Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là tu sĩ, vì sao phải ngại một trận chiến?

Phiên bản Dịch · 2728 chữ

Đám người bên ngoài trận pháp dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào trong, vẻ chế giễu và lạnh lùng ngày càng trở nên nồng nặc. Tình cảnh này giống như bọn họ là những kẻ cao quý đang nhìn những tên phàm phu tục tử thuộc loại kiến hôi giãy chết bên trong.

- Không cam lòng! Chúng ta không cam lòng! Cuối cùng cũng có một ngày chúng ta phá vỡ trận pháp, diệt sạch vạn sinh linh đám người Ngoại giới các ngươi! Để ngoại giới máu chảy thành sông!

Một Tiên nhân bị tia chớp phóng lên người, trước khi chết vẫn còn kịp phát ra tiếng gầm rống vang trời.

Hình ảnh lóe lên trong tượng đá lập tức tiêu tán. Khoảnh khắc khi tình cảnh tinh không kia biến mất thì tia chớp trong trận pháp kia trực tiếp đánh thẳng ra bên ngoài. Tia chớp giống như phá vỡ hư không, phá vỡ tinh không và thời gian, sau đó rơi vào trong mắt phải Vương Lâm.

Trong đầu Vương Lâm đột nhiên vang vọng những tiếng nổ ầm ầm như sấm động. Lúc này cơ thể hắn vội vàng lui ra phía sau mười trượng, hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang tiêu tán trong cặp mắt tượng đá, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.

Tượng đá tan vỡ ầm ầm hóa thành rất nhiều đá vụn trên mặt đất, bên dưới bùng lên một vùng bụi bặm.

- Ngoại giới...

Không biết vì sao khi Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh hiện ra bên trong cặp mắt tượng đá thì máu nóng lại đột nhiên bị thiêu đốt.

Khi Vương Lâm chứng kiến cuộc chiến giữa La Thiên và Liên Minh, nhìn thấy rất nhiều tu sĩ tử vong nhưng không sinh ra loại cảm giác này. Khi hắn nhìn thấy Liên Minh và các thế lực khác tranh đấu với nhau cũng không sinh ra loại cảm giác này.

Nhưng khoảnh khắc này Vương Lâm cũng không hiểu nguyên nhân, khi hắn nhìn thấy đám người bên ngoài trận pháp, đặc biệt là hàng loạt tiền bối ngã xuống trong trận pháp thì lại sinh ra cảm giác máu nóng bốc lên đỉnh đầu.

Bên tai hắn giống như đang liên tục vang vọng những tiếng hò hét của Tiên nhân trước khi chết.

- Không cam lòng! Chúng ta không cam lòng! Cuối cùng cũng sẽ có một ngày chúng ta phá vỡ trận pháp, diệt sạch vạn sinh linh đám người Ngoại giới các ngươi! Để Ngoại giới máu chảy thành sông!

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của tượng đá, ký hiệu tia chớp liên tục lóe lên. Một lúc lâu sau hắn xoay người phóng về phía ngọn núi được bao phủ trong tấm màn Tuế Nguyệt Cấm!

Khi Vương Lâm hấp thu sấm sét của tượng đá, ba người thanh niên đến từ Ngoại giới đang ở sương mù phương xa. Vẻ mặt người thanh niên có ký hiệu tia chớp trên mi tâm lại cảm thấy kinh hoàng.

- Làm thế nào đây?

Người thanh niên có ký hiệu tia chớp đảo mắt nhìn qua hai tên đồng bạn.

- Nếu ba người chúng ta mở ra phong ấn thì có thể lợi dụng thời gian lực lượng đỉnh phong để giết tên kia, chuyện này chẳng phải không có khả năng...

Người thanh niên có ký hiệu ngọn lửa chậm rãi mở miệng nói.

- Không bằng chúng ta bỏ đi, bẩm báo tin tức khe nứt không gian này cho trưởng lão biết, để bọn họ tự định đoạt... Ta vẫn cảm thấy có một dự cảm không tốt!

Người thanh niên có ký hiệu tia chớp do dự một chút rồi khẽ nói.

- Muốn có bảo vật phải đưa thân vào chỗ nguy hiểm.

Người thanh niên có ký hiệu trăng lưỡi liềm trên mi tâm giống như đã hạ quyết tâm, hắn cắn răng nói.

