Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mầm móng của báo thù!

Phiên bản Dịch · 2772 chữ

"Tiến vào cấm địa Mê Phong cốc này, an toàn của ta tạm thời không cần lo lắng nữa."'

Khi Dương Phàm bước vào khu vực sương mù, thân thể cả người đều có chút lảo đảo, loạng choạng sắp ngã, sắc mặt trắng bệch không có chút máu.

Lúc trước trù tính kế hoạch tiêu diệt Nguyên Anh bậc cao, chính hắn cũng phải tra một cái giá thảm trọng, tu vi tụt liên tiếp xuống hai cái tiểu cảnh giới.

Ở dưới tình huống máu huyết nguyên khí mất đi và tu vi tụt xuống, lại phi hành cả nửa tháng không ngừng nghỉ, giờ phút này toàn thân hắn rã rời muốn rơi vào hôn mê.

Xuyên qua sương mù tiến sâu khe núi quỷ dị, Dương Phàm cảm nhận thần thức bị hạn chế thật lớn, gần như bị áp chế khó có thể xuất ra thân thể, miễn cưỡng có thể kéo dài mấy trượng xa.

Cảnh giới tụt xuống, thần thức của hắn cũng tạm thời tụt đến cấp độ tiếp cận Nguyên Anh Kỳ.

"Xem ra lời đồn đại không giả, nơi này hiện có ảo trận cường đại, áp chế đối với thần thức cảm quan thật lớn."

Dương Phàm sau khi biết được tình huống như thế, trong lòng lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tuy nhiên hắn phát hiện Toàn Tri Cảm Quan của mình ở trong phạm vi mấy chục trượng còn có thể giữ được hình ảnh rõ ràng, ít nhất không bị ảo trận mê hoặc.

Đi tiếp vào trong cốc mười mấy dặm, phía trước xuất hiện thôn xóm, lờ mờ còn có thể nhìn thấy bóng dáng nhân loại.

Dương Phàm nhạy cảm nắm giữ được linh khí bất động.

"Ta phải tim một chỗ yên ổn khỏi phục tu vi, tấn công Diễn Căn Kỳ..."

Tiếp tục đi tới phía trước, trên đường đi Dương Phàm gặp một ít tu sĩ nhân loại, duy chỉ không thấy bóng dáng yêu tu nào.

Khi hắn đi tới một đoạn đường nào đó, đường đi phía trước dần dần hẹp lại, hai bên là vách núi.

Lúc này Dương Phàm rất suy yếu, tạm thời đi bộ vừa để ẩn giấu tu vi, đồng thời tranh thủ cơ hội khôi phục nguyên khí pháp lực.

Thế nhưng, hắn vừa mới đi đến một đoạn đường nhỏ hẹp, phía trước đột nhiên bay ra bốn năm tên tu sĩ bậc thấp, tu vi từ Luyện Khí Kỳ đến Trúc Cơ Kỳ, khí tức hỗn loạn không chịu nổi, có tu sĩ cả ba môn Ma, Đạo, Nho.

- Đứng lại!

Một gã đại hán cầm đầu sắc mặt dữ tợn, trên mặt có vết sẹo, cao giọng quát. Trong tay hắn cầm một Pháp khí đỉnh cấp, là một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

- Cường đạo?

Một cái danh từ gần như xa lạ, hiện lên ở trong đầu Dương Phàm, hắn nói với vẻ kinh ngạc.

Bắt đầu từ sáu tuổi, hắn đã được đưa đến Dương gia bảo tu luyện, đối với chức nghiệp loại cường đạo này, gần như chưa từng tiếp xúc qua.

Đương nhiên, hành động giết người đoạt bảo, nhưng thật ra hắn thấy cũng không có gì kỳ lạ.

- Đừng nhiều lời! Ngươi cho là che dấu tu vi, đại gia sẽ nhìn không ra ngươi là người tu tiên sao? Lưu lại túi trữ vật của ngươi, ta sẽ thả ngươi một con đường sống.

Đại hán có vết sẹo hung tợn uy hiếp, các tu sĩ cường đạo, cả đám đều lộ vẻ mặt đầy sát khí.

Vừa nghe lời ấy, cuối cùng Dương Phàm hiểu rõ, bọn họ là chuyên môn chặn cướp của người tu tiên. Bản chất cường đạo so với trong thế giới phàm nhân đều giống nhau, chỉ khác nhau ở chỗ đối tượng bị cướp cao cấp hơn mà thôi.

- Khụ khụ...

