Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi động phủ (thượng)

Phiên bản Dịch · 2918 chữ

Vù!

Tại một khu vực trên Đông Vân Đại Lục, đột nhiên hiện ra sáu, bảy người.

- Ồ? Chuyện gì xảy ra?!

Thần thức Trương Hằng đảo qua, phát hiện nhóm bọn hắn đã rời khỏi Huyết Thần Địa Điện, trở lại Chu Vương Triều.

Hắn nhớ không lầm thì tại chớp mắt khi Âm Dương tán tiên phi thăng, tuy bọn họ có tìm được lỗ hổng không gian để rời đi động phủ, nhưng vẫn không thể thoát li ra bên ngoài.

Nhưng bên ngoài lại truyền tới một cỗ lực lượng, trợ giúp bọn họ về tới Đại Chu Vương Triều.

- Rốt cuộc là ai có thần thông kinh người này, lại trợ giúp chúng ta, hắn có mục đích gì?!

Trương Hằng nổi lên nghi ngờ, ánh mắt nhìn qua mấy người, thấy Lạc Hà cùng đám người Hoàng Phủ Lân đều có vẻ nghi hoặc.

Chỉ có Triệu Tịch Nguyệt vẫn bình tĩnh, trên miệng lộ ra ý cười hiểu ý.

- Triệu tiểu thư, vừa rồi người ra tay là...

Trương Hằng nhìn nàng, hơi suy nghĩ, trong lòng đã hiểu ra vài phần.

- Đúng vậy, là gia phụ ra tay!

Triệu Tịch Nguyệt khẽ cười, thanh âm như trong trẻo, giải đáp nghi hoặc của mọi người.

Trương Hằng đột nhiên hiểu ra, phụ thân Triệu Tịch Nguyệt khẳng định là đại nhân vật thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thậm chí khiến cho Thái thượng Yêu Long Hoàng cũng phải cố kỵ.

Khó trách trong nháy mắt khi Âm Dương tán tiên phi thăng, đối phương hiển lộ thực lực, đưa cho mọi người rời khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ.

- Thì ra là Triệu bá phụ ra tay giúp đỡ, không biết giờ người đang ở đâu?

Thần thức Trương Hằng tỏa ra bốn phía, lại không thu được bất kỳ dấu vết này.

- Phụ thân ta vẫn đang ở nhà uống trà, người muốn ta chuyển giúp tới ngươi một câu, mời ngươi tới thăm nhà chúng ta!

Triệu Tịch Nguyệt cười hì hì:

- Đệ đệ của ta cũng rất mong ngươi đến đấy.

- Tới nhà ngươi? Bây giờ sao?

Trương Hằng giật mình hỏi.

- Đúng vậy, hiện tại gia phụ đang chờ ngươi tới!

Triệu Tịch Nguyệt cười nói.

- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, Trương mỗ cũng đang muốn cảm ơn Triệu bá phụ một tiếng!

Trương Hằng thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương.

Dù sao thì hắn cũng sắp gặp mặt người có thể coi như nhân vật nghịch thiên trong ba mươi sáu giới, đến ngay cả Thái thượng Yêu Long Hoàng cũng không muốn dễ dàng đắc tội.

Đồng thời, trong lòng Trương Hằng cũng có chút mong chờ, phụ thân Triệu Thụy tìm mình có việc gì? Theo lẽ thường thì với quan hệ của mình với Triệu Thụy, đối phương cũng không dễ dàng ra tay thương tổn mình, có lẽ là khinh thường xuống tay với mình.

- Lạc đại ca, ngươi về Phàm Vân Đảo trước đi, ta còn có việc đi theo Triệu tiểu thư.

Trương Hằng nói với Lạc Hà.

- Đi sớm về sớm!

Lạc Hà dặn dò, trong lòng có chút lo lắng, truyền âm:

- Ngươi đi theo Nghê Thường tán tiên gặp phụ thân thần thông khó lường của nàng, có thể sinh ra biến cố nào đó...

