp xảy đến. – Có chuyện khác mà ông Steven muốn bà biết nữa.

- Anh ta muốn bán nhà phải không?- Nghe ông ta nói hai hàng lệ ứa ra trên mắt nàng, nàng thấy thế giới đã sụp dưới chân mình.

- Phải, đúng đấy. Nhưng ông ta bằng lòng để cho bà ở ba tháng trước khi bán, trừ phi bà muốn mua lại phần của ông ta, theo giá thị trường. – Nàng cảm thấy buồn nôn. Anh ta muốn li dị. Và anh ta muốn bán căn hộ. – Nhưng đây không phải là vấn đề tôi đề cập đến, ông Towsend bằng lòng giải quyết ngôi nhà sao cho hợp lý. Vấn đề tôi đề cập đến… - Ông ta chần chừ một lát. Ông ta đã cố khuyên Steven đừng làm việc này, nhưng Steven không chịu nghe. Steven không muốn nghe ông ta bàn về quyền làm cha của đứa bé trong bụng nàng. – Ông ấy yêu cầu tôi thảo ra một số giấy tờ về vấn đề này. Tôi muốn bà xem cho biết.

- Giấy tờ nói về chuyện gì đấy? – Nàng hỏi, hít mạnh một hơi và cố lấy lại tư thế, lau nước mắt chảy xuống hai má với những ngón tay run run.

- Chuyện về đứa con của bà. Ông Towsend muốn từ chối bổn phận làm cha trước khi đứa bé ra đời. Chuyện này có vẻ hơi sớm, tôi đã khuyên ông ta đừng làm thế. Đây là việc quá bất thường. Nhưng ông ta cương quyết nói rằng mình muốn làm thế. Tôi đã thảo giấy tờ xong, tôi muốn đưa cho bà xem. Giấy tờ tuyên bố ông ta từ chối quyền công nhận đứa bé. Do đó, ông ta sẽ không có quyền thăm con, không có quyền công nhận khi nó ra đời. Đứa bé không mang họ ông ta. Bà sẽ được yêu cầu lấy họ của mình như thời con gái, cũng như dùng họ của mình để đặt tên cho con. Khi đứa bé ra đời, nó không mang họ ông ta trong giấy khai sinh và dĩ nhiên bà và đứa bé không được đòi hỏi gì ông Towsend về mặt pháp lý và tài chính. Ông ta muốn trả một số tiền bồi thường về việc này, nhưng theo luật pháp của California, chúng ta không thể làm thế. Người ta không được dùng tiền để tuyên bố từ bỏ bổn phận làm cha mẹ.

Bây giờ nàng khóc mà không sợ ông luật sư nghe thấy nữa.

- Ông muốn gì ở tôi? Tại sao ông gọi cho tôi vào hôm nay? – Nàng khóc nức nở. – Hôm nay là ngày lễ chắc ông được nghỉ.

Steven đã nói với ông ta, nàng có thể đang ở cơ quan, rất thuận tiện để gặp nàng, cho nên ông ta gọi cho nàng từ nhà mình. Ông ta cảm thấy đê tiện khi nói với nàng những chuyện này, nhưng nếu để nàng mở hộp thư, thấy giấy tờ nằm trong đó thì tình hình còn tệ hơn. Steven đã nói với ông ta rằng họ không cãi cọ gì với nhau, nàng là người vợ tốt, họ sống rất hạnh phúc, chỉ có điều anh ta không muốn có con và nàng không chịu phá thai. Việc này rất quan trọng đối với anh ta. Larry Allman tự hỏi không biết trong vụ này Towsend có đuối lý không. Nhưng đây không phải là việc của ông ta để bàn cãi với Steven. Ông ta đã hết lời khuyên giải Steven, thúc anh ấy xét lại và đưng chấm dứt quyền làm cha cho đến khi đứa bé chào đời. Nhưng Steven không muốn nghe ông ta.

