Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính toán tiểu thử

Phiên bản Dịch · 2282 chữ

Lang đại nhân hủy minh băng đi, bỏ thêm một tầng minh băng của mình rồi ném tên Cộng Công tộc cho Thái Hạo Diễn.

Không cần sưu hồn cũng không cần nghiêm hình tra tấn, Thái Hạo Diễn đưa người về chỗ ở, sau đó trước mặt mọi người vẽ một pháp trận cổ quái lên mặt đất.

Dùng một chút Thần thuật, pháp trận trên đất bắt đầu di động, không ngừng hợp lại tách ra các loại đồ án.

Cuối cùng, đồ án dừng lại một chỗ, toàn bộ pháp trận tuôn ra bạch quang sáng ngời, cả người tên Cộng Công tộc trong minh băng cũng tan thành bạch quang. Lúc này, Thái Hạo Diễn gật đầu với Lang đại nhân, Lang đại nhân liền ngầm hiểu, hóa minh băng thành Minh hỏa thu đi.

Người Cộng Công tộc hóa thành bạch quang, rơi vào pháp trận, biến thành một quang đoàn màu trắng, không ngừng vùng vẫy trong trận.

Kim Phi Dao cảm thấy làm thế này quá phiền toái, còn không bằng trực tiếp sưu thần, dù sao cũng không có khả năng để tên Cộng Công tộc này còn sống trở về.

Tuy nhiên, nàng nhìn đoàn bạch quang, nghĩ rằng biến cả người thành bạch quang đừng tưởng là không huyết tinh, đây không phải là trộn cả thần hồn và xương cốt người ta lại một chỗ sao? Lại còn không ngừng trộn đến trộn đi, nếu không có bạch quang thì chỉ sợ đã huyết nhục mơ hồ rồi. Có điều, chẳng lẽ túi càn khôn cũng bị vo vào đó?

Lực chú ý của Kim Phi Dao đều đặt trên túi càn khôn, cảm thấy người là do mình mang về, túi càn khôn còn chưa lấy xuống nhưng đó cũng hẳn là đồ của mình chứ. Đã bị vo thành như vậy thì chắc là không có tác dụng gì nữa rồi.

Nghĩ nghĩ, nàng chưa từ bỏ ý định, đứng bên cạnh nói thầm; “Lấy kinh nghiệm làm bánh bao thịt nhiều năm của ta thì lúc nhào trộn vẫn không nên cho tạp vật vào mới tốt, ví dụ như túi càn khôn. Nếu bỏ túi càn khôn vào sẽ ảnh hưởng đến hương vị, mà có lẽ còn ảnh hưởng đến thẩm mỹ.”

Khương Thủy Nhiên đã trở về Thần Nông tộc, có thể đi vào nơi ở của Thái Hạo Diễn ngoài Lang đại nhân ra cũng chỉ có Kim Phi Dao và mấy người Hoa Uyển Ti cho nên nàng cũng không sợ bị người khác chê cười, chỉ cảm thấy quá lãng phí túi càn khôn.

Thái Hạo Diễn liếc nhìn nàng một cái, từ trong pháp trận liền bay ra cái túi càn khôn, trực tiếp dừng lại trước mặt Kim Phi Dao.

“A! Cũng không bị nát nha!” Kim Phi Dao lấy túi càn khôn, hắc hắc cười vui vẻ, quả nhiên muốn cái gì thì phải nói ra mới được, không nói thì ai biết ngươi muốn làm gì. Tuy nhiên, sao vẫn còn chưa nhào xong vậy? Tính toán như thế thật phức tạp, liệu có phải là Thần tộc không có Sưu thần thuật, hay là để ta dạy cho Thái Hạo Diễn?

Lúc này, pháp trận kia đột nhiên lóe lên, từ bên trong bay ra vài đạo ánh sáng màu trắng, trực tiếp dừng lại trên người mọi người ở đây.

Kim Phi Dao cảm thấy có vô số gì đó tuôn vào đầu, đầu như tê cứng lại.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đối, nàng xuất hiện trong đại điện Hiên Viên tộc, còn có các Thần tộc khác nữa. Lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện bộ dạng Thần tộc đúng là đa dạng, chẳng phải ai cũng giống như Hiên Viên tộc hay Phục Hy tộc, còn có cả bộ dạng không khác ma thú là mấy.

Chẳng lẽ vì bọn họ trước kia là chủng tộc Thần cấp đế vương cho nên bộ dạng mới bình thường hơn? Cộng Công tộc ngoài bộ tóc màu lam, ngũ quan giống như bị nước bào mòn đi một ít thì thoạt nhìn coi như bình thường. Mà tộc Chúc Dung kia thì thật khiến người ta ngán ngẩm, đỏ rực ngồi ở đó, lại còn mặc quần áo giáp màu đen, trông cứ như than củi không cháy hết, đỏ một mảng đen một mảng.

