Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 43

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày tiếp theo, sáng nào Tô Mạch cũng đều nhận được một bữa sáng do anh chàng giao đồ ăn đúng giờ đưa tới.

Có khi là bánh bao và cháo, có khi là quẩy, bánh bao rán một mặt, cũng có khi là bánh shou zhua bing, jianbinggouzi các kiểu. Buổi trưa nếu công ty gọi cơm ngoài thì bên trong kiểu gì cũng có thêm Yakult hoặc là Wahaha.

*các món trên: xem lại chú thích trong

chương 33

,

chương 41

.

Tô Mạch ngại nhận, lần nào cũng gửi hồng bao lại cho anh chàng, cũng nhắn anh đừng đưa nữa.

Anh chàng chất phác không ý thức được việc mình làm làm phiền Tô Mạch, vẫn kiên trì tặng đồ mỗi ngày.

Rốt cuộc Trâu Tinh Thần không nhịn được nữa, nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa: “Ngày nào cậu cũng tặng vợ tôi bữa sáng, cậu thấy làm vậy mà được à?”

Anh chàng đang xách bữa sáng: “Hình như cô ấy chưa kết hôn, tay cũng đâu thấy đeo nhẫn.”

Anh chàng không cao, người gầy gò, mặc đồng phục lao động màu xanh lam công ty phát, sau lưng còn có in một dòng chữ trắng quảng cáo.

Trâu Tinh Thần nhốt mình và anh chàng shipper ngoài cửa, nói thẳng vào vấn đề: “Sau này đừng tặng bữa sáng nữa, cô ấy sẽ không thích cậu đâu.”

“Hai người không hợp nhau, không hợp một chút nào hết.”

Anh nói liền một lèo, không hơi đâu để tâm tới lòng tự trọng của người khác.

Anh chàng shipper im lặng trong thoáng chốc rồi ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết rồi.”

Trâu Tinh Thần khoanh tay nhìn tay đàn ông thấp hơn mình một cái đầu: “Cậu không thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn. Sau này đừng tới nữa.”

“Tôi biết rồi,” anh chàng shipper nói rồi đi ra cổng, “vẫn còn vài suất cơm nữa phải ship, tôi đi đây.”

Tô Mạch đứng cạnh cửa sổ, nghe thấy hết tất cả.

Trâu Tinh Thần xoay người đi vào nhà. Tô Mạch ra đón: “Sau này anh nói chuyện có thể uyển chuyển hơn một chút được không?”

Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Ông đây không rảnh vòng vo quanh co với người khác.”

Nói rồi vứt bữa sáng đang cầm vào thùng rác.

Tô Mạch chạy lại chỗ thùng rác định cứu chúng mà không được. Sữa đậu nành đã chảy hết ra ngoài ngấm vào bánh shou zhua bing. Cô ngẩng đầu lên: “Đừng có lãng phí đồ ăn có được không.”

Đó mà là đồ ăn à? Chúng rõ ràng là những viên đạn tình địch ngắm bắn vào anh.

Trâu Tinh Thần ngước mắt: “Nhẫn anh đưa em đâu?”

Tô Mạch cực kỳ cảnh giác: “Còn phải hỏi, ở nhà mẹ em chứ đâu.” Cô vẫn sợ Trâu Tinh Thần đòi cô trả.

Trâu Tinh Thần: “Hồi sau đeo đi.”

Tô Mạch cẩn thận thăm dò: “Không phải là đòi em trả à?”

Dạo trước ngày nào anh cũng bám theo sau cô đòi cô trả y như thể bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ cầm nhẫn của anh bỏ trốn.

Trâu Tinh Thần vào bếp lấy sủi cảo cấp đông cất trong tủ lạnh ra: “Nhân thịt lợn với ngô, ăn không?”

Tô Mạch đi tới: “Để em làm cho.”

Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Qua bên ngồi đi.”

Tô Mạch đứng tựa ở cửa bếp xem Trâu Tinh Thần đun sủi cảo cho cô. Tô Mạch cười: “Đại thiếu gia biết hầu hạ làm bữa sáng cho người khác từ khi nào thế?”

