Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn nhà (1).

Phiên bản Dịch · 2124 chữ

Vương Lâm đang đứng giữa không trung, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn thôi diễn tìm ra một con đường sống mà cái quan trọng nhất chính là ngọc giản của Lưu Kim Bưu. Nhưng lúc này ngọc giản lại biến mất một cách quỷ dị, hơn nữa hạt châu Thiên Nghịch cũng biến mất theo.

Biến đổi này làm cho Vương Lâm bất ngờ, hơn nữa cũng cảm thất khó hiểu, hắn mơ hồ sinh ra ý nghĩ bất an:

- Con đường sống được thôi diễn ra có liên quan đến ngọc bọi, nhưng lúc này ngọc bội và Thiên Nghịch đều biến mất, vậy sao mà hóa giải được?

Vương Lâm cau mày, thân thể hắn lóe lên rồi tiến về Quy Nguyên Tông.

Đám người Lữ Yên Phỉ đang đợi Vương Lâm trong Quy Nguyên Tông, sau khi thấy Vương Lâm thì bọn họ lập tức kêu lên cung kính, nhưng trong lòng Vương Lâm lúc này đang bùng lên những con sóng dữ, hắn chỉ khẽ gật đầu.

Ngọc giản Lưu Kim Bưu đưa đến Quy Nguyên Tông lúc này đã trở thành vật tầm thường, cũng không còn bùng ra khí tức Toái Niết. Ngọc giản này thực tế lại rất đơn giản, Lưu Kim Bưu thông qua con rết trong ngọc bội để làm ra chúng. Sau khi hoàn toàn xác định ngọc giản có tu vi Toái Niết, lão sử dụng nó mới không lộ ra sơ hở.

Lúc này tám con rết đều đã chết sạch, khí tức này cũng tiêu tán, ngọc giản trở thành vật cực kỳ tầm thường.

- Sư thúc tổ, lúc này toàn bộ Quy Nguyên Tông đã thu xếp xong, có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Lữ Yên Phỉ nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ nói.

Vương Lâm trầm tư, hắn nhìn thoáng qua Quy Nguyên Tông, nơi đây hắn có chút cảm tình, hắn đã ở đây khi vượt qua khoảng thời gian đầu tiên khi đến Vân Hải, cũng có một thân phận trong Vân Hải.

- Các ngươi cứ đi trước, ta còn có việc phải xử lý. Sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đi đến tinh vực cấp bảy tìm các ngươi.

Vương Lâm trở nên trầm tư rồi chậm rãi mở miệng.

Trong mắt Lữ Yên Phỉ bùng lên vẻ mất mát, nhưng nàng cũng biết với tu vi của Vương Lâm thì không thể dừng lại lâu ở một môn phái nho nhỏ như Quy Nguyên Tông, tất nhiên hắn phải đi. Nhưng nàng cũng không ngờ hắn lại đi nhanh như vậy.

Lữ Yên Phỉ cắn môi dưới, nàng khẽ khom người về phía Vương Lâm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lời nói lại không thể ra khỏi miệng mà hóa thành thở dài sâu kín. Nàng mang tất cả đệ tử tông phái Quy Nguyên Tông bước vào trong trận pháp rồi rời khỏi đây. Trước khi đi mỗi người đệ tử Quy Nguyên Tông đều hướng về phía Vương Lâm cúi đầu.

Nhìn tất cả đệ tử Quy Nguyên Tông rời đi, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn khoanh chân ngồi trên quảng trường rộng rãi không một bóng người của Quy Nguyên Tông. Lúc này hắn nhìn bầu trời, trong mắt bùng lên hàn quang.

- Ta thôi diễn ra tất cả mọi đường, kết quả vẫn chỉ là cái chết. Dù có đi theo Quy Nguyên Tông đến tinh vực cấp bảy hay bỏ đi ngay bây giờ cũng không thể trốn thoát. Vương Lâm ta cả đời nghịch tu, hiện tại lại rơi vào tình cảnh này, dù liều mạng cũng phải tìm ra một con đường.

- Đệ Tam Bộ rất khủng bố, nếu lần này thoát khỏi kiếp nạn thì sớm muộn cũng có một ngày Đệ Tam Bộ cũng phải cúi đầu trước mặt ta.

Hàn ý trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm.

Tay phải Vương Lâm được vung lên, khe nứt trữ vật xuất hiện, bên trong bay ra hai thanh đoản kiếm đã nhiễm thành màu đen. Hai thanh kiếm này chính là vật trong thế giới bảy màu, trên mặt kiếm có phong ấn mà hắn vẫn không thể phá giải được. Nguy cơ lần này tiến đến, hắn bắt buộc phải cưỡng chế mở ra phong ấn, vì chính mình mà liều mạng tăng thêm chút lực lượng.

