Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1489 Tây Tử quên mong tình

Phiên bản Dịch · 2545 chữ

Những người con gái như vậy, có thể nói tráiih đi, có thể không quan tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không quên.

Thương thế trong cơ thể Tây Tử Phượng dưới ánh mắt Vương Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng đây là nguyên thần bị thương nhiều lần để lại, đã trớ thành tật. rất khó có thể khòi hẳn. Hiển nhiên cách đây không lâu, nàng đã trải qua một lần nguyên thần bị thương nặng.

- Vừa rồi, cô nàng đã bị thương như thế nào.

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua trên người gần một trăm tu sĩ ờ phía trước, cuối cùng nhìn vào một người. Đây là một lão già, Vương Lâm nhìn có chút quen thuộc, trong lúc hoảng hốt lờ mờ nhớ lại dường như đây là một trong những tu sĩ nãm đó đã được mình đưa ra khòi Lôi Tiên Giới.

Lão già này bị Vương Lâm nhìn kỹ, thần sắc lộ ra vẻ cuồng nhiệt và kích động. Đối với Vương Lâm, đám người năm đó có không ít người cho tới hiện tại trong lòng vẫn mang theo sự cảm kích, mà thanh danh của Vương Lâm trong mẩy trăm năm trước đã vô cùng hiển hách, lại càng làm cho những người này sùng kính đến cuồng nhiệt.

- Ân công!

Lão già này thanh âm run rẩy, hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái thật sâu.

Nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện ở hàng đầu tiên đang quỳ ở nơi đó thân thể kịch chấn, nguyên thần rung động, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đồng thời theo tiềm thức quay đầu lại nhìn về phía lão già kia. trong mắt lộ ra vẻ cầu khấn nồng đậm. Nhưng vẻ cầu khấn này, theo một câu nói của lão già đã lập tức tiêu tan.

Dường như hắn nghe thấy tiếng thiên địa bị hủy diệt ầm ầm vang lên trong đầu mình.

- Là hắn! Nếu không có hắn trong mẩy ngày này hết lần này đến lần khác làm khó Tây Tử đạo hữu. nguyên thần của cô ta quyết sẽ không bị thương nghiêm trọng đến như vậy!

Lão già kia chi vào nam tử trung niên đang quỳ ờ phía trước.

- Chu Tùng Vân, ngươi ngậm máu phun người!! Ta thân là sứ giả của Lôi Tiên Điện, có quyền yêu cầu các ngươi phải tuân theo sự sắp xếp, ngươi nói xằng bậy vu khống ta như vậy là có ý gì!

Nam tử trung niên này trong lúc cực kỳ hoảng sợ đột nhiên sinh ra một sức mạnh, đứng dậy vội vàng lui về phía sau, thần sắc hiện lên vé lo lắng, gào to.

- Tiền bối đừng tin lời sàm ngôn của người này, việc làm của vãn bối đều là để chuẩn bị chiến tranh cho La Thiên, hoàn toàn không phải là làm khó Tây Tử đạo hữu như hắn nói. Vãn bối và Tây Tử đạo hữu nãm đó đã có quen biết, sao lại có thể như vậy................

Nam tử trung niên này trong lúc nói gấp thân thể nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt đã lùi lại trăm trượng.

Vương Lâm mang theo ánh mắt lạnh lùng lúc hủy diệt tàn dư của Hướng gia trên Đông Lâm Tinh lúc trước, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên đang không ngừng lui về phía sau kia. Với tâm trí của Vương Lâm, liếc mắt một cái là có thể hiểu được.

- Làm nhục một người con gái yếu đuối. Ngươi, đáng chết!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí nồng đậm. Tây Tử Phượng càng ngày càng lùi lại, càng lúc càng cúi đầu, khiến cho sức tấn công của Vương Lâm càng mạnh hơn.

Thời gian tám trăm năm, vật còn người mất, hồng nhan đêm qua chi là một giấc mộng, dáng vé mông lung, thân ảnh của cố nhân theo thời gian trôi qua càng lúc càng xa vời, mang lại cho Vương Lâm một sự chán nản.

Khin chằm chằm vào nam tử trung niên thần sắc lộ vé hoảng sợ đang không ngừng lui về phía sau kia, trong mắt Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi giơ tay phải lên.

- Ngươi không thể giết ta!! Ta là sứ giả của Lôi Tiên Điện, ta phụng mệnh Lôi Tiên Điện chuẩn bị cho chiến tranh. Nếu lúc này ngươi giết ta, ngươi sẽ trờ thành kẻ địch của Lôi Tiên Điện, ngăn cản La Thiên chuẩn bị cho chiến tranh. Chẳng những ngươi trở thành kẻ địch của La Thiên, mà còn trờ thành kẻ địch của tứ đại tinh vực lúc này đang liên thủ chuẩn bị cho cuộc chiến!!

Tu vi của ta không cao, nhưng là một phần sức mạnh để chống lại giới ngoại xâm lược, ta phải vì giới nội mà lập công, phải vì giới nội mà hiến dâng toàn bộ khí lực, ngươi không thể giết ta!! Cho dù ngươi muốn giết ta, hãy cho ta một cơ hội đề cùng với giới ngoại đánh một trận, hãy cho ta cơ hội được chết trên chiến trường!!