Trâu Tinh Thần phớt lờ cô, vớt sủi cảo ra khỏi nồi, lấy hai chiếc đĩa nhỏ rót chút giấm vào.

Tô Mạch ngồi vào bàn ăn: “Cho thêm chút dầu vừng vào giấm được không?”

Trâu Tinh Thần thêm vào cho cô. Tô Mạch nếm thử: “Sủi cảo hôm nay ngon quá.”

Trâu Tinh Thần hất cằm: “Sau này còn ăn bữa sáng của bọn đàn ông vớ vẩn bên ngoài mang tới nữa không?”

Tô Mạch cười: “Có đồ Thần ca tự tay làm thì ai còn ăn đồ bên ngoài nữa.”

Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Ngoan, lát nữa em rửa bát.”

Tô Mạch: “Thế ăn đồ ở ngoài cho tiện, ít ra không phải rửa bát.”

Trâu Tinh Thần lườm cô: “Anh rửa, anh rửa được chưa?”

Tô Mạch cười, được đằng chân lân đằng đầu: “Mai em muốn ăn sủi cảo rán, đừng rán cháy đấy nhé.”

Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Em hứa với anh không ăn bữa sáng tay đàn ông khác cho trước đi đã.”

Tô Mạch ngước mắt nhìn Trâu Tinh Thần đầy dịu dàng: “Không thành vấn đề, sau này chỉ ăn đồ anh làm, ăn suốt đời luôn được chưa?”

Rốt cuộc Trâu Tinh Thần cũng cười, khẽ nói: “Thế thì còn tạm được.”

Chuông reo, lần này không phải tay đàn ông vớ vẩn nào tới đưa bữa sáng mà là Trịnh Kinh Kinh nhà đối diện.

Hôm nay Trịnh Kinh Kinh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ, bên trong mặc áo sơ mi trắng cổ đứng nhún bèo phối với váy trắng dài ngang gối, tay trái xách một túi to đồ ăn sáng, tay phải ôm một bó hoa hồng.

*cổ đứng nhún bèo: tiếng Trung là 木耳领 nghĩa là cổ mộc nhĩ

o1cn01uf0knu1lfyekkljse_0-item_picjpg_196x196q50s50

tb2302puvoobknjszfpxxxa2xxa_2080955020-0-item_picjpg_300x300

tb1nyakkvxxxxb5xvxxxxxxxxxx_0-item_pic

Tô Mạch dạo gần đây đang đắc ý, đã suýt quên mất vị tình địch này thì tình địch lại ôm hoa tới giành đàn ông với cô.

Cô liếc bó hoa trong tay Trịnh Kinh Kinh: “Hoa của cô không được tươi lắm nhỉ, đầu cánh hoa đã thâm rồi.”

Trịnh Kinh Kinh để đồ ăn sáng xuống bàn, đưa hoa cho Tô Mạch, cười: “Vậy à, tôi thấy đẹp lắm mà.”

Tô Mạch lườm: “Cô xem lá đi, màu quá xanh, phải là màu xanh biếc mới là còn tươi.”

Trịnh Kinh Kinh nhét bó hoa hồng bị Tô Mạch chê không đáng một đồng vào lòng Tô Mạch, cười rất thoải mái: “Vừa nãy tôi mới gặp một nhân viên giao hàng trước cửa biệt thự hỏi có phải Tô Mạch ở đây không, nhờ tôi cầm vào giúp.”

Tô Mạch: “…”

Trâu Tinh Thần liếc nhìn Tô Mạch.

Tô Mạch cúi nhìn tấm thiệp, lại là Hạ Tường tặng.

Trịnh Kinh Kinh quay qua cười với Trâu Tinh Thần, cực kỳ quyến rũ: “Dì giúp việc lại làm dư bữa sáng, A Thần lát nhớ phải nếm thử món nem rán nhé, giòn lắm đấy.”

“Tôi còn bận buổi trực tiếp, phải về đây.”

