Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẻ đẹp thê lương

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

Khuôn mặt ma đầu trở nên chán nản. Từ miệng hắn phun ra từng cái linh hồn

trắng toát. Sau khi phun ra hơn bốn mươi linh hồn, kim đan của hắn gần như

chực tan biến.

Vương Lâm vung tay lên, bốn mươi ba linh hồn nhanh chóng chui vào bên trong

thức hải. Đứng bên cạnh hồn phách tên tu sĩ Kết Đan kỳ của Tuyên Vũ quốc. Cực

cảnh thần thức lóe lên như một tia chớp, đám linh hồn lập tức biến mất. Vương

Lâm có thể cảm giác được, thần thức của bản thân lại mạnh thêm một chút.

Ma đầu thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm,

trong lòng thầm nhủ:

- Thật quá đáng! Ta phải mất bao nhiêu công sức mới cướp được khỏi tay kiếm

linh. Sớm muộn gì rồi cũng có ngày ta sẽ liều mạng với người. Hừ! Chờ ta khôi

phục lại tu vi Nguyên Anh...

Hắn đang nghĩ tới viễn cảnh sau khi khôi phục lại tu vi Nguyên Anh kỳ, rồi thu

thập Vương Lâm như thế nào... Bất chợt, thân thể hắn bị Vương Lâm chộp lấy,

ném vào trong long cân. Ma đầu cảm thấy uất nghẹn nhưng chỉ biết thở dài một

tiếng. Ý nghĩ liều mạng trong đầu nó lại xuất hiện. Nhưng cứ nghĩ tới cho dù

có liều mạng khiến cho kim đan bị nát thì cũng không thể đạt được ước nguyện,

nó lại cảm thấy chán nản.

Uống xong mấy ngụm linh dịch, sau khi ngồi xuống, Vương Lâm lại ngũ tới uy lực

kiếm tu của Giải Đông Lai. Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền xuất ra linh

thạch, bố trí xung quanh người một cái Quy giáp Huyền Diệt trận.

Sau khi làm xong, hắn hít một hơi thật sâu, đánh về phía vách tường một cái.

Cái miệng cự long từ từ há rộng. Vương lâm đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra ngoài, Vương Lâm đã nhìn thấy một vóc dáng nhỏ nhắn, quyến rũ

đang đứng ngay gần đó. Nét mặt Lý Mộ Uyển hơi tiều tụy nhưng ánh mắt lại lấp

lánh có thần, đang vạch vạch lên mấy cái vẩy trên đuôi của cự long.

Thượng Quan Mặc tươi cười đứng bên cạnh. Hắn cầm trong tay một viên dạ minh

châu rất to. Từ trên nó tỏa ra một làn ánh sáng dìu dịu.

Vương Lâm trầm mặc không nói. Lần này thời gian hắn bế quan cũng không lâu.

Nhưng nhìn Lý Mộ Uyển thì thấy hình như từ đầu đến giờ, nàng vẫn chưa rời khỏi

đây. Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau Lý Mộ Uyển.

Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, Thượng Quan Mặc lại càng thêm tập trung, đưa linh

lực vào bên trong hạt châu, khiến cho ánh sáng của nó thêm rực rỡ. Đồng thời,

trên trán xuất hiện một vài giọt mồ hôi, tỏ vẻ hết sức chăm chú.

Vương Lâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh xắn với đôi mày thanh tú đang nhíu

chặt của Lý Mộ Uyển. Đôi môi anh đào khẽ mím lại, đang nhìn chằm chằm vào mấy

cái vẩy. Một trận gió thổi tới, thổi bay mấy sợi tóc mượt mà trên má.

- Đi thôi! Ta đưa ngươi về nha... - Vương Lâm nói một cách chậm rãi.

Ngón tay Lý Mộ Uyển chợt run lên, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào hai mắt của

Vương Lâm. Một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói:

- Ngươi thực sự muốn đưa ta trở về?

Vương Lâm né tránh ánh mắt của Lý Mộ Uyển, gật đầu. Lý Mộ Uyển mỉm cười, chỉ

có điều nụ cười của nàng lại có một chút bất đắc dĩ. Nàng đứng dậy, sửa sang

lại quần áo rồi nói:

- Cho ta ba ngày có được không?

Vương Lâm liếc nhìn nàng một cái, tung người lên trên thân cự long rồi khoanh

chân ngồi xuống.

Lý Mộ Uyển lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản, đặt lên trán ghi nhớ

lại những gì đã viết trên lớp vảy của cự long. Nàng xoay người bình thản nói

với Thượng Quan Mặc:

- Chuẩn bị cho ta một gian mật thất.

Thượng Quan Mặc vội vàng vâng dạ. Trong lòng hắn thầm nghĩ là mình đã nhìn

lầm. Quan hệ của sát tinh và tiểu nương tử cũng không phải như hắn phỏng đoán.

