Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Vụ Lớn.

Tiểu thuyết gốc · 2339 chữ

Trong ý thức mơ hồ, Phương Minh cảm nhận được một cảnh giới rất huyền diệu, hắn dường như siêu thoát khỏi không gian và thời gian, hắn có cảm giác mình sắp bắt được một khoảnh khắc vô hình nào đó, nhưng có vẻ nó trôi qua quá nhanh nên không tài nào nắm lấy, Phương Minh như linh hồn phiêu hốt trong khoảng không gian vô tận cho đến khi hắn bị một điểm sáng nhấn chìm, ánh sáng tan đi để lại Phương Minh trong một thế giới màu xám tro vô cùng tĩnh lặng. Trong thế giới này hắn nhìn thấy một bức tượng, bức tượng này trông sinh động như thật, cả cơ thể từ đầu đến chân đều phủ ánh bạc, cảm giác như bức tượng này chính là một khối bạch kim tinh khiết nhất trên đời vậy. Bức tượng khoanh chân, hai tay kết ấn, phiêu phù giữa không trung, mà ở dưới mặt sàn trắng ngà vô biên vô tận có rất nhiều viên bi bạc rải rác tán loạn, những viên bi sát nhau còn thỉnh thoáng lóe lên ánh chớp yếu ớt. Không gian tĩnh lặng như chết, trong thế giới này dường như ngoài bức tượng và những viên bi bạc thì không còn gì cả, kể cả một hạt bụi cũng không tồn tại.

Phương Minh muốn bước tới phía trước, nhưng màn trắng đã lần nữa bao phủ hắn, để lại hắn đang ngơ ngác giữa ngã tư đường Định Hải thành, mây đen vẫn vũ từ từ tiêu tán, tu sĩ đi lại trên đường cũng bình ổn trở lại. Lấy lại bình tĩnh, sự việc vừa rồi xảy ra với Phương Minh như một giấc mộng, một giấc mộng diễn ra trong nháy mắt, hắn chỉ nhớ được cảm giác lúc đó thật kì diệu, còn thế giới màu xám, cả bức tượng kia. Phương Minh có thể chắc chắn mình không phải ảo giác, bởi hắn cảm nhận được sinh mạng mình tồn tại trong thế giới đó.

Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định việc này để sau. Còn bây giờ, Túy Hoa lâu chính là phương hướng hắn đi, hắn rốt cục muốn xem có bao nhiêu người muốn liều mạng làm tặc.

Túy Hoa Lâu, thoạt nghe sẽ tưởng nơi này sẽ là một nơi hồng trần vạn trượng. Nhưng Phương Minh đã lầm, đây là nơi còn hơn cả hồng trần vạn trượng. Túy Hoa Lâu là một quán tiên tửu nổi tiếng của Định Hải thành, không chỉ vì rượu ngon, đồ nhắm tốt, phong cảnh đẹp mà còn vì từ nhân viên phục vụ cho đến bà chủ đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, họ đẹp thôi thì cũng không sao, đằng này cầm, kì, thi, họa, cái gì cũng biết, cái gì cũng hay, có người tu vi cao tuyệt nhưng vẫn dịu dàng thanh nhã, có người thiên phú không tốt nhưng vẫn giỏi nắm bắt tâm lí đàn ông. Đến một nơi như vậy anh hùng tuyệt thế cũng phải cởi giáp xin hàng chứ không nói đến tu sĩ bình thường.

Phương Minh bước vào trong sảnh, ở đây lúc nào cũng kín chỗ, hắn đang định tản thần thức ra tìm người thì thì có một nữ nhân viên đến chào hỏi:

-Xin hỏi có phải Phương sư huynh.

Phương Minh gật đầu.

-Có người đang đợi huynh, mời lối này!

Nữ nhân viên viên nhẹ nhàng làm động tác mời hướng hắn lên lầu. Phương Minh đi theo nữ nhân viên dẫn đường. Bước lên lầu hai, quẹo ngang quẹo dọc, cuối cùng đến trước cửa một căn phòng, nữ nhân viên mở cửa, Phương Minh bước vào. Ở đây có mười hai người, thêm hắn vừa vào là mười ba. Trên một cái bàn đá tròn, mười hai người đã an vị, còn dư một cái ghế chắc là chừa cho hắn. Mười hai người, có nam có nữ, có già có trẻ, tu vi thấp nhất là Thông Huyền sơ kì đỉnh, tu vi cao nhất hẳn chính là tên thần bí kia, nhưng không hiểu sao mà hắn lại ẩn giấu xuống, Phương Minh ôm quyền.

-Phương Minh đến chậm, mong chư vị đạo hữu thứ lỗi.

