Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Cát.

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

Cấm phiên trong tay Vương Lâm run lên, lập tức từng đạo cấm khí gào thét mà ra. Cấm khí này vừa xuất hiện, Vương Lâm quát một tiếng:

- Phong.

Một chữ nói ra, cấm khí lập tức biến thành một đám cấm chế, lóe ra hắc quang, cứ như những du hồn bỗng nhiên tản ra mọi nơi hướng vào ngực người khổng lồ hạ xuống. Đám cấm chế như một tấm lưới lớn lập tức đem cái cây màu xanh tím trên ngực người khổng lồ phong ấn lại.

Cùng lúc đó, thân mình hắn lao ra, ở giữa không trung cách không chụp một cái. Lập tức một đoạn cành cây bị hắn cách không bẻ gãy, cầm lấy trong tay.

Đối phó với cái cây màu xanh tím này, thủ pháp của Vương Lâm luôn luôn nhẹ nhàng, tuyệt đối không để làm tổn thương nó, mà cố hết sức bảo toàn vật này được nguyên vẹn.

Cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ mới bẻ nát hai cành cây mà thôi.

Trong tay cầm lấy cành cây, Vương Lâm thân mình hạ xuống, đứng trên cổ người khổng lồ rồi ngồi xổm xuống. Hắn đặt tay phải lên da người khổng lồ, lập tức cảm nhận được một sức sống vô biên từ bên trong chậm rãi truyền ra.

Ánh mắt hắn chợt lóe, cành cây trong tay liền điểm vào cổ người khổng lồ, lấy máu của người này.

- Cứu ta. Nếu ngươi cứu ta, ta cam tâm cả cuộc đời này làm nô bộc tọa kỵ cho ngươi, cũng dâng cho ngươi trọng bảo Khai Thiên Chi Thiết của Cự Ma Tộc.

Giờ phút này, tại vị trí của Vương Lâm nghe được tiếng kêu này rõ ràng hơn.

- Vật cưỡi.

Vương Lâm ngẩn ra, cành cây trong tay dừng lại.

- Đúng vậy, ta cam tâm trở thành vật cưỡi của ngươi. Ta là người của Cự Ma Tộc, là vật cưỡi mà những tu sĩ có đại thần thông trong tu chân liên minh thích nhất. Nếu ngươi cứu ta, ta sẽ làm vật cưỡi của ngươi.

Thanh âm kia lộ ra vẻ khẩn thiết.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, ánh mắt lóe lên, cành cây trong tay bỗng nhiên ấn xuống, điểm lên cổ người khổng lồ. Chỗ cành cây chạm vào lập tức xuất hiện một ấn chú, sau đó xuyên thấu vào trong làn da của người khổng lồ, trực tiếp chui vào bên trong mạch máu, chợt lóe lên rồi biến mất.

Đồng thời, một tia máu tươi bỗng nhiên bắn ra, Vương Lâm nhanh chóng lấy bình ngọc trực tiếp đặt trên miệng vết thương, đem tia máu hứng toàn bộ không thiếu một giọt.

Tốc độ hứng từng giọt lúc trước so với lúc này gần như không thể so sánh, một lượng máu lớn tuôn ra được hứng vào trong bình ngọc. Dần dần, thân mình người khổng lồ này bắt đầu co giật, phần lớn sức sống đã cùng với máu tươi chảy ra dung nhập vào trong bình ngọc.

- Ta đã cam tâm trở thành vật cưỡi của ngươi, tại sao ngươi vẫn chưa chịu cứu ta. Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào thì mới chịu cứu ta.

Thanh âm kia rít gào vào tai Vương Lâm.

- Ngươi là ai?

Vương Lâm thanh âm bình thản, vừa hứng máu tươi vừa nói.

- Ta là Vạn Phu Hậu của Cự Ma Tộc, Lôi Cát.

Thanh âm kia khi nói lời này, giọng điệu lộ ra ngạo ý nồng đậm.

- Lôi Cát, ngươi vì sao lại bị phong ấn tại nơi này?

Vương Lâm bình thản nói.

- Là do Thi Âm Tông. Năm đó sau khi ta cùng với Tiên Di Tộc đánh một trận, bị hai thập diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc đuổi giết, tuy chạy thoát nhưng cũng bị trọng thương. Thi Âm Tông mượn cơ hội này, không biết mời được một tu sĩ có đại thần thông từ tu chân tinh nào, thừa dịp ta trọng thương hết sức bắt lấy, đem ta phong ấn tại nơi này.

