Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp hành giả (2).

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

- Chu Tước Tử tuyển chọn ra hai người kế nghiệp, một là Kiền Phong, hai là Liễu Mi. Kiền Phong tu luyện chính là Chu Tước quyết. Ta hoài nghi hắn chính là người Chu Tước Tử chuẩn bị riêng cho bản thân để đoạt xá. Mỗi đời Chu Tước Tử từ xưa tới nay đều nghiên cứu phương pháp đoạt xá để gia tăng tuổi thọ. Hẳn là tới đời Chu Tước Tử này phương pháp đó đã thành công. Cho nên ta tập trung chú ý vào đệ tử thứ hai của hắn, chỉ cần Chu Tước Tử đoạt xá Kiền Phong thì nhất định sẽ thành toàn cho nữ tử này. Nhưng sau đó ta lại hoài nghi mọi chuyện không phải như vậy. Chu Tước Tử dường như thực sự muốn bồi dưỡng Kiền Phong trở thành Chu Tước Tử đời kế tiếp, thế nên ta muốn tuyển thêm một người thứ ba là Chu Võ Thái. Người này bản thân có huyết mạch của Thanh Long, từ trong thân thể hắn có thể cảm nhận được quan hệ của hắn với Thanh Long nhất tộc. Mà trước đây Thanh Long nhất tộc đã từng tương trợ tộc ta, ta đang định tuyển một Chu Tước Tử kế nhiệm khác trong tứ phái liên minh để có thể thay thế Liễu Mi khi cần. Nhưng không ngờ là trong trận chiến của liên minh tứ phái với Tuyết Vực ta là gặp được tu sĩ Vương Lâm kia. Hắn chỉ là một kẻ có thiên phú bình thường, chẳng có gì xuất chúng, không ngờ lại có thể cảm ngộ được ý cảnh sinh tử luân hồi. Điều này khiến ta nảy ra ý định nhắm hắn làm kẻ được lựa chọn thứ tư. Từ đó về sau ta vẫn âm thầm để ý tới người này, không ngờ hắn đã khiến ta vô cùng kinh ngạc. Hắn ở tiên giới có thể chém cụt một tay Hồng Diệp, khi trở lại Chu Tước tinh thì tu vi lại tiến bộ lớn, khiến tên ác tặc Chu Tước Tử kia để ý. Ngay cả Độn Thiên của Luyện Hồn Tông cũng chọn hắn là người kế thừa Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Trên người này có quá nhiều bí mật, ta không thể nhìn thấu hắn, cuối cùng vẫn đem hắn coi là chấp hành giả (kẻ chấp hành) của kế hoạch Chu Tước của ta!

Cho đến hôm nay hắn vẫn là chấp hành giả, cũng là điểm mấu chốt trong kế hoạch Chu Tước của ta.

Vân Tước Tử nhẹ nhàng nói. Thân ảnh hư ảo kia trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Tước Tử, ánh mắt lộ hàn mang, nói:

- Chỉ giải thích có vậy với ta thì còn chưa đủ.

Hai mắt Vân Tước Tử sững lại, nói:

- Lực lượng của Tu Tinh Chi Tinh ta không rõ có ảnh hưởng đối với Tiên Di tộc chúng ta hay không. Nhưng nếu có ảnh hưởng vậy thì mấy vạn tộc nhân của chúng ta cũng với sự tan vỡ của Tu Tinh Chi Tinh sẽ chẳng có ai có thể trốn thoát. Chuyện này đã đủ để giải thích chưa?

Thân ảnh hư ảo gầy gò kia lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, nói:

- Người thứ nhất ngươi lựa chọn là ai?

Vân Tước Tử mỉm cười nói:

- Người này được ta tuyển chọn, vô tình là trở thành người thay mặt cho Chu Tước Tử!

- Tại sao lại cho Chu Tước Tử ba tháng nữa?

Hư ảnh kia hỏi câu cuối cùng.

- Bởi vì ta muốn đợi hắn hiến tế Tu Tinh Chi Tinh! Đến lúc đó lão đại ra tay thì tuyệt không để cho hắn có nửa điểm cơ hội!

Tại truyền tống trận cổ cuối cùng của sở quốc, Vương Lâm nhìn thấy một đại hán đội mũ rơm.

