Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Thảo Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 1430 chữ

Giờ Thìn, trước cửa Đông Kim Quang tu viện

Một con ngựa màu nâu đen đang đứng nhịp nhịp vó. Nó có một thân hình rất lực lưỡng, chỉ thân mình thôi đã cao quá cái đầu nhỏ của Tiểu Vũ. Trên cổ nó là một cái bờm đỏ rực vô cùng thu hút ánh nhìn, tựa như một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt. Chỉ cần có người hơi hiểu biết về ngựa ở đây, liền sẽ biết được đây là loài ngựa Xích Thố quý hiếm, nổi tiếng dũng mãnh và mạnh mẽ, một ngày liền có thể chạy được cả nghìn dặm đường. Cái giá để mua được nó cũng vô cùng đắt đỏ, phải từ hàng trăm lượng vàng trở lên.

Ngoài ra, có tin đồn rằng loài ngựa này còn rất kén chọn người cưỡi, nếu không phải người đủ tài năng xuất chúng và có phẩm chất tốt đẹp thì sẽ bị nó hất văng không thương tiếc. Thế nên khi thấy Tiểu Vũ ngồi vắt vẻo trên thân ngựa một cách bình thường, thậm chí còn chất thêm 2 túi đầy ụ đồ ăn lên phía sau nó, phu dắt ngựa cảm thấy vô cùng sững sờ. Anh ta tự hỏi có phải hôm nay trời đất có biến chuyển gì bất thường không, lúc sáng ra nó còn hằm hè với anh cả buổi trời, suýt nữa tặng anh luôn một cước cho nó thân mật.

Tiểu Vũ chỉnh lại tay nải trên người, trong lòng tự hỏi sáng ra mình còn chưa vét hết chỗ nào trong nhà bếp không. Phía bên kia, Thừa Nam và đoàn tùy tùng của anh ta cũng đã lên ngựa. Thiên Thiên cô nương hôm nay vẫn diện một bô hắc bào như mọi hôm, những đường nét lồi lõm uyển chuyển hiện lên lắm lúc làm cho toán lính phía sau phải âm thầm nuốt nước miếng.

Kiểm tra mọi thứ cẩn thận xong, đặc biệt là Thiên Không Lệnh, Tiểu Vũ chắp tay với Thừa Nam nói:

-Cảm ơn đại ca đã chăm sóc đệ mấy ngày nay. Thừa Nam đại ca lên đường mạnh giỏi nhé.

-Đệ cũng vậy. Tạm biết đệ nhé Tiểu Vũ. Hẹn ngày tái ngộ.

-Hẹn ngày tái ngộ, ca ca.- Tiểu Vũ tươi cười nói rồi thúc ngựa chạy đi.

Cả Tiểu Vũ và Thừa Nam đều không biết, khi họ gặp lại đã là nhiều năm về sau. Lúc đó, liệu họ vẫn còn là bạn hay trở mặt thành thù, hồi sau sẽ rõ.

2 tuần sau, Thanh Thanh đại thảo nguyên

Thanh Thanh đại thảo nguyên là một trong hai đại thảo nguyên lớn nhất Việt Quốc, là vùng đất nối liền Tứ Phương Trấn và Tuế Nguyệt Thành, trải dài trong khuôn viên vài vạn mẫu. Nhìn từ trên cao, Thanh Thanh đại thảo nguyên như một biển cỏ xanh kéo dài vô tận, với những ngọn đồi thấp nhấp nhô lên xuống nhịp nhàng uyển chuyển đến độ đã có người tư hỏi liệu đây có thực là sự sắp đặt của tạo hóa hay là do bàn tay tài hoa của con người tạo nên?

Tại vùng đất này, không khí luôn luôn tươi mới và tràn đầy sức sống. Những ngọn cỏ non mạnh mẽ đâm chồi lên trên mặt đất, tranh giành nguồn ánh sáng hiền hòa từ trên cao. Những con nai vàng thong thả gặm cỏ, thỉnh thoảng còn chạy đuổi nhau vì một lý do bâng quơ nào đó.

Tất cả cảnh vật xung quanh tựa như đang vẽ nên một bức tranh thủy mặc, nho nhã và điềm lặng. Tuy nhiên, vào buổi sáng hôm nay, đôt nhiên có một dãy bụi mịt mờ bốc lên cắt ngang qua cả thảo nguyên xanh mướt, giống như một nét mực không hài hòa mà người họa sĩ lỡ tay quẹt qua.

Bỗng dưng, trong làn khói bụi đó, một tiếng trẻ con trong trẻo cất lên:

--Ha ha ha Tiểu Hỏa, ngươi vẫn còn chậm lắm, cứ như thế này thì ta sẽ không cho ngươi linh chi ăn đâu.

