Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu u cốc - Cộng phó vu sơn.

Phiên bản Dịch · 4589 chữ

Cửu u Bí Cảnh!

Huyết lưu cuồn cuộn chảy từ trên Huyết Nhật ở giữa bầu trời xuống, khí thế rất hoành tráng. Sau khi chảy xuống mặt đất, huyết hà bắt đầu tràn về bốn phía, dường như muốn nuốt hết cả phiến đất đai này. Thế lực khắp nơi đa số đã hội tụ về Thất Thải Thành Bảo, còn có một bộ phận tu sĩ đang trên đường tới.

- Trời ạ! Chẳng lẽ Cửu u Bí Cảnh lại muốn hủy diệt sao?!

Có một số tu sĩ bắt đầu lo lắng. Không ít tu sĩ trên đường nhìn thấy cảnh tượng này bị dọa cho hồn phi phách tán, hồn vía lên mây. Tuy nhiên, bọn họ chỉ hơi chần chừ một chút rồi lại tiếp tục đi về phía Thất Thải Thành Bảo.

Phiến sâm lâm nơi Thất Thải Thành Bảo chính là chỗ trung tâm của toàn bộ Bí Cảnh. Địa thế nơi này khá cao cho nên huyết hà kia tạm thời còn chưa tràn tới nơi này. Dương Phàm ngơ ngác nhìn về Huyết Nhật đang tràn "huyết lệ" kia. cảm giác một cách sâu sắc lực lượng mạnh mẽ trong đó.

- Khó trách từ trước tới nay Cửu u Bí Cảnh lại rất có ít người còn sống. Huyết hà từ trên trời đổ xuống, có xu hướng cắn nuốt hết vạn vật! Có lẽ chỉ khi tiến vào Cửu u cốc thần bí kia thì mới có thể thoát khỏi sự đuổi giết của nó.

Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.

Thế lực khắp nơi chạy tới Thất Thải Thành Bảo, chỉ ba đại Tông môn là không thấy bóng dáng. Chúng tu sĩ của Vũ Văn gia tộc và Dương gia đều ngưng trọng và nghiêm nghị, dường như cảm giác được sinh tử quan đang dần tới gần.

- Với xu thế như vậy thì huyết hà muốn lan tràn tới Thất Thải Thành Bảo cũng phải mấy thời gian hai ngày nữa!

Giọng điệu của Vũ Văn Nhu bình tĩnh, thần sắc cũng vô cùng bình tĩnh, nhận rõ tình huống hiện tại. Con cháu của hai đại gia tộc rất nhanh đã hình thành trận địa của riêng mình. Sau một lúc cũng có tu sĩ tới liên hệ.

- Thủ lĩnh các thế lực lớn đêm nay tới Hoàng cung của dân địa phương thương nghị đại sự!

Vũ Văn Nhu nói khẽ với Dương Phàm.

- Chúng ta đi ra ngoài một chút.

Dương Phàm và Vũ Văn Nhu sánh vai đi ra, chậm rãi đi vào tòa thành hoang phế này.

- Thời điểm sinh tử đã tới! Cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đến lúc đó nơi này sẽ có rất nhiều người chết đi, trong đó sẽ có rất nhiều người là đồng bạn của cô. Mà điều duy nhất ta có thể cam đoan là cố gắng hết sức để đảm bảo sự an toàn cho cô mà thôi!

Dương Phàm đưa mắt nhìn về phía huyết hà xa xa nơi chân trời, thấp giọng khẽ nói. Thân thể mềm mại của Vũ Văn Nhu khẽ run lên:

- Thật sự không thể may mắn tránh thoát sao?! Bọn họ đều là tinh anh trong gia tộc, chẳng lẽ huynh không thể che chở cho họ một chút!?

- Không thể!

Giọng nói của Dương Phàm lạnh lùng mà quyết đoán:

- Tỷ lệ sống sót ở Cửu u Bí Cảnh từ trước tới nav đã thể hiện rõ vấn đề rồi!

- Ta hy vọng Hoàng thúc và biểu ca Vũ Văn Lân có thể sống sót đi ra!