Hơn phân nửa là sẽ không có chuyện đâu, Triệu tiểu thư là tỷ muội tốt của Tuyết Dung, mà Triệu Thụy lại là đệ đệ của Triệu tiểu thư...

Trương Hằng trấn định nói:

- Đương nhiên, ta sẽ nhanh chóng trở về, huynh về nhớ an ủi Tuyết Dung bọn họ một tiếng, về việc của Vân Dịch, tạm thời nên giấu đi, chỉ nói là hắn kế thừa y bát của Huyết Sát Thần Đế, cần một thời gian sau mới quay về sơn môn được.

- Thì ra là vậy, nếu thế thì ta an tâm rồi.

Biết được quan hệ của Trương Hằng cùng Triệu gia, Lạc Hà khẽ thở dài nhẹ nhõm.

- Hoàng Phủ đạo hữu, chúng ta cùng từ biệt thôi. Hiện giờ các nhân vật cấm kỵ tại Đại Chu Vương Triều đã chết gần hết, sau này Trương mỗ cũng sẽ phi thăng. Ngày sau Đại Chu Vương Triều sẽ là thiên hạ của các ngươi rồi, khi Trương mỗ không ở đây, nếu Phàm Vân Đảo có gặp khó khăn gì, mong các vị giúp đỡ một chút!

Trương Hằng khách sáo nói với Hoàng Phủ Lân vài câu.

- Trương tiền bối nghiêm trọng rồi, lần đi động phủ này ngài có ân cứu mạng với chúng tôi, nếu sau này có gì cần giúp đỡ, dù nước sôi lửa bòng chúng tôi cũng sẽ tới!

Hoàng Phủ Lân nghiêm mặt nói, trong mắt là một mảnh thản nhiên.

- Tốt. Mọi người cứ tự nhiên, Trương mỗ đi trước.

Trương Hằng cùng Triệu Tịch Nguyệt nhìn nhau, Vũ một cái liền biến mất.

Ánh mắt Lạc Hà đảo qua vài tên tu sĩ Độ Kiếp Kỳ và Phủ chủ một chút, thầm nghĩ, bọn họ có thể ra khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ, không kể các thu hoạch khác, chỉ riêng tâm cảnh tất nhiên sẽ có tăng trưởng. Sau này rất có thể trở thành đỉnh phong một giới.

Vù!

Lạc Hà CŨNG biến mất, trở về Phàm Vân Đảo.

- Các vị, hiện giờ cường giả cấm kỵ của Chu Vương Triều gần như đã chết hết, Trương Hằng cùng sẽ phi thăng Thượng giới, Nghê Thường tán tiên và Lạc Hà đều là những người không hỏi thế sự. Chúng ta có thể an toàn rời khỏi động phủ đã là vạn hạnh rồi, chính là đại nạn không chết tất có hậu phúc. Hay là chúng ta ước định lẫn nhau, tạm thời giấu chuyện phát sinh trong Huyết Sát Chủ Động Phủ, tránh cho các thế lực đại loạn...

Một lão già Độ Kiếp Kỳ đưa ra đề nghị.

- Phải, như thế cũng tốt, nhưng không có khả năng giấu được lâu. Nếu giấu được mấy ngàn năm đã là thành công rồi. Đến lúc đó chúng ta mới có thể cùng nắm quyền tại Chu Vương Triều này.

Mấy người cùng gật đầu đồng ý. Hoàng Phủ Lân hơi do dự một chút, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Trương Hằng trước khi đi, liền lập tức đồng ý.

- Ha ha ha... Vậy chúng ta li khai thôi, xem ai đạt tới trình độ cấm kỵ trước.

Mấy người sau khi ước định liền bay về phạm vi thế lực của mình hoặc đi tìm chỗ lánh đời để tu luyện.