Ở bên cạnh cậu bé, một con ngựa bờm đỏ vô cùng nhân tính hóa lúc lắc cái đầu dài của nó để tỏ ý phản đối. Nó hí lên một tiếng thật lớn, 4 guồng vó ngựa mạnh mẽ bứt phá khỏi đất mềm rồi phóng đi với một tốc độ không tưởng. Chỉ trong chớp mắt, con ngựa uy vĩ đã cho cậu bé phía sau hít khói.

Những cọng cỏ vung vãi bay lên khiến cậu bé phía sau nhăn tít cả mũi lại. Cậu thổi phì phì mấy tiếng tiếng rồi cũng đột ngột thay đổi cước bộ, từ nhẹ nhàng thong dong chuyển sang sấm động chớp giật, gần như đã đạt đến trạng thái lăng không phi bộ.

Tập luyện đến trạng thái này, có thể coi Tiểu Vũ đã gần đạt được chín phần hỏa hầu của phần Phi thức, đã sắp đạt được bước đầu chuyển sang phần Đằng thức. Đằng thức bao gồm có 3 cửa quan ải mà người tu tập phải trải qua. Cửa đầu tiên chính là lướt đi một khoảng cách kéo dài 10 trượng mà chân không chạm đất. Qua được cửa này mới bắt đầu tính là nhập môn.

Cửa thứ 2 được tính là trăm trượng phá không. Phải đạt tới bước này mới chạm được tới tiểu thành của Đằng thức. Cửa cuối cùng chính là nghìn trượng thong dong không lưu vết, qua được đây mới chân chính xem là đại thành Đằng thức.

Theo tương truyền, chỉ có người đầu tiên sáng tạo ra bộ pháp Ô Nha Phi Bộ này mới tu tập được tới cảnh giới đại thành này, khi toàn lực triển khai thân pháp có thể nhanh tới mức tạo ra hư ảnh đánh lừa đối thủ, gần như không thể phân biệt được thật giả. Khiến cho ông ta trở thành một tồn tại bất bại trong những người cùng thời.

Những truyền nhân đời sau, dù đã cố gắng tu tập cả đời, vẫn không có người nào đạt tới cảnh giới hư vọng đó. Kể cả Ô Nha Chân Nhân, người đã rèn luyện bộ pháp này từ khi còn rất trẻ, cũng chỉ vượt qua được cảnh giới trăm trượng phá không mà thôi.

Về sau, khi cảm nhận thân pháp mình tu tập đã đi tới giới hạn, ông đành ngậm ngùi chuyển sang rèn luyện phần Chuyển thức, không còn nung nấu ước muốn vượt qua tiền nhân như xưa.

Trở lại với câu chuyện của Tiểu Vũ, một cậu nhóc vô cùng hiếu động với đủ thứ trò tinh kỳ quái ý trong đầu. Để cho chuyến đi bớt nhàm chán, cậu bắt đầu nảy ra những cuộc thi với người bạn đồng hành duy nhất của mình- Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa là tên mà Tiểu Vũ đặt tên cho con ngựa ngố của mình. Với Tiểu Vũ, Tiểu Hỏa là một trong những đối thủ đáng gờm nhất mà cậu từng đối mặt. Trong tất cả những trò chơi mà cậu nghĩ ra, ví dụ như thi chạy bộ, thi leo núi, thi lội suối, thi băng đèo,… Tiểu Hỏa luôn là kẻ nở nụ cười đểu cáng sau cùng.

Nhưng Tiểu Hỏa là một con ngựa tinh ranh. Nó bắt đầu tỏ ra không hứng thú với những cuộc thi vô thưởng vô phạt của Tiểu Vũ nữa. Cho dù tham gia thì nó cũng chỉ “dự thi” một cách vô cùng lấy lệ. Điều này làm Tiểu Vũ rầu mất mấy hôm, cho đến khi cậu và Tiểu Hỏa tình cờ tìm được một đám nấm linh chi.

Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của con ngựa lười biếng này, Tiểu Vũ đã nghĩ ra được một kế tuyệt diệu. Trước cái nhìn đáng thương của Tiểu Hỏa, Tiểu Vũ bắt đầu công cuộc càn quét đám nấm một cách sạch sẽ. Sau khi gom chúng lại thành một túi nhỏ, cậu tuyên bố đây sẽ là phần thưởng cho người chiến thắng

Bây giờ thì Tiểu Hỏa đã phải ngoan ngoãn tham gia một cách tích cực những cuộc thi mà Tiểu Vũ bày ra. Ban đầu thì nó có thể dành chiến thắng một cách khá dễ dàng, nhưng càng về sau thì cuộc đấu ngày càng trở nên gay gắt hơn do sự tiến bộ không ngừng của Tiểu Vũ.

Bạn đang đọc Tiên Ma Chí sáng tác bởi Thiênhạđịathượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thiênhạđịathượng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2061

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.