Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Chung Chi Chiến

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

Vô Tận Hư Vô bên trong.

Ý chí hư vô tự tạo phân Quang Ám.

Lục Giới từ đó sinh ra.

Từ Khai Thiên Thời Đại, Cho Tới Vạn Đạo Thời Đại.

Vạn Đạo Lịch : Năm Một Trăm Hai.

Trung Nguyên Cổ Địa.

Làm nhân tộc phồn hoa nhất đại địa, bình thường sẽ có tu sĩ liên tục đi ra đi vào, nháo nhiệt tới cực điểm, nhưng lúc này lại không một tiếng động, ánh sáng không có, tất cả như biến mất.

Thiên Không bên trên, Bấy giờ đang là ban đêm, nhưng nhật nguyệt tinh thần ánh sáng đem trọn bộ cổ địa chiếu sáng.

Nhìn kỹ lại, lúc này bầu trời đêm bên trên.

Đứng đấy mấy trăm vạn thân ảnh đang ẩn hiện, như đang làm gì, mỗi một thân ảnh không biết là cố ý hay là vô tình, tất cả thân ảnh đều tản ra Đế uy vô thương, bá tuyệt thiên hạ tồn tại.

Lại có mấy vạn thân ảnh trung tâm bên trong, mỗi người chỉ đứng đó, lại có tiên khí vờn quanh, tiên quang mờ mịt, quang huy chiếu sáng thương khung.!

"Thật sự là, chín tiểu tử các ngươi, ta là thật nhìn không ra, Trôi qua hai vạn năm, lại tới được cảnh giới này, thật là không uổng công ta kỳ vọng".

"Ít nhất trong trận chiến này còn có khả năng sống sót, Hảo Hảo Hảo".

Lúc này thiên không trung tâm bên trong, một lão đầu quay lưng lại, nhìn chín thân ảnh sau lưng mình, vừa cười vừa đi tới.

Hắn khuôn mặt già nua, nhăn nheo, như thể lúc nào cũng có thể chết đi, Nhưng mà chu vi thương khung đại đế, chân tiên, lại lùi đường cho hắn, mà không oán trách cái gì.

"Đâu có, Tinh Thần Tiên Vương quá khen, quá khen". Một trong chín thân ảnh, dung mạo tuấn tú trẻ tuổi đi tới, khiêm tốn mà nói.

"Đúng vậy, nếu không phải năm đó ngài cứu giúp chín người bọn ta, thì có lẽ nhóm chúng ta đã chết rồi." Một cái trung niên nam tử đi tới mở miệng nói, hắn là người lớn nhất trong chín người, quanh thân tản ra tiên khí, nhưng lúc này lại cố gắng kiềm chế trong người, không dám ở lão già này, dám có cái gì bất kính chi ý.

Sau đó, mười người nói rất nhiều chuyện, vì bọn hắn đây là lần thứ hai gặp mặt, Cũng vì lần trước gặp mặt là hai vạn năm trước, bọn họ đáng lẽ ra có rất nhiều chuyện có thể nói, nhưng mà lúc này cũng chỉ nói về trận chiến này.

Vì bọn họ biết, đây có thể là lần cuối bọn hắn gặp nhau, không ai nói chắc có thể sống sót mà trở ra.

Đông Phương Đại Địa bên trong, Nhất cấm chi khu, Nghe nói là vô thượng tồn tại mai táng ở đây.

Được vạn tộc, canh giữ nghiêm ngặt, đề phòng bất trắc, Lúc nào cũng có Đại Đế, Chân Tiên, canh giữ để không xảy ra hắc ám bạo loạn.

Nhưng mà bây giờ đều đang đi về phía Trung Nguyên Cổ Địa, không một ai còn tại, Chu vi trăm vạn dặm bên trong, không một bóng người.

Hiện tại, chỗ sâu Nhất cấm bên trong.

Một tòa đại sơn hùng vĩ, âm lãnh như địa ngục, toát ra tuế nguyệt cỗ lão khí tức ngập trời.

Chung quanh tòa đại sơn, có rất nhiều cổ quan tài, mỗi quan tài khí tức đều khác nhau.