Dương Phàm ho nhẹ hai tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra mười mấy khối linh thạch, giọng nói có vẻ yếu ớt:

- Đây là một nửa linh thạch trên ngươi Dương mỗ, coi như tiền mua đường đi! Như thế nào?

Vừa mới vào cấm địa Mê Phong cốc, Dương Phàm cũng không muốn xung đột cùng tu sĩ bản địa nơi này. Hơn nữa giờ phút này hắn nguyên khí bị tổn thương nặng, nếu dẫn tới tu sĩ bậc cao, thì có chút phiền phức rồi.

- Ái chà chà... Ngươi cho là chúng ta là ăn xin à! Đại hán có vết sẹo giận tím mặt, nói:

- Các huynh đệ! Lục soát hắn!

- Đây là các ngươi muốn chết.

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, vung tay lên một cái, lập tức bay ra mấy chục con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt.

Con độc hạt cầm đầu, thậm chí còn là yêu tu bậc cao.

"Vù! Vù! Vù! Vù!..."

Những con độc hạt này hóa thành từng đạo tàn ảnh dùng mắt thường khó có thể thấy được, thoáng cái bay vào đám người.

- A a a...

Lập tức, liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, những tu sĩ bậc thấp này, cản bản là không ngăn được công kích của độc hạt, phàm là bị dính trên người một chút, trong nháy mắt trúng độc ngã xuống chết tươi.

Con độc hạt bậc cao kia còn lợi hại hơn, tia sáng màu lam trong hai mắt nó chớp lên một cái, là có thể làm cho linh hồn tu sĩ trúng độc bỏ mình.

Thời gian chỉ hai ba lần hô hấp, những tu sĩ cường đạo này từng người một ngã xuống tiêu đời, lưu lại thi thể ngổn ngang trên mặt đất. Hơn nữa lớp da của những thi thể này đều bị tím đen, máu độc chảy ra càng ngày càng tím đen.

Thủ đoạn như thế, thật khiến người ta sởn tóc gáy.

"Vù!"

Ở ngoài mấy trăm trượng, một gã thiếu niên mặc áo bào đen ngồi trên chiếc thảm bay màu đỏ máu, vừa lúc bay ngang qua nơi đây, nhìn thấy biến cố này.

-A...

Thiếu niên mặc áo bào đen vô cùng kinh hãi, cả ngươi toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Mà lúc này, vừa lúc Dương Phàm ngẩng đầu, nhìn lại phía hắn, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh.

Thiếu niên mặc áo đen thân thể cứng đờ, thảm bay dưới chân cũng dừng lại. Dương Phàm nhìn hắn, chậm rãi nâng tay trái lên.

Mặc dù cách xa nhau như vậy, nhưng đối mặt với người tu vi thấp hơn chính mình, sử dụng Tiên Hồng bí kỹ, tuyệt đối có thể thoải mái giết chết trong giây lát, hơn nữa không cần phải trả giá gì.

Thiếu niên áo bào đen chỉ cảm thấy một bóng ma tử thần lờn vởn quanh mình.

- Tiền bối xin nương tay!

Thiếu niên áo bào đen cười khổ một tiếng, không có chạy trốn, mà là ngoan ngoãn hạ xuống.

Dương Phàm có vẻ không ngờ, thu hồi tay trái lại, thản nhiên nói:

- Ta thấy ngươi thức thời như thế, cho ngươi cơ hội một lần biện giải, nói ra một cái lý do để ta không thể giết ngươi.

- Tại hạ La Tu, tu sĩ Huyết Ma Đạo, tu vi Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, từ nhỏ đến nay ở trong này. Trong tay không có gì có thể để tiền bối quan tâm tới, cho dù tiền bối giết chết ta, cũng không có chút lợi lộc gì. Hơn nữa, tiền bối giết chết những tên cường đạo kia, chính là chuyện chính đáng, đổi lại là bất cứ tu sĩ bậc cao nào đều cùng làm như vậy, cũng không có lý do gì phải giết vàn bối để diệt khẩu.

Ngược lại thiếu niên áo bào đen rất trấn định, dựa theo lý mà nói.

- Tốt lắm, ngươi nói rất đúng!

Dương Phàm lộ vẻ mặt tán thưởng, lại nói:

- Ngươi mới chỉ có hơn hai mươi tuổi, đã tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, thiên phú như thế, không thể xem thường, có lẽ cũng xuất từ danh môn đại phải, hoặc là có cao nhân chỉ điểm.