Trong mật thất, Lý Mộ Uyển lẳng lặng ngồi đó. Quang cảnh mấy năm qua cứ chầm

chậm trôi qua trước mắt nàng. Từ lúc đầu khi bị tu sĩ Kết Đan kỳ của Tuyên Vũ

quốc truy đuổi đến khi được Vương Lâm cứu thoát. Hai người cùng nhau bỏ chạy,

cuối cùng dẫn theo một đàn hỏa linh thú bám theo tới tận Tu Ma hải. Sau khi

kiến tạo thạch phủ, mỗi ngày nàng đều luyện đan còn Vương Lâm thì toàn tâm tu

luyện. Cách đây ba năm hắn ra ngoài tìm đan lô cho nàng. Khi trở về bị tu sĩ

Kết Đan kỳ đuổi giết. Sau đó, Vương Lâm kết đan thành công, dẫn nàng đi ra.

Trên đường đi, hắn đã tạo ra một con đường thấm đẫm máu tươi.

Nhất là lúc Vương Lâm kết đan. Khi đó, một nữ tử nhu nhược như nàng lại phải

đối diện với mười ma tu có tu vi Kết Đan kỳ...khi đang chuẩn bị tự đoạn tâm

mạch thì Vương Lâm đột nhiên xuất hiện, khiến cho đối phương sợ quá mà bỏ chạy

trối chết. Cảm giác hoảng sợ lúc đó khiến cho nàng không thể chịu nổi, suýt

nữa ngã sấp xuống, rồi được hắn ôm vào trong lòng.

- Đừng có cử động! Ta sẽ đưa ngươi đi giết người. - Câu nói đó cứ quanh quẩn

bên tai Lý Mộ Uyển. Cứ nghĩ tới nó, nét mặt nàng lại trở nên đỏ bừng. Trên

đường đi, mỗi lần nghĩ tới câu nói đó, khiến cho nàng phải dở khóc dở cười.

Nhưng đi theo Vương Lâm suốt con đường đẫm máu, câu nói đó đã khắc thật sâu

vào trong lòng nàng.

- Ta đưa ngươi đi giết người... - Nghĩ tới đây, nàng lại mỉm cười, khẽ nói:

- Người ta thì dẫn nhau đi xem trăm hoa đua nở, quang cảnh mặt trời mọc, mặt

trời lặn...mà hắn lại mang ta đi giết người...

Nhưng ngay lập tức, nàng lại thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm:

- Mấy năm qua, hắn chưa bao giờ hỏi tên của ta. Mà ta cũng chẳng biết hắn tên

là gì. Có lẽ trong mắt hắn, tên của ta cũng chẳng có gì quan trọng. Đối với

hắn, ta chỉ có tác dụng duy nhất là luyện đan mà thôi. Bây giờ, đan dược đã

luyện xong, ta chẳng còn giá trị gì nữa. - Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại

cảm thấy nhức nhối. Một dòng máu tươi khẽ rỉ ra ở bên khóe môi. Trên khuôn mặt

trắng trẻo, xinh xắn chợt xuất hiện một dòng máu tươi khiến cho kẻ khác phải

giật mình.

Chỉ có thể dùng hai chữ thê lương để diễn tả tâm trạng của Lý Mộ Uyển vào lúc

này.

Một lúc sau, nàng mím môi, lấy từ trong túi trữ vật ra một đống ngọc giản.

Tổng cộng có tất cả một vạn tám ngàn chín trăm bảy mươi bốn cái. Vừa đúng với

số lượng lân phiến trên thân cự long.

Lúc đầu, số lượng môn hạ đệ tử của Giải Đông Lai không đủ, nên bọn họ vẫn chưa

tạo đủ số lượng lân phiến.

Chỗ lân phiến này, nàng đã mất cả nửa tháng, tốn không biết bao nhiêu công sức

mới có thể khắc nên. Tâm lực tổn hao trong khoảng thời gian qua khiến cho tuổi

thọ của nàng, giảm đi ít nhất năm năm thời gian...

Nhưng Lý Mộ Uyển cũng chẳng để ý tới điều đó. Nàng cầm một cái ngọc giản,

ngưng thần liên tục điêu khắc.

Nàng đã làm gần hai vạn cái ngọc giản, đặt song song với nhau...

Ba ngày sau, nét mặt Lý Mộ Uyển tái nhợt, thân thể vô cùng tiều tụy. Giống như

chỉ cần một cơn gió thổi qua, sẽ khiến nàng ngã sấp xuống. Nàng bám vào vách

tường lần từng bước, từ trong mật thất đi ra.

Vương Lâm cầm trong tay một thứ gì đó ngồi trên đầu cự long. Hắn ngồi đây tĩnh

tọa đã ba ngày. Sau khi Lý Mộ Uyển xuất hiện, hắn liền cất vật đó đi, nhảy

xuống. Khi thân thể hắn vừa chạm đất liền nhận thấy khuôn mặt tiều tụy của đối

phương. Vương Lâm nhíu mày lại, hỏi:

- Ba ngày qua ngươi làm cái gì thế? Cầm lấy nó uống đi. - Hắn lấy từ trong

túi trữ vật ra một cái bình ngọc, bên trong chứa hơn ba trặm giọt linh dịch,

đặt vào tay Lý Mộ Uyển.

Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng ôm chiếc bình ngọc vào lồng ngực, nói:

- Cám ơn sư huynh! Ta không sao. Chúng ta...đi thôi... - Nói xong, nét mặt

nàng thoáng ửng đỏ, dựa đầu vào vai Vương Lâm, rồi nói tiếp:

- Đi thôi...về nhà thôi...

Vương Lâm im lặng một lúc rồi tay trái vòng qua, ôm lấy Lý Mộ Uyển. Thân thể

hắn nhanh chóng bay lên, phi kiếm lao ra phía trước mở đường. Trong nháy mắt,

hai người đã biến mất ở phía chân trời.

Vào lúc này, ở một tòa trà lâu trong Nam Đấu thành có một lão già, mặt mày u

ám. Trên mặt có một cái mũi ưng đang đẩy cửa đi vào. Lão có một vóc người cao

gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh. Bên ngoài trường bào có thêu bảy đóa hoa

mai màu vàng. Giữa mỗi đóa hoa lại thêu một chút nhụy mà đỏ, khiến cho nó hết

sức sống động.

Hoa mai vốn là một thứ tượng trưng cho sự thanh nhã. Mai vàng mang đến một cảm

giác đết sức đời thường. Nhưng trong hoa mai lại điểm một chút màu đỏ, liền

thay đổi ngay cảm giác về nó. Một vật vốn hết sức thanh nhã lại tỏa ra hơi

lạnh, có chút gì đó quỷ dị.

Trong khách sạn có rất đông tu sĩ. Nhưng ngay khi lão nhân tiến vào, tiếng ồn

ào trong đó lập tức biến mất. Mấy cặp ánh mắt khẽ đảo qua lão một cái rồi cụp

xuống.

Lão nhân đi vào khách sạn cũng chẳng thèm nhìn xung quanh, mà đến một vị trí

bên cửa sổ ngồi xuống. Sau khi gọi một bình rượu, lão tự mình rót mà uống. Đôi

mày của lão, lúc thì nhíu chặt, lúc thì giãn ra, chứng tỏ trong lòng đang có

rất nhiều tâm sự.

Lúc này, khách sạn lại một lần nữa phát ra những tiếng rì rầm nho nhỏ. Quanh

một cái bàn có mấy vị tu sĩ đang nhỏ giọng nói:

- Cuối cùng, sát tinh đánh tới Đấu Tà phái ở Long sơn. Sau đó, hắn đại chiến

với Giải Đông Lai ba ngày ba đêm, rồi sử dụng pháp bảo thần bí, một chiêu giết

chết Giải Đông Lai. Hắc hắc! Ta thấy Nam Đấu thành có lẽ sẽ có tân thành chủ.

Lão nhân mặc trường bào màu xanh nghe tới mấy chứ pháp bảo thần bí liền khẽ

thay đổi nét mặt.

- Hắc hắc! Đó đã là cái gì. Lúc đầu, ta tận mắt chứng kiến sát tinh. Lúc ấy,

hắn trói lấy hơn một ngàn thi thể kéo theo sau lưng. Trong lòng hắn còn có một

vị tiểu nương tử có nhan sắc thiên kiều bá mị. Cảnh tượng như vậy, cả đời này

ta cũng không thể quên được. - Một vị tu sĩ có khuôn mặt tròn, nét mặt như

đang nhớ lại, thở dài nói.

Lão nhân mặc thanh bào, nhíu mày, lẩm bẩm vài câu.

- Mấy người các ngươi nói nhỏ một chút. Nghe nói người đó trời sinh sát tính,

tu luyện công pháp cực kỳ ác độc là Tử Chú thuật. Hơn nữa, hắn rất ghét bị

người khác đàm tiếu. Các ngươi cẩn thận, nếu để truyền đến tai hắn thì mấy

người các ngươi không đủ mạng mà đền đâu. - Một thanh niên có nét mặt lạnh

tanh, sau khi uống một ngụm rượu liền cười lạnh nói.

Lão nhân mặc thanh bào khi nghe đến ba chữ Tử Chú thuật, hai mắt liền phát

sáng.

- Người này thân mang Tru sát lệnh. Nếu vẫn còn ở Tu Ma hải chỉ sợ không sống

được quá vài ngày. Bây giờ, quanh phạm vị Nam Đấu thành không có Nguyên Anh kỳ

tu sĩ. Nhưng nếu chuyện này đồn ra, chắc chắn sẽ có Nguyên Anh kỳ tu sĩ tới

đây. Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ tìm một nơi mà trốn. - Tên thanh niên đó cười

lạnh lại tiếp tục uống thêm một ngụm rượu nữa.

- Bách nhật Truy Sát lệnh? - Hai mắt của lão nhân mặc thành bào chợt tỏa

sáng. Tay phải lão khẽ chộp một cái, thanh niên đang ngửa cổ uống rượu, lập

tức bị một bàn tay vô hình túm lấy.

- Tiểu tử kia! Lão phu cảm thấy hứng thú với người đó. Ngươi mau kể lại cho

lão phu nghe xem nào...

Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật CSYY01
Lượt thích 82
Lượt đọc 4962

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.