Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi nên được

Phiên bản Dịch · 2397 chữ

Hoa Uyển Ti ngẩn người nhìn Bố Dao, sau đó mở miệng nói: “Đa tạ tiền bối, Mập Mạp quá bận nên những thứ này giao cho tiền bối vậy. Thái Hạo Diễn tiền bối nói trong vòng mười ngày này phải bán hết mấy thứ này đi, chúng ta thật sự không có cách nào, chỉ có thể dựa vào tiền bối thôi.”

Nói xong, nàng liền kéo Kim Phi Dao rời đi, quay về phòng bếp của Bách Vị lâu để nàng mau chóng làm bánh bao.

Kim Phi Dao vừa làm nhân bánh vừa khó hiểu hỏi: “Cứ giao sạp hàng cho hắn như vậy sao? Ta vừa rồi còn gặp Mộng Vân bệ hạ, lười muốn chết, đứng cũng đứng không vững mà phải tìm một chỗ dựa vào. Tám phần là không muốn Bố Dao cho nên xoay người bỏ chạy.”

“Sợ cái gì, chúng ta có gì cho hắn chiếm tiện nghi sao? Trấn Tố Vị này là của Thái Hạo Diễn, Bách Vị lâu cũng là của Thái Hạo Diễn, hắn đường đường là một tu sĩ Đại Thừa kỳ, hẳn là phải tới chỗ Thái Hạo Diễn ở. Nếu hắn không chịu đi thì ngươi liền dẫn hắn ra ngoài giết ma thú, dù sao ngươi cũng không đánh lại ma thú, cứ dẫn ma thú tới chỗ hắn là được.” Hoa Uyển Ti khoanh tay, không để ý nói.

Kim Phi Dao dừng lại, nói cũng đúng, Bố Dao còn có thể kiếm được gì từ các nàng chứ? Ngoài việc cho hắn ăn vài cái bánh bao ra thì cũng không có bất luận cái gì dư thừa, ngay cả linh thạch kiếm được cũng phải đưa cho Thái Hạo Diễn, hắn muốn ở bao lâu thì ở, chuẩn bị cho tốt còn có thể lợi dụng một chút nữa.

Nghĩ vậy liền thấy Bố Dao cũng không có bao nhiêu đáng sợ, dù sao đây là nơi ở của Thái Hạo Diễn, các nàng chỉ là nhân viên ở tạm thôi.

Thỉnh thoảng Kim Phi Dao còn liếc mắt một cái, thấy Bố Dao cơ hồ quen biết tất cả mọi người, nhìn thấy một người liền tiền lên lôi kéo tới. Hắn chỉ tùy tiện nói hai câu với người đó là người đó sẽ ngoan ngoãn mua đồ. Mập Mạp thì mang vẻ mặt ngưỡng mộ đứng bên cạnh, ngay cả đồ cũng quên luyện, chỉ nhìn linh thạch ào ào chảy vào túi càn khôn.

“Bố Dao thật đúng là lợi hại, đây là bắt ép người khác mua hàng sao? Thật muốn biết hắn nói gì với mọi người mà có thể làm người ta nghe lời như thế.” Kim Phi Dao vẫn biết việc ép buộc người khác mua bán nhưng cảnh trước mắt rõ ràng không giống.

Người bị hắn túm lấy đều mang vẻ mặt buồn khổ, nhưng sau khi hắn nói xong thì những người đó liền trở nên phi thường vui vẻ, khoái trá lấy linh thạch ra mua đồ.

Nàng thật sự quá tò mò, liền chạy tới nghe một chút. Chỉ thấy Bố Dao lôi kéo một gã tu sĩ sắc mặt khó coi tới, chỉ vào quầy hàng nói: “Ngươi mua thứ gì đi, ta phải dựa vào cái này để ăn cơm. Nếu không bán đi được thì ta chỉ có thể tới nhà ngươi ở.”