Lúc này, đều đang rung lắc, như muốn trốn cái gì đồng dạng.

Càng lên trên núi, quan tài chất liệu, càng tốt hơn một ít, khí tức càng khủng bố hơn.

Đỉnh núi bên trên, một cái làm bằng gỗ quan tài đang nằm lên những cây cỏ, ngạc nhiên là những cây cỏ này lại không bị gỗ đề xuống, mà lại nâng quan tài lên.

Nó không tản ra cái gì khủng bố khí tức, không có cái gì hoa văn đặc biệt.

Nếu là người khác nhìn, liền sẽ nghĩ đây là một cái quan tài chôn người chết bình thường.

Nhưng nếu ngươi nói, cái quan tài này lấy ra từ Nhất Cấm, bọn hắn sẽ nghĩ tới một truyền thuyết.

Một truyền thuyết lưu từ khai thiên thời đại, tới tận bây giờ.

"Thảo Nhấc Quan Tài Gỗ, Vô Thượng Chấp Niệm, Hạo Kiếp Tới, Đế Xuất".

Ngay lúc này, cửa quan tài đột nhiên, di chuyển, trường sinh cỗ lão khí tức bao phủ toàn bộ đại sơn, dù chỉ là một khe nhỏ cửa mở, nhưng khí tức lại áp chế tất cả quan tài hạ sơn.

Tất cả quan tài phía dưới đều đã vỡ nát, biến mất, không một ai biết được đêm nay tại nơi này . . xảy ra chuyện gì.

"Oanh".

"Đông Đông Đông".

Đột nhiên, cửa quan tài hoàn toàn mở, cổ mộ âm thanh vang lên khắp đại sơn, Chỉ thấy bên trong quan tài, có một nam tử tầm hai ba, hai tư tuổi, khuôn mặt xuất trần, ngũ quan băng lãnh, đôi mắt như nhật nguyệt, cả người mặt một bộ thanh y.

"A"

Nam tử như tỉnh lại, ngồi dậy, đi ra quan tài gỗ, thở ra một ngụm trọc khí, như nhớ lại điều gì, lại di chuyển sang phía nam đỉnh núi.

Hắn bước đi rất bình thường, rất nhẹ, nhưng là dưới núi, lại bắt đầu có vết nức, in sâu trên đại địa, sau khi đi tới phía nam, nam tử ánh mắt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng lên, nhìn về phía hư không, nói tới.

"Đệ Nhất, ngươi quyết định ? ".

Như nghe được nam tử lời nói, lúc này hư không bên trong, đột nhiên rung động, không gian bắt đầu vỡ nát.

Một bóng người từ trong đi ra, hắn khuôn mặt tuấn lãng, tiêu sái, non nớt như mười bảy tuổi, dung mạo không khiến người ta câu nệ, như thể ngươi giết hắn, hắn cũng sẽ không nói gì.

"Ha, từ lúc gặp được ngài ấy, ta đã quyết định rồi, bây giờ là lúc, ta tạ ơn ngài ấy", Vừa đi ra, người được kêu là Đệ Nhất thiếu niên, lại nhìn về phía Trung Nguyên, thở dài một cái, quay lưng nhìn về nam tử cười khổ một cái rồi nói đến.

"Hơn nữa. . . ngươi đừng nói với ta là, ngươi không biết ta lựa chọn cái gì".

Nam Tử nghe xong, không nhịn được cười to một tiếng, khuôn mặt như kiểu " Ta Hiểu mà" nói với Kiêu Hoành.

"Ha ha ha, Tốt"

"Đi nào, ông bạn già của ta".

"Niệm Đế, sau khi trận chiến này kết thúc, ta ngươi . . . và Y".

"Ngươi mời Y, uống một chén Say Tiên Tửu, lần này là ta . . . mời".

"Được, ta được vạn cổ đệ nhất thiên tài mời, thật sự là vinh hạnh a".

Cứ như vậy, hai thân ảnh từ từ biến mất tại đại sơn.

Tây Mạc, phía đông, Phật Tổ chi Địa.

Được thế nhân biết đến là Vạn Phật tụ hợp nơi, nghe nói là Phật Tổ nơi sinh ra, là Phật Đạo thánh địa.

