Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạm bẫy (1)

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Hướng của luồng hồng quang này cũng không phải là hư không mà là Lý Nguyên!

Cảm giác ngưng kết ở bên ngoài thân thể Lý Nguyên trong khoảnh khắc hồng quang chiếu qua lập tức hơi chút lơi lỏng. Sắc mặt hắn tái nhợt, không chút do dự nâng tay phải lên đặt tại mi tâm.

Lập tức một đạo tơ đen to bằng cánh tay trẻ con trong chớp mắt bay ra từ mi tâm, ở trước người hắn hóa thành một đạo cấm chế lạc ấn. Nó vừa lóe lên, Lý Nguyên khẽ quát:

- Phá diệt tâm cấm!

Trong chớp mắt cấm chế này lập tức lóe lên, điên cuồng biến lớn, cuối cùng sụp đổ trong tích tắc hồng quang kia chiếu tới.

“Ầm!”

Tiếng động thật lớn bỗng nhiên vang lên quanh quẩn, sóng lớn dâng trào khiến cho trăm trượng bốn phía bị dồn nén có vẻ không ổn định. Đạo cấm chế tan biến kia vẫn chưa tiêu tán, mà hóa thành ngàn vạn tia hắc tuyến, lẫn nhau tạo thành các loại đồ án kỳ dị, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.

Những cấm chế này có liên hệ kỳ dị với nhau, lúc nó tản ra, sắc mặt Lý Nguyên càng thêm tái nhợt. Hiển nhiên hắn thi triển Phá diệt cấm chân chính này chịu áp lực không nhỏ.

- Phong!

Một chữ nói ra, cấm chế này nhanh chóng bay đầy trời, đồng thời ngưng tụ mà đi trong lúc hồng ảnh xuất hiện tại bốn phía. Bóng dáng màu đỏ kia toàn thân bùng lên màu máu, giống như trong không trung xuất hiện một biển máu chợt lóe ra ngoài trong khoảnh khắc cấm chế kia ngưng tụ đến. Nhưng lập tức cấm chế đột nhiên tự bạo, trong không trung vang dội tiếng “ầm ầm” dữ dội.

Toàn bộ mảnh vỡ đại lục trong giây phút này có dấu hiệu không yên ổn, dường như muốn sụp đổ.

Trong lúc lực ép bốn phía lơi lỏng, Vương Lâm cầm lấy Lý Nguyên, chân phải trong nháy mắt bước ra tiến vào trong truyền tống trận sắp sụp đổ.

Hào quang lóe lên trên truyền tống trận, thân hình bọn Vương Lâm biến mất trong nháy mắt. Trong nháy mắt biến mất, tay trái Vương Lâm hung hăng vỗ về phía truyền tống trận. Trận này lập tức sụp đổ, hóa thành từng điểm sáng nhỏ, biến mất.

Trong phạm vi trăm trượng một mảnh yên tĩnh, thân hình màu đỏ như máu kia chậm rãi bước tới từng bước đứng ở nơi mà truyền tống trận biến mất, cả người chìm xuống dưới.

Hồi lâu, người này nâng chân phải lên, hung hăng đạp xuống đất một cái.

Một cái khe thật lớn từ dưới chân người này xuất hiện, giống như những con rồng điên cuồng lan tràn, điên cuồng vặn vẹo trên mặt đất. Trong tiếng “ca ca”, cái khe này từ giữa tách ra, rồi sau đó lại tách ra. Chỉ trong chốc lát, mặt đất gần như tràn đầy khe nứt dữ tợn.

Tu vi siêu quá Khuy Niết kỳ, xông phá điểm cực hạn của Lôi chi tiên giới, giống như gió lốc quét ngang trên kính phiến đại lục. Dần dần, khắp mặt đất đại lục đều là những khe nứt dữ tợn, ngay cả bầu trời lúc này cũng xuất hiện vô số không gian vỡ vụn.

Mặt đất sụp đổ!

Mảnh vỡ Lôi chi tiên giới nơi này, dưới một cái dậm chân của bóng đỏ như máu kia bị sụp đổ. Từng tảng lớn mặt đất tiêu tan tạo lên một loạt phản ứng dây chuyền.