- Bà Towsend à, - Allman bình tĩnh nói, - tôi rất tiếc. Khuyên bà làm việc này không sung sướng gì. Tôi nghĩ có lẽ gọi điện thoại cho bà…

- Việc này không phải lỗi của ông, - nàng khóc nức nở, ước chi nàng có thể thay đổi cách suy nghĩ của Steven, nhưng nàng biết mình không thể làm được. – Anh ấy khỏe chứ? – Nàng hỏi khiến Allman hết sức ngạc nhiên.

- Ông ấy khỏe. Bà khỏe chứ? – Việc này có vẻ rất quan trọng.

Nàng gật đầu, nước mắt chảy xuống mặt.

- Tôi khỏe.

Ông ta cười buồn. – Bà có vẻ không được khỏe, tôi rất buồn khi nói thế.

- Hôm nay tôi gặp toàn chuyện tệ mạt… con trai ông thượng nghị sĩ, rồi bây giờ đến chuyện này. – Toàn gặp chuyện kinh khủng. Trước khi gặp những chuyện này nàng đã có ngày nghỉ cuối tuần thật tuyệt vời. – Ông có nghĩ… - Nàng cảm thấy ngốc nghếch khi hỏi ông ta, nhưng nàng muốn biết ông ta có nghĩ rằng Steven sẽ thay đổi ý kiến khi đứa bé chào đời, có thể khi anh ta thấy đứa bé. Dù sao nàng vẫn tin đứa bé sẽ làm thay đổi mọi chuyện. Dù sao Steven cũng là bố đứa bé. – Ông có nghĩ anh ấy sẽ đổi ý không? Nghĩa là… sau này…

- Có thể anh ấy đổi ý. Steven đã rất quá đáng, nhưng hiện giờ anh ta muốn mọi chuyện phải được minh bạch, dựa trên pháp luật để giải quyết.

- Khi nào thì việc ly dị sẽ xong? – Nhưng chuyện này không thành vấn đề. Ly dị hay không có khác gì nhau? Ngoại trừ việc này thuận tiện cho họ lấy người khác khi nàng có con.

- Ông ấy gởi đơn ra tòa cách đây hai tuần rồi. Nghĩa là việc ly dị sẽ hoàn tất theo tôi đoán… là trung tuần tháng mười hai.

Tuyệt. Hai tuần trước khi đứa bé chào đời. Không có tên bố nó trong giấy khai sinh. Tin này rất tuyệt. Có lẽ nàng mừng vì ông ta đã gọi cho mình.

- Chuyện đã hết chưa?

- Hết, tôi… tôi sẽ gởi giấy tờ cho bà vào ngày mai.

- Cám ơn ông. – Nàng lau nước mắt, tay run run.

- Hai tháng nữa chúng ta sẽ nói chuyện với nhau để bàn về chuyện căn hộ. Còn chuyện đòi hỏi trợ cấp cho bà thì luật sư của bà trực tiếp lo liệu.

- Tôi không có luật sư và tôi không đòi hỏi trợ cấp.

- Tôi nghĩ bà nên thuê luật sư để giúp đỡ bà. Bà có quyền đòi hỏi trợ cấp theo luật lệ của California. – Ông ta nghĩ nếu nàng không muốn trợ cấp thì chắc là nàng điên. Ông ta ghét vụ kiện này. Ông ta muốn ít ra nàng cũng phải lấy một ít tiền của Steven. Anh ta có bổn phận phải trợ cấp. Ông ta khuyên Steven nên làm thế. – Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

- Cám ơn ông. – Nàng nghe ông ta nói lời tạm biệt và nghe máy điện thoại kêu lên tiếng cách, nhưng nàng vẫn đứng yên, tay nắm ống nghe một hồi lâu, như thể sẽ có tiếng nói lại rằng đây là một sai lầm, họ nói đùa cho vui. Nhưng họ không đùa. Steven đã nộp đơn ra tòa xin ly dị, và anh ta cần giấy tờ xác nhận việc từ bỏ quyền làm cha của đứa bé. Thật là điều quá tệ, nghĩ đến chuyện đó nàng run lẩy bẩy phân vân không biết bây giờ mình sẽ làm gì.