La Tu vội vàng giải thích nói:

- Trong Mê Phong cốc này tuyệt không có môn phái, chỉ có một ít thế lực lớn nhỏ. Vãn bối nguyên vốn là tu sĩ Huyết Tông ở Nội Hải, nhưng hai mươi năm trước, Huyết Tông bị Cực u Môn một môn phải ma đạo diệt môn. Lúc trước phụ thân của vàn bối miễn cưỡng đưa vãn bối tới đây, chính ông ấy không lâu sau liền qua đời.

- Cực u Môn?

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng:

- Môn phải này dường như rất có lai lịch? Huyết Tông ta cùng có nghe thấy.

- Vốn dĩ thực lực của Huyết Tông, cũng không cần sợ hãi Cực u Môn. Nhưng mà Cực u Môn kia không biết thông qua phưong pháp gì, khiến Huyền u Ma Quân trở thành trưởng lão vinh dự, kết quả dưới dẫn dắt của đại tu sĩ Nội Hải đó, Huyết Tông ta không hề trì hoàn bị diệt môn.

Khi La Tu đề cập tới Cực u Môn và Huyền u Ma Quân, trong mắt hắn lóe ra tia lửa cừu hận.

- Quả nhiên...

Dương Phàm lúc trước ở Thiên Nhạc Viên, đã hỏi qua Đại trưởng lão họ Diệp chuyện có liên quan tới Huyền u Ma Quân, lúc ấy cũng nghe lão nhắc tới Cực u Môn.

Địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu của mình.

Dương Phàm hạ quyết tâm, nói:

- Dương mỗ không giết ngươi, nhưng ta mới tới Mê Phong cốc, cần hiểu biết thế cực nơi đây, cũng muốn tìm một chỗ tĩnh tu.

- Cái này đơn giản, vãn bối rất rành trong Mê Phong cốc này.

La Tu thực thông minh, rất nhanh dẫn Dương Phàm bay đi về hướng nơi nào đó trong cốc.

- Trong cốc này có cường giả gì không? Ở trên đường, Dương Phàm tùy ý hỏi.

- Trong cốc phần lớn là một số tu sĩ nhân loại tị nạn mà đến, hơn phản nửa là tu sĩ bậc thấp, tu sĩ bậc cao cũng có một ít, nhưng chủ yếu là ba vị đại tu sĩ Kim Đan xưng vương xưng bá.

La Tu giải thích.

- Đại tu sĩ Kim Đan?

Trong mắt Dương Phàm hiện lên vẻ xem thường.

La Tu nhìn thầy thần sắc trong mắt của hắn, trong lòng càng thêm hoảng sợ, thanh niên thần bí này rốt cuộc có thực lực gì, mà ngay cả đại tu sĩ Kim Đan cũng xem thường không để vào mắt.

- Nghe nói cấm địa Mê Phong cốc được xưng là "Chỉ có thể vào không thể ra, yêu tu tiến vào hẳn phải chết", lời này có đúng thật không?

Dương Phàm dò hỏi.

- Đúng vậy! Chỉ cần đứng ở trong cốc, thì không thể đi ra ngoài, trừ phi tu vi đạt tới Nguyên Anh Kỳ. Ngay cả đại tu sĩ Kim Đan trong cốc, cũng không thể đi ra ngoài, bởi vì ngoài cốc đang có ảo trận và sát trận cực kỳ lợi hại. Mà sát trận là chuyên để đối phó với yêu tu.

La Tu nói rất rõ ràng.

- Nói như thế, trong cốc này thực sự có một vị tông sư trận pháp trong truyền thuyết? Dương Phàm kinh ngạc hỏi.

- Nghe nói là có một vị kỳ nhân ẩn cư ở trong này nghiên cứu trận pháp, hơn nữa không quản tới chuyện thế tục trong cốc.

La Tu có chút không khẳng định nói:

- Nhưng một hai trăm năm nay, ông ấy cũng không có ra mặt, có một số người nói ông ấy đã đi xa rồi, cũng có người nói ông ấy thọ nguyên đã hết, đã tọa hóa...

- Vậy cũng tốt!

Dương Phàm gật gật đầu, khẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Chỉ cần không có uy hiếp của Nguyên Anh lão quái, mặc dù giờ phút này tu vi của hắn tụt xuống, nguyên khi bị tổn thương nặng, cũng không có gì nguy hiểm.