Trải qua hành trình kinh tâm động phách đi Huyết Sát Chủ Động Phủ, chứng kiến cường giả chém giết cùng uy lực thần thông, thể hội pháp tắc thiên địa thay đổi trong nháy mắt. Những đồ vật thu hoạch được ngược lại trở nên không phải là thứ quan trọng nhất.

Thu hoạch lớn nhất của bọn họ chính là biến hóa tâm cảnh cùng nhãn quan. Chúng sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này của bọn họ.

Thực ra, Trương Hằng cùng Lạc Hà đều có thể đoán được xu thế biến hóa này. Nhưng Trương Hằng thấy rõ hơn một chút.

Tại Tinh Nguyệt Thần Điện trên Phàm Vân Đảo.

- Đã qua hơn một trăm năm rồi, sư tôn cùng với Lạc tiền bối vẫn chưa trở về!

Một nơi trên Phàm Vân Đảo, Quách Phong đứng bên một dòng suối tĩnh lặng, cảm nhận dòng nước mắt lạnh nhẹ trôi.

- Sư phụ chắc chắn không có việc gì đâu...

Một thanh âm nữ nhân thở dài từ phía sau Quách Phong truyền tới.

Người nói chính là Tú Ninh, nàng mặc một chiếc váy dài xanh nhạt, khuôn mặt thanh tú, lộ vẻ thánh khiết, bất cứ ai nhìn vào đối mắt sâu sắc của nàng đều tự thấy xấu hổ.

- Hài, ngươi lúc nào cũng nói vậy. Sư phụ lúc trước đã nói, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu thì một hai năm. Nhưng giờ đã hơn một trăm năm rồi, chúng ta vẫn có tin tức gì của Huyết Sát Chủ Động Phủ, những cường giả cấm kỵ khác cùng không thấy trở về”

Quách Phong vẫn không ngừng lo lắng.

- Đại sư huynh, huynh bình thường tin tưởng sư phụ nhất mà, giờ lại là người lo lắng nhất?!

Tú Ninh khẽ cười, đẹp như một nữ thần.

Nhưng liệu có ai hiểu được nội tâm của nàng?

Quách Phong nhếch miệng cười:

- Ta chưa bao giờ mất tin tưởng vào sư phụ... Chỉ là người tiến vào động phủ lâu quá chưa về, ta rất nhớ người a!

- Ngụy biện!

Tú Ninh cởi giầy ra, lộ ra một đôi chân trắng bóng như ngọc, bước vào làn nước suối mắt lạnh, nàng lặng im nhắm mắt. trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một nam nhân đứng ngạo nghễ, tựa như thần linh vậy.

Nàng không thể quên được bóng dáng quen thuộc này trong lòng.

Ngay sau đó, nàng khẽ thở dài, tùy ý để cho bọt nước thấm ướt váy mình.

- Ta nói này nhị sư muội, muội hiện là Thánh nữ Tinh Nguyệt Môn, tu vi cũng không kém Tinh Nguyệt nữ thần. Biết bao nhiêu nam tử trên Phàm Vân Đảo có ý với muội. Hắc, hắc, ngay hôm qua mấy bằng hữu của ta còn năn nỉ xin ta tin tức liên quan đến sở thích của muội, mấy chục năm trước, Thiên Tinh Đình thiếu chủ còn...

- Đại sư huynh, huynh không cần nói nữa... Tú Ninh biết ý tốt của huynh rồi!

Tú Ninh mở hai mắt ra. chăm chú nhìn lên bầu trời Đông Vân đại lục, nói:

- Tú Ninh một mình là đủ rồi, không cần đạo lữ song tu... Hơn nữa ta còn có sư phụ, sư mẫu, còn có các huynh đệ...

Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng hiện ra cạnh dòng suối, như tiên tử đạp mây mà đến.

- Sư mẫu!

Tú Ninh và Quách Phong cùng nhau cung kính thi lễ.

- Sư mẫu người cũng đi ra giải sầu sao!?

Quách Phong chạy đến bên cạnh Ninh Tuyết Dung, cười hắc hắc:

- Ngài cũng nhớ sư phụ a...

