Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêu gia (2)

Phiên bản Dịch · 1935 chữ

- Loại thần thông này nếu có thể hoàn toàn nắm giữ thì chẳng phải là … hoá thành vô hình giữa thiên địa !

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra quang mang kỳ dị, từng bước một bước ra.

Một lúc lâu sau, bước chân của hắn ngày càng nhanh, cuối cùng thân mình hắn như hoá thành một đạo lưu quang, chợt loé lên rồi biến mất !

Dần dần, loại cảm giác như dung nhập vào giữa đất trời lại hiện lên trong lòng Vương Lâm. Hắn kìm nén dao động trong lòng, lẳng lặng thể hội. Chẳng qua cảm giác này cũng cực kỳ mờ nhạt, không phải là dễ dàng có thể hoàn toàn nắm giữ.

Mắt thấy cảm giác dung hợp với thiên địa có dấu hiệu tiêu tan, Vương Lâm than thầm, trong lòng lại nghĩ tới Huyết Tổ, cả người bước ra lại đột nhiên biến mất.

Huyết Tổ đang bỏ chạy, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an. Loại cảm giác này dù là khi lão đối mặt với Lão Tổ của Diêu gia - Huyết Thần Tử cũng không mãnh liệt như thế !

Đúng lúc này bỗng nhiên thần sắc của hắn đại biến, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng chỉ trong giây lát, một đạo tiên ảnh xuất hiện trong hư không, hướng về Huyết Tổ hung hăng chụp lấy.

Một tiếng bang vang lên, hai tay Huyết Tổ bấm quyết, đánh ra một đạo huyết quang va chạm với tiên ảnh kia, thân mình lần nữa lùi lại phía sau.

Chỉ thấy phía sau tiên ảnh kia, gợn sóng lại nổi lên xung quanh, Vương Lâm đã đạp chân bước ra.

Tâm thần của Huyết Tổ đại chấn, cảnh tượng trước mặt làm tiêu tan phán đoán trước đó của lão. Liên tục hai lần thi triển thành công đại thần thông Súc Địa Thành Thốn thì lão đã cho rằng không thể lại lấy hai chữ may mắn để lừa mình gạt người được nữa.

Sau khi Vương Lâm xuất hiện, thân mình nhoáng lên tiến về phía trước, tay phải lại chỉ lên trời. Thoáng chốc, một đạo Hoàng tuyền bỗng nhiên trải ra giữa thiên địa. Bên trong Hoàng tuyền oán khí nồng đậm, hình thành từng trận âm thanh gào rít vang vọng khắp nơi.

Hoàng tuyền đã khác hẳn với trước đây. Lúc này, từ bên trong Hoàng tuyền tản mát ra dày đặc thiên địa nguyên lực. Hiển nhiên theo tu vi của Vương Lâm được đề cao, ngay cả thần thông cũng xuất hiện những biến hoá cơ bản.

- Nguyên lực, Hoàng tuyền !

Vương Lâm lạnh lẽo nhìn Huyết Tổ, trong miệng ngâm khẽ !

Trong chốc lát, Hoàng tuyền chấn động, nguyên vốn chỉ trải ra về phía chân trời bỗng nhiên khuếch tán vô tận, dường như thay thế được cả một mảnh thiên địa. Xung quanh bốn phía toàn bộ trở thành Hoàng tuyền, bao phủ Vương Lâm và cả Huyết Tổ.

Thiên địa nguyên lực tràn đầy, oan hồn do vô số oán khí hình thành ngưng tụ ra, từ bốn phương tám hướng không ngừng công kích về phía Huyết Tổ.

Thần sắc của Huyết Tổ cực kỳ âm trầm. Giờ phút này, thân thể và nguyên thần lão vốn cực kỳ suy yếu, trong Hoàng tuyền lại như thế nhưng Huyết Tổ vẫn là Huyết Tổ. Dù là rơi vào trạng thái như thế nhưng Vương Lâm muốn giết hắn cũng rất khó khăn.

Mặc dù ở trong Hoàng tuyền vô tận nhưng trên mặt lão cũng hiện lên vẻ tàn khốc, hai tay bấm quyết. Hồng quang trên thân thể lão lập tức sáng chói lên, một cỗ uy áp cường đại từ trên người hiển lộ ra.

- Huyết hoá !