Thực ra, không có gì thay đổi. Nàng vẫn ở trong căn hộ một thời gian, anh ta vẫn giữ đồ đạc của họ và nàng vẫn mang thai. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Nàng không hi vọng gì nữa, ngoại trừ sự hi vọng hảo huyền rằng cuối cùng anh ta sẽ trở về và hết sức thương yêu đứa bé. Nhưng nàng biết chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Nàng phải một mình nuôi con, giữ công việc làm ăn, tìm ngôi nhà mới, và ít ra là mua một cái ghế nệm dài để ngồi. Nhưng điều quan trọng hơn hết, nàng phải đối đầu với thực tế là anh ta sắp ly dị mình, và trên pháp lý, đứa bé sẽ không có cha. Thật là một vố kinh hoàng cho nàng, khi để ống nghe vào máy điện thoại, hai vai nàng run lên vì khóc. Nàng đứng quay lưng ra cửa, nàng không nghe có tiếng chân người đang bước vào văn phòng. Chỉ thấy lưng nàng quay về phía mình, Bill không biết nàng đang khóc. Nàng từ từ quay lui mặt đầm đìa nước mắt, qua màng lệ, nàng thấy Bill đứng trước mặt mình.

- Ôi lạy Chúa… tôi xin lỗi… tôi không có ý định… tôi nghĩ tôi chỉ vào đây không đúng lúc. Chàng phân trần, và nàng cố cười qua nước mắt, tay đưa xuống dưới bàn để tìm khăn.

- Không… tôi… không sao. – Rồi nàng ngồi phịch xuống ghế mà khóc, mặt úp vào lòng hai bàn tay. – Không… rất khủng khiếp. – Không có cách nào để nói cho chàng hiểu, và nàng cũng không muốn nói. – Chỉ vì tôi không… tôi không thể… - Nàng không nói thành câu trọn nghĩa, và chàng bước đến gần, nhẹ thoa lên vai nàng.

- Hãy bình tĩnh, Adrian. Mọi việc sẽ ổn thôi. Dù có chuyện gì không hay xảy ra, không chóng thì chầy mọi việc sẽ được chấn chỉnh tốt đẹp. – Chàng phân vân không biết có phải do nàng bị đuổi việc, hay có người thân yêu nào chết. Nàng run lẩy bẩy, người tái mét. Bỗng chàng sợ nàng xỉu mất. Chàng khuyên nàng hít thở mạnh vào, đưa cho nàng ly nước. Một lát sau, nàng bình tĩnh trở lại. – Hình như sáng nay cô gặp chuyện gì không hay. – Chàng nhìn nàng với vẻ đầy thương cảm. Nàng cố cười nhưng quá gượng gạo.

Đúng là ngày xui xẻo. – Nàng hỉ mũi, nhìn chàng với vẻ vừa bối rối vừa biết ơn. – Thoạt nhiên là chuyện con trai ông thượng nghĩ sĩ bị bắt cóc rồi bị giết chết. Chúng tôi đã ghi băng cảnh tượng ấy rất nhiều, quay cận cảnh hình ảnh nạn nhân bị cắt họng. – Nàng lại khóc nức nở, vừa nghĩ đến cảnh ấy. – Và rồi… - Nàng chần chừ, nhìn Bill tự hỏi không biết nên nói cho chàng biết hay không. Nhưng nàng thấy không có lý do gì để giữ bí mật chuyện này nữa, dù chuyện này do lỗi của nàng đi nữa, thì quyết định ly dị cũng không phải do nàng đưa ra.- Và rồi… Tôi nhận được cuốc điện thoại do luật sư của chồng tôi gọi đến. – Mắt nàng đầy nước mắt, giọng nói run run.

- Luật sư à? Ông ta gọi đến có việc gì? Hôm nay là ngày lễ kia mà.