Ninh Tuyết Dung mặt hơi đỏ, làm bộ tức giận nói:

- Ngươi còn tinh quái nữa. ta sẽ phạt ngươi đi bế quan một tháng đó!

- Sư mẫu tha mạng, đừng phạt a...

Quách Phong giả vỡ ôm đầu nhận sai, giả bộ đáng thương.

Ninh Tuyết Dung cười khúc khích, gõ đầu hắn một cái, nói:

- Tu vi của ngươi đã vượt qua sư mẫu rồi, đạt tới Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn!

Trong ba người thì tu vi Quách Phong cao nhất, đạt tới Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn. Ninh Tuyết Dung cùng Tú Ninh không có nhiều biến hóa, phân biệt đạt đến Độ Kiếp hậu kỳ và Độ Kiếp tiền kỳ.

Tới cảnh giới bọn họ bây giờ, thọ mệnh vô cùng lâu dài, mấy trăm năm, Thậm chí hơn một ngàn năm không tăng tiến tu vi cũng là chuyện bình thường. Nhưng Quách Phong mang Thiên Cơ Thần Mạch, hiển nhiên khác với người thường.

- Nếu sư phụ còn không trở lại, đệ tử liền ra ngoài lịch lãm một phen!

Quách Phong thu liễm vẻ tươi cười, nói ra quyết định.

- Không tồi... Nhưng huynh đừng có lén đi độ đại thiên kiếp đó!

Tú Ninh cười cười nhìn Quách Phong.

- Ha ha... Làm gì có...

Quách Phong có chút chột dạ.

Ngay khi ba người đang nói chuyện, một nho bào nam nhân hiện ra trên không trung Phàm Vân Đảo.

-Ồ?

Quách Phong cảm nhận được không gian dao động, ngước nhìn lên bầu trời.

Vù!

Ngay sau đó, một thân ảnh quen thuộc hiện ra cạnh mọi người.

- Lạc tiền bối!

- Lạc đại ca!

Mấy người Ninh Tuyết Dung lộ ra vẻ kinh hỉ!

- Lạc tiền bối, người từ Huyết Sát Chủ Động Phủ trở về, vậy sư phụ cùng người khác đâu? Sao lại không đi cùng người?

- Đúng rồi, còn có Vân Dịch cùng cổ tiền bối đâu rồi? Sao chỉ có một mình người trở về?

Quách Phong một hơi hỏi mấy vấn đề.

Ninh Tuyết Dung cùng Tú Ninh nhìn nhau, lộ vài tia bất an.

Lạc Hà mặt hơi tối lại: “Cổ Thương đạo hữu đã chết trong Huyết Sát Chủ Động Phủ, tuy nhiên ngươi yên tâm đi, Trương huynh đệ cùng ta đều an toàn trở về.

- Vậy thì tốt rồi, sư tôn không có việc gì thì tốt rồi!

Quách Phong lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó lại ngẩn ra:

- Người cùng sư tôn đều an toàn trở về, vậy... Vân Dịch hắn thế nào?!

- Vân Dịch còn ở lại trong Huyết Sát Chủ Động Phủ. Chúng ta không đưa hắn về...

Lạc Hà than nhẹ, trên mặt có vài phần tự trách, bị Quách Phong ngắt lời:

- Cái gì? Vân Dịch không thể trở về?

Vừa nghe xong, Ninh Tuyết Dung cùng Tú Ninh đều biến sắc.

- Lạc đại ca, trong Huyết Sát Chủ Động Phủ đã xảy ra chuyện gì, sao lại chỉ có một mình huynh trở về?!

Ninh Tuyết Dung trong lòng càng bất an.

- Các ngươi theo ta tới Tinh Nguyệt Thần Điện nói tiếp, sự tình cũng không phải xấu như các ngươi tưởng tượng đâu!

Thần sắc Lạc Hà trấn định, thuấn di đến Tinh Nguyệt Thần Điện.