Trong số những người này, ngoài Hiên Viên tộc là bình thường nhất ra thì còn có một vài nam nhân phi thường cao lớn cường tráng, tương đối hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhớ lại những chuyện về Thần tộc thường được nghe, Kim Phi Dao cảm thấy bọn họ hẳn là Xi Vưu tộc với sức chiến đấu rất mạnh, bọn người kia là phó tộc của Thần Nông tộc, hiện tại chạy sang bên Hiên Viên tộc, cảm giác cũng không phục lắm.

Bọn họ khoanh hai tay trước ngực, vênh váo hò hét, riêng cái ghế dưới mông cũng to hơn của người khác không ít. Đương nhiên, ngoài để tỏ ra uy phong thì chủ yếu là vì khổ người của bọn họ quá lớn, cao bằng ba người thường, tự nhiên mông cũng to hơn.

Nhìn tràng cảnh rất thật này, Kim Phi Dao rất bội phục Thái Hạo Diễn, cái này thú vị hơn Sưu Hồn thuật nhiều. Lúc đó bạch quang bắn ra rất nhiều, hẳn là ai cũng có thể nhìn thấy.

Người khác nhìn thấy cảnh này thì chú ý đến cuộc đối thoại của bọn họ, lực chú ý của Kim Phi Dao lại không nằm ở đó mà ở trên người những người này. Nàng chạy đến bên cạnh những Thần tộc này, nếu không giật nhẹ tóc người này thì nhìn chằm chằm vào pháp bảo của người khác, thậm chí còn đưa tay ra sờ.

“Không biết như vậy có thể nhìn thấy túi càn khôn không, nếu có thể biết bên trong có thứ gì thì quá tốt.” tự nói xong, nàng liền thò ma trảo tới vạt áo của một gã Hiên Viên tộc, muốn kéo lên nhìn một cái.

Tay vừa mới chạm vào vạt áo đối phương thì cổ áo phía sau đã bị người túm lấy. Nàng giật mình quay lại nhìn liền thấy Lang đại nhân lạnh mặt đứng ở phía sau nàng, cổ áo nàng đang bị hắn tóm lấy. Mà phía sau hắn còn cso Thái Hạo Diễn, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp, hóa ra thứ này là mọi người cùng nhau xem chứ không phải xem một mình.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Lang đại nhân từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Kim Phi Dao chớp chớp mắt, vẻ thành thật nói “Ta muốn xem xem bọn hắn giấu pháp bảo gì, như vậy mới biết người biết ta, về sau trăm trận trăm thắng.”

“Không có ai để pháp bảo trong quần cả.” Lang đại nhân nói.

“A, không sao?” Kim Phi Dao buông vạt áo người nọ ra, vẻ mặt kinh ngạc.

Lang đại nhân nhìn kẻ giả ngu trước mắt, vừa rồi rõ ràng nàng muốn kéo vạt áo của tên Hiên Viên thị kia lên, đã có đai lưng cột bên hông, như vậy làm sao có thể nhìn thấy túi càn khôn, rõ ràng là muốn nhìn phía dưới của đối phương.

Kim Phi Dao sờ sờ tóc, nói với mọi người đang nhìn nàng chằm chằm: “Ta thật sự muốn nhìn xem người này có pháp bảo gì mà, không phải như các ngươi nghĩ đâu. Hắn ngồi ở đó, ta cũng không thể cởi quần hắn ra được, thật sự chỉ là nhìn pháp bảo thôi.”

“Lão đại, có pháp bảo gì lại cất ở trong quần vậy?” Mập Mạp đứng một bên đột nhiên âm hiểm hỏi.

“Không biết, có lẽ có người cũng giống ta, luyện hóa xương cốt toàn thân. Ta luyện xương cốt, người khác luyện da thịt cũng không chừng. Hiên Viên tộc quỷ kế đa đoan, có chuyện gì không làm ra được chứ? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Kim Phi Dao thản nhiên nói, hiển nhiên không hề cảm thấy việc bản thân định thừa dịp không có ai biết đi nhìn lén người khác có gì không đúng.

Lang đại nhân căn bản không để ý đến những lời này của nàng, trực tiếp kéo nàng sang bên cạnh: “Yên tĩnh nghe cho ta!”

Kim Phi Dao không lên tiếng trả lời, vân vê cổ áo đứng cùng với Mập Mạp. Mập Mạp truyền âm: “Lão đại, vừa rồi ngươi muốn nhìn cái gì vậy?”

“Người kia trông quá kỳ quái, không phân biệt được là nam hay nữ cho nên ta muốn xem hắn là nam hay là nữ.” Kim Phi Dao cũng truyền âm lại.