- Tôi đã nói thế đấy.

- Ông ta muốn gì? – Bill hỏi, giọng bực tức, cảm thấy muốn che chở cho nàng.

Nàng hít mạnh một hơi, nắm chặt cái khăn trong tay, mắt quay nhìn chỗ khác. Nàng không thể nhìn mặt Bill khi nói chuyện này. – Ông ta gọi đến để báo cáo cho tôi biết chồng tôi… - nàng hạ giọng thật thấp, chàng gắng lắm mới nghe được. - … vừa nộp đơn ly dị. Thực ra đã cách nay hai tuần rồi.

Bill quá sửng sốt. Nhưng chàng sửng sốt vì cách nàng nói nhiều hơn là chính sự việc xảy ra. Vẻ đau đớn của nàng trước việc này khiến chàng xúc động. Đêm qua chàng đã nghĩ rằng vợ chồng nàng đang sống ly thân, bây giờ biết rõ việc này, chàng cảm thấy nhẹ cả người. Nhưng chàng thương xót cho nàng, nàng xem đây là cú sốc quá lớn, vì nàng không ngờ có chuyện này xảy ra.

- Adrian, chuyện này là cú sốc đối với cô phải không? – Giọng chàng trầm ấm.

- Phải. – Nàng thở dài, nhìn chàng. Chàng đứng dựa người vào bàn, tỏ vẻ thương cảm. – Tôi không ngờ anh ấy lại làm một việc như thế. Steven nói anh ta sẽ làm, nhưng tôi không tin.

- Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?

- Khoảng sáu tuần… có lẽ bảy tuần… anh ta đem đồ đạc đi khỏi nhà cách đây khoảng ba tuần. Cả đồ đạc của tôi. – Nàng cười. Hai người nghĩ đến căn hộ trống trải. – Vấn đề không quan trọng với tôi. Tôi chỉ nghĩ… tôi không muốn.

- Tôi hiểu. Khi Leslie ly dị tôi, tôi cũng như thế. Tôi không muốn ly dị. nhưng đùng một cái, cô ta quyết định mọi chuyện. Khi để cho người khác quyết định, tôi thấy sự việc không đẹp tí nào.

- Anh ta quyết định như thế đấy. – Nàng bật khóc và cảm thấy bối rối trước mặt Bill, nhưng chàng tỏ vẻ rất bình tĩnh. – Tôi xin lỗi… tôi rối như mớ bòng bong.

- Cô có quyền như thế. Cô về nhà nghỉ buổi chiều được không? Tôi sẽ lái xe đưa cô về.

- Tôi không nghỉ được. Tối nay trước khi pháy sóng chương trình thời sự, chúng tôi còn phát chương trình đặc biệt như kế hoạch đã vạch ra.

- Tại sao anh ta không gọi cho cô?

- Tôi không biết. – Nàng buồn rầu đáp rồi ngồi vào bàn. Chàng đến ngồi lên góc bàn. – Tôi đoán anh ta không muốn nói chuyện với tôi nữa.

- Vấn đề cơ bản dẫn đến việc ly dị này là do cô và anh ta không có con. Khi cô có con, hai người sẽ phải nói chuyện với nhau cho đến khi chúng khôn lớn. Thỉnh thoảng vấn đề này làm cho người ta nổi điên, nhưng ít ra hai người vẫn phải gặp nhau. – Nàng gật đầu, nghĩ rằng họ đã có con. Hay ít ra nàng có. Steven đã từ chối nó. – Cô có biết nguyên nhân gì đưa đến việc ly dị này không? Hay đây không phải chuyện của tôi?

- Nàng cười buồn. – Tôi biết. Vấn đề này không quan trọng. Steven theo lập trường của anh ấy và tôi có lập trường của mình. Tôi không thể làm theo ý muốn của anh ta, tôi nghĩ chúng tôi kiên quyết giữ vững lập trường của mình. Và tôi nghĩ anh ta thắng. hay là cả hai chúng tôi đều thua. Đại loại như thế. Steven không cho tôi một cơ hội tốt khi anh ta quyết định.