Khe nứt không gian trên bầu trời càng lúc càng nhiều, giống như từng cái mồm to âm trầm không ngừng cắn nuốt hết thảy. Mặt đất vỡ vụn dung nhập vào hư vô, càng có một số bị những khe to trên bầu trời hút vào chẳng biết đi đâu. Sau nửa canh giờ, không còn bầu trời, mặt đất nơi này cũng thành hư vô. Mảnh vỡ Lôi chi tiên giới vĩnh viễn sụp đổ. Biến cố dữ dội này khiến cho đám tu sĩ ít ỏi của La Thiên Tinh vực ở trên đại lục này hoảng sợ kinh hãi. Từng người điên cuồng lao ra, muốn rời khỏi nơi này.

Sợ hãi cái chết, giống như mảnh vỡ Lôi chi tiên giới này sụp đổ khiến cho bọn họ mất hồn mất vía cùng chạy trối chết. Chỉ có điều, tại mảnh vỡ sụp đổ người có thể chạy ra không nhiều lắm.

Mảnh vỡ sụp đổ lại khơi lên một dòng xoáy dường như muốn hút tất cả. Xa xa có thể thấy được từng xiềng xích sấm sét trong lúc mảnh vỡ sụp đổ bị dòng xoáy tác động vào, ngưng tụ tại trung tâm dòng xoáy.

Những sợi dây xích bị kéo thẳng tắp, chúng nó vừa động lập tức khiến cho những nơi tiếp nối của đại lục cũng bị liên lụy, khiến cho toàn bộ Lôi chi tiên giới này chỉ trong phút chốc đều phát ra tiếng nổ “ầm ầm”, chậm rãi di động.

Chẳng qua, người làm ra tất cả những chuyện này căn bản cũng không thèm để ý. Chẳng sợ Lôi chi tiên giới toàn bộ sụp đổ như vậy hắn cũng sẽ không xúc động. Hắn muốn chỉ là con gái của hắn.

- Tiểu tử Vương Lâm! Lần sau ngươi chạy không thoát!

Thân hình màu đỏ xoay người, dậm chân một cái biến mất trong hư vô.

Người này đúng là Huyết Tổ. Từ sau khi đi vào Lôi chi tiên giới này, hắn không tìm bảo bối, không tìm tiên thuật, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân chạy khắp nơi trên mảnh vỡ đại lục này.

Mỗi khi đi vào một mảnh vỡ đại lục hắn lập tức phát tán thần thức quét một vòng sau đó rời đi.

Bầu trời một mảnh u ám, khi thì có một chút ánh sáng cấm chế hiện lên. Từ trên mặt đất khô héo nhìn lên, bầu trời này cũng không cao. Những mảnh rậm rạp bao phủ xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách dữ dội.

Trên mặt đất, từng ngọn núi nhỏ nhấp nhô hình thành vài thung lũng cao thấp khác nhau, bốn phía một mảnh im lặng.

Chỉ có trên bầu trời chốc chốc vỡ ra từng cái khe hình cung, sau khi tràn ra một tia âm hàn lại chậm rãi thu lại. Tại trong quá trình này sẽ có những tiếng gào thét bén nhọn quanh quẩn.

Nólà tiếng động duy nhất ở nơi đây.

Một tế đàn cao khoảng mười trượng, thành màu nâu ở trên mặt đất. Phần lớn bậc thang cũng bị tàn phá, có rất nhiều cái khe, trong đó mấy cái thậm chí kéo dài lên tận đỉnh tế đàn.

Lúc này trên nóc tết đàn rộng mấy trượng lóe lên một trận hào quang, xuất hiện hai thân hình.

Vương Lâm bước ra trên mặt đầy u ám, trái tim đến tận lúc này đều đập dữ dội. Cảnh tượng vừa rồi khiến hắn lại một lần nữa cảm nhận được cái chết gần sát như vậy.

Nếu không có thần thông mắt thứ ba này sợ là vừa rồi sẽ gặp nguy hiểm. Đồng dạng, nếu không có Phá diệt cấm chế của Lý Nguyên, cho dù là truyền tống trận ngay tại trước mắt cũng không thể chạy thoát.

- Huyết tổ…

Vương Lâm nhíu mày.

Lý Nguyên lúc này cũng đi ra từ truyền tống trận. Hắn vừa mới xuất hiện lập tức khóe miệng chảy máu, lập tức khoanh chân ngồi dưới đất thổ nạp.

Vương Lâm trong lúc suy tư, khoanh chân ngồi xuống hộ pháp cho Lý Nguyên. Cùng lúc đó, thần thức hắn hơi tản ra quan sát bốn phía.