Tên tu sĩ kia nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, tươi cười nhìn quầy hàng, liền mua đi mấy chục vạn linh thạch. Thả người đi xong, Bố Dao lại theo dõi người khác, kéo lại tiếp tục hù dọa.

Coi như yên tâm, có hắn ở đây thì không lo không bán được hàng. Kim Phi Dao vui tươi hớn hở chạy về, lại bị Hoa Uyển Ti kéo lên lầu. Nhìn Mộng Vân bệ hạ lười biếng uống trà nhìn dưới lầu, Kim Phi Dao cúi đầu ngồi một lúc lâu, cảm thấy mông như bị hỏa thiêu, muốn sớm đi xuống.

Ngồi cả một buổi cũng không thấy Mộng Vân bệ hạ mở miệng, Kim Phi Dao có chút không chịu nổi, liền nói: “Tiền bối, ta còn phải đến phòng bếp, nếu không có việc gì thì ta có thể đi xuống trước không?”

Không có ai trả lời nàng. Nghĩ đến con rối ở trấn nhỏ khác nhiều lời, Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quái, sao gặp được bản nhân lại bất thình lình ít nói như vậy? Nàng ngẩng đầu, phát hiện Mộng Vân bệ hạ tựa đầu vào cửa sổ ngủ, căn bản không phải đang nhìn người bên dưới mà là đang ngủ.

Tu sĩ Đại Thừa kỳ ngủ? Kim Phi Dao khiếp sợ nhìn hắn, kể cả có muốn ngủ thì cũng phải trở về nhà mà ngủ chứ! Nhìn hắn tựa hồ ngủ thực sự say, Kim Phi Dao lặng lẽ đứng dậy, lui về phía sau vài bước, định chạy.

“Ngươi định đi đâu?” Mộng Vân lại mở miệng nói chuyện.

Kim Phi Dao đang cong lưng lui về sau, thân hình khựng lại, cười nói: “Ta lo nước trà bị nguội, đang định gọi con rối đi pha một bình mới.”

“Thái Hạo Diễn thật là hào phóng, ngay cả Phi Lăng trà cũng lấy ra cho ngươi bán được. Lãng phí như vậy có lẽ là hắn đã thấy được sau này ngươi sẽ gặp phải chuyện gì, thiết kế ngươi trước một phen.” Mộng Vân cầm chén trà lạnh uống một ngụm, lười nhác nói.

“Việc đó không có gì. Bệ hạ tìm ta có phải có việc gì không? Ta thật sự rất bận, hay là chờ ta hết bận lại lên nói chuyện với ngươi?” không cần pha trà càng tốt, có thể tiết kiệm một phần linh thạch, Kim Phi Dao liền ha ha cười nói.

Mộng Vân nói chuyện rất chậm, rõ ràng con rối nói còn nhanh hơn. Nhìn bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của hắn, Kim Phi Dao cũng cảm thấy có chút mệt nhọc.

“Ta rất không hài lòng với việc Yêu tộc chọn bệ hạ cho nên đã xuống Thần cấp giới một chuyến. Ngươi cũng biết, chúng ta không muốn quấy nhiễu chuyện dưới hạ giới, ngày thường đều để tự bọn họ làm việc, là phúc hay họa tùy ý. Chỉ là lần này có chút quá mức, ta đi mới biết hóa ra ngươi ngồi lên vị trí bệ hạ như thế nào. Tên Ân Nguyệt kia so về thực lực thì có vẻ thích hợp hơn ngươi, tuy nhiên, nếu người nọ làm bệ hạ thì có khi còn không bằng ngươi.” Mộng Vân một tay chống đầu, một tay cầm đũa chọn đến chọn đi trong đĩa bánh bao, tìm kiếm vị yêu thích.

Kim Phi Dao tùy tay chỉ vào một cái bánh có chóp màu vàng, nói: “Tiền bối, đây là vị mật hoa, ta học được cách ủ ở chỗ Thụ tộc đấy.”

“Ngươi biết ta thích ăn ngọt?” Mộng Vân gắp bánh bao lên cười nói.