Người thanh niên có ký hiệu tia chớp lại trở nên trầm mặc, trong mắt bùng ra vẻ hoang mang. Hắn không tiếp tục nói nhiều mà lo tìm kiếm dấu vết sấm sét. Lúc này thân thể hắn phóng thẳng về phía trước, hai tên kia bám theo phía sau rồi biến mất trong sương mù.

Hình bóng Vương Lâm lóe lên như tia chớp, hắn liên tục phóng đi như tên bắn trong sương mù. Một lát sau hắn đã đi đến địa phương trước đó cùng tranh đoạt bình ngọc với Thương Tùng Tử. Hắn nhìn tấm màn cấm chế trước mặt mà ánh mắt chợt lóe lên. Nếu tấm màn cấm chế này vẫn còn nguyên vẹn hoăc thời gian bị phá đã rất lâu thì Vương Lâm muốn mở ra cũng cực kỳ khó, trừ khi hắn phải vứt bỏ rất nhiều pháp bảo.

Nhưng lúc này cấm chế vừa mở ra chưa được mấy tháng, trước đó tâm thần Vương Lâm ở vào trạng thái mê man nhưng vẫn còn nhớ rất rõ trên tấm màn cấm chế này có một vết nứt khó thể nhìn thấy.

Vết nứt này chính là do Thương Tùng Tử và lão bà áo xanh phá vỡ trước đó.

- Không khó để làm cho vết nứt này mở ra một lần nữa. Hai tay Vương Lâm bấm pháp quyết, từng luồng cấm chế Phá Diệt Cấm trực tiếp hóa thành tàn ảnh xuất hiện. Chỉ sau khoảnh khắc tấm màn cấm chế đã bị bao phủ trong Phá Diệt Cấm, tất cả cấm chế bao phủ bên ngoài chợt lóe lên, tấm màn cấm chế đột nhiên vang vọng những con sóng rung động.

Vương Lâm vẫn nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, thần thức của hắn tản ra quan sát thật chặt chẽ. Không lâu sau hai mắt hắn trở nên ngưng trọng, hắn lập tức tìm được vị trí trước đó đã bị phá vỡ.

Vết nứt này tuy đã khép lại nhưng Tuế Nguyệt Cấm bên trên vẫn chỉ có mấy tháng, trừ khi trải qua rất nhiều năm, nếu không thì sơ hở này sẽ mãi giữ lại.

Đây cũng là một sơ hở tai hại của Tuế Nguyệt Cấm!

Sau khi tìm được vết nứt, Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không, Thủy Tinh Kiếm lập tức xuất hiện trên tay rồi quét ngang về phía trước. Kiếm quang đột nhiên lóe lên, một luồng khí tức Thứ Không Niết vang vọng khắp bốn phía. Thiên địa đột nhiên bùng lên những luồng hào quang rực rỡ, một luồng kiếm quang gào thét phóng về phía vết nứt.

Những âm thanh ầm ầm lập tức vang lên, những con sóng rung động lập tức vang vọng dữ dội, một vết nứt rất nhỏ xuất hiện bên dưới kiếm quang. Khoảnh khắc khi vết nứt xuất hiện thì Thủy Tinh Kiếm đã tiến sát bên. Thanh kiếm này được Vương Lâm điều khiển bùng lên những luồng kiếm khí vô tận bao phủ bốn phía, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, vết nứt vàng lúc càng lớn.

Đúng lúc này thân thể Vương Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, Tam Xoa Kích đột nhiên xuất hiện trong tay. Lúc này Tam Xoa Kích bùng ra những luồng hắc quang vô tận, hắn cầm Tam Xoa Kích, thân thể phóng thẳng về phía vết nứt tạo ra những tiếng nổ ầm ầm như lưu tinh.

Vương Lâm dùng tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã tiến đến bên cạnh. Tam Xoa Kích đột nhiên nổ ầm một tiếng rồi đâm vào khe nứt. Một luồng lực lượng khủng bố từ trong tấm màn cấm chế truyền theo Tam Xoa Kích vào trong cơ thể Vương Lâm.

Lúc này Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, lực lượng Cổ Thần đã bao phủ khắp thân thể. Tay phải hắn đẩy mạnh về phía trước, những âm thanh ầm ầm vang lên, Tam Xoa Kích trực tiếp xuyên qua tấm màn. Khi Vương Lâm nhảy dựng lên thì một tiếng xoạc vang lên, vết nứt vừa mới khép lại mấy tháng đã bị xé toạc ra tạo thành một lỗ hổng dài vài trượng.