Nam tử trung niên kia trong lúc lui về phía sau dường như đem hết những lý do mà cả đời này hắn có thể nghĩ ra toàn bộ nhanh chóng gào lên.

Lúc hắn còn trẻ vốn đã nói năng rất giỏi, còn tự cho là rất sắc bén, lúc này trước nguy cơ sinh tử, cái bản lãnh này đã hoàn toàn bộc phát ra!

- Nếu được chết trên chiến trường ta sẽ không còn gì phải hối tiếc. Ta không ngờ trước khi sinh mệnh của ta kết thúc, ta lại chết ờ La Thiên chi vì một sai lầm này.Ta đã sai rồi, nhưng tội không đáng chết!! Nếu ngươi nhất định phải giết ta, hãy cho ta sống thêm một trăm nãm nữa, cho ta có thể vì giới nội mà đánh một trận!

Nếu là tu sĩ bình thường nghe được những lời của người này chắc chắn sẽ động lòng, thậm chí rất có khả năng sẽ tha cho người này, để cho hắn rời khòi. Lời nói của người này chính khí lẫm liệt, còn lộ ra một khí thế có thể vì giới nội mà không tiếc mạng sống. Trên thực tế, cả đời của nam tử trung niên này dựa vào lời nói sắc bén mà thu được rất nhiều lợi ích lớn, ngay cả thân phận sứ giả của Lôi Tiên Điện cũng là do nãm đó hắn dùng miệng lưỡi để đổi lấy.

Chi là. người mà hắn gặp phải lúc này lại là Vương Lâm. Với đủ loại âm mưu quỷ kế, đủ loại người tính tình xảo trá mà Vương Lâm đã gặp trong đời, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay từng câu từng chữ của người này chi là hoa ngôn xảo ngữ!

Tay phải của hắn trong lúc giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống. Nam tử trung niên đã lui lại mấy trăm trượng kia lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể hắn chấn động, trong tiếng ầm ầm từ tất cả các vị trí trên thân thể đều phun ra máu tươi, trong nháy mắt đã trờ thành một huyết nhân.

- Suốt mấy trăm nãm qua, những người làm nhục cô ta rất đông, tại sao ngươi chi giết một mình ta. Nếu ngươi có bản lãiih, hãy giết toàn bộ bọn họ đi!!

Sau khi gào lên một lời cuối cùng này, thân thể nam tử trung niên kia ầm một tiếng trực tiếp nổ tung, vỡ thành từng mảnh tiêu tan trong tinh không.

Giết Khuy Niết tu sĩ cũng chi như giết một con kiến!

Tu sĩ bốn phía hoàn toàn yên lặng, kể cả lão già lúc trước, toàn bộ đều chấn động đứng ngây ra ờ đó, tâm thần kinh hoàng. Mặc dù bọn họ cảm nhận được sự hùng mạnh của Vương Lâm, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy chi một cái phất tay mà khiến cho một Khuy Niết tu sĩ không có một chút cơ hội phản Nhâng, trực tiếp tiêu tan, cũng vô cùng hoảng sợ.

Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng đảo qua gần một trăm tu sĩ này, bước về phía trước. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào trong đám tu sĩ này, lóe lên một cái, cùng với Tây Tử Phượng biến mất ờ giữa đám người.

Ở đằng xa, có một đạo ánh sáng nhẹ nhàng bay nhanh tới, hóa thành một viên đan dược, lơ lửng ờ phía trước người lão già kia.

- Hãy bế quan nuốt đan dược này vào, cảm ngộ hồn phách của mãnh thú trong đó, có thể khiến cho tu vi của ngươi gia tăng!

Bên trong đan dược này tản mát ra nguyên lực dao động cực kỳ nồng đậm, hắn chi hít vào một hơi đã cảm thấy tâm thần khoan khoái, giống như tĩnh tọa mấy tháng.

Trong La Thiên Tinh Vực, trên một tu chân tinh gần như là bỏ đi, lúc này trên bầu trời tràn ngập truyết trắng, giống như phủ một lớp chăn bông xuống mặt đất. Ở phía bắc của tu chân tinh này có một ngọn núi, giờ phút này ngọn núi khoác một lớp áo tuyết, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Trên đinh núi, Tây Tử Phượng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Nàng cố kìm nén nước mắt chảy xuống, trầm mặc ờ đó.

Ờ phía trước nàng, Vương Lâm phức tạp nhìn nữ tử ờ trước mắt, than nhẹ một tiếng, giơ tay phải lên nhẹ nhàng vung về phía trước. Lập tức liền có một luồng nguyên lực nhu hòa dũng mãnh nhập vào trong cơ thể của nữ tử này, dung nhập vào nguyên thần của nàng. Dưới sự vận chuyển của nguyên lực này, trong thời gian ngắn thương thế của nữ tử này đã hồi phục.

Thân thể Tây Tử Phượng run lên, đầu càng cúi thấp.