Trong lòng hắn dậy sóng nhưng ngoài mắt vẫn không thể hiện chút nào, mỉm cười nói:

- Đã lâu không gặp, Chu huynh!

Đại hán đội mũ rơm nọ đặt tay phải lên túi trữ vật, khẽ vuốt một cái, lập tức xuất hiện một cái bàn, trên bàn còn có hai chén rượu. Hắn cười nói:

- Vương huynh, Chu mỗ lại thèm rượu. Không biết thứ rượu năm đó có còn không?

Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn nam tử kia một cái, sau đó vỗ túi trữ vật, trong tay liền có thêm một bầu rượu. Nhìn bầu rượu này trong đầu hắn lại hiện ra thân ảnh của Đại Ngưu năm đó. Đã nhiều năm như vậy, thứ rượu này trong túi trữ vật của Vương Lâm còn không tới mười bình. Hắn rót một chén uống cạn. Chu Võ Thái cười hắc hắc cầm lấy bình rượu rót đầy chén, uống một ngụm, sau đó thời dài nói:

- Rượu cũng là rượu năm đó, người cũng là người năm đó, đáng tiếc năm tháng trôi qua, lòng người thay đổi, cố nhân nay còn đâu. Theo ta thấy thì Vương huynh hắn là vật còn đây nhưng người đã khác.

Vương Lâm trầm mặc uống rượu, không nói gì.

- Vương huynh không muốn biết vì sao năm đó ta lại không chết sao? Ngày ấy Vương lấy túi trữ vật của ta, Chu mỗ cho tới giờ vẫn còn nhớ rõ.

Chu Võ Thái như cười như không nhìn Vương Lâm. Vương Lâm vẻ mặt như thường, nói:

- Nếu lúc ấy ta không chiếm tiện nghi thì Hồng Diệp cũng sẽ làm. Cho dù tại hạ không lấy thì Chu huynh cũng sẽ để cho tại hạ.

Chu Võ Thái cười hả hả, uống tiếp chén rượu, nói:

- Không nói tới chuyện quá khứ nữa. Giờ đây Vương huynh uy danh hiển hách, những năm gần đây vang danh toàn Chu Tước tinh. Vì chuyện này Chu mỗ xin kính huynh một chén.

Vương Lâm mỉm cười cầm chén rượu uống cạn. Ánh mắt Chu Võ Thái lóe lên, lại nói:

- Vương huynh, Chu mỗ kính huynh chén thứ hai, tạ ơn huynh đã giết Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực quốc!

Hắn nói xong, sau khi uống hai chén rượu đột nhiên liền trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Chu Võ Thái ngẩng đầu nhìn về phía xa, chậm rãi nói:

- Vương Lâm, Vân Tước Tử tiền bối muốn ta đi tìm huynh......người muốn dạy huynh phương pháp chân chính sử dụng Vân Tước mão.

Trong nháy mắt khi thấy Chu Võ Thái đội mũ rơm, Vương Lâm đã đoán ra Chu Võ Thái và Vân Tước Tử có quan hệ không tầm thường. Quen biết Vân Tước Tử mấy trăm năm nay, Vương Lâm biết hẳn Vân Tước Tử sẽ không dễ dàng tặng mũ rơm cho người khác. Nguyên nhân Chu Võ Thái không chết, chỉ một khắc sau khi Vương Lâm nhìn thấy mũ rơm đã đoán ra.

- Ngươi nói với Vân Tước Tử ta sẽ đi tìm hắn!

Vương Lâm bình thản nói. Ánh mắt Chu Võ Thái lộ vẻ phức tạp, nói:

- Vương huynh có biết ta và ngươi đều là quân cờ hay không? Theo ta được biết Vân Tước Tử tiền bối đã đưa mũ rơm này cho tất cả bốn người. Điều này chứng tỏ hắn đối với ngươi như vậy hẳn là có tư tâm!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Chu Võ Thái lắc đầu đứng dậy, cầm bình rượu lên, trên mặt lộ vẻ khó xử nói:

- Vương huynh, nửa bình rượu này tặng cho ta được chứ?

- Vương huynh, trong ngọc giản này có lưu lại ý cảnh của Liễu Mi, tiền bối để ta đưa cho ngươi là để cho ngươi xem xét mà tự lựa chọn.