Cặp mắt của Vũ Văn Nhu lộ ra vài tia cầu khẩn. Thời điểm này, nàng lại lộ rõ vẻ nhu nhược và bất lực của một thiếu nữ, không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

- Xin lỗi, năng lực của ta hữu hạn, có lẽ đến lúc đó ngay cả tính mạng của cô ta cùng không thể chiếu cố được!

Ánh mắt Dương Phàm vẫn không rời khỏi Huyết Nhật thật lớn trên bầu trời kia. Giờ khắc này, toàn bộ tu sĩ ở Thất Thải Thành Bảo đều lâm vào một sự hoảng hốt vô hình. Huyết hà dần ăn mòn tới giống như xúc tua tử vong. Tất cả mọi người đều cảm nhận được bóng ma giết chóc vô hình đó.

- Dương Dược sư, trong lòng ta thật sự rất sợ hãi. Toàn bộ Cửu u Bí Cảnh này, dường như chỉ còn lại huynh là ta có thể nương tựa vào!

Vũ Văn Nhu cười khẽ, khuôn mặt cũng hiện lên đôi chút ửng hồng.

- Ngươi vì sao lại tin tưởng ta. Không phải Dương mỗ cũng chỉ là một Khách liêu của Vũ Văn gia tộc mà thôi sao?!

Ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ tò mò.

Từ sau khi tiến vào Cửu u Bí Cảnh thì thời gian hắn và Vũ Văn Nhu ở cạnh nhau rất nhiều, quan hệ giữa hai người cũng càng gắn bó. Đối với cô gái bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường lãnh tĩnh này, hắn cũng có hảo cảm không ít.

Dương Phàm chưa bao giờ ở chung với một cô gái nào quá hai tháng cả!

- Đây là trực giác của ta mà thôi! Trong Bí Cảnh này, Dương Dược sư đã nhiều lần sáng tạo kỳ tích, thong dong bình tĩnh, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được huynh cả!

Hai mắt Vũ Văn Nhu lóe lên hào quang kỳ dị, lặng lẽ đứng nhìn nam nhân bình thường này. Dương Phàm cảm nhận được một tia tình ý và chân thành trong mắt nàng, khẽ thở dài một hơi, đưa lưng về phía nàng ta. Đúng lúc này, một đôi cánh tay mảnh khảnh chợt ôm lấy hông hắn. Một mùi thơm ấm áp của nữ nhân cũng truyền tới. Sau lưng hắn truyền tới cảm giác tiếp xúc với một khối mềm mại động lòng người khiến nhất thời Dương Phàm cũng nổi lên cảm giác muốn hưởng thụ.

Đột nhiên, loại khí tức nguy hiểm lan tràn do Huyết Nhật ăn mòn ở trong lòng hắn cũng phai nhạt đi một chút.

- Ngươi...

Dương Phàm có chút khó tin.

- Dương Dược sư, có thể để ta ôm huynh một chút được không?! Ta sợ sau này sẽ không còn cơ hội như thế này nữa!

Thanh âm trong trẻo của Vũ Văn Nhu mang theo chút khẩn cầu và ngượng ngùng!

Dương Phàm do dự.

- Cho dù là Dương Dược sư huynh cũng không nắm chắc mười thành bảo mạng cho ta đúng không?

Vũ Văn Nhu cười nhẹ dường như cũng can đảm hơn rất nhiều!

- Đúng thế!

Dương Phàm không phủ nhận, đối với Vũ Văn Nhu cũng có cảm tình hơn. Dưới tình huống không biết sống chết, nàng rốt cuộc buông tha cho thân phận địa vị và sự bảo thủ của nữ nhân. Trong lòng hắn cảm thấy xúc động, hơi né người ra, ôm nàng vào trong ngực mình. Vũ Văn Nhu khẽ rên một tiếng, khuôn mặt lại lộ thêm vài phần sung sướng và ngượng ngùng, cũng hơi quằn quại ôm lấy Dương Phàm. Dường như khi Dương Phàm ôm nàng, nàng lại có một loại cảm giác vô cùng an toàn.

- Cảm ơn!

Vũ Văn Nhu nhìn thẳng Dương Phàm, trong mắt lộ ra vài phần ấm áp. cười tươi như hoa. Giờ phút này, Dương Phàm thậm chí có chút ảo giác. Dường như chính mình dù đưa ra yêu cầu quá mức với Vũ Văn Nhu thì nàng chắc chắn cũng sẽ đáp ứng.