Mập Mạp quét mắt liếc người nọ một cái, vừa rồi chỉ chú ý tới động tác của lão đại lại không chú ý tới mặt người nọ. Người nọ khá cao to, ngũ quan tương đối dương cương, thoạt nhìn rất giống nam nhân, bên miệng còn có ria. Nhưng trước ngực hắn lại cao ngất, vừa nhìn là biết bên trong rất to. Chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ làm người ta sinh ra cảm giác rất không thoải mái, luôn cảm thấy là lạ.

Bảo sao lão đại lại đi kéo quần hắn, nếu đổi thành kẻ khác cũng sẽ muốn kéo ra nhìn xem, chỉ nhìn trước ngực là không thể khẳng định được. Không được, phải giúp lão đại giải quyết chuyện này, bản thân cũng phải làm rõ ràng.

Thái Hạo Diễn và Lang đại nhân đang đứng bên cạnh nghe bọn họ thương nghị thì thấy Mập Mạp đột nhiên vọt tới trước mặt người nọ, mà lúc này lại đúng lúc người nọ tranh cãi với Xi Vưu tộc, hắn vỗ tay ghế đứng bật dậy, Mập Mạp liền thừa dịp vén vạt áo hắn lên, nhanh nhẹn sờ vào đũng quần hắn, sau đó lại nhanh chóng trở về.

Hắn vui mừng hớn hở nói với Kim Phi Dao: “Lão đại, là nữ.”

“Nữ sao? Bảo sao ngực lại cao như vậy. Chỉ có điều mặt thực quá nam tính, thật đáng tiếc cho một dáng người đẹp.” Kim Phi Dao gật đầu, tiếc hận nói.

“Hai các ngươi cút ra ngoài cho ta.” Thái Hạo Diễn thực sự không nhìn nổi loại hành vi hạ lưu này, mở miệng quát.

Kim Phi Dao vội vàng che miệng lại, lắc lắc đầu, sau đó bắt tay chỉ vào miệng, làm động tác suỵt suỵt với Mập Mạp. Mập Mạp cũng che miệng, lắc đầu với Thái Hạo Diễn, tỏ vẻ sẽ không nói chuyện nữa để nghe.

Thái Hạo Diễn rất thích thuyết giáo người khác nhưng từ trước tới giờ lại không tìm Kim Phi Dao, nếu không có việc gì căn bản không triệu kiến nàng, chính là để tránh gặp mặt nàng. Lúc trước Vương Dạ giết Mạch Nương rồi chạy trốn, hắn đã tính toán một lần, ngoài hỏi là ai giết người thì cũng coi như hỏi tới cả Kim Phi Dao.

Trên quẻ tính nói là cát cho nên hắn mới để Kim Phi Dao lại, có cát xuất hiện là có việc tốt. Tuy thời gian hơi dài nhưng ưu việt hiện tại là có. Thế nhưng quẻ tính cũng còn nêu lên là rời xa. Sau vài lần tiếp xúc, Thái Hạo Diễn liền phát hiện nữ nhân này thực làm ngời ta phiền lòng, cơ hồ lần nào cũng có ý nghĩ muốn một cước đá nàng ra ngoài.

Lần nào cũng thế này, Kim Phi Dao chỉ muốn nói qua sự việc với hắn mà không lập tức rời đi, thời gian đợi lại dài hơn. Đợi nàng đi rồi, Thái Hạo Diễn mắng to vài câu với đám cây cối ngoài cửa mới có thể bình ổn được xúc động. Lúc này đây, trong thời khắc quan trọng như thế mà nàng lại làm ra loại chuyện khiến người ta chán ghét này, Thái Hạo Diễn cơ hồ muốn tạc mao.

Thấy Thái Hạo Diễn phát hỏa, Kim Phi Dao liếc mắt xem xét hắc y nhân bên cạnh, rồi roẹt một cái chạy qua, núp một bên Lang đại nhân. Sau đó liền bày ra bộ dáng nghiêm cẩn nhìn Hiên Viên tộc như đang cẩn thận nghe bọn họ đối thoại.

Thái Hạo Diễn thầm nguyền rủa nàng mấy lần mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay sang người Hiên Viên tộc.

Kim Phi Dao thu hồi tâm tư, lắng nghe Thần tộc thảo luận, trong tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Lang đại nhân: “Không có thuốc nào cứu được!” nàng nghiêng mặt, trong lòng oán thầm: ta cứ như vậy đấy, không phục thì ngươi cắn ta đi!

Lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên trong điện, Vương Dạ từ cửa hông đi vào, lạnh lùng nói với các Thần tộc trong này: “Thực lực các ngươi không đủ, trước tiên phải tìm ra Hình Thiên và đầu của hắn đã.”

Người Xi Vưu tộc vỗ bàn quát lên: “Một Nhân tộc như ngươi thì là cái thá gì!”

“Hừ!” Vương Dạ hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh vị trí luôn chưa có ai ngồi bên cạnh chính vị của Hiên Viên tộc, căn bản không để người Xi Vưu tộc vào mắt.

Bạn đang đọc Tiên Vốn Thuần Lương của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.