Trịnh Kinh Kinh là một streamer về mảng thời trang làm đẹp, game anime, có tận mấy triệu người hâm mộ.

Trịnh Kinh Kinh ra tới cửa, xoay người lại nói: “Trông sắc mặt cô Tô không được tốt lắm nhỉ, mắt thâm quầng trông thật tiều tụy.”

Vì thức đêm làm dự án của Hạ Tường mà dạo này toàn phải hai, ba giờ sáng Tô Mạch mới đi ngủ. Cô không muốn bị Trâu Tinh Thần phát hiện nên chuyến này không đôi co với Trịnh Kinh Kinh, chọn cách im lặng giữ mạng.

Trịnh Kinh Kinh đóng cửa ra về, Tô Mạch ôm bó hoa, chột dạ không biết nhìn vào đâu.

Trâu Tinh Thần tựa lưng vào ghế, liếc nhìn Tô Mạch, giọng chẳng có chút ấm áp nào: “Ai gửi?”

Tô Mạch vào bếp lấy kéo, vừa chỉnh lại bó hoa cắm vào bình vừa cúi đầu đáp: “Thì là, một… đồng nghiệp bình thường.”

Trâu Tinh Thần cười khẩy một tiếng: “Đồng nghiệp bình thường. Sao không thấy Triệu Thù, Chu Bắc tặng em?”

Tô Mạch ngẩng đầu, giả bộ ngu ngơ: “Bởi vì Triệu Thù với Chu Bắc là đồng nghiệp tốt, không phải đồng nghiệp bình thường.”

Trâu Tinh Thần: “Anh đếm tới ba, em làm cái thứ vớ vẩn này biến mất ngay cho anh.”

Mặt anh tỏ rõ vẻ cáu kỉnh, dường như nhìn mấy bông hoa này một cái thì sẽ tổn thọ vậy.

Không đợi anh bắt đầu đếm, Tô Mạch đã ôm bó hoa đó chạy ra ngoài. Cô chạy ra ngoài cổng, đưa đại nó cho một người qua đường.

Tô Mạch quay lại phòng ăn, Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Dạo này đang bận gì thế?”

Hồi trước mặc dù cô cũng ngủ muộn nhưng quầng mắt không thâm tới mức này.

Tô Mạch: “Đâu bận gì đâu, từ bữa nghỉ công việc giúp việc buổi tối, ngày nào em cũng đi ngủ sớm.”

Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Ra là sau khi em ngủ rồi thì mộng du dậy đi tắm à?”

Phòng vệ sinh của Tô Mạch vừa khéo kề ngay phía giường Trâu Tinh Thần. Đêm khuya tĩnh lặng, anh có thể nghe rõ tiếng cô tắm rửa. Róc ra róc rách, hại anh bứt rứt trong người, lăn qua lăn lại không ngủ nổi.

Tô Mạch thông minh chọn phương án đánh trống lảng, lập tức bật chế độ diễn: “Oa oa oa, anh thật lưu manh ghê, nghe trộm con gái nhà người ta tắm rửa.”

Trâu Tinh Thần nhướn mày: “Em nói ai lưu manh cơ?”

Anh đảo mắt nhìn xuống phía ngực cô đầy trắng trợn, môi nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây.”

Tỏ ý bảo cô ngồi lên.

Tô Mạch lại ngồi xuống đùi Trâu Tinh Thần, thẽ thọt: “Giám đốc Trâu muốn dùng quy tắc ngầm à?”

Cô dán ngực lên người anh, cọ nhè nhẹ.

Người đàn ông cáu: “Đừng có động cựa lung tung.”

Tô Mạch ôm cổ Trâu Tinh Thần, làm bộ run rẩy hỏi: “Vậy giám đốc Trâu muốn thế nào?”

Cô vừa nói vừa dán lên người Trâu Tinh Thần: “Không được, không được đâu.”

“Người ta đã có chồng rồi.”

Đang diễn cảnh trong văn phòng bỗng bị cô đổi sang thành truyện người lớn phụ nữ đã có chồng không chịu nổi cô đơn.