Vương Lâm nhìn thoáng qua bình ngọc, thần thức đảo qua, trong bình đã tích lũy được một lượng máu tươi rất lớn.

- Ngươi cứu ta, ta sẽ trở thành vật cưỡi của ngươi, người của Cự Ma Tộc ta không dễ dàng trở thành vật cưỡi của tu sĩ đâu, nhưng khi đã trở thành vật cưỡi thì cả đời sẽ không bao giờ phản bội.

- Vật cưỡi? Cự Ma Tộc trở thành vật cưỡi thì có chỗ nào tốt?

Vương Lâm hỏi.

Lúc này máu tươi từ miệng vết thương trên thân mình người khổng lồ ngày càng ít, miệng vết thương có dấu hiệu khép lại. Tay phải Vương Lâm điểm vào cổ người khổng lồ một cái, bình ngọc lập tức bay lên, bị hắn chụp lấy. Đồng thời tay phải ẩn chứa tiên lực, vỗ mạnh lên cổ người khổng lồ một cái, lập tức toàn thân người khổng lồ bỗng run lên, lại một lượng lớn máu tươi từ miệng vết thương bắn ra, bị hứng vào trong bình ngọc.

- Chắc ngươi biết Tinh La Bàn. Thân thể Cự Ma Tộc ta cũng giống như Tinh La Bàn đó, nhưng so với nó còn hùng mạnh hơn nhiều, là vật tốt nhất để ngao du trong tinh không. Thân thể của Cự Ma Tộc ta ở một vài nơi tu sĩ không thể thông hành cũng không có ảnh hưởng gì. Vì thế, ở tu chân liên minh, những tu sĩ có đại thần thông phải trả một giá rất lớn nếu muốn một tộc nhân của tộc ta làm vật cưỡi.

- Cổ quái.

Vương Lâm nhíu mày. Người của Cự Ma Tộc này đối với tất cả vấn đề của chính mình, giọng điệu tuy lo lắng nhưng trả lời lại quá mức tỉ mỉ. Điểm này có chút kỳ quái, không phù hợp với tâm tính một người đang vội vàng muốn được cứu vớt. Tất cả những điều này đều như có vẻ cố ý tỏ ra bình thường.

Lời đầu tiên của người này là lấy vật cưỡi và trọng bảo của Cự Ma Tộc thu hút sự chú ý của mình, sau đó dựa vào câu hỏi của mình kể lể giải thích tỉ mỉ, nhờ đó kéo dài thời gian.

Vương Lâm ánh mắt chớp động, tay phải đặt lên cổ người khổng lồ thôi thúc tiên lực khiến cho máu tươi chảy ra càng nhiều, tốc độ nhanh hơn.

- Còn có trọng bảo Khai Thiên Chi Thiết của tộc ta. Nếu ngươi cứu ta, ta sẽ đem vật ấy dâng cho ngươi, vật này còn hơn cả tiên bảo.

Trong thanh âm vội vàng kia mang theo một chút cám dỗ.

Vương Lâm ánh mắt lóe lên, khóe miệng cười lạnh, nói:

- Trong bảo Khai Thiên Chi Thiết của Cự Ma Tộc là vật như thế nào?

- Vật ấy được các thế hệ tổ tiên của Cự Ma Tộc truyền lại, tổng cộng có chín mươi chín miếng, tập hợp ở một nơi, có thể tạo ra một tấm cổ thần chiến giáp, mặc chiến giáp này vào sẽ có được sức mạnh của cổ thần trong truyền thuyết. Nếu ngươi cứu ta, ta sẽ chỉ cho ngươi chỗ giấu Khai Thiên Chi Thiết.

Một lượng máu lớn chảy ra, thanh âm kia có chút yếu dần, nhưng vẫn trả lời hết sức tỉ mỉ như trước.

Vương Lâm khóe miệng lại cười lạnh hơn, lúc này hắn đã cực kỳ chắc chắn người khổng lồ này đang kéo dài thời gian. Chỉ sợ hắn lợi dụng thời cơ lúc mình đang lấy máu, tiến hành một số biến hóa kỳ dị, thời gian mình lấy máu càng lâu đối với hắn lại càng có lợi.