Luồng nguyên lực kia ở trong cơ thể nàng sau khi chữa lành thương thế vẫn chưa tiêu tan. mà ầm ầm đi thẳng lên khuôn mặt. Từng trận tiếng rắc rắc vang lên. những vết sẹo dữ tợn trên mặt Tây Tử Phượng, những vết thương mà tu sĩ bình thường không thể làm cho hồi phục lần lượt tiêu tan, hóa thành những mảnh nhò bị gió tuyết thổi qua. từ trên mặt rơi xuống.

Dần dần. trong lúc những mảnh nhò này bị cuốn đi, trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một dung nhan diễm lệ, hình dáng so với năm đó, ngoài những dấu vết của thời gian dường như cũng không có gì khác.

Nữ tử xinh đẹp năm đó lúc này mặc dù vần còn là một xử nữ, nhưng có một vẻ khắc khố, nhìn giống như một phu nhân.

Tây Tử Phượng đưa tay sờ lên gương mặt nhẵn nhụi của mình, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Tám trăm nãm trước, chính tay nàng đã phá hủy dung nhan của mình, nàng không ngờ rằng tám trăm nãm sau. người mà mình vẫn mong nhớ, lại khôi phục lại dung nhan năm đó cho mình.

-............ Cả đời ta chi nhận hai đệ tử, một người tên là Tạ ThànhThanh, còn một người tên là Thập Tam............. Ngươi, có muốn trờ thành đệ tử thứ ba của ta không

Vương Lâm nhìn những bông tuyết trôi nổi giữa thiên địa, để mặc cho tuyết rơi lên người, chậm rãi mờ miệng.

Thân thể Tây Từ chấn động, trong lúc trầm mặc, nước mắt ngày càng rơi nhiều.

Vương Lâm không nói nữa, mà chờ sự lựa chọn của đối phương. Hắn vốn không phải là một người vô tình, nhưng hắn cũng không thể đón nhận hết thảy. Hắn có thể ngăn cản bản thân yêu thích người khác, nhưng trên thế gian này, có vài chuyện hắn cũng không thể ngăn cản được...

Hắn không ngăn cản được nữ tử này yêu mình từ tám trăm năm trước, cũng không thể ngăn cản được cho đến tám trăm năm sau. trong lòng đối phương thủy chung vần như vậy.

So với Lý Thiến Mai đã quen sống chết trong giang hồ, đối với Tây Tử Phượng yếu đuối đáng thương này, Vương Lâm làm không được, nói không ra một câu tuyệt tình.

Tình của thế gian, nam nữ vần còn có rất rất nhiều sự lựa chọn.

Thời gian chậm rãi trôi qua. tuyết dần dần càng ngày càng dày, rơi xuống trước mặt hai người, giống như một tẩm màn tuyết.......................

Trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một nụ cười nhu hòa. lần đầu tiên nàng ngang đầu lên, nhìn thật sâu vào thân ảnh đang đứng phía sau bức màn tuyết.

Dường như nàng muốn đem thân ảnh này ghi tạc thật sâu vào trong ỉòng, cùng với những hình ảnh của thân ảnh này nãm đó chậm rãi chồng lên nhau.

Nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất.

Hành động này đã cắt đứt chuyện cũ suốt tám trăm năm.

Hành động này khiến cho Tây Tử Phượng đau khổ, nhưng cũng giúp cho nàng được giải thoát.

Nàng quỳ trên tuyết, thấp giọng nói:

- Đệ tử bái kiến sư tôn

Hai giọt nước mắt cuối cùng theo gương mặt nhẵn nhụi chảy xuống, rơi lên mặt đất đầy tuyết, dung hợp vào từng tầng tuyết trắng, tạo nên những cái lỗ rất sâu.

Nhưng những cái lỗ này rất nhanh bị tuyết lấp đi

- Chúng ta đi thôi

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

- Nhà của đệ tử ờ La Thiên

Tây Tử Phượng đứng dậy, thấp giọng nói.

Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu sau giơ tay phải lên vồ vào hư không, lập tức liền có một luồng nguyên lực vô biên ầm ầm dung nhập vào trong cơ thể của Tây Tử Phượng, truyền vào nguyên thần của nàng. Đồng thời hắn còn đem cảm ngộ cả đời mình phân ra một phần truyền cho nàng trong giới hạn đối nàng có thể tiếp nhận được, vận trong chuyển trong cơ thể nàng.

Tu vi của Tây Tử Phượng dưới sự vận chuyển của nguyên thần lập tức đột phá Dương Thực, trực tiếp đạt tới Khuy Niết!

Nhưng thuật truyền công này vần chưa dừng lại, mà vần tiếp tục tiến hành, cho đến sau khi tu vi của Tây Tử Phượng mạnh mẽ tăng lên tới Tinh Tịnh Niết mới dần dần ngừng lại, hóa thành ba đạo phong ấn, áp chế tu vi của Tây Tử Phượng bạo tăng. Hắn làm như vậy chính là để cho nàng từ từ tìm hiểu và tiêu hóa.

Thuật truyền công này, ngay cả với tu vi như của Vương Lâm. muốn làm lại cũng rất khó khăn.

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 44
Lượt đọc 2699

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.