“Bình thường người lười đều thích ăn ngọt.” Kim Phi Dao không lưỡng lự nói.

“Ha ha ha…” Mộng Vân cười, nuốt bánh bao, tiếp tục nói: “Nghe nói ngươi thiếu Thái Hạo Diễn một lượng linh thạch rất lớn?

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ Mộng Vân tiền bối muốn trả số linh thạch này giúp nàng vì nể mặt mọi người đều là bệ hạ Yêu tộc? Nghĩ cũng đúng nha, bệ hạ Yêu tộc thiếu nợ, phải bán bánh bao để trả nợ, không phải là mất mặt toàn bộ Yêu tộc sao? Vì thế nàng liền dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, thiếu một khoản lớn. Nhưng việc này cũng không thể trách ta, đều là do tên Vương Dạ kia làm, giết chết Mạch Nương rồi bỏ chạy, Thái Hạo Diễn muốn ta bồi thường tổn thất do mất Mạch Nương, rõ ràng là không phải ta giết.”

“Phục Hy tộc là tộc nói đạo lý nhất, hắn bảo ngươi nợ có nghĩ là chắc chắn ngươi có trách nhiệm. Lúc trước hắn đã hao phí không ít khí lực mới giữ được Mạch Nương, đến bây giờ còn chưa kiếm lại đủ, người đã chết thì chỉ có thể đền thôi. Dù sao trong người ngươi cũng có thực hồn Thao Thiết, ở Độ Thiên giới cũng không chết được, cứ an tâm ở lại đi.” Mộng Vân không nói đến chuyện linh thạch mà là khuyên nàng an tâm ở lại trả nợ.

Kim Phi Dao cảm thấy hắn nói giúp người ngoài, liền có chút không cam tâm nói: “Ta mới Luyện Hư hậu kỳ, căn bản không thể ra ngoài kiếm linh thạch, biết tới khi nào mới trả được? Tuy lần trước ta tiến giai từ Luyện Hư trung kỳ đến hậu kỳ chỉ mất ba năm đều nhờ có một viên Phượng Đài Viêm đan cửu phẩm của Thái Hạo Diễn cho nhưng những năm sau đó ngoài Du Hành đan ra thì không cho gì khác cả.”

“Phượng Đài Viêm đan? Bảo sao ta thấy mới vài năm mà ngươi đã tới Luyện Hư hậu kỳ. Loại đan dược này là để tu sĩ Đại Thừa kỳ ăn, ăn một viên thì không sao, nhưng ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể. Ngươi hiện tại quan trọng nhất là phải củng cố tu vi, tuy nơi này có thể làm cho tu sĩ Luyện Hư kỳ nhanh chóng tiến giai nhưng cũng là tốt quá hóa tệ. Theo bối phận thì ta là tiền bối của ngươi, ở Độ Thiên giới cũng phải giúp đỡ ngươi một phen.” Mộng Vân chậm rãi nói.

Giúp đỡ? Phải giúp đỡ thế nào chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn trả nợ cho ta? Hạnh phúc tới quá nhanh, Kim Phi Dao vui tươi hớn hở nhìn Mộng Vân, chờ xem hắn nói giúp đỡ mình thế nào. Tám phần là giúp nàng sạch nợ, sau đó chuyển đến trấn Mộng Vân giúp hắn buôn bán, quản lý linh thảo.

Nhưng không ngờ Mộng Vân lại nở nụ cười: “Ta để Bố Dao lại chỗ ngươi để hắn giúp đỡ ngươi.”

Nụ cười của Kim Phi Dao đọng lại, nửa ngày không tan ra, “Bệ hạ của ta, đâu phải ngươi không biết hắn là kẻ hết ăn lại nằm, để hắn ở lại chỗ ta làm gì? Ngươi có tu vi Đại Thừa kỳ mà còn không có cách nào với hắn, với loại tu vi như ta thì hắn chỉ dí một cái không phải là chết sao?”