Toàn thân Huyết Tổ trở nên mấp máy. Không trờ chỉ trong chốc lát, toàn bộ nguyên thần hoá thành một huyết trảo thật lớn, chụp thẳng về phía Vương Lâm.

Một trảo chụp ra, lập tức ba đạo cái khe giống như cuồng long, mang theo âm thanh xé gió nhằm về phía Vương Lâm. Nháy mắt khi nó lao đến, tay phải của Vương Lâm nâng lên, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn, vỗ về phía trước. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, thân mình Vương Lâm lùi lại phía sau, rời khỏi phạm vi của Hoàng tuyền, trong miệng lại ngâm khẽ:

- Ngưng tụ tuyền hồn !

Vô số oán khí trong Hoàng tuyền ngưng tụ, phút chốc đã có nguyên lực tiến vào khiến cho nó càng thêm sắc bén. Không ngờ trong Hoàng tuyền hiện lên vô số bóng dáng của Diêu Tích Tuyết, đánh về phía Huyết Tổ.

Huyết Tổ rên lên một tiếng, huyết trảo chụp về phía sau, như muốn đem Hoàng tuyền xé rách. Về phần oan hồn của Diêu Tích Tuyết ảo hoá ra, dù lão biết là giả nhưng vẫn không nỡ ra tay.

Dưới một trảo này, Hoàng tuyền cũng bị hắn xé ra một chỗ hổng, thân mình hắn nhoáng lên, lao thẳng về phía chỗ hổng kia. Lúc này đây, vô số oán khí hoá thành Diêu Tích Tuyết không ngừng ngăn cản hắn.

Huyết Tổ gầm lên một tiếng bi thương, trên mặt lộ ra vẻ quyết đoán, huyết trảo lại đảo qua bên ngoài thân thể, liền khiến cho vô số oán khí hoá thành Diêu Tích Tuyết hoàn toàn sụp đổ. Những âm thanh thê thảm cực kỳ chân thật vang lên trong tai Huyết Tổ cũng khiến cho nguyên thần hắn vốn đã bị thương lại càng thêm đau đớn.

Bị Huyết Tổ xé rách, Hoàng tuyền rốt cục sụp đổ, chỗ hổng kia không ngừng ngày một lớn hơn. Cuối cùng Huyết Tổ mang theo một thanh âm thù hận không thể tả được phóng vọt ra:

- Vương Lâm, lão phu và ngươi quyết không đội trời chung !

Sau khi lao ra, thần thái của Huyết Tổ rất lăng lệ nhưng tâm thần của hắn cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Thanh âm thê thảm của Diêu Tích Tuyết không ngừng vang lên trong tai hắn, coi như vĩnh viễn không tiêu tan.

Nháy mắt khi lao ra Vương Lâm cũng đa tới trước người hắn, Tôn Hồn Phiên trong tay hoá thành một mảnh mây đen tràn ra, lập tức bao phủ hoàn toàn lấy Huyết Tổ.

Nhân quả Côn Cực Tiên dung nhập vào màn sương đen, âm thanh ba ba không ngừng vang lên.

- Thu !

Vương Lâm quát khẽ, màn sương đen điên cuồng co rút lại. Nhưng Huyết Tổ ở bên trong vẫn không ngừng phản kích. Tới lúc này, Huyết Tổ cao ngạo không ngừng phản kháng, màn sương đen cũng khi thì co rút lại, khi thì giãn ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế khiến nó có dấu hiệu tiêu tan. Hàn quang trong mắt Vương Lâm loé lên, há mồm phun ra một ngụm nguyên lực.

Khi ngụm nguyên lực này tiến vào, màn sương đen như có thêm lực lượng cường đại, điên cuồng co rút lại. Nhưng phản kháng của Huyết Tổ bên trong lúc này cũng đã gia tăng tới cực điểm.

Từng trận bang bang vang lên, màn sương đen không ngờ bắt đầu sụp đổ. Tiếng gầm rít của Huyết Tổ từ bên trong truyền ra cũng như sét đánh vang lên bên tai Vương Lâm.

- Muốn phong ấn lão phu ư !? Tên tiểu tử Vương Lâm ngươi còn chưa đủ tư cách ! !