Chỉ tiếc trong đầu Dương Phàm còn có một tiên tử xinh đẹp vô cùng.

- Dương Dược sư, huynh đã có nữ nhân của mình rồi sao?

Vũ Văn Nhu khẽ yên lặng.

- ừm!

Dương Phàm cũng không phủ nhận điều này. Hắn từng đáp ứng Vân Vũ Tịch sẽ đi Dược Tiên cốc tìm nàng. Đôi mắt Vũ Văn Nhu tối sầm lại, cũng không tức giận lại có chút hài lòng với sự thẳng thắn của Dương Phàm.

- Nhu nhi có một yêu cầu. hy vọng ở trong Bí Cảnh này được yêu Dương Dược sư một lần, dù còn sống rời đi, ra ngoại giới cùng sẽ coi như chưa từng có gì phát sinh!

Dũng khí của Vũ Văn Nhu lại càng khiến Dương Phàm cảm thấy ngoài ý muốn.

- Cái này...

Dương Phàm có chút lưỡng lự. Kỳ thật hắn cũng không phải là không thích nàng.

- Dược sư không nói gì thì huynh đã đáp ứng rồi!

Vũ Văn Nhu cười khẽ, sau đó thấp giọng nói nhỏ mấy câu vào tai Dương Phàm. Nói xong hai tai nàng ta cũng đỏ bừng lên, liền quay người đi như chạy. Dương Phàm ngẩn ra không khỏi bất ngờ. Yêu cầu như thế này, cũng có một cô gái từng đề cập với hắn. Mà lúc này đây, Dương Phàm chân chính động tâm. Không chỉ vì hắn có cảm tình nhất định đối với Vũ Văn Nhu. Có lẽ, ngay trước khi nguy cơ buông xuống ở Bí Cảnh này, hắn cũng giống như Vũ Văn Nhu, cũng muốn được tận hưởng một lần mỹ hảo trong cuộc đời.

Ngay khi Dương Phàm đang suy tư, hắn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm lãnh và độc ác. Không cần quay đầu lại, hắn đã có thể đoán được ánh mắt này xuất phát từ Vũ Văn Lân.

Vũ Văn Lân chính là biểu ca ca của Vũ Văn Nhu, là một nhân tài kiệt xuất của gia tộc Vũ Văn. Gia chủ của Vũ Văn cũng từng có ý tác hợp cho hắn và con gái mình làm cho huyết mạch của gia tộc càng cường đại hơn.

Giờ phút này, Vũ Văn Lân thấy được quan hệ tình lữ chặt chẽ giữa Dương Phàm và Vũ Văn Nhu thì sự ghen tị trong lòng đã bị đẩy tới cực điểm, thậm chí chuyển hóa thành cừu hận và sát ý vô cùng.

Dương Phàm cười lạnh xoay người đi về lại trận doanh. VŨ Văn Lân vội vàng thu liễm cảm xúc, che dấu sát ý xuống tận đáy lòng. Vào ban đêm, phần đông thủ lĩnh của các thế lực tập hợp lại ở hoàng cung của dân bản xứ nơi này, tính toán sách lược để vào Cửu u cốc. Chúng thủ lĩnh đều nhất trí cho rằng Cửu u cốc là trung tâm của Cửu u Bí Cảnh, cũng là nơi duy nhất để chạy trốn. Nếu không, gặp phải Huyết Nhật và huyết hà đáng sợ này, dù thực lực đạt tới Trúc Cơ Kỳ cũng sẽ khó bảo mệnh.

Có Vù Văn Nhu và Dương Vũ làm đại diện, đám người Dương Phàm cũng không đi tới đó, về phần đám thủ lĩnh nào trao đổi cái gì, Dương Phàm dù không đi cùng có thể đoán được đại khái.

Đêm về khuya, Vũ Văn Nhu và Dương Vũ trở vê trận doanh, trên mặt hai người đêu có chút mệt mỏi.

- Giữa trưa ngày mai chính là lúc tu sĩ khắp nơi của chính ma tán tu trận doanh và ba đại môn phái nhất lưu tạo thành liên minh cùng nhau đi Cửu u cốc.

