Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích Long Châu

Phiên bản Dịch · 2763 chữ

Dương Phàm cầm trong tay Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên, cuốn quanh trói gô thân thể Cổ Huyền Minh, trừ xà tiên màu đen, còn có từng tầng từng tầng hào quang màu đen nhạt, cuốn bên ngoài thân thể hấp thu máu huyết của hắn.

- Không!

Cổ Huyền Minh mặt đầy vẻ hoảng sợ, chỉ cảm thấy thân thể truyền đến một cơn tê tê, độc lực đã xâm nhập trong cơ thể.

Càng thêm đáng sợ chính là, huyết mạch hoàng tộc cao quý của hắn lại bị cây xà tiên này hút đi, điều này đối với thân là thành viên hoàng tộc như hắn mà nói, là điều sỉ nhục biết bao?

Dương Phàm vẫn giữ thần sắc hờ hững, toàn lực rót pháp lực vào xà tiên.

- ồ?

Ở thời điểm hấp thu máu huyết đối phương, hắn cảm nhận được Hấp Huyết Xà Tiên rung động dữ dội, tình huống có chút quỷ dị.

Từ khi Dương Phàm nhận được Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên, đã cắn nuốt máu huyết vô số cường giả, nó đã vượt qua phạm trù pháp bảo đỉnh cấp.

Mà giờ phút này hấp thu huyết mạch hoàng tộc của đối phương, Dương Phàm càng cảm ứng được một dị biến nho nhỏ.

- Tung ra cho ta!

Cổ Huyền Minh ngửa đầu hướng lên trời, hai tay gồng lên, trong cơ thể phát ra một luồng sáng long văn màu tím, "Ầm" một tiếng, gần như toàn lực giãy giụa muốn thoát khỏi Hấp Huyết Xà Tiên.

Dương Phàm cắn chật hàm răng, cả người nổi vồng gân xanh, tận lực khống chế, sao có thể để hắn thực hiện được?

Cơ hội quý giá khó gặp như thế, Dương Phàm như thế nào dễ dàng bỏ qua.

Hơn nữa, hắn hoài nghi chảy trong cơ thể đối phương, chính là huyết mạch hoàng tộc Tiên Tần. Mà mình có một kiện Chí Bảo Long Khí, vừa lúc cần huyết mạch này mới có thể luyện hóa được.

Toàn lực giãy giụa, không ngờ thất bại, Cổ Huyền Minh càng thêm cấp bách, đối phương khó chơi vượt qua tưởng tượng của hắn.

Trên thực tế, Dương Phàm cũng tập trung hết toàn lực, vận dụng trăm phần trăm tinh lực, không để lộ chút sơ hở nào, càng đừng nói sử dụng Cấm Pháp Giới Chỉ các thứ.

Cứ tiếp tục thời gian chừng một hai lần hô hấp như vậy, Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên đã hấp thu không ít máu huyết, khiến Cổ Huyền Minh càng nôn nóng vạn phần.

Trong lòng Dương Phàm lại mừng rỡ, bỗng chốc cảm nhận Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên trong tay có điều biến hóa.

Huyết mạch hoàng tộc của đối phương quả thật cũng rất mạnh. Xà tiên hấp thu huyết mạch đó, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại không có cách nào tiêu hóa hết, hơn nữa gặp phải một lực cản thật lớn, nó chỉ đành phải tạm thời chứa đựng trữ lại.

- A

Cổ Huyền Minh ngửa mặt lên trời rú gào, bên ngoài thân đột nhiên bám thêm một cái long văn màu tím, lực lượng cuồng bạo đáng sợ thổi quét ra bốn phương tám hướng, làm cho tầng băng bốn phía hóa thành bột mịn.

Trong khoảnh khắc, trong vòng phạm vi mấy dặm, đều bị một lực lượng long khí màu tím kinh người tàn phá.

Dương Phàm nghiến ràng nghiến lợi, hai tay nắm chặt xà tiên, kiên quyết không buông bỏ.

Lớp băng dưới chân hai người tan chảy, rốt cục chạm đến mặt đất phía dưới lớp băng.

Mắt thấy Dương Phàm gần như không thể khống chế, vừa lúc hai chân hắn đột nhiên đạp trên mặt đất.

Lập tức, thổ linh lực cuồn cuộn không ngừng vọt tới, pháp lực lực lượng của Dương Phàm tăng mạnh, lại miễn cưỡng khống chế được thế cục.

Cổ Huyền Minh sắc mặt đại biến, đột nhiên hắn cắn răng một cái, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.

"Phù!"