Nghĩ đến điểm này, Vương Lâm quyết định điểm vào bình ngọc một cái, sau khi bắt lấy liền rời khỏi thân mình người khổng lồ.

Đồng thời tay phải hắn hất lên, cấm chế đang phong ấn cái cây màu xanh tím lập tức hóa thành cấm khí, lóe lên bay về phía hắn, chui vào bên trong cấm phiên.

Không có cấm chế phong ấn, đám cành cây này lập tức nhúc nhích, một số trong đó vung lên đi tới miệng vết thương trên cổ người khổng lồ chui vào bên trong , nhúc nhích dữ dội.

- Ngươi… cứu ta. Nếu ngươi cứu ta, ta có thể khiến cho toàn bộ Cự Ma Tộc trên Chu Tước Tinh nhận ngươi là chủ.

Ở trên không trung, Vương Lâm ánh mắt lóe hàn quang, hạ giọng nói:

- Không cứu được. Cứu ngươi đối với ta không có lợi ích gì, bảo vật ngươi hứa cho ta, ta cũng không mấy hứng thú. Ngược lại, để ngươi ở chỗ này, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể đến để lấy máu tươi, thế mới là tốt nhất.

- Ngươi lấy máu tươi của ta, nhất định để dùng vào việc lớn. Ta còn có dịch thể cốt tủy ẩn chứa tinh hoa so với trong máu hơn rất nhiều, nếu ngươi muốn ta sẽ trực tiếp đưa cho ngươi. Ta cũng không cần ngươi cứu ta, chỉ cần ngươi đem tin tức của ta tới cho Cự Ma Tộc hoặc đương kim Chu Tước Tử là được… Được không?

Thanh âm kia lập tức nói.

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, cười lạnh một tiếng, không nói chuyện vô ích với người này nữa, thân mình khẽ động, hóa thanh một làn khói nhẹ lập tức theo đường cũ trở về. Trong nháy mắt, hắn biến mất khỏi hang động.

Sau khi Vương Lâm rời khỏi, người khổng lồ kia thân mình run rẩy, phát ra một tiếng gào rít trầm trầm.

- Chỉ cần thời gian nửa nén nhang, cho ta thêm thời gian nửa nén hương nữa thôi, chỉ cần người kia tiếp tục lấy máu, làm cho máu trong cơ thể ta chỉ còn lại ít hơn một phần ba, nhất định có thể đưa đám cây kia ra khỏi cơ thể. Một khi đưa được đám cây kia ra, ta sẽ có cách nguyên thần xuất khiếu.

Người này rít gào, lộ vẻ không cam lòng dữ dội. Thân mình hắn run rẩy kịch liệt, hai mắt nhắm chặt giờ phút này bỗng nhiên mở ra.

Hai đạo hào quang còn sáng hơn tia chớp gấp mấy lần từ trong hai mắt điên cuồng lóe ra.

Hắn gầm nhẹ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thống khổ. Chỉ thấy ở chỗ xương cổ của hắn lúc này dưới da nhúc nhích. Ngay sau đó, một cái cây màu xanh tím đầy răng sắc nhọn từ trong xương cổ sau lưng hắn chui ra.

Rất nhiều răng sắc nhọn lóe ra hàn quang, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn. Từ đỉnh xương sống của người khổng lồ, một cái cây khổng lồ gần như to bằng nửa thân mình của người này điên cuồng chui ra, đồng thời vươn ra rất nhiều cành nhỏ, trong nháy mắt đã lan ra bọc lấy toàn bộ cơ thể của người khổng lồ.

Chiếm gần như một phần ba cơ thể của người khổng lồ là những đóa hoa lớn màu tím nở rộ một cách yêu dị. Những đóa hoa này nhẹ nhàng nhúc nhích, mỗi một nhịp thở đều hấp thụ máu và sức sống trong cơ thể của người khổng lồ, mạnh mẽ sinh trưởng.

- Thi Âm Tông. Nếu Lôi Cát ta cuộc đời này còn có ngày ra khỏi nơi đây, nhất định sẽ không để yên cho các ngươi!

Người khổng lồ thống khổ rít gào.

Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 71
Lượt đọc 3716

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.