Vũ Văn Nhu giải thích đơn giản một lần về nội dung của lần hội tụ quần hùng này.

- Hai gã thủ lĩnh của liên minh là Huyết Ma lão ngũ và Nhạc Bá. Đến lúc đó, chúng ta nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ.

Dương Vũ bổ sung.

- Cũng không khác dự đoán của ta mấy, Cửu u cốc chính là đường ra duy nhất. Bất kể là vì lợi ích hay vì chạy trốn!

Dương Phàm thấp giọng nói:

- Ba đại tông môn phong tỏa Cửu u cốc một thời gian dài như thế không biết là vì lợi ích gì đây?!

- Đêm nay, mọi người nghỉ ngơi đi. Từ ngày mai đã phải đối mặt với nguy hiểm rồi! Không lâu trước có người truyền tới tin tức, ở huyết hà kia có rất nhiều quỷ vật sẽ công kích những tu sĩ bên cạnh.

Vũ Văn Nhu dặn dò.

Rất nhanh, chúng tu sĩ đều tán đi. tự mình kiếm chỗ nghỉ ngơi. Đa số là mấy người chung nhau một lều trại để nghỉ tạm. Vũ Văn Nhu là nhân vật thủ lĩnh cho nên được một mình một lều. Trước khi đi, nàng nhìn kỹ Dương Phàm một cái. trong mắt lộ ra vài phần dịu dàng.

Đêm khuya yên tĩnh. Dương Phàm thở dài một hơi. nói với Hồ Phi:

- Ta ra gặp bằng hữu, không cần lo lắng cho sự an toàn của ta.

Hồ Phi nhìn Dương Phàm một cách kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều. Dương Phàm đi ra khỏi trận đoàn, nhẹ nhàng bay lên không trung, càng lúc càng cao, ánh mắt hắn nhìn về phía huyết hà ở xa xa.

- Tốc độ còn nhanh hơn tưởng tượng. Với tình hình này thì không tới thời gian một ngày, huyết hà đã tràn tới Thất Thải Thành Bảo.

Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng.

Lúc này, thân thể hắn đột nhiên khẽ rung lên, bay tới độ cao cách mặt đất chừng trăm trượng thì một cỗ áp lực vô hình truyền tới khiến hắn không thể bay cao hơn được nữa. Dương Phàm không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh lại nhìn xuống huyết hà như xúc tua tử vong kia, thần sắc biến đổi liên tục.

Sau khi hạ xuống mặt đất. Dương Phàm đi tới trước lều của Vũ Văn Nhu.

- Mời Dược sư vào!

Cấm chế bên ngoài lều được mở ra. Dương Phàm nhẹ nhàng đi vào. Bên trong lều bố trí đơn giản mà ấm áp, có một chiếc giường rất mềm mại, thậm chí còn được trang điểm đôi chú, lộ ra mùi thơm trong lành.

Vũ Văn Nhu yên tĩnh trang điểm trước bàn cười duvên nói:

- Cảm ơn Dược sư đã tới.

- Vũ Văn tiểu thư đã chân thành như thế. Dương mỗ sao có thể không tới!?

Dương Phàm cười cười, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nàng đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng. trong mắt lộ ra vài tia liên mịch. Vũ Văn Nhu không chuẩn bị trước, thân thể mềm mại trở nên cứng đờ, hai tai đỏ lựng lên dường như có chút không biết nên làm thế nào. Dương Phàm khẽ hôn lên tai nàng sau đó ôm nàng vào ngực rồi hôn lên trán nàng rất nhẹ nhàng. Vũ Văn Nhu um một tiếng, mãi mới phản ứng lại. Sau đó nàng mới chậm rãi nghênh hợp. Một lúc sau. hô hấp của Vũ Văn Nhu đã dần dồn dập, khuôn mặt ửng hồng. Dương Phàm cũng cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại sự tình này, trước kia cũng mới chỉ biết sơ qua đôi chút từ tin tức trong ngọc giản mà thôi.

"Tiếp theo nên thế nào?!"

Trong lòng Dương Phàm có chút hồi hộp, vội vàng nhớ lại nội dung trong ngọc giản.