Vương Lâm vung một trảo tay trái lên, Thủy Tinh Kiếm bay về trong tay. Hắn lóe người lên tiến thẳng vào trong khe nứt rồi phóng thẳng về phía ngọn núi bên trong.

Vương Lâm chỉ đảo mắt qua động phủ ở giữa ngọn núi, Tam Xoa Kích trong tay hắn quét về phía trước. Những âm thanh ầm ầm đột nhiên vang vọng, hư vô trước mặt hắn lập tức lóe lên rồi xuất hiện một khe nứt không gian.

Vương Lâm biết rõ vị trí này vì ký ức của Thương Tùng Tử và lần đầu tiên hắn đi theo đến đây đã quan sát rất kỹ, hơn nữa tâm thần hắn cũng đã tiến vào chỗ này.

Khi khe nứt không gian xuất hiện thì Vương Lâm cất bước trực tiếp tiến vào bên trong. Không lâu sau khi hắn tiến vào thì ba người thanh niên Ngoại giới đã đến bên ngoài tấm màn cấm chế. Ba người này đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cắn răng trực tiếp đi xuyên qua vết nứt trên tấm màn cấm chế bị Vương Lâm xé toạc ra. Sau khi ba người tiến vào bên trong thì trực tiếp phóng thẳng về phía ngọn núi.

Lúc này Vương Lâm tiến vào một không gian kỳ dị, hắn nhìn thấy một tấm bia đá khổng lồ trước mặt. Ánh mắt hắn ngưng tụ, hắn đi về phía trước, ánh mắt chuyển lên tấm bia đá rồi dần rơi xuống bên dưới. Hắn thấy được nửa bộ hài cốt đang bị hai cây đinh bảy màu ghim chặt lên tấm bia đá.

Trên hài cốt mơ hồ lưu chuyển những luồng hào quang làm cho khung xương mơ hồ bùng ra một luồng cảm giác hấp dẫn khó hiểu, có thể làm cho kẻ khác điên cuồng.

Vương Lâm tiến vào từng bước, khi đi tới bên cạnh bộ hài cốt thì nguyên thần trở nên ngưng trọng. Lúc này hắn không nhìn hài cốt mà lại chuyển lên trên bia đá. Tấm bia đá này cũng không biết dùng vật liệu gì để tạo thành, bên trên bao phủ một luồng khí tức tang thương, ẩn chứa dấu vết năm tháng.

Sau khi nhìn thật kỹ thì Vương Lâm nhíu mày, dù nhìn thế nào hắn cũng cảm giác được vật liệu này vó vẻ quen mắt, nhưng hắn cũng không nghĩ ra chính mình gặp qua vật tương tự thế này ở nơi nào.

Vương Lâm trầm mặc một lúc, ánh mắt hắn lại đảo lên nửa bộ hài cốt bên dưới bia đá. Dù hắn đã rất cẩn thận nhưng thần trí vẫn bị hấp dẫn, nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị, đây cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nửa bộ xương này nên hắn lui về phía sau vào bước thì lập tức khôi phục trở lại.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn không do dự mà trực tiếp mở khe nứt không gian trữ vật, chữ chiến hư ảo đang bùng ra kim quang từ trong khe nứt trữ vật bay ra. Khoảnh khắc khi chữ chiến vừa xuất hiện, nửa bộ hài cốt lập tức lóe lên kim quang. Một luồng kim quang từ trong khung xương bùng ra, lúc này trên nửa bộ xương có hai màu đen và vàng giao thoa vào nhau rồi liên tục biến hóa.

Cuối cùng kim quang lóe lên trong nửa bộ xương rồi phóng ra ngoài dung hợp vào chữ chiến bên trên. Khoảnh khắc này toàn bộ trời đất lập tức được bao phủ trong kim quang.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, những luồng kim quang bùng ra trên chữ chiến lập tức dùng tốc độ cực nhanh trực tiếp phóng tới rồi dung nhập vào trong mi tâm của Vương Lâm. Khoảnh khắc này tâm thần hắn lập tức chấn động.