Ít lâu sau, hắn thu hồi thần thức, sắc mặt càng thêm âm trầm. Khe nứt xuất hiện trên bầu trời nơi đây có thể cắn nuốt thần thức, một khi thần thức tản ra lập tức sẽ hấp dẫn cái khe này tới.

“Tuy vậy nhưng nơi này cũng an toàn!”

Vương Lâm yên lặng nhìn thung lũng xa xa, trong lòng trầm ngâm.

“Huyết tổ không ngờ lại tới La Thiên Tinh vực này… Vừa rồi hắn xuất hiện căn bản không cho ta cơ hội nói chuyện, ra tay liền muốn bắt giữ ta. Hiển nhiên là hắn chuẩn bị lục soát hồn ta, tìm tung tích của Diêu Tích Tuyết…”

Vương Lâm sờ sờ túi trữ vật.

“Nếu ta giao Diêu Tích Tuyết ra, Huyết tổ này có thể tiếp tục đuổi giết hay không…”

Trong lúc Vương Lâm trầm ngâm, tiên vệ từ phía sau bước ra hộ pháp cho Lý Nguyên. Hắn vung tay lên ngăn cách bốn phía, sau đó vỗ túi trữ vật. Lập tức một vòng ánh sáng cấm chế bay ra, trong nháy mắt chạm đất thì biến lớn, đến khi cao khoảng tầm người thì tản ra như hoa sen.

Vòng ánh sáng cấm chế tản ra, Diêu Tích Tuyết tóc dài tới vai khoanh chân ngồi ở bên trong. Hơn trăm năm giam cầm khiến cho nàng có chút tiều tụy. Lúc này lông mày nàng nhếch lên hơi mở hai mắt, trong chớp mắt vừa nhìn thấy Vương Lâm thì hơi có hoảng hốt, nhưng lập tức được thay thế bằng sự trong sáng.

Không nhìn ra nàng giận hay mừng, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Lâm. Hồi lâu khóe miệng nàng lộ ra một tia trào phúng, bình thản nói:

- Ở trên người ngươi ta cảm nhận được Huyết thuật của cha ta còn sót lại. Hơn nữa, ta còn cảm nhận được sự sợ hãi của ngươi…

Vương Lâm nhìn chằm chằm Diêu Tích Tuyết, không nói gì.

- Ngươi muốn thả ta sao? Hay là muốn cầu xin ta, giúp ngươi nói cho cha ta không nên giết ngươi…

- Vương Lâm, ta nói đúng chứ?

Vẻ trào phúng trên khóe miệng của Diêu Tích Tuyết càng đậm hơn.

- Ta có thể xin cha tha mạng cho ngươi, bởi vì ta sẽ không muốn cho ngươi chết dễ dàng như vậy…

Vẻ bình tĩnh trong mắt Diêu Tích Tuyết biến mất, lộ ra ý hận thật sâu.

Vương Lâm lại nhíu mày, bình thản nói:

- Nói như thế, bất kể thả hay không kết cục của Vương mỗ đều như nhau…

Diêu Tích Tuyết nhìn Vương Lâm, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi không dám giết ta. Giết ta chính là thả ta! Nếu là phong ấn ta ở nơi nào đó, ngươi phải đối mặt với sự đuổi giết không ngừng của cha ta. Cuối cùng sẽ có một ngày cha ta tìm được ngươi. Khi đó ta cũng có thể thoát thân.

Vương Lâm nhìn Diêu Tích Tuyết chằm chằm, vẻ lạnh lẽo trong mắt dần dần dày đặc. Tay phải hắn nâng lên lập tức đánh ra vài đạo cấm chế rơi lên người Diêu Tích Tuyết, vòng sáng cấm chế lập tức co rút lại tạo thành quả cầu ánh sáng, sau đó được Vương Lâm bắt lấy thu vào trong túi trữ vật.

Hắn đứng lên nhìn ra xa xa, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.

“Thả… hay là không thả… không phải ta quyết định mà là do Huyết tổ!”

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ linh hoạt, sắc bén. Trong lòng hắn khẽ động lập tức hủy cấm chế ở xung quanh, nhìn về phía Lý Nguyên đang thổ nạp.

Quyển 3: Danh chấn La Vân

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 63
Lượt đọc 2846

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.