Chu Võ Tần cầm nửa bầu rượu rời đi, để lại một ngọc giản khiến Vương Lâm trầm mặc hồi lâu. Hắn cầm ngọc giản dùng thần thức đảo qua. Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn ngày càng âm trầm:

- Ý cảnh của Liễu Mi.....là Thiên Huyễn vô tình đạo......dưới vô số sự hữu tình lại che dấu trái tim vô tình. Điểm này trước đây ta đã phát hiện ra. Liễu Mi nếu dám trở lại chọc vào ta, ta cũng có phương pháp phá vỡ ý cảnh của nàng!

Vương Lâm miết một cái khiến ngọc giản vỡ tan, đứng dậy, đi vào cổ truyền tống trận. Hắn khởi động trận pháp, biến mất ở nơi này.

Sở quốc là quốc gia gần Tiên Di tộc nhất. Nhiều năm trước khi Tiên Di tộc vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến Sở quốc trở thành nước chư hầu. Hiện giờ trong Vân Thiên Tông ở Sở quốc, trên cơ thể tu sĩ nào cũng có các loại phù văn.

May mà nhân gian cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Chỉ có những thôn xóm gần các môn phái tu chân bị ảnh hưởng bởi các pháp thuật khi Tiên Di tộc giao chiến với tu sĩ mà thôi. Tiên Di tộc trừ việc mang đi một ít hài tử có linh căn ra thì cũng không chủ động giết hại phàm nhân. Một ngày ở phía tây Sở quốc, Vương Lâm từ bên trong truyền tống trận đi ra. Bầu trời Sở quốc giờ đen kịt. Ánh mặt trời ban ngày chói chang cũng đều bị mây đen trên bầu trời hấp thu hết, không còn chút nào có thể rơi xuống được mặt đất, ban ngày mà không khác gì ban đêm. Đặc biệt là cái cây khổng lồ vươn thẳng lên trời cao ở hố sâu của Tiên Di tộc kia, nhìn ở cự ly gần có một cỗ lực lượng vô tận khiến người ta cảm thấy bản thân thật vô cùng nhỏ bé. Đám người Tiên Di tộc thỉnh thoảng lại bay qua bay lại trên bầu trời, phía sau họ là mấy tu sĩ. Trên thân thể của những tu sĩ này đều có những ấn ký, trong ánh mắt đờ đẫn không chút ánh sáng. Ngoài ra ở trên mặt đất Sở quốc, một loại thực vật trông như tảo biển đang sinh trưởng rất nhanh, nhúc nhích một cách quỷ dị. Sở quốc hiện giờ đã hoàn toàn khác xa so với lúc Vương Lâm vừa rời đi.

Truyền tống trận nơi này dùng để vận chuyển người nên luôn được Tiên Di tộc chú ý. Lúc này Vương Lâm vừa mới xuất hiện lập tức một mảng hắc vụ lớn từ chân trời liền bay vọt tới. Trong hắc vụ lộ ra bảy tám người đều là Thuật Chú Sư. Bọn họ vừa thấy Vương Lâm liền không nói một lời, vận lực lượng phù văn trong cơ thể gầm thét lao tới. Thần sắc Vương Lâm như thường, không thèm liếc mắt nhìn đám Thuật Chú Sư này một cái, thân thể nhoáng lên liền biến mất. Sau khi hắn xuất hiện đã ở cái thôn nơi hắn sinh ra. Phía dưới không một bóng người, chỉ có một loại thực vật như tảo biển cao quá đầu người đang đung đưa trong gió. Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi. Vương Lâm không tới Vân Thiên Tông. Hắn không phải là thánh nhân mà tới giải khai những lực lượng phù văn trên người những tu sĩ ở đây. Điều đó đối với họ không phải là một sự trợ giúp mà thậm chí còn có khả năng khiến Tiên Di tộc tàn sát một trận. Trên đường phi hành ở Sở quốc, Vương Lâm thấy rất nhiều tộc nhân Tiên Di tộc. Những người này đều là dưới tứ diệp, rất ít ngũ diệp. Vương Lâm đúng ra phải rời khỏi đây đi tới chiến trường ngoại vực thu thập du hồn, nhưng lúc này nội tâm hắn thay đổi quyết định!

Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 72
Lượt đọc 4081

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.