Người trong phòng cũng chú ý đến hắn, một thanh niên dáng vẻ hai mươi hai hai tuổi, y phục màu lam, khuôn mặt bình thường, nếu để ý kĩ còn thấy mặt hắn hơi gãy, một thân tu vi nội liễm rất khó nhìn ra ảo diệu, nhưng hắn đứng đấy thần thái bình thản lại như tuyệt phối với vẻ ngoài không bắt mắt, làm cho người ta có ảo giác hắn như phản phác quy chân vậy. Người như thế, sao có thể tầm thường! Cũng có người mỉm cười thân thiện, có người vẻ mặt lạnh tanh, có người lại nhếch miệng khinh thường… đủ loại biểu tình Phương Minh đều thu vào trong mắt. Nhưng hắn mặc kệ, tự nhiên như thường kéo ghế ngồi xuống.

-Không muộn! không muộn! Phương đạo hữu tuổi trẻ tài cao, lần này còn phải nhờ Phương đạo hữu xuất lực nhiều.

Tên thần bí cười ha hả, thái độ thân thiết như đã quen Phương Minh từ lâu. Sau đó giới thiệu:

-Các vị đạo hữu, đây chính là Phương Minh, Phương đạo hữu, chính là người mà ta nhắc đến có thể cung cấp một số lượng Hóa Yêu Đan đủ để cho chúng ta chuyến đi này.

Nghe thần bí nhân nói vậy, một số người sắc mặt biến hóa, dường như cũng hiểu được lí do vì sao thần bí nhân khách khí với Phương Minh như vậy. Hóa yêu đan này chính là đan dược giúp tu sĩ có thể biến hóa thành hình thái hải yêu trong một thời gian ngắn, tác dụng chủ yếu là ngụy trang, nhưng những đan dược như vậy thường để lại chút di chứng. Mà mấy ngày trước không biết thần bí nhân mua được ở đâu Hóa Yêu Đan lại không để lại bất kì di chứng nào, thì ra là của người này.

-Phương đạo hữu, vị này là Lam đạo hữu…

-Vị này là…

...

]

Thần bí nhân lại giới thiệu lại một lần nữa tất cả mọi người làm quen với nhau, hắn mời người ta, đương nhiên đây là công việc của hắn. Phương Minh cũng thấy lão già áo trắng họ Trần, mấy hôm trước còn muốn gây sự với mình, hôm nay cũng đến tu hội, tu vi như lão bên ngoài có thể cao cao tại thượng, nhưng muốn đi ra hải vực, còn sống trở về hay không cũng là điều khó nói.

-Người chết vì tiền, chim chết vì mồi a.

Phương Minh cảm thán, nghĩ đến mình, thực ra cũng chẳng hơn lão là bao.

-Chư vị đạo hữu, nếu đã có mặt ở đây rồi thì hẳn cũng đoán được mục đích chuyến đi lần này của chúng ta đi. Đúng, chúng ta chính là đi cướp Long Tộc Bảo Khố.

Những người có mặt ở đây không ai không phải cáo già, trước khi đến chắc chắn đã có một phen điều tra kĩ lưỡng, trong đầu hẳn là đã có đáp án từ lâu. Nhưng những lão quái chính tai nghe thần bí nhân thừa nhận cũng không kìm được trong lòng dậy sóng. Long Tộc Bảo Khố đấy, từ rất lâu rồi những lão Long già đời không có việc gì làm thường có một thú vui dù thế nào cũng không bỏ được, đó chính là tích lũy tài phú, tài phú này dù dùng được hay không không quan trọng, chỉ cần nó quý giá là mấy người đó cũng bất chấp mà tha về, qua thời gian từ khi Long Tộc xuất hiện trên đại lục này những tài phú đó trở nên nhiều vô kể, chất thành bảo khố như núi như sông. Từ đó bảo khố đã trở thành niềm kiêu hãnh của bọn chúng, như nhân chứng cho dòng dõi cao quý và lịch sử huy hoàng của Long tộc – Hoàng tộc của Yêu. Bảo khố như thế có đáng liều mạng không? Đáng!.

Long Tộc mạnh mẽ như thế, uy nghiêm như thế, nhưng chung quy không có gì là mãi mãi. Một khi phải đối mặt với loạn trọng giặc ngoài, trụ cột sắp ngã, cho dù là thế lực thống trị tu chân giới cũng phải sụp đổ chứ không riêng gì Long tộc. Nhưng Lạc Đà gầy còn hơn Ngựa béo, muốn cắn được miếng thịt của Long Tộc, trước phải tính xem mạng mình có dai không đã. Không riêng mười ba người mình, chắc chắn sẽ có tu sĩ cũng có ý tưởng này, mà khả năng Đại Năng ra tay cũng có thể xảy ra.

-Vậy Mộc đạo hữu mời chúng ta đến đây chắc không phải nói suông đi, hẳn là đã có kế hoạch cụ thể chứ?

Một lão ẩu hướng đến thần bí nhân tiếp lời, hỏi một câu mà trong lòng mọi người cùng thắc mắc. Thần bí nhân âm thanh trầm thấp mà ánh mắt ngưng trọng:

-Việc này ta không dám tự quyết, chỉ là thông qua một tên phản đồ Long Tộc có được thứ này.