“Hắn là người tốt mà, ở Độ Thiên giới muốn tìm được người như vậy là không dễ đâu.” Mộng Vân có chút ngoài ý muốn nhìn nàng.

“Người tốt?” Kim Phi Dao có chút hoài nghi, không biết có phải đầu óc của những tu sĩ Đại Thừa kỳ đều vì tu luyện quá nhiều mà bắt đầu thần du Thiên giới, không giống với người bình thường hay không. Nếu Bố Dao là người tốt thì trên đời này có thể có người xấu sao?

Mộng Vân lật tay xuất ra một cái hộp gỗ nhìn như rất nặng, chầm chậm đặt lên bàn, vẫy vẫy tay, mệt mỏi nói: “Đây là Phi Thiên đan cửu phẩm, chờ ngươi đến Luyện Hư hậu kỳ đại viên mãn thì ăn vào là có thể tiến giai Hợp Thể kỳ.”

“Nhận cái này là phải nhận Bố Dao?” Kim Phi Dao nhìn hộp gỗ trên bàn, Phi Thiên đan cửu phẩm, tuy nàng không biết nó là cái gì nhưng ăn vào có thể tiến giai Hợp Thể kỳ thì chắc chắn là đồ tốt. Mà nếu quả thật nhận lấy thứ này phải để Bố Dao lưu lại thì phải làm sao bây giờ…

Đột nhiên, Kim Phi Dao cảm thấy bản thân đúng là choáng váng, Bố Dao có chân, muốn đi đâu là do hắn, kể cả nàng đáp ứng cũng không có vấn đề gì cả.

“Không, Bố Dao ở chỗ ta ở phát chán cho nên mới đi ra để tìm chỗ mới. Thật ra ngươi chỉ cần mê luyến hắn thì hắn sẽ không ăn không của ngươi cái gì. Hơn nữa việc hắn có thể trở thành nam nhân tốt nhất Độ Thiên giới cũng là có nguyên nhân, thời gian dài ngươi sẽ biết thôi.” Mộng Vân cười nói.

Rõ ràng là nói rất dễ nghe nhưng Kim Phi Dao lại chỉ tin tưởng Mộng Vân muốn cắt đuôi Bố Dao, nếu không thì lúc đó đã không đóng cấm chế, mặc kệ Bố Dao gào khóc bên ngoài, giờ lại nói hắn là người tốt. Nam nhân tốt nhất kỳ thực là nói đến năng lực sinh tiểu hài tử đi.

Người ta đã lấy ra cả đan dược cửu phẩm, cũng không thể đắc tội, mà sau này nếu có phiền toái còn phải dựa vào người này nữa. Kim Phi Dao liền cầm lấy hộp gỗ, sau đó thành khẩn nói tạ: “Đa tạ Mộng Vân bệ hạ, làm ngươi tốn kém rồi, không ngờ ngươi lại chu đáo như thế. Có Phi Thiên đan này thì ta hẳn sẽ rất nhanh tiến giai đến Hợp Thể kỳ, củng cố thêm ba, năm trăm năm hẳn là được.”

“Ngươi không cần cảm tạ ta, đây vốn là thứ mà ngươi nên được. Ta đã nghe tư tế ở Thần cấp giới nói ngươi chủ động không cần Yêu tộc cung cấp nuôi dưỡng, tất cả tiêu phí đều tự kiếm. Nhớ ngày đó ta lên Độ Thiên giới, từ Hợp Thể hậu kỳ trở xuống đều mỗi năm đi Yêu tộc lĩnh trợ cấp mấy trăm vạn linh thạch, điểm này của ngươi làm ta rất bội phục. Viên Phi Thiên đan này không cần phải cảm tạ, coi như ta thưởng cho ngươi.” Mộng Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng Kim Phi Dao lại ngây ngẩn cả người. Tư tự động bỏ qua cấp dưỡng của Yêu tộc? Bệ hạ Yêu tộc còn có chỗ tốt này? Sao chưa từng có người nói với ta…

Bạn đang đọc Tiên Vốn Thuần Lương của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.