Khi Vương Lâm chuẩn bị tiến vào sinh tử kiếp thì ở tinh vực cấp chín, trong Phá Thiên Tông, Lý Thiến Mai đang bị ba vị trưởng lão vây trong trận pháp không thể đi ra ngoài. Lúc này nàng nhìn về phía sư tôn rồi khẽ nói:

- Sư tôn, ngài không cho Lý Thiến Mai bỏ đi, có thể nói cho Lý Thiến Mai biết nguyên nhân không?

Sư tôn Lý Thiến Mai, tông chủ Phá Thiên Tông trở nên trầm tư, lão không nói gì giống như đã biến mất tất cả sinh cơ, chỉ còn lại một cái xác không hồn.

- Sư tôn, từ nhỏ Lý Thiến Mai đã ở bên cạnh người, người dạy Lý Thiến Mai tu đạo, để Thiến Mai đạt đến tu vi hôm nay. Hiện nay chiến trường Yêu Tông đang khốc liệt, Thiến Mai cũng không có yêu cầu gì cả, chỉ muốn quay về chiến trường mà thôi.

Lý Thiến Mai cúi đầu, nàng khẽ mở miệng nói.

- Vi sư đã truyền ngọc giản đến khe nứt Yêu Tông, ba tháng sau ngươi có thể đến đó. Không cần nóng lòng nhất thời.

Sư tôn Lý Thiến Mai trầm tư một lát rồi mở miệng dùng giọng khàn khàn nói.

Hai mắt Lý Thiến Mai trở nên ngưng tụ, nàng nhìn về sư tôn nhưng tâm thần lại chấn động. Nàng đã nghĩ mãi mà không thể biết được vì sao sư tôn lại làm như vậy, mà lại điều động ba vị trưởng lão trừng phạt nàng. Mục đích ba vị trưởng lão đến đây rõ ràng không phải chỉ để phong ấn mình, dù sao với tu vi của mình cũng chưa đủ để sư tôn phải điều động ba vị trưởng lão. Ba vị trưởng lão này rõ ràng đến đây với mục đích giám sát và làm chứng, thứ bọn họ cần giám thị chính là...

Vẻ mặt Lý Thiến Mai lập tức trở nên tái nhợt, nàng đã phân tích ra, ba người trưởng lão đến đây giám thị, không phải mình mà chính là sư tôn. Vốn Lý Thiến Mai còn cho rằng sư tôn làm như vậy bởi vì mình dám cưỡng chế rời khỏi vị trí ở Yêu Tông, nhưng lúc này sư tôn lại cho mình ba tháng sẽ được trở về Yêu Tông, rõ ràng chuyện trước mắt không liên quan đến Yêu Tông.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao sư tôn lại làm như vậy...”

Lý Thiến Mai mơ hồ cảm thấy trái tim đập lên thật mạnh, nàng không phải đang lo lắng cho mình, mà trong lòng nàng không hiểu tại sao lại hiện lên hình bóng Vương Lâm.

- Sư tôn! Rốt cuộc Lý Thiến Mai đã làm ra chuyện gì, mà người phải giam giữ Thiến Mai lại ba tháng!

Lý Thiến Mai ngẩng đầu lên, trong mắt nàng bùng ra vẻ kiên định, nàng nhìn về phía sư tôn.

Sư tôn Lý Thiến Mai thầm than một tiếng, lão nhìn về phía đệ tử mình coi trọng nhất, trong mắt lộ ra vẻ hiền từ và phức tạp. Một lúc lâu sau lão mới chậm rãi nói:

- Ngươi...

Sư tôn Lý Thiến Mai còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, khoảnh khắc khi một chữ được nói ra thì một trong số ba vị trưởng lão kia lập tức ôm quyền nói:

- Kính xin tông chủ nghĩ lại!

- Ta biết rồi!

Gương mặt sư tôn Lý Thiến Mai, tông chủ Phá Thiên Tông trở nên cực kỳ lạnh lẽo, lão quét mắt nhìn sang ba vị trưởng lão rồi nói.

- Lý Thiến Mai, ngươi có quen biết một người tên là Lữ Tử Hạo!

Ánh mắt tông chủ Phá Thiên Tông chuyển lên người Lý Thiến Mai, vẻ mặt Lý Thiến Mai vẫn bình tĩnh, nhưng tâm thần lại ầm ầm chuyển động, lại bùng lên những con sóng cao ngất trời.

- Thiến Mai biết người này vì năm xưa sư tôn từng để Lý Thiến Mai đến tinh vực cấp năm tìm kiếm di vật và ngọc giản của Tư Mã sư huynh, trên đường đi Thiến Mai đã gặp Lữ Tử Hạo.