Dương Phàm ôm mỹ nữ Vũ Văn Nhu trong lòng nhưng lại không biết nên làm gì tiếp theo. Nói tới cũng thấy buồn cười. Tu tiên nhiều năm như thế nhưng cho tới hôm nay, hắn vẫn chưa từng trải qua việc hoan ái nam nữ.

Trước đây khi còn ở Dương Gia Bảo, hắn một lòng cầu tiên đạo. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới con đường tu đạo cho nên ý chí hắn như sắt đá không hề để ý tới nữ sắc. Hiện tại, hắn đã gần hai mươi tuổi, dục vọng mà hắn luôn áp chế đã bắt đầu khai thông. Giờ phút này, hắn ôm Vũ Văn Nhu vào lòng, khẽ cúi đầu xuống khuôn mặt trắng xinh của nàng hôn sâu lên môi cô gái. Tuy nhiên, một thân dục hỏa của hắn bị ý chí cường đại khống chế, trong lòng vẫn có chút mờ mịt không biết nên làm thế nào.

Hắn cũng đã từng đọc qua về việc nam nữ song tu nhưng cũng chỉ sơ lược, cụ thể như thế nào thi vẫn không biết rõ. Trong đầu hắn cố gắng nhớ lại những từ ngữ kia. Hắn nhớ tới một câu đại khái có ý là bản năng dục vọng của nam nữ thúc giục sinh ra một loại giao hợp. Người nông cạn thì phải gọi là kết dục mà người cao thâm thì đặc biệt đẩy cao lên tới trình độ trao đổi cả về tinh thần, giao lưu với nhau đạt tới mục đích song tu.

Dương Phàm không dám mơ đạt tới song tu cao tầng, hắn chỉ nghĩ tới cái loại nông cạn kia mà thôi. Dương Phàm đột nhiên minh bạch điều gì. Hóa ra sự việc lại đơn giản như thế. Bản thân hắn cũng từng gặp qua cảnh tượng cùng loại.

Dục vọng lúc này của mình là gì?

Dương Phàm nhìn xuống thân thể mềm mại trong lòng ngực mình. Hắn đương nhiên hiểu được dục vọng hiện tại của hắn, ở phương diện này, hắn cũng không giống với một người bình thường. Bởi vì lý trí và ý chí của bản thân hắn quá mức cường đại đã khống chế kết cảm và dục vọng đạt tới một trình độ khó tin. Dương Phàm hít sâu một hơi, tính toán từ bỏ sự khống chế của lý trí đối với dục vọng bản thân.

Thả dục vọng ra. muốn thế nào thì thế ấy!

Trong lòng hắn lập tức tràn đầy dục vọng, tham lam nhìn thân thể xinh đẹp của Vũ Văn Nhu, vươn đôi tay ra sờ soạng trên thân thể mềm mại của cô. Cách một tầng váy mỏng manh, bàn tay Dương Phàm có thể cảm nhận được sự co dãn tới từ da thịt của Vũ Văn Nhu. Hết thảy điều này đều theo bản năng mà hành động, bị dục vọng thúc dục. Trong quá trình đụng chạm này, tự nhiên không thể tránh khỏi những nơi mẫn cảm nhất. Đây là bản năng cùng với sự tò mò gây ra.

Thân hình Vũ Văn Nhu nhu mềm nhũn ra, hô hấp dồn dập, xuân ý dào dạt. Một lúc sau. Dương Phàm lại đưa bàn tay lên mân mê bộ ngực đầy đặn của Vũ Văn Nhu khiến nàng liên tục run lên. Trên làn da trắng như tuyết dần lộ ra một cặp nhũ hoa trắng hồng. Tới lúc này, Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa bành trướng, không thể thõa mãn với loại vuốt ve bề ngoài thế này. Hắn vươn một bàn tay, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người Vũ Văn Nhu, bàn tay kia cũng luồn một bên hông tiến vào vuốt ve da thịt mơn mởn của nàng.

Thân thể Vũ Văn Nhu dần lõa lồ dưới con mắt trai tơ của hắn. Dương Phàm chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc không kìm được cúi xuống hôn lên nhũ hoa trắng hồng kia. Đột nhiên, ma thủ của hắn kéo chiếc váy đơn giản màu lam của Vũ Vãn Nhu xuống khỏi đùi.