- Lão phu là Chiến Tinh Dã, biết được Chưởng Tôn muốn làm lão phu phải khuất phục, nhưng Chiến mỗ là tu sĩ La Thiên, thà tan vỡ đạo niệm chứ không cấu kết với người Ngoại giới. Người nào đoạt được đạo niệm của ta hãy cảm ngộ chiến ý, nếu sau này thành công thì giết sạch dân Ngoại giới tế linh hồn lão phu...

Tâm thần Vương Lâm bao phủ trong luồng chiến ý ngập trời, trong đầu lại hiện lên tình cảnh Chiến Tinh Dã tranh đấu cùng thiên địa. Hàng loạt hình ảnh hiện lên, một luồng cảm ngộ cực kỳ sâu sắc đối với một chữ chiến bùng ra làm ý cảnh của hắn điên cuồng tăng mạnh. Lúc này ý cảnh mơ hồ xuất hiện dấu hiệu dung nhập với chiến ý, xuất hiện những biến hóa kinh người.

Khi Vương Lâm vẫn còn ở vào trạng thái cảm ngộ thì không gian nơi đây đột nhiên xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo, ba người đến từ Ngoại giới tiến thẳng vào trong. Người thanh niên có ký hiệu ngọn lửa trên mi tâm dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, với khoảng cách quá gần hắn có thể rõ ràng cảm nhận được luồng lực lượng ngọn lửa điên cuồng trên người đối phương.

“Sau khi thôn phệ hắn, ta có thể tăng cấp!”

Tâm thần người thanh niên trên mi tâm có ký hiệu tia chớp bên cạnh lại càng trở nên chấn động. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm và cảm nhận được luồng lực lượng sấm sét khủng bố trên cơ thể đối phương, đồng thời hắn cũng biết được đối phương đang ở trong một trạng thái cực kỳ quỷ dị.

- Cơ hội trời ban!

Chỉ có người thanh niên trên mi tâm có ký hiệu trăng lưỡi liềm khi nhìn thấy hình bóng của Vương Lâm thì tâm thần cố gắng áp chế rung động. Đồng tử trong hai mắt hắn co rút lại, một tình cảnh đã rất lâu rồi được chôn sâu trong ký ức lại xuất hiện trong lòng.

- Đúng là hắn!

Hành động của ba người thanh niên đều nhanh như chớp, tất cả đều mang theo một luồng sát khí điên cuồng phóng thẳng về phía Vương Lâm. Khi ba tên này tiến lên thì tay phải cũng bấm niệm pháp quyết rồi vỗ mạnh lên mi tâm.

Ba tiếng nổ ầm ầm khá nhỏ trở nên vang vọng, thân thể ba người này đột nhiên sinh ra những thay đổi kinh người. Thân thể người thanh niên có ký hiệu tia chớp đột nhiên phóng lớn lên, khoảnh khắc sau đã hóa thành một người cao lớn hơn mười trượng, toàn thân bao phủ trong ánh chớp.

Sau lưng người thanh niên có ký hiệu ngọn lửa đột nhiên xuất hiện một đôi cánh lửa, trên đầu mọc ra một cây sừng. Toàn thân hắn được bao phủ trong ngọn lửa, vẻ mặt lộ ra vẻ đau khổ và dữ tợn.

Người thanh niên có ký hiệu trăng lưỡi liềm là cổ quái nhất, cơ thể hắn không xảy ra nhiều thay đổi nhưng làn da lại trở nên trong suốt giống như ánh trăng, điều này làm kim quang nơi đây càng trở nên chói lọi.

Nhưng khoảnh khắc khi bọn họ tấn công thì Vương Lâm xoay người lại, hai mắt hắn đột nhiên trở nên thanh tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu. Nụ cười này giống hệt như những kẻ Ngoại giới nhìn đám tu sĩ trong trận pháp năm xưa.

- Sinh làm người kiệt xuất, chết cũng phải hy sinh oanh liệt, ta là tu sĩ, sao phải ngại một trận chiến?

Trong đầu Vương Lâm mơ hồ lóe lên tình cảnh Chiến Tinh Dã đối mặt với Chưởng Tôn, lại vang lên câu nói cuối cùng của Chiến Tinh Dã trước khi chết.

Tiên Nghịch

Quyển 8: Liên Minh Bí Ẩn

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 48
Lượt đọc 2895

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.