Vụt vụt!

Mấy người rất nhanh đều thuấn di đến Tinh Nguyệt Thần Điện.

Trong Tinh Nguyệt Thần Điện ngưng tụ một lượng lớn tinh thần số mệnh lực, có thể ngăn cách thăm dò từ bên ngoài, rất thích hợp bàn chuyện.

- Sự tình là như vậy... Các cấm kỵ cường giả đi Huyết Sát Chủ Động Phủ lần này, thậm chí cả Sứ giả Thượng giới cũng gần như bị chết hết, ngay cả Huyền Long Đại Vương cũng không tránh khỏi. Những người trở về Chu Vương Triều chỉ có ta, Trương huynh đệ, Nghê Thường tán tiên, về phần Vân Dịch... như sư tôn ngươi đã đoán trước, sau khi tiến vào Huyết Sát Chủ Động Phủ, hắn liền có kỳ ngộ, kế thừa y bát của Huyết Sát Thần Đế, do vậy trong thời gian ngắn hắn không thể rời khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ được..

Lạc Hà đem những việc trong động phủ nói ngắn gọn lại một lần.

Mặc dù hắn chỉ giải thích đại khái, còn lược bỏ rất nhiều chi tiết, nhưng Ninh Tuyết Dung bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự tàn khốc và nguy hiểm trong đó.

Khi Lạc Hà kể đến đoạn Trương Hằng dung hợp với ba phân thân, hóa thành Kình Thiên Ma Thần, chấn nhiếp toàn trường thì bọn Quách Phong trong lòng kích động không thôi.

Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung còn xen lẫn vài giọt lệ, trong mắt hiện ra vẻ kinh hỉ.

- Sư phụ thật quá cường đại!

Quách Phong nắm chặt tay, thân thể khẽ run, trên mặt mang vẻ tự hào cùng hưng phấn.

- Sư phụ thực sự không làm chúng ta thất vọng...

Tú Ninh cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp hướng về phương xa, mang vẻ si mê.

- Nếu sư tôn cũng đã đi ra an toàn, sao người lại không trở về?

Quách Phong tính vội vàng, có gì nghi vấn đều trước tiên nói ra, có thể thấy tình cảm sâu đậm của hắn đối với sư phụ.

- Sư tôn ngươi được Nghê Thường tán tiên mời đi gặp một thế ngoại cao nhân!

Lạc Hà cười ha ha nói.

- Nghê Thường tán tiên?

Quách Phong nao nao.

- Nàng tìm sư tôn có chuyện gì quan trọng sao?

- Thực ra, Tuyết Dung cũng nhận thức vị Nghê Thường tán tiên thần bí này đấy!

Lạc Hà cười thần bí.

- Nàng là ai?

Ninh Tuyết Dung nhất thời đoán không ra.

- Trương huynh đệ gọi nàng là Triệu tiểu thư!

Lạc Hà nhẹ nhàng nói.

• Gì...! Thì ra là nàng ta!

Ninh Tuyết Dung giật mình nói, nàng thật không ngờ vị Nghê Thường tán tiên thần bí của Chu Vương Triều lại chính là tỷ muội tốt của mình.

- Như vậy thì, Trương đại ca đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh...

Ninh Tuyết Dung khẽ nói.

- Nhân Gian Tiên Cảnh? Địa phương đó ở đâu vậy?

Quách Phong tò mò hỏi.

Tại một góc hẻo lánh trên Đông Vân đại lục, trong mây mù mờ ảo, có hai thân ảnh đi đến.

- Trương đạo hữu, hãy đi theo ta, nơi này rất dễ lạc đường đó!

Triệu Tịch Nguyệt cười cười, chủ động kéo tay Trương Hằng, bay vào trong mây mù vô tận.

Phi hành một lúc sau, mây mù loãng dần, hiện ra một vùng thế ngoại Đảo viên.

Bạn đang đọc Tiên Luyện Chi Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.