Vũ Văn Nhu khẽ hô lên một tiếng, dưới thân thấy như bị gió lùa, theo bản năng hạ tay che hạ thân lại. Dương Phàm liền đưa tay đẩy hai tay của Vũ Văn Nhu ra, cúi người vuốt ve cặp đùi non trắng nõn. Dương Phàm cảm giác nơi đó có một cỗ lực hút vô hình...

"Nhất lặn triền cầm, cộng phó vu sơn!" Dương Phàm rốt cuộc thõa mãn nam tính của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng. Dương Phàm mở hai mắt ra. thân thể trắng không tỳ vết của Vũ Văn Nhu đang nằm bên cạnh hắn. Trên khuôn mặt tươi cười của Vũ Văn Nhu lộ ra vài phần kiều diễm, hồng nhuận làm cho người ta hận không thể cắn một cái. Giờ phút này, nàng cũng dần tỉnh lại, cả người thấy mềm yếu mệt mỏi, không gượng được chút khí lực nào, trên mặt lộ ra vài tia thống khổ, hạ thể cũng truyền tới một chút đau nhức.

Hóa ra cả đêm qua. Dương Phàm đã mấy lần động thân, mỗi lần đều đưa nàng lên đến đỉnh điểm, ở phương diện duy trì thời gian thì Dương Phàm cũng như công pháp mà hắn tu luyện. Ngoài ra khả năng khôi phục sức khỏe của hắn cũng nhanh biến thái. Điều này khiến một cô gái mới lần đầu như Vũ Văn Nhu làm sao có thể chịu đựng nổi?!

Trong đêm này, Vũ Văn Nhu thậm chí có hai lần hư thoát quá. Cũng nhờ nàng tu luyện công phép thủy hệ. Nếu là một nữ nhân bình thường thì không biết rơi vào kết cục thế nào nữa!

- Nàng sao thế?

Dương Phàm cảm giác được sự khác lạ của Vũ Văn Nhu. vội vàng hỏi. Vũ Văn Nhu nguýt hắn một cái, thân thể mềm mại khẽ chuyển thì hạ thể lại truyền tới một cơn đau đớn thiếu chút nữa khiến nàng ngất ra đó.

- Như thế mà không nói với thân là Dược sư ta sao?!

Dương Phàm ngoài miệng nói thế. hai mắt lại say đắm nhìn nàng.

- Nàng có muốn ta trị liệu không

Dương Phàm vươn tav ra, nhẹ nhàng an ủi. Đầu tiên, bàn tay hắn khéo léo vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Vũ Văn Nhu. Một cỗ nóng ấm khiến Vũ Văn Nhu không khỏi kêu lên một tiếng. Sau đó. hai tay hắn lại vuốt ve cặp đùi dài trắng nõn của nàng. Cặp đùi Vũ Văn Nhu rất bóng bẩy và mịn màng. Sau đó. bàn tay hắn lại luồn lên. Khuôn mặt Vũ Văn Nhu lại đỏ bừng liền nhắm hai mắt lại. Bàn tay Dương Phàm khéo léo vuốt ve bộ bị mẫn cảm kia khiến thân thể Vũ Văn Nhu run lên, khẽ rên một tiếng động lòng người. Sau đó một trân đau nhức truyền lên khiến nàng kêu lên một tiếng đau đớn.

- Đau nơi này sao?

Dương Phàm nhìn thấy vết máu mờ mờ giữa hai chân Vũ Văn Nhu. trong lòng cũng có vài phần thương tiếc. Hắn đưa một dòng sinh mệnh thông qua bàn tay tiến vào nơi kín đáo kia, bắt đầu đã chữa trị cho nàng. Vũ Vãn Nhu cảm giác cơn đau đớn ở hạ thân nhanh chóng biến mất. cảm thấy mừng rỡ vô cùng. Nhưng lúc này nàng như cảm thấy một dòng điện đang từ nơi đó truyền lên...

Vũ Vãn Nhu đứng dậy, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thản, lấy ra một bộ váy mới nhanh chóng mặc vào. Khi hai người đứng lên. Vũ Văn Nhu mới cẩn thẩn lau lau chiếc giường, trên đó có một vết máu đỏ tươi như một đóa hồng.