Phi hành chừng uống cạn nửa chén trà nhỏ, La Tu đưa Dương Phàm tới một chỗ động phủ bí mật, dọc theo đường đi, Dương Phàm bảo hắn cố gắng tránh gặp mặt các tu sĩ khác.

Chẳng những thế, Dương Phàm còn cố ý dịch dung, thay đổi thân phận, tuổi và khí tức.

Đi vào động phủ này thấy có vẻ rất sạch sẽ thanh tịnh, Dương Phàm hỏi:

- Chỗ động phủ này là của ai?

- Bẩm báo tiền bối! Đây là một chỗ dừng chân của vãn bối. Bởi vì tiểu nhân tại Mê Phong Cốc này là một giới tán tu không môn không phái, lại đắc tội với mấy cừu gia, cho nên có vài chỗ động phủ.

La Tu giải thích.

- Thì ra là thế.

Dương Phàm gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Tại bên ngoài động phủ hắn thiết trí một vài cấm chế và ảo trận, sau đó bắt đầu bế quan dường bệnh.

- Tiền bối còn có gì phân phó không? La Tu thật dè dặt hỏi.

- Đây là một bộ công pháp Huyết Ma Đạo đỉnh cấp tên là Huyết Anh Hóa Ma Đại Pháp, ngươi cầm lấy tìm hiểu đi. Nam nhi trên đời, khi có cừu oán tất phải báo.

Dương Phàm hơi có thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái, thảy cho hắn một cái ngọc giản.

- Huyết Anh Hóa Ma Đại Pháp?

La Tu cầm trong tay ngọc giản này, cảm nhận được khí tức thần bí cổ xưa trong đó, vội vàng quỳ xuống dập đầu:

- Cảm tạ tiền bối ban ân.

-Ngươi đi đi.

Dương Phàm khẽ phất tay, ý bảo hắn tìm nơi khác tu luyện.

Huyết Anh Hóa Ma Đại Pháp này là thu được trong Cửu u Thai, chính là một bộ công pháp đỉnh cấp, cấp độ, phẩm chất của nó thậm chí tiếp cận Cửu u Ma Công của Thạch Thiên Hàn.

"Hừ! Huyền u Ma Quân, Âm Hồn thượng nhân, cho dù Dương mỗ sớm phải rời Thiên Cầm Nội Hải, cùng phải gieo một mầm móng sau này báo thù các ngươi..."

Trên mặt Dương Phàm hiện lên một thần sắc âm mưu tính kế.

Thoáng cái nửa tháng trôi qua, Dương Phàm tĩnh tu trong động phủ, rất nhanh hồi phục nguyên khí.

Nhưng tu vi cảnh giới tụt xuống, còn cần thời gian một hai năm mới phục hồi được.

Dương Phàm bế quan không ra ngoài, dùng Cực Âm Cực Dương Đan các loại linh đan và thiên tài địa bảo khác, ở trong vùng đất nguồn sống Tiên Hồng Giới, bắt đầu tĩnh tu.

Ngay ngày thứ ba lúc hắn vừa khôi phục nguyên khí.

"Vù! Vù!"

Hai bóng người hạ xuống phụ cận Mê Phong cốc.

- Nơi này không dễ làm rồi, Mê Phong cốc ta không thể đi vào, chủ nhân trong cốc này không thể xem thường, thân phận síêu nhiên, ngay cả Khổng Tước Vương đại nhân cũng phải khách sáo đối với hắn.

Tam Đầu Ma Khuyển thở dài.

Ánh mắt Âm Hồn thượng nhân lấp lóe không chừng, vẻ mặt không cam lòng nói:

- Tiểu tử này thực đáng giận! Không ngờ lại tiến vào chỗ cấm địa này, ta đi vào một người, chỉ sợ cũng không làm được gì hắn. Lúc này nên làm thế nào đây?

- Rất đơn giản! Ta phải một ngàn chiến sĩ yêu tộc, ẩn núp ở phụ cận Mê Phong cốc, âm thầm vây quanh giám sát nơi đây. Ngươi ở nơi đây hàng năm chờ đợi, cũng có thể đi vào tìm hiểu tin tức. Chỉ cần hắn ra ngoài là như cá trong chậu, ta không tin tiểu tử này có thể ở lại trong cốc suốt đời.

Tam Đầu Ma Khuyển lạnh lùng nói.

- Chỉ có thể như thế rồi!

Âm Hồn thượng nhân thở dài một hơi, trong lòng hắn lại có một dự cảm không ổn: "Vạn nhất Dương Phàm này tiến thêm một bước đột phá..."

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.