- Anh ta có vẻ như Leslie. Nhưng khi ấy cô ta có người khác can dự vào và tôi không biết có chuyện này. Cô có nghĩ anh ta dan díu với người nào không?

- Có thể. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ là chuyện này có liên quan đến sở thích của anh ta trong cuộc sống, vấn đề anh ta không thích và đùng một cái, chúng tôi hai người hai ngã.

- Cảnh hai người hai ngã này xem ra quá tàn bạo. – Nhưng con người rất khó hiểu, họ luốn làm những việc kỳ khôi. Cả hai đều nghĩ thế. – Tôi định mời cô đến phòng quay uống tách cà phê, nhưng có lẽ bây giờ không có đủ thì giờ. – Chàng ái ngại cho nàng. Cúi người tới sờ vào má nàng, bàn tay dịu dàng âu yếm. chàng nói:

- Có lẽ dịp khác vậy.

Nàng gật đầu, cảm thấy những lời nói của luật sư Allman đã làm cho mình mất tinh thần. – Tôi phải đi làm việc trở lại. Chúng tôi phát sóng chương trình đặc biệt về gia đình ông thượng nghị sĩ. Chàng trai ở trong đội bóng đá của trường đại học UCLA, ngôi sao bóng đá khi còn học trung học và cậu ta tham gia tích cực chương trình công cộng. Bạn gái của cậu ta là cháu gái của ông thống đốc. Việc này làm cho mọi người đau đớn. – Nàng cũng đau, Steven giáng thêm cho nàng một đòn quá đau nữa. Nàng cảm thấy như đã chết trước giờ ăn trưa. – Tôi sẽ ở đây cho đến một giờ sáng, có thể hai giờ. – Trông sắc mặt nàng bơ phờ.

- Cô nghỉ giải lao một lát được không? Ít ra cũng đi ra ngoài kiếm cái gì ăn chứ?

- Không được đâu. Sáng nay tôi đã đến trễ rồi. – Điều nàng cần bây giờ là một đứa bé. Nhưng nàng không nghĩ đến chuyện đó. Nàng phải qua hết ngày hôm nay, rồi ngày khác, và tiếp tục chịu đựng.

- Đêm nay tôi cũng làm việc khuya. Chúng tôi có nhiều thay đổi mới trong chương trình diễn xuất. Giết người, ra tòa, ly dị, những em bé ngoại hôn. Những chuyện sung sướng tình cờ. Công việc thay đổi làm cho tôi bận rộn. tôi muốn các nhà văn bảo đảm sẽ viết xong nhiều kịch bản trước khi các con tôi đến đây.

- Có vẻ giống chuyện đời tôi. – nàng cười gượng. Chàng hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.

- Cô cứ ở đây. Lát nữa tôi sẽ đến. Nếu cô muốn gì, cứ cho tôi biết. Nhà bếp trong phòng quay của tôi hôm nay có nhiều thức ăn, vì tất cả các nhà hàng quanh đây đều đóng cửa.

- Cám ơn, Bill. – Nàng nhìn chàng với ánh mắt biết ơn. Chàng vẫy tay chào khi đi ra. Nàng ngồi nhìn ra cửa sổ một lát. Thế giới thật điên cuồng. Steven đã bỏ nàng ra đi, bỏ rơi nàng và đứa con. Và có kẻ giết chết chàng trai 19 tuổi thơ ngây với tấm lòng vàng và với cuộc đời phơi phới trước mắt. Trong phút chốc, chàng trai đã lìa đời.

Nàng quay lại làm việc, cố quên những chuyện buồn khổ của mình, nhưng nàng vẫn nghĩ đến Bill, nghĩ đến sự tận tình giúp đỡ của anh.

Bạn đang đọc Tiếng Nói Của Con Tim của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.