Đột nhiên hắn há miệng phun ra một viên tinh châu bằng ngón tay cái đỏ thẫm, một vầng sáng màu đỏ khủng bố cực nóng tấn công mà ra, không gian bốn phía dường như theo đó căng lên hóa thành vặn vẹo.

Dương Phàm chỉ cảm thấy truyền đến một mối nguy cơ thật lớn, Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên trong tay bị luồng sáng màu đỏ nóng rực đó quét trúng, liền ngân lên một tiếng dị thường thống khổ.

- Không xong!

Dương Phàm cảm nhận được một cơn nóng bỏng đến từ linh hồn, theo bản năng hắn thu hồi xà tiên, thân hình nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ.

"Phù! Vù!"

Nơi vầng sáng màu đỏ thẫm kia đi qua, mặt đất gần đó cùng lớp băng đều bốc hơi lên.

Nguyên vốn vị trí chỗ Dương Phàm đứng, trên mặt đất cứng rắn tạo thành một khoảng cách rộng rãi, lửa đỏ nóng rực, uy thế sót lại cũng thật kinh người.

- Không nghĩ tới ngươi lại bức bách ta phải sử dụng Xích Long Châu

Cổ Huyền Minh sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng lên, trong hai tròng mắt một màu đỏ thẫm, nhìn chằm chằm Dương Phàm tràn đầy căm hận, lộ rõ sát ý, khiến lòng người run sợ.

- Xích Long Châu?

Dương Phàm kinh hãi, trong lòng thầm giật mình, lưng toát mồ hôi lạnh. Mắt dõi theo viên tinh châu đỏ thẫm lơ lửng trước người, đột nhiên hắn cảm nhận một khí tức linh bảo kế thừa, trong đó ẩn chứa một cổ long uy oai lực chấn nhiếp thế gian.

Trong tay Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên ngân lên run rẩy, còn quấn quanh một tia lửa đỏ nóng cháy, luồng nhiệt cực nóng đó thậm chí thẩm thấu tới Dương Phàm thân là chủ nhân của Pháp bảo.

Xem ra xà tiên này đã bị tổn thương một mức độ nào đó, tình huống này đúng là lần đầu tiên nó gặp phải.

Nên biết rằng hơn một lần Dương Phàm đã từng hoài nghi xà tiên này có thể là một kiện linh bảo kế thừa, hơn nữa từ khi có nó tới nay, mọi việc đều thuận lợi.

Xích Long Châu?

Pháp bảo này rốt cuộc là cấp bậc gì, mà Cổ Huyển Minh chờ đến lúc lâm vào sống chết trước mắt, mới tế ra?

- Một trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí: Xích Long Châu,

Dường như nhìn thấy vẻ nghi hoặc kinh hãi của Dương Phàm, Cổ Huyền Minh nói với thần sắc trang trọng trang nghiêm, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một tia trào phúng.

Chí Bảo Long Khí.

Trong lòng Dương Phàm dậy sóng. Đây là từ khi hắn có được Hoàng Long Quan tới nay, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến uy lực của Chí Bảo Long Khí.

Hắn giật nảy mình, khó trách viên tinh châu này kinh người như thế, vừa rồi phát ra thần thông, cho dù là Hóa Thần đích thân tới, cũng không dám cứng rắn chống lại oai phong của nó.

Xích Long Châu: một trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí từ thời đại Tiên Tần. Nghe nói, trong viên châu này phong ấn hồn của Xích Long thượng cỗ, tụ tập lực cực nóng trong thiên địa, uy lực của xích viêm này có thể thiêu đốt vạn vật trong thiên địa, khắc chế tất cả thần thông tà thuật ma đạo trong thiên hạ.

Cổ Huyền Minh chậm rãi đứng lên, một vầng hào quang màu đỏ thẫm, bao bọc quanh thân hắn giống như một vị Hỏa Thần, một khí tức cực nóng thiêu đốt vạn vật, lấy hắn làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.

Xích Long Châu lơ lửng trước người hắn, ngân lên vù vù rung động, một lực uy hiếp cường đại bao trùm cả khu vực. Trong phạm vi mấy trăm trượng bao phủ dưới một tẮg hơi lửa cháy bỏng.

Cách xa nhau hai ba mươi trượng, Dương Phàm cùng cảm nhận được nóng bỏng đáng sợ, cộng thêm long uy long khí mãnh liệt kia, khiến hắn khó có thể chịu đựng.

- Có thể chết ở dưới Xích Long Châu, cũng đủ để ngươi tự hào.

Sắc mặt Cổ Huyền Minh tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa tự tin thật lớn.