Nói rồi hắn trải ra bàn một tấm lụa vuông rất lớn, trên tấm lụa có chằng chịt hình vẽ, kí hiệu loằng ngằng vô cùng phức tạp. Hắn chỉ vào một điểm được đánh dấu sẵn:

-Trong Long Cung, đây chính là nơi chúng ta cần đến.

Nhìn thấy điểm này, một số người tim đập nhanh, Long Tộc Bảo Khố sao. Nhưng cũng có người rất tỉnh táo:

-Mộc đạo hữu, tấm địa đồ này chính xác chứ? Người kia liệu có đáng tin cậy?

Thần bí nhân dường như cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại nên cũng thẳng thắn trả lời:

-Không giấu chư vị, người kia cùng Mộc mỗ giao dịch đã lâu, vả lại hắn cũng không có lí do để hại chúng ta, hắn cùng lắm là muốn chúng ta làm Long Tộc loạn càng thêm loạn mà thôi. Long tộc bảo khố có thứ gì có ích với chúng giờ này hẳn đã tận dụng hết rồi. Ta có thể đảm bảo với chư vị, địa đồ này có thể tin tưởng!

Cuối cùng hắn chốt lại một câu buộc những người ngồi đây phải đưa ra quyết định cuối cùng:

-Chư vị đạo hữu, tu tiên chính là nghịch thiên, cơ duyên này ngàn năm khó gặp. Việc ta làm đến đây chỉ là đề xuất ý kiến, quyết định thuộc về các đạo hữu. Sự việc trọng đại, chỉ mong nếu có vị nào muốn từ bỏ thì bắt buộc phải thề giữ bí mật chuyện này.

Đám người im lặng suy tư, nhưng thực sự không ai muốn rời đi cả, nửa canh giờ trôi qua. Thần bí nhân rốt cuộc lớn tiếng cười sảng khoái:

-Chư vị quả nhiên anh hùng hào kiệt, không phụ ánh mắt Mộc mỗ. Đã vậy chúng ta cũng nên bàn chính sự thôi chứ hả!

Trong tay thần bí nhân có nội ứng của Long Tộc nên bớt được rất nhiều đường vòng, Phương Minh cũng âm thầm thấy may mắn, lúc trước hắn cũng dự định đi Long Tộc nhưng chỉ là nói suông, nếu hắn tự mình đi thật, lúc đến được bảo khố chỉ sợ đại chiến đã kết thúc từ bao giờ.

Sau ba canh giờ thương lượng, mười ba người đã định ra được phương án cụ thể.

-Trên cơ bản kế hoạch là như vậy, thực tế sẽ tùy tình hình mà ứng biến. Nhưng để tiện bề hành động chúng ta sẽ giả dạng yêu tộc một chút, việc này làm phiền Phương đạo hữu xuất ra đan dược. Tất nhiên chúng ta sẽ dùng linh thạch mua với giá cả hợp lí, tuyệt không để Phương đạo hữu chịu thiệt, Phương đạo hữu thấy thế nào!

Phương Minh cũng không dám cãi láo, đây là điều đương nhiên, hắn cũng tiện thể bán được đan dược, sao có thể từ chối.

-Như vậy mọi việc cơ bản đã ổn thỏa, chư vị đạo hữu nên trở về chuẩn bị một phen, ít nhất là một tháng sau, khi hai tộc đại chiến đến giai đoạn khốc liệt nhất, Mộc mỗ sẽ thông báo cho chư vị.

Thần bí nhân nói xong ôm quyền cáo từ đi trước, còn lại mọi người cũng lần lượt chào hỏi nhau rồi ra về. Phương Minh là người cuối cùng rời đi, hắn bước đến cầu thang thì nhìn thấy một nữ tử chờ sẵn ở đấy, thấy hắn đến, nàng cúi đầu cung kính:

-Phương sư huynh, tiểu thư chúng ta có lời mời!

Phương Minh ngạc nhiên mà cũng thầm buồn cười, ta đây thì làm gì có điểm nổi bật mà để người của Bách Hoa Môn ngắm trúng. Hay là các nàng đoán trước được tương lai ta vô địch thiên hạ mà lôi kéo quan hệ từ trước? Hắn cũng nhất thời tò mò mà thuận miệng hỏi:

-Nga! Không biết quý tiểu thư là vị nào?

Nữ tử đang do dự, nhưng bỗng nhiên thần sắc biến đổi rồi ngay sau đó trả lời Phương Minh:

-Tiểu thư chúng ta chính là chủ nhân Túy Hoa Lâu này

Nghe câu này xong, Phương Minh vẻ mặt mừng rỡ vô cùng, ánh mắt hắn kích động không thôi, hắn không ngừng lói lắp:

-Nàng…nàng… thì ra là nàng.. ta.. ta…

Nhưng trong nháy mắt Phương Minh biến về trạng thái bình tĩnh, vẻ mặt hờ hững vô tình:

-Không hứng thú!

Rồi phất áo ra về, bỏ mặc vị tỉ tỉ kia đang trợn mắt há mồm.

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.