Trâu Tinh Thần ôm ngực Tô Mạch, vùi trên người cô, hỏi khẽ: “Chồng em tốt hay anh tốt?”

Tô Mạch dán bên tai Trâu Tinh Thần nhỏ nhẹ đáp: “Tất nhiên là giám đốc Trâu tốt.” Vừa nói vừa vuốt ve sau gáy anh.

Ngón tay hơi lành lạnh của cô mơn trớn da anh, dần dần ấm lên, tựa như có chiếc lông vũ gãi gãi ở trong lòng, vừa ngứa vừa bứt rứt.

Trâu Tinh Thần bế Tô Mạch đặt lên bàn cơm, áp người xuống, khẽ nói: “Tô Mạch, đây là em tự chuốc lấy đấy.”

Tô Mạch nhìn người đàn ông phía trên, trong mắt anh như nhóm lên ngọn lửa cháy hừng hực. Anh dán môi lên môi cô như một con dã thú đã bị đói lâu ngay, hôn cô ngấu nghiến.

Cách một thời gian dài vậy rồi nhưng trình độ hôn của anh hầu như không tiến bộ, tựa như một gã người nguyên thủy, thích nhất là gặm cắn, nếm được mùi máu tươi thì mới biết đường dịu dàng lại.

Môi lưỡi triền miên ngấu nghiến tựa như trăm hoa trong rừng sâu sau cơn mưa xuân tỏa ra hương thơm thấm vào gan ruột. Hôn càng lâu, mùi hương càng đậm thêm, biến thành chùm pháo hoa rực rỡ nổ đùng đoàng ở tận sâu trong tim.

Giọng anh trầm trầm khàn khàn, không hề che giấu sự ghen tuông và đố kị của mình một chút nào: “Gã đàn ông tặng hoa rốt cuộc là ai?”

Cô nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Thần ca, tẹo nữa là mọi người tới làm việc rồi.”

Anh bế cô rời khỏi bàn ăn, đi lên cầu thang.

Cô đá đá chân: “Không được, lát nữa phải làm việc.”

Anh tìm được môi cô, mút một cái thật mạnh, giọng khàn khàn: “Bao lâu rồi ông đây không hôn em.”

Ngọn lửa trong đôi mắt anh đã cháy lan ra cả cảnh rừng rậm rộng lớn, không thể kìm hãm được, để nó bốc cao cháy ngợp tới trời.

Cô: “Ai bảo không chịu.”

Độ trước bất kể cô theo đuổi anh thế nào, gạ gẫm anh thế nào, anh cũng không chịu hôn cô.

Anh nói khẽ: “Đừng cựa lung tung.”

Anh ôm cô, đá văng cửa phòng ngủ khép hờ.

Triệu Thù và Chu Bắc đi vào cùng nhau, cùng nhau giật mình hét lên một tiếng: “Mẹ ơi!”

“Tôi không nhìn thấy gì hết.”

Tô Mạch tụt xuống khỏi tay Trâu Tinh Thần, đỏ mặt, cúi mặt xuống chạy về phòng mình, đóng cửa lại.

Trâu Tinh Thần đứng cạnh lan can tầng hai, nhìn hai tên đầu sỏ gây chuyện đang gặm nem rán. Hai tên đó không dám ngẩng đầu lên nhìn lại, có cảm giác nếu nhìn thì sẽ bị sát khí từ tầng trên bắn xuống cứa cổ, đi đời.

Một lúc sau, Tô Mạch chỉnh lại quần áo, bình ổn cảm xúc, vờ như thoải mái đi ra khỏi phòng ngủ, không hề lúng túng một chút nào chào hỏi người ở dưới tầng: “Triệu Thù, Chu Bắc, buổi sáng tốt lành nhé. Nay đúng là một ngày ngập tràn năng lượng.”

Trâu Tinh Thần giữ chặt cổ tay Tô Mạch, nói nhỏ bên tai cô một câu: “Tối qua phòng anh.”

Bạn đang đọc Tiếng Ngọt của Trương Tiểu Tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.