- Đây chính là nguyên nhân ta giam ngươi ba tháng!

Tông chủ Phá Thiên Tông nhìn thật sâu vào trong mắt Lý Thiến Mai, lão dùng giọng chậm rãi nói. Lý Thiến Mai trầm tư nhưng một luồng lực lượng lại dần bùng lên bao phủ thân thể mềm mại. Nàng vì Vương Lâm mà có thể rời khỏi chiến trường Yêu Tông, hiện nay nghe lời sư tôn nói ra, với tâm trí của nàng thì lập tức cảm nhận được nguy cơ sinh tử đang bao phủ bốn phía Vương Lâm. Nguy cơ này cực kỳ khủng bố, ngay cả sư tôn cũng không thể xoay chuyển được, chỉ có thể triệu hồi chính mình về tông phái, nhìn thì có vẻ giống vây khốn nhưng thực tế chính là bảo vệ mình.

Sau khi trầm tư, vẻ mặt Lý Thiến Mai dần trở nên yên tĩnh nhưng tâm thần lại được bao phủ trong luồng cảm giác cay đắng và kiên quyết, nàng chậm rãi đứng lên.

Khoảnh khắc khi Lý Thiến Mai đứng thẳng người lên, vẻ mặt ba vị trưởng lão bên ngoài trận pháp lập tức trở nên lạnh lùng như băng, một người trong số đó quát lên:

- Lý Thiến Mai, ngươi muốn làm gì?

- Sư tôn, từ nhỏ Lý Thiến Mai đã là một cô gái mồ côi được ngài nuôi lớn, được hưởng tình thương của ngài, được ngài dạy bảo thành người. Ngài truyền cho Thiến Mai đạo lý, tuy là sư tôn nhưng trong lòng Lý Thiến Mai đã thầm coi ngài là cha.

Giọng nói Lý Thiến Mai bình tĩnh nhưng trong mắt lại bùng lên luồng sáng chân thành. Nàng nhìn về phía sư tôn rồi chậm rãi quỳ trên mặt đất khẽ dập đầu.

- Sư tôn, công ơn nuôi dưỡng này nếu kiếp sau Thiến Mai dù muôn ngàn lần chết cũng nhất định phải báo đám!

Tâm thần sư tôn Lý Thiến Mai chấn động, lão nhìn Lý Thiến Mai mà vẻ mặt càng trở nên phức tạp. Lão đã nuôi lớn Lý Thiến Mai, cũng rất hiểu tâm tình của đứa đệ tử này.

- Ngài dạy bảo Thiến Mai tu đạo, giúp Thiến Mai luyện đan, Thiến Mai chỉ mất ngàn năm đã đạt đến tu vi Toái Niết. Thiến Mai biết ngài đã vì con mà sử dụng rất nhiều dược liệu trong tông phái, làm cho một vài vị trưởng lão mang lòng bất mãn, có những lời nói không đúng với ngài... Sư tôn, ân tình này Lý Thiến Mai sẽ mãi không bao giờ quên, kiếp sau dù làm trâu ngựa cũng sẽ báo đáp.

Lý Thiến Mai dập đầu lần thứ hai, ơn nghĩa của sư tôn với nàng đúng là cả đời không thể nào quên.

- Thiến Mai cũng biết vì màu tóc mà các trưởng lão hoài nghi mình là người dị tộc, từng có người nói Thiến Mai không cùng tộc. Những người có dị tâm sẽ vì Thiến Mai mà bất mãn với ngài vì hao tốn quá nhiều đan dược tông phái, thậm chí bất mãn vì ngài truyền đạo cho Thiến Mai. Nhưng ngài không để ý đến tất cả, vẫn ôn hòa như một người cha với Thiến Mai, cũng vì Thiến Mai mà tiêu hao rất nhiều nguyên lực bản thân giúp luyện hóa đan dược, vì mục đích cũng cố nền móng... Ơn nghĩa này, ngài nói xem Thiến Mai phải báo đáp thế nào...

Trong mắt Lý Thiến Mai chảy xuống dòng lệ trong suốt, cả đời nàng rất ít khi khóc, dù tuổi thơ bị người khác chế nhạo, dù đất trời bao la giống như chỉ có chính mình cô độc cũng rất ít khi chảy nước mắt. Nhưng lúc này nàng lại khóc, Lý Thiến Mai vừa khóc vừa hướng về phía sư tôn dập đầu ba lần.

Tiên Nghịch

Quyển 8: Liên Minh Bí Ẩn

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 43
Lượt đọc 3098

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.