Vũ Văn Nhu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Dương Phàm một cái. Thấy cảnh này, trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một tia không đành lòng. Cảnh thân mật giữa Vũ Văn Nhu và hắn là do hoàn cảnh sinh tử đặc thù trong Cửu u Bí Cảnh mà nảy sinh.

Dương Phàm cũng từng biết rõ rằng Vũ Văn Nhu cũng không cầu được cùng hắn kết thành song tu mà chỉ cầu được một lần làm chồng vợ với hắn. Sau đó. Vũ Văn Nhu đứng lên, cười nhẹ rồi ngồi ngay ngắn xuống bàn trang điểm. Nếu nhìn kỹ, trên khuôn mặt như ngọc của nàng còn mang theo vài tia hồng nhuận mê người.

- Vũ Văn tiểu thư, ta đi ra trước xem tình huống thế nào đã.

Dương Phàm hơi suy tư rồi nói với Vũ Văn Nhu.

- Dương Dược sư cứ tự nhiên!

Vẻ mặt của nàng hơi tối sầm lại nhưng ngữ khí cũng rất bình thản. Dương Phàm thầm thở dài một hơi rồi vén màn đi ra. Vừa đi ra. hắn đã thấy Vũ Văn Lân đang đi tới nơi này, dường như là muốn đi tìm Vũ Văn Nhu.

- Ngươi sao lại từ trong lều trại của biểu muội ta đi ra...

Vũ Văn Lân nao nao có chút không rõ vì sao mới sáng sớm mà Dương Phàm đã từ nơi của Vũ Văn Nhu đi ra. Hơn nữa. đầu tóc, quần áo của Dương Phàm có chút rối loạn. hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.

"Chẳng lẽ hắn và biểu muội..."

Trong lòng Vũ Văn Lân đột nhiên nảy lên suy nghĩ này, bước chân cũng tạm dừng lại. Dương Phàm liếc nhìn hắn một cái. không nói gì mà vẫn tiếp tục rời đi.

Một người luôn đoan trang như Vũ Văn Nhu sao lại dễ dàng cùng một nam nhân khác làm ra loại chuyện này được?!

Đúng lúc này, Dương Phàm và hắn đi giao qua nhau. một mùi thơm nhàn nhạt. gần như khó có thể phát hiện được!

- ứ... đây là mùi thơm trên cơ thể...

Thân mình Vũ Văn Lân không khỏi khẽ run lên.

Hắn và Vũ Văn Nhu cùng sống trong một gia tộc, có thể nói là sớm chiều ở chung cho nên mùi thơm thoang thoảng trên người nàng hắn đã sớm vô cùng quen thuộc. Đúng lúc này. Dương Phàm bay lên không trung, lao thẳng về phía bên ngoài Cửu u Bí Cảnh.

Huyết Nhật thật lớn trên bầu trời tản mát ra uy áp thật lớn. Huyết hà cuồn cuộn không ngừng đổ xuống. Hơn phân nửa Cửu u Bí Cảnh đã bị "biển máu" bao phủ. Bên ngoài Thất Thải Thành Bảo mười dặm, biển máu đang dần ép vào nơi này.

Hơn mười dặm nữa, Dương Phàm có thể cảm nhận được một cỗ huyết tinh nồng đậm. Từ trên huyết hà kia, hắn cũng như nghe thấy tiếng quỷ khóc thần gào khiến người ta dựng cả tóc gáy.

"Với tốc độ này, chỉ nửa ngày nữa, huyết hà này sẽ bao phủ toàn bộ Cửu u Bí Cảnh." Dương Phàm không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh.

Đúng lúc này. Huyết Nhật thật lớn ở giữa không trung đột nhiên lại rung lên, huyết hà lại cuồn cuộn đổ xuống, khí thế kinh người. Trong chốc lát, mười mấy dòng huyết hà cuồn cuộn tràn về phía này. Bên trong huyết hà lại xuất hiện một con lệ quỷ toàn thân đỏ như máu, bộ mặt dữ tợn không ngừng rít gào đạp lên những con sóng lao tới.

Đám tu sĩ ở Thất Thải Thành Bảo lập tức sắc mặt như tro tàn, kinh hãi nhìn một màn này.

Như nhìn một hồi tận thế!

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 205

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.