Nhưng mà lúc này, Phật Địa chỗ sâu bên trong, không một tiếng động, im ắng lạ thường.

Một tòa đại điện bên trong.

Chỉ có một tiểu hài từ đang ngồi, xem chiều cao, cũng chỉ cỡ mười ba tuổi, mặc phật y, lạ là hắn không có xuống tóc.

Bên trái đại điện, có bát đại pho tượng, bên phải có thập cửu pho tượng, chính điện cũng có một cái.

Tuy chỉ có một hài tử, các đại thánh địa, thế gia lão tổ của tây mạc, đều đang nhìn về phía này, như đang chờ điều gì.

"Đao này. . ta cũng đã vung, Phật Tộc, Ma Tộc đã diệt, Phật Tổ . .Ma Thần cũng đã chết".

"Ta biết . . ta được sắp đặt. . ta biết Phật đây là cố ý, nhưng mà Đao này. . . ta lại không vung được nữa rồi, các ngươi . . lại chờ ta làm. . . gì chứ", Hài tử đột nhiên chảy nước mắt, nhìn lên phía trên, mở miệng nói tới.

Đúng lúc này, không biết lúc nào xuất hiện một tiểu cô nương cùng tuổi đi tới trước mặt hài tử, tiểu cô nương mặc một bộ tử y, dung nhan tuyệt thế, hồng nhan họa thủy, dáng người như có một ma lực khiến người ta không thể không nhìn, nhưng mà lúc này xung quanh đại điện ma khí uy thế ngập trời tản ra.

Oanh.

"Ngươi . . có còn là "Hắn" không, chẳng lẽ. . . các ngươi phật tộc diệt, ta ma tộc cũng bi ai mà chết sao." Tiểu cô nương đi tới, vung lên một bàng tay, vừa khóc vừa nói với hài tử, "ngươi nên nhớ. . . ngươi là "Táng Phật Nhân". . nên nhớ ngươi là ta Ma Quân người yêu".

"Ma Quân . . . ngươi ? " , Tiểu hài tử tất nhiên không ngờ, tiểu cô nương gọi ma quân kia lại đánh mình.

"Ngươi có còn là Đạo Tổ đệ tử không, đúng là ngươi giết . . . bọn hắn, nhưng mà . . . bọn hắn cũng có oán ngươi ? ".

"Bọn hắn thà chết để lưu truyền Phật Đạo, Đạo Tổ càng là vì chúng sinh quên mình . . . còn ngươi. . . ngươi ngồi ở đây làm gì chứ", Ma Quân thấy hài tử mở miệng, càng khóc lớn hơn, sau đó mở miệng oán hận nhìn hắn.

Nghe thấy Ma Quân lời nói, nhất là "Đạo Tổ" câu, làm tiểu hài tử như tỉnh ngộ, Đôi mắt lấp lóe, ngồi dậy đi ra Phật địa, cầm trong tay một thanh đao rỉ sét.

Nhìn khắp tây mạc, thở dài một hơi, như quyết định điều gì.

"Ta. . . lấy Táng Phật Nhân chi danh, Vạn Thế Trong Luân Hồi".

"Tây Mạc Thần Thoại , nguyện vì chúng sinh viết tiếp".

"Vậy nên. .. theo ta đi Trung Nguyên!".

"Giết. .. Hư Vô".

Theo giọng nói hài tử rơi xuống, âm thanh vang khắp tây mạc, tất cả mọi đại địa, hay thiên không của tây mạc, đều có thể nghe lấy hài tử lời nói.

Trong nháy mắt Đại Điện bên trong . . . phật quang tứ phía, Phật Uy ngập trời, cả thiên địa như đang chúc mừng hài tử quyết định.

"Ha ha ha, đại nhân ngài ấy quyết định rồi".

"Đúng a, thật sự là quá tốt rồi, ít nhất chúng ta còn có tỷ lệ thắng a".

Nháy mắt, theo Táng Phật lời nói, vô số thế gia tông môn của tây mạc, bay lên thiên không, hướng về trung nguyên đi tới.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo Quân sáng tác bởi ThầnGiaNamĐế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnGiaNamĐế
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.