Tiếng gào rít của Huyết Tổ truyền ra, màn sương đen lại yếu đi. Sương mù vốn nồng đậm nhưng lúc này đã nhanh chóng loãng đi, nháy mắt sẽ hoàn toàn biến mất.

Một khi màn sương đen này biến mất thì Tôn Hồn Phiên sẽ bị huỷ.

- Ba chủ hồn, hiện !

Vương Lâm hét lớn. Lập tức từ bên trong màn sương đen, ba đại chủ hồn, gồm cả Kỳ Lân hồn và hồn thứ tư lập tức ngưng tụ, điên cuồng công kích nguyên thần của Huyết Tổ.

Xuyên qua màn sương mù có thể thấy Kỳ Lân hồn hoá thành khói đen tràn ngập nguyên thần của Huyết Tổ, hoá thành một cái miệng Kỳ Lân rất lớn ở trên đỉnh đầu lão, không ngừng cắn xé. Hồn thứ tư lại mang theo âm thanh gào rít, không ngừng xuyên qua xuyên lại nguyên thần của lão. Mỗi lần đâm qua đều mang ra đại lượng nguyên thần khí.

Còn chủ hồn cuối cùng thì hoá thành hình người, rồi hoá thành vô số hắc khí vờn quanh Huyết Tổ, khiến cho hành động của hắn bị chậm lại.

Trên mặt Huyết Tổ hiện lên vẻ dữ tợn, hồng quang toàn thân chợt loé lên, một đoạn chú ngữ phức tạp từ trong miệng hắn truyền ra. Dưới chú ngữ này, hồng quang càng đậm, thậm chí khiến cho màn sương đen tràn ngập bốn phía dần lộ ra màu tím.

- Huyết Thần Băng ! !

Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng Huyết Tổ vang lên, hồng quang bên ngoài thân thể hắn lập tức trở nên yêu dị. Từ trong nguyên thần của hắn phút chốc đã truyền ra một cỗ lực lượng cường đại không thể tưởng được, điên cuồng tản ra. Lập tức Kỳ Lân hồn trên đỉnh đầu hắn hừ thảm một tiếng, dưới sự công kích này thân mình nó nhanh chóng tiêu tan. Kỳ Lân hồn hoảng sợ, lập tức lùi lại, nhả mồm ra.

Chủ hồn vờn quanh Huyết Tổ cũng tiêu tan từng chút một, nhanh chóng lui ra phía sau. Thậm chí hồn thứ tư đang xuyên thấu nguyên thần hắn cũng phải lùi lại. Huyết Tổ đưa tay ra miết một cái lập tức trên hồn thứ tư xuất hiện một vết nứt, vội hoá thành hắc khí dung nhập vào bên trong sương mù.

- Tiểu tử Vương Lâm ! ! !

Hai mắt của Huyết Tổ đỏ bừng, hai tay xé một cái trước người, lập tức xé ra một lỗ hổng trong màn sương đen, chuẩn bị nhấc chân bước ra.

Vương Lâm thuỷ chung vẫn bình tĩnh ! Nháy mắt khi Huyết Tổ chuẩn bị bước ra, hắn há mồm phun ra một đạo hoàng quang, bên trong đó có một hạt cát.

Hạt cát này vừa xuất hiện lập tức tản mát ra một cỗ uy nghiêm khổng lồ, phút chốc đã nhanh chóng bành trướng. Đảo mắt một cái, nó đã biến lớn thành trăm trượng, trông như một ngọn núi. Bản thể của nó chính là lấy một mảnh vỡ của Tiên giới, lấy thiên kiếp để luyện hoá, bên trong thiên địa hoả lô trở thành pháp bảo này. Nó vừa xuất hiện lập tức mang theo một cỗ tiên lực khổng lồ, hướng về Huyết Tổ áp chế thân mình lão. Lập tức âm thanh bang bang vang lên, huyết quang trên người lão có chút bất ổn, bước chân đang bước ra không ngờ mạnh mẽ bị đẩy lui lại.

Mảnh vỡ lớn trăm trượng hoá thành đại ấn giáng xuống với tốc độ cực nhanh. Trong tiếng hét lớn, cả người Huyết Tổ vọt lên nhưng nháy mắt nhưng tiếng nổ ầm ầm đã vang lên. Lão lại mạnh mẽ bị đè ép trở lại.

Quyển 3: Danh chấn La Vân

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 49
Lượt đọc 3287

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.