"Vù! Ầm!"

Long khí cùng máu huyết hoàng tộc trong cơ thể hắn, bỗng nhiên cuồn cuộn rót vào Xích Long Châu.

Trong phút chốc, trong Xích Long Châu phóng xuất ra một tiếng long ngâm vang động tận trời, từng vầng hào quang màu đỏ thẫm trong suốt, từ trong châu phát ra.

Cùng một lúc, Xích Long Châu vốn chỉ bằng ngón tay cái kia, phồng lên bằng cỡ nắm tay, cùng bộc phát ra một vầng sáng màu đỏ, bao phủ phạm vi mấy dặm, hình thành một lĩnh vực tử vong giống như chốn a tỳ địa ngục.

Chỗ nào quầng sáng màu đỏ đó lan tới, không khí bắt đầu bị thiêu đốt, băng tuyết bắt đầu hòa tan, hết thảy sự vật nhanh chóng tan rã.

Bên ngoài thân Dương Phàm cùng bao phủ một tầng sáng màu đỏ mờ nhạt thiêu đốt, không tiêu tan, giống như âm hồn không chỗ nào không xâm nhập, thậm chí làm cho Hồn Căn trong cơ thể hắn nóng rực khó chịu.

Ánh mắt đảo qua màu đỏ này bao phủ phạm vi mấy dặm còn lại, Dương Phàm sắc mặt kịch biến, phát hiện mình bị vây trong một lĩnh vực cường đại khó lường, bất kỳ thời khắc nào đều phải chịu đựng lực ăn mòn của vầng lửa sáng màu đỏ kia, đồng thời cũng có một áp lực long uy đáng sợ trong lĩnh vực này.

"Phù phù!"

Vầng lửa sáng màu đỏ nhàn nhạt kia phụt lên mà ra, mơ hồ có thể thấy được long văn dao động, tiếng long ngâm đi trước đánh úp lại.

Dương Phàm có cảm giác khí tức linh hồn của mình hoàn toàn bị cố định lại.

Tập trung của khu vựccộng thêm cố định đối với khí tức linh hồn, trốn không thể trốn, huống chi, từ đầu đến giờ Dương Phàm không định chạy trốn, trong lòng càng thêm muốn bắt giữ người này để tra hỏi.

Hắn hít sâu một hơi, trong tay xuất hiện một khối phương chuyên kim văn dài ba thước.

Trên mặt phương chuyên kim văn lộ ra khí tức phong cách cổ xưa vừa dày đặc vừa trầm trọng. Sau khi hắn toàn lực rót vào linh khí, đột nhiên nở rộ ra vầng hào quang vàng ánh rực rỡ chói mắt phóng vút lên tận trời, dường nhưmuốn phá vỡ giam cầm của vầng sáng màu đỏ bao bọc khu vực kia.

- Phương Thiên Kim Minh Chuyên?

Cổ Huyền Minh lộ vẻ mặt kinh ngạc, thốt ra. Không ngờ liếc mắt một cái hắn nhận ra lai lịch vật ấy.

Bởi vậy có thể thấy được, Phương Thiên Kim Minh Chuyên mặc dù ở thời kì thượng cổ, cũng rất có danh tiếng.

- Hừ! Đáng tiếc ngươi chỉ tụ tập lực của tám khối chuyên, muốn chống lại cùng Chí Bảo Long Khí Xích Long Châu trong tay ta, còn kém quá xa.

Cổ Huyền Minh ngay sau đó lại cười lạnh một tiếng, vầng lửa sáng màu đỏ trong suốt kia, cùng với hư ảnh long văn, vô cùng chuẩn xác bổ nhào tới trước mặt Dương Phàm.

Dương Phàm không hề nhích động, phương chuyên kim văn ba thước trong tay bỗng nhiên hóa thành tường đồng vách sắt cao mười trượng, hào quang vàng ánh rực rỡ đó khiến cho hết thảy không gian đang ảm đạm bừng sáng.

"Vù! Ầm!"

Vầng lửa sáng màu đỏ của Xích Long Châu oanh kích lên trên Phương Thiên Kim Minh Chuyên vững như bàn thạch, vô số ngọn lửa màu đỏ cùng kim văn trên kim chuyên quấn lấy nhau cùng một chỗ,

Rồi đột nhiên, Phương Thiên Kim Minh Chuyên lay động mãnh liệt, bàn tay Dương Phàm nắm trên kim chuyên, cảm nhận được một luồng hơi nóng rực,

"Vù! Vù!"

Ngọn lửa màu đỏ đó nháy lên phần phật lần lượt tranh phong cùng hào quang rực rỡ của kim văn, trong lúc nhất thời không ngờ chẳng phân biệt được thắng bại.

Dương Phàm cảm giác được một chút bị bỏng đến từ mặt linh hồn, còn phạm vi còn lại có thể chịu đựng được.

Xem ra cấp bậc và chất liệu của Phương Thiên Kim Minh Chuyên này phi thường vững chắc, mặc dù ở dưới độ nóng cực hạn ẩn chứa trong Chí Bảo Long Khí Xích Long Châu công kích tới, cũng có thể chống lại phần nào.

Cổ Huyền Minh cười chế giễu, hai tay bấm tay niệm thần chú, cả vật thể Xích Long Châu nở rộ hào quang màu đỏ mờ, rung động không thôi, vầng sáng màu đỏ trong cả khu vực cùng rung động mãnh liệt lên.

Dương Phàm ngay tức thì cảm giác ngọn lửa màu đỏ ở bốn phương tám hướng, đang thiêu đốt tầng phòng ngự của mình.

Nếu không nhờ Hồn Căn của hắn dung thông đại địa, lực lượng cuồn cuộn kéo tới không ngừng, lực phòng ngự tăng thêm nhiều, chỉ sợ sớm đã thua trận rồi.

Xích Long Châu có được ba loại uy lực: một là ngọn lửa màu đỏ cực nóng khủng bố; hai là lĩnh vực xích luyện; ba là uy lực của long khí.

Khi cả ba thứ này phối hợp với nhau, sinh, ra thần thông uy lực, thậm chí có thể uy hiếp đến Hóa Thần Kỳ, nhưng trình độ của lực lượng này lại không vượt qua Hóa Thần Kỳ.

Hơn nữa với thực lực tu vi của Cổ Huyền Minh, dường như còn không thể phát huy hết uy lực chân chính của châu này.

Chí Bảo Long Khí.

Đây là uy lực của Chí Bảo Long Khí trong truyền thuyết.

Hơn nữa theo Hà Lạc nói, giá trị chân chính của Chí Bảo Long Khí, ngược lại không phải ở chỗ uy lực của bản thân linh bảo kế thừa này.

Dương Phàm không khỏi tâm động thật lớn, pháp bảo chí cường như thế, ngay cả Huyền Minh Băng Thiềm trước đây thân là Thần thú thượng vị đều thập phần khát vọng.

Chỉ có điều hiện tại hắn hoàn toàn bị vây vào tình trạng xấu, mặc dù có sức tự bảo vệ mình, nhưng nếu muốn giết chết đối phương, vẫn rất khó.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh ở lại Băng Phách Tông, Thạch Thiên Hàn còn đang tĩnh dưỡng, Lưu Ly Hàn Tinh Xà cùng biến hóa Độc Hạt Vương, dưới tình huống thế này chỉ sợ đều có chút vô lực.

"Chỉ đành dựa vào chính mình thôi,"

Nghĩ tới đây, Phương Thiên Kim Minh Chuyên ở trước người Dương Phàm đột nhiên chấn động mạnh, tạm thời đánh lui vầng lửa màu đỏ sẫm.

Đồng thời hắn vận chuyển thần thông, một cổ trọng lực buông xuống.

"Ầm!"

Thân mình Cổ Huyền Minh hơi loạng choạng mấy cái, công kích giảm chậm lại.

Nhân cơ hội này, Dương Phàm nâng bàn tay lên, hiện ra một thư quyển phát ra tà khí dữ tợn, chính là Khô Lâu Huyết Thư.

"Xoạt"

Huyết thư mở ra trang thứ nhất, mùi máu tanh lan tràn, "Ầm" một tiếng, sóng máu cuồn cuộn như nước lũ, chỉ một thoáng bao phủ phạm vi mấy dặm.

- Thông linh Pháp bảoHuyết cấm Luyện Ngục thử!

Cổ Huyền Minh hơi thất sắc.

Có thể chống lại cùng linh bảo kế thừa, đương nhiên là Thông linh Pháp bảo cao hơn cổ bảo.

Sóng máu cuồn cuộn kia, cùng lĩnh vực xích luyện kịch liệt va chạm tranh phong cùng một chỗ, mùi máu tanh bốc hơi.

"Xoạt"

Huyết thư mở ra trang thứ hai.

Sóng máu càng tăng thêm, trên đỉnh đầu đột nhiên sinh ra những đám mây máu, vô số lệ quỷ màu máu rít gào.

"Xoạt"

Huyết